Nhưng về sau, bà mới dần phát hiện ra vấn đề. Vì hôm nào Thần Thần cũng chỉ ra ngoài chơi sau 7 giờ tối, lúc trở về thì quần áo lấm lem, trên cánh tay với mặt còn có vết thương be bé nữa.
Có một lần, nó đi đến khuya vẫn chưa về, bà sốt ruột quá mới đi nhờ quản lý chung cư đi tìm nó. Bà với ông ấy đi tìm một lúc lâu, cuối cùng lại tìm thấy Thần Thần trong một cái bể nước bỏ không của khu này.
Một mình nó núp trong bể nước, toàn thân run lập cập. Bọn bà hỏi nó đang làm gì ở đấy thì nó nói nó đang chơi trốn tìm với bạn.
Bà với ông quản lý lại hỏi tên đứa bạn của nó là gì. Thần Thần phụng phịu mãi mới chịu nói ra bạn mình tên là Khóc.
Lúc ấy bà mới thấy quái lạ, sao lại có người tên là Khóc chứ? Còn ông quản lý kia nghe được cái tên này thì lập tức biến sắc mặt. Ông ấy hỏi Thần Thần rằng đứa bạn tên Khóc kia của nó có phải ở lầu 3 không.
Thần Thần khẽ gật đầu. Sau đó người quản lý ấy mới kể lại một câu chuyện càng kinh khủng hơn. Đấy là về căn phòng dán đầy bùa ngoài cửa kia, mặc dù nơi đó chưa từng xảy ra án mạng chết người, nhưng lại xảy ra chuyện còn quái dị hơn cả giết người nữa.
Từ ngày xưa, trong khu chung cư này liên tục có trẻ con mất tích, cuối cùng toàn bộ quần áo và đồ chơi mà mấy đứa bé kia để lại đều được tìm thấy ở căn phòng số 1034 ở lầu 3 đó.
Phòng 1034 kia giống như một căn phòng ăn thịt trẻ con, cho đến tận khi mọi người đóng chặt hoàn toàn cửa sổ ở lầu 3 lại thì tình hình mới khả quan hơn một chút.
Đứa bé tên là Khóc kia đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện, không ngờ nó lại đột nhiên quấn lấy Thần Thần.”
Những nếp nhăn trên mặt bà lão xô vào nhau: “Từ khi bà không cho Thần Thần ra ngoài chơi với Khóc nữa thì Thần Thần như bị ma nhập vậy, tính nết cũng bắt đầu hung hăng, dễ nổi nóng. Nó thường xuyên nói có người đang chờ nó, có người đang gọi tên nó. Chỉ cần bà mềm lòng thả nó ra ngoài là nó sẽ chạy đến nhà đối diện, lẩm bẩm với ai đó đằng sau cánh cửa đóng kín. Lúc thì khúc khích cười, lúc lại thút thít khóc. Cuối cùng, bà chẳng còn cách nào, đành phải nhốt nó vào phòng ngủ."
Nghe xong lời kể của bà lão, trái tim Hàn Phi cũng lạnh ngắt một nửa. Trong tòa nhà này có nhiều thứ đáng sợ là thế, vậy mà tất cả đều không muốn lại gần căn số 1034, cuối cùng còn bắt buộc phải niêm phong cả căn nhà này lại nữa, đủ thấy Khóc đáng sợ đến mức nào.
“Thần Thần bị bà nhốt trong phòng ngủ, tính nết càng ngày càng hư. Hôm qua lúc ăn cơm xong, bà vừa quay đi cái nó đã chạy ra ngoài rồi. Đợi đến lúc bà đuổi theo ra cửa mới phát hiện, cánh cửa phòng đối diện kia đã mở ra từ lúc nào. Không biết là ai đã gỡ lá bùa và ván đóng đinh trên cánh cửa kia đi mất rồi.” Bà lão than thở. Bà ấy thực sự rất lo lắng cho Thần Thần.
Có khả năng là do Thần Thần xé mất lá bùa, nhưng chuyện như gỡ tấm ván bị đóng đinh vào cửa ra này với sức của nó chắc không làm được. Chắc phải là một kẻ khác đã phá nó. Hàn Phi càng ý thức sâu sắc một điều rằng, hàng xóm nhà mình không có một ai là bình thường cả. Vì vậy, hắn luôn nhìn thẳng từ góc độ xấu nhất mà tính toán khi suy nghĩ về vấn đề hiện tại: “Trong khu này, dạo gần đây có phải xảy ra chuyện lớn gì không ạ?”
“Bà cũng không biết.” Bà lão lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên bà lại nói: “Đúng rồi, đã lâu lắm rồi bà chưa gặp người quản lý chung cư kia. Ông ta cứ như là mất tích rồi ấy.”
“Người quản lý chung cư ấy ạ?” Đây không phải lần đầu hắn nghe thấy cách xưng hô này: “Bà ơi, người quản lý chung cư mà bà với Thần Thần nhắc đến rốt cuộc là ai vậy ạ?”
“Ông ta là một trong số những người chuyển đến sống ở khu này từ sớm nhất, hơn sáu mươi tuổi, trông rất là hiền hòa, cũng có quan hệ rất tốt với các hàng xóm cũ. Nhưng từ hồi mấy nhà hàng xóm cũ ấy lần lượt chuyển đi thì tình trạng của ông ta cũng ngày càng kém.”
Người ở cái chỗ này tình trạng không kém đi mới là lạ ấy… Hàn Phi cẩn thận nhớ lại những gì Mạnh Thi tả, hắn luôn cảm thấy bản thân từng gặp vị trưởng khu tập thể mà Mạnh Thi đang kể này: “Bà ơi, cái ông quản lý chung cư mà bà bảo có phải là người tóc tai bạc phơ, chỗ cổ bên này có nốt ruồi đen…”
“Đúng rồi! Cháu nhìn thấy ông ấy ở đâu?” Bà lão kinh ngạc không thôi.
Thật sự là ông ta sao? Những manh mối phân tán rối loạn trong đầu dần được chắp lại thành một đường. Ông lão mà Hàn Phi vừa nói kia chính là ông chủ cửa hàng đã bán mũ trò chơi cho hắn!
Ông già kia chắc chắn không phải người đơn giản! Người trông nghĩa địa chắc chỉ là một trong nhiều thân phận của ông ta thôi.
Đầu óc Hàn Phi hoạt động thật nhanh. Tin tức mà hiện giờ hắn nắm được vẫn còn ít quá: “Bà ơi, bà có biết bình thường ông quản lý ấy ở phòng nào không ạ?”
“Ông ấy ở phòng 1101 tận lầu 10 cơ. Cháu định đi tìm quản lý chung cư nhờ ông ấy cứu Thần Thần à?” Vẻ buồn lo trên mặt Mạnh Thi vẫn không hề vơi đi: “Ngoài hành lang không an toàn. Với cả giờ chúng ta chỉ cần ra ngoài là sẽ gặp được Khóc ngay!”
Hàn Phi nhớ kỹ con số 1101 này. Đây là manh mối quan trọng nhất mà hắn thu hoạch được từ lúc đăng nhập vào game đến giờ: “Muốn đi lên phòng 1101 thì phải lên lầu. Giờ mình mới level 2, xác suất sống sót để lên được lầu 10 là quá thấp. Không được sốt ruột, mình phải chậm mà chắc!”
Mắt nhìn Mạnh Thi, Hàn Phi nảy ra một ý.
Thần Thần là người thân quan trọng nhất với Mạnh Thi. Hiện giờ, Thần Thần lại gặp phải nguy hiểm, nếu mình có thể cứu được Thần Thần ra ngoài, vậy thì hẳn Mạnh Thi sẽ hoàn toàn trở thành bạn chơi mà mình có thể tín nhiệm.
Lập team với một bà lão hơn bảy mươi xuân thu, điều này nếu là ở trước kia thì Hàn Phi đến nghĩ cũng chẳng dám. Nhưng bây giờ, dưới tình thế này mỗi một phần sức lực cũng là cực kì quý giá rồi.
Vừa rồi Mạnh Thi đã cứu mình một mạng, xét về mặt đạo nghĩa mà nói thì mình giúp bà lão cũng xem như là báo ơn.
Mặt khác, điểm mấu chốt nhất là Hàn Phi không định xông vào căn phòng cách vách tìm Thần Thần. Điều hắn muốn làm đó là dẫn cái đứa tên là Khóc kia vào căn nhà ma ở lầu 4. Giải quyết Khóc một phát tận gốc luôn cho an tâm.
Lại lùi một bước, kể cả bạn quái vật cùng phòng của mình không xử lý được Khóc đi chăng nữa, chỉ cần nó có thể ngăn cản được Khóc thôi thì mình và bà lão cũng sẽ có thời gian chạy vào căn phòng cách vách lầu 3 này để tìm kiếm Thần Thần.
Mà tiếp tục lùi thêm bước nữa, cho dù không tìm được Thần Thần, thì chuyện Hàn Phi mạo hiểm tính mạng đi tìm nó cũng đủ để bà lão tin tưởng hắn rồi.
Chỉ cần có thể làm bà lão tin tưởng mình 100%, thì trong cái khu tập thể âm phủ đáng sợ khủng khiếp này hắn đã có người bạn đúng nghĩa đầu tiên rồi.
Nghĩ ngợi một hồi, Hàn Phi rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn định bắt lấy cơ hội hiếm có này.
Hít sâu một hơi, Hàn Phi quay sang nhìn bà lão với một thái độ thấy chết không sờn: “Bà ơi, cháu có một cách, có lẽ có