- Cho em một quả dừa nhé.
- Lại dừa, thích chất điện giải thế à? Thằng kia cười nhăn nhở.
Trúc quay ra lườm cho phát. Thản nhiên bật lại:
- Đồ gì tốt thì uống, soi gương đi, mặt ai nhiều mụn hơn hả, ngắm từ tối đến giờ mà không thấy hâm mộ làn da của người ta à?
Nó cũng không vừa:
- Ô, hình như có câu nhất dáng nhì da mà.
Thằng kia lại ngạo mạn bật cười. Trúc nhịn nó:
- Được rồi, biết rồi. Không phải quảng bá hình ảnh nữa.
Nó chợt nghĩ ra gì đấy, chạy theo em bé phục vụ rồi cầm về hai cốc nước. Trúc ngạc nhiên:
- Quả dừa cơ mà?
- Đây, đóng cốc rồi, đi dạo tí đi, cho xuôi cơm, ngắm hồ luôn? Tùng tủm tỉm cười. (Góp ý, giao lưu, đọc bài mới nhất tại FB Vương Linh)
Trúc ngó ra thấy hơi tối, cảm giác không an toàn nên từ chối:
- Thôi, tối lờ mờ thế kia, đi vấp ngã chết, lại muỗi nữa.
Nó chắc cảm nhận được nên trấn an:
- Đi chứ có ngồi đâu mà muỗi.
Rồi nó nhìn thẳng vào Trúc, hỏi thẳng:
- Không phải Trúc nghĩ Tùng không đàng hoàng đấy chứ? Cả đống người đi lại thế kia, bà sợ cái gì hả? Đèn đường thì thế là sáng rồi, có phải đèn học đâu.
Nó làu nhàu xong ấn một cốc nước vào tay Trúc, lại cái giọng hơi ra lệnh:
- Đứng lên đi, người ta nhìn bây giờ.
Nói xong nó đi trước luôn. Quả nhiên nó dọa làm Trúc vội tuân lệnh. Trúc chạy lật đật theo sau ngay. Ôi cái thằng này. Nó đi khá nhanh ra khỏi quán, lại cạy chân dài, chắc nó định trêu ngươi đây. Đang định hét vào mặt nó thì nó dừng lại đột ngột làm Trúc giật mình, suýt đâm vào người nó. Nó quay lại, Trúc vẫn đứng sát sau lưng, chưa kịp giãn khoảng cách. Chắc nó cũng hơi giật mình:
- Chân ngắn mà đi nhanh thế nhỉ.
- Làm gì mà đi như ma đuổi thế, chưa thanh toán à?
Tùng bật cười:
- Toàn nghĩ xấu về người khác, chỗ này tối, có bậc đấy, đưa tay đây, không lại vấp ngã bây giờ.
- Không sao, để bật đèn điện thoại.
Tùng bất ngờ túm lấy tay rồi kéo đi:
- Thôi xin người, có bà mắt toét không nhìn rõ thôi, có đi bắt ếch đâu mà soi đèn.
Nó đi hơi nhanh, làm Trúc cứ như phải chạy theo. Chưa kịp mắng nó thì nó lại dừng lại đột ngột cạnh cái ghế đá.
- Trúc ngồi đây, ngay dưới chân đèn, sáng rõ nhé, chỗ này gió mát, không lo muỗi. Yên tâm chưa?
- Được đấy, mà sao đi nhanh thế, biết chân ngắn rồi mà cứ kéo tuồn tuột. Mệt thế.
Trúc hơi thở gấp, làu nhàu mắng nó. Nó vội giải thích, phải đi nhanh trước cái đôi kia, không sao có chỗ đẹp cho mà ngồi, xong nó mắng lại, bảo chả chịu quan sát gì cả còn thắc mắc.
Trúc sửa lại cặp kính cận rồi ngó nghiêng, ừ nhỉ, thằng này nhanh thật. Trúc bật cười.
- Cười gì?
- Không được cười à? Ông lợi hại phết nhỉ.
- Ơ, chỉ học dốt thôi chứ đầu nảy số nhanh lắm. Rồi Trúc thấy, chả kém thằng nào cả, đấy là chưa kể đẹp trai không ai bằng.
Nó lại giọng tự mãn, đúng là ăn vào máu, chắc không thay đổi được. Thôi thì khen nó cho nó bớt quảng bá vậy, nghe đến mòn cả tai rồi.
- Biết rồi, đẹp trai, thế chị người đẹp lấy chồng ở đây à?
Nó có vẻ phấn khởi vì được công nhận, kể lể chuyện gia đình, rồi bảo chị gái cũng xinh vì bố mẹ Tùng đều đẹp, chị ấy làm bên viễn thông, quen anh trong một chuyến công tác rồi theo anh về đây. Nó quay sang Trúc, bất ngờ hỏi:
- Trúc lên nhà Tùng chơi đi, rồi quyết định?
