Sở Tuân lay nhẹ khối đá nhỏ bên cạnh để dãy đèn dầu trong căn phòng tối đồng loạt phát sáng. Không gian u tối kúc nảy giờ đã sáng toả để có thể nhìn rõ từng phiến đã lớn cổ xưa hai bên vách đi. Bên dưới cũng là những khôi đá đan xen nhau một cách hoàn mỹ tạo ra những cơ qua tinh vi mà chỉ cần bất cẩn thì cũng có thể bỏ mạng ngay tại nơi này.
Sau một hồi xuống dốc trên con đường nhỏ hẹp cuối cùng Sở Tuân cũng đã đến được trước một gian rộng thông với mặt đất phía trên. Nơi này được tổ tiên Sở Gia xây từ thời chiến quốc để phòng lúc nguy cấp mà kịp thời chạy thoát khỏi loạn lạc binh đao. Sao này hậu nhân Sở gia dùng nó làm nơi lưu giữ kinh thư, bảo vật quan trọng, đặc biệt nhất chính là Sơn Thư Đồ.
Sở Tuân tiến đến bên chiếc kệ sách lớn kia tay cầm cuộn giấy được bọc bởi lớp vải nhung bên ngoài rồi ngồi vào chiếc bàn đá phía xa mà từ từ mở ra.
Từ lúc y nhận được nó từ tay Sở Hà thì đây cũng là lần đầu tiên mở ra xem thử sao bao việc ập tới. Tấm vải nhung dần được gỡ ra để lộ nét vân giấy gợn hình sơn hà rộng lớn.
Tim Sở Tuân cũng có chút đập nhanh hơn, y đang muốn xem cuộn thư đồ này viết những gì mà có thể khiến thiên hạ tranh giành.
Cuộn giấy mở ra để lộ một địa đồ khổng lồ của lục quốc. Quả thật lời đồn của nhân gian không sai, từng chi tiết non sông lẫn những dãy núi hiểm trở đều được hiện lên rõ nét.
Sở Tuân nhìn một lượt quả thật nể phục tiền nhân đi trước lại có thể hoạ nên bức địa đồ vĩ đại như thế. Nhưng quả thật tấm địa đồ kia cũng chính là nguyên nhân cho ba cuộc loạn lạc tranh giành. Là phụ tử tương tàn, huynh đệ loạn chiến chung quy đều vì cuốn thư đồ trong tay hắn.
Thói đời là vậy, những kẻ ở vị thế càng trên cao thì tham vọng càng nhiều, chẳng mấy ai biết đủ mà dừng chân cả. Là muốn nắm được giang sơn vạn dặm, là muốn ngồi trên ngôi vị chí cao tột đỉnh thiên hạ vậy.
Sở Tuân cũng biết rõ chính cuộn giấy này là nguyên nhân sâu xa khiến Sở gia gặp đại nạn năm ấy. Nhưng thời trong một ý niệm Sở Tuân lại muốn thiêu hủy đi bức địa đòi kia diệt đi hậu hoạn đời sau.
Nhưng nếu biết tận dụng đúng cách nó cũng là thứ giúp Yến quốc ngàn đời thái bình tránh khỏi ngoại giặc xâm lăng. Và trong thời khắc sinh tử biết đâu ngược lại sẽ trở thành tấm bùa hộ thân sau này.
Sở Tuân trầm ngâm một lúc xem lại một lượt địa đồ nhìn rõ địa thế của Yến quốc quả thật ngay vị trí thuận lợi nhất lục quốc. Từ trên xuống có được dòng Trường Giang cắt đi tạo ra địa thế hình bắt quái âm dương.
Vì có được phần lưu vực sông lớn nên Yến quốc từ trước tới nay thỗ nhưỡng màu mỡ thuận lợi cho việc nông lâm ngũ cốc phát triển. Dòng sông kia từ lâu cũng là con đường tơ lụa nối liền ba nước Ngụy, Yên, Tiêu.
Và cũng vì vị thế thuận lợi hơn hẳn các nước khác mà Yên quốc từ lâu đã lọt vào tầm ngắm trở thành miếng thịt béo bở mà các nước khác thi nhau tranh dành.
Kể từ thời khai quốc đến nay đã bao triệu đại nắm giữ giang sơn nhưng chưa từng có vị vua nào giữ được thái bình suốt trọn vẹn hai mươi năm. Không phải đánh lớn kéo quân tới tận Thiên kinh thì cũng là bao vậy chính chiến nơi biên ải. Suy đến cuối cùng người chịu khổ nhất cũng chính là bá tánh lưu vong.
Sở Tuân nhìn lại từng nơi một mà mình đã từng đi qua, kí ức suốt bảy năm chiến chinh kìa ùa về như cơn gió lạnh bên ngoài kia.
Từng chuyện từng chuyện một khiến hồn người mơ màng lạc về miền quá khứ xa xâm để rồi chìm vào giấc mộng Nam Kha an tĩnh.
...----------------...
Dưới tiếng kèn hoa nhộn nhịp chốn kinh kỳ hoa lệ, hai nam trong chiếc mặt nạ hoàng lân đang rảo bước dưới dảy lụa vàng của vầng dương vừa ló.
"Sở Tuân, huynh có nhìn thấy bao mỹ nhân đang dùng cặp mắt yêu kiều nhìn hai chúng ta không?"
Tần Khanh vẫn mang cái vẻ văn nhân nho nhã nhưng một nét nào đó trên gương mặt anh tuấn ấy lại khiến bao cô nương điêu đứng vởi vẻ nhàn hoa lãng tử.
Còn Sở Tuân thì ngược lại. Cái vẻ đẹp của hắn mang chút sương gió phủ lên mình tấm bụi nhân gian. Là cái vẻ chững chạc an tĩnh đến lạ thường.
Y cũng chẳng thèm trả lời mà lẳng lặng tiến bước. Đối với y những mỹ nhân này đều là khuê nữ nho gia suốt ngày chỉ biết phấn son hương ngọc chẳng hiểu được thời thế loạn lạc bên ngoài tường hoa.
Đi một đoạn cuối cùng cũng đến trước cửa Hồng Lâu quán. Xung quanh lụa đỏ giăng màng, đen lồng bay giữa gió, còn bên dưới lại là những mỹ nhân nồng nàng son phấn cất tiếng gọi mười chỉ mong quân tử dừng chân lưu luyến.
Sở Tuân và Tần Khanh bước vào đã bị cái mùi hương hoa nồng nàn quấn quanh y phục. Bỗng Tú bà từ đâu bước đến với thân hình đầy đặn cùng làn da tái nhạt phơ phẩy cây quạt trong tay.
"Hai vị công tử hôm nay là muốn tìm vị hoa khôi nào của Hồng Lâu quán ta"
Tần Khanh lấy từ trong thắt lưng một túi bạc nặng trĩu dúi vào tay bà ta nói
"Gian phòng trên lầu, nơi Chu đại nhân đang thưởng rượu"
Mặt tú bà có chút biến sắc, tuy số bạc trong tay rất lớn nhưng Chu đại nhân kia cũng là chỗ khách quen. Nếu làm phật lòng ông ấy lại mất đi một món hời.
Tần Khanh như hiểu được ý liền lấy chiếc lệnh bài từ trong tay áo ra. Hai chữ Cẩm Y Vệ đập vào mắt Tú bà cũng khiến tay chân bà ta bũn rủn.
"Hai vị đây là đại nhân đại giá quang lâm, tiểu nô là có mắt không tròng. Mời vào mời vào"
Sở Tuân nâng khoé môi cười nhẹ cất bước lên gian phòng cỉa vị cố nhân cần gặp. Từ bên ngoài dãy hành lang vắng đã nghe được tiếng ái muội dâm ô kia. Sở Tuân tiến đến đẩy nhẹ cách cửa để lộ ra cảnh không vải che thân của vị Chu đại nhân cao quý.
"Hai người là ai, sao dám xông vào đây"
"Ta là ai không quan trọng, ta có chuyện muốn nói với ngươi"