- Sẽ lên chơi khi có dịp, còn quyết định rồi mà, Tùng đừng lăn tăn gì nữa. Trúc cũng không muốn đi xa gia đình quá. Với lại, Trúc nhiều tật xấu lắm, tính cách cũng không phóng khoáng như Tùng đâu, quan điểm sẽ khác nhau, khó dung hòa.
Nó im lặng, cũng khá lâu, chẳng ai nói gì. Chợt nó cầm cốc nước của Trúc, để sang bên cạnh rồi túm lấy tay Trúc, nắm chặt lại:
- Cuộc đời ngắn lắm, em không muốn sau này sẽ hối hận chứ?
Nó kéo tay Trúc lại, giữ lấy tay Trúc bằng cả hai bàn tay ấm áp, quay người ra, nhìn Trúc, giọng hơi trầm mặc:
- Em có thể cho cả hai một cơ hội không? Anh thật lòng muốn có em bên cạnh. Anh chưa bao giờ cảm nhận như vậy với ai trước đây. Em thực sự rất đặc biệt.
Trúc bối rối, tim hơi loạn nhịp thì phải, không biết nên nói gì lúc này. Cố kéo tay ra, nó càng giữ chặt hơn. Từng cơn gió man mát mơn trớn lên đôi má đang ửng hồng, nóng rực. Trúc thực sự chưa nghĩ đến một mối quan hệ nghiêm túc tiến tới hôn nhân. Cảm giác như mình chưa đủ trưởng thành, Trúc thấy sợ, nếu nhầm lẫn thì sao, đâu có thể sửa chữa được nữa. Như chị Nhàn ấy, khổ lắm.
Thấy Trúc im lặng khá lâu, Tùng vẫn giữ tay nó, một tay đưa lên vén tóc nó khiến nó giật mình ngước lên nhìn. Ánh mắt ấy thật dịu dàng, nồng nàn khó cưỡng.
Lòng Tùng bây giờ thật hỗn loạn. Tối qua, khi nghe thấy Trúc hỏi ngớ ngẩn, nó biết Trúc chắc đang buồn lắm, nên lúc này thật khó chấp nhận một tình cảm mới. Nhưng nó không chịu được khi có ai đó làm tổn thương Trúc. Nên nó vội vàng bỏ việc về với Trúc, hi vọng có thể lấp đầy khoảng trống kia.
Nó đã gặp biết bao người con gái, đủ mọi kiểu tính cách. Nhưng nó chưa bao giờ nghiêm túc với ai, bởi nó thấy nó chẳng cần tốn công sức gì, nó có thể dễ dàng chinh phục được bất kỳ cô gái nào. Nên nó thấy thật nhạt nhẽo, đâm ra chán, chẳng muốn lập gia đình cho dù mọi thứ đã ổn định.
Thú thật, lúc đầu thấy Trúc khá ngộ nghĩnh dễ thương nên nó cũng chỉ có ý định trêu chọc chút cho cuộc sống thú vị, xem cô giáo phản ứng thế nào. Càng nói chuyện, càng ngắm nhìn gương mặt ấy, nó càng bị cuốn hút, càng muốn chinh phục ngọn núi kia.
Trúc quá hoàn hảo cho vị trí người phụ nữ của gia đình. Hơn nữa, trước mặt Trúc, nó được sống thật với chính mình. Ngay khi Trúc hỏi nó câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Nó biết, Trúc chính là người mà nó vẫn đi tìm. Nó không thể chậm một bước, phải phi về ngay.
Không gian như lặng lại. Bóng đèn bất chợt nhấp nháy làm cả hai như chợt bừng tỉnh, Tùng ngượng ngùng bỏ tay khỏi tóc Trúc. Trúc giật tay về rồi nhỏ nhẹ, vẫn có chút bối rối:
- Trúc đã nói rõ ràng rồi, xin lỗi Tùng nhưng nên dừng lại ở đây thôi. Trúc rất trân trọng tình cảm này. Nhưng như vậy là tốt nhất.
Tùng im lặng. Trúc kéo tay áo nó:
- Muộn rồi, mình về đi.
Thấy không khí khá ngượng ngùng. Tùng vờ lảng sang chuyện khác:
- Có bị muỗi đốt không?
Trúc túm được cơ hội, bẻ lái ngay:
- Tất nhiên rồi, muỗi ngu gì mà đốt mấy đứa da dày.
Tùng bật cười:
- Thôi đến giờ ngủ của em bé rồi, anh đưa về nhé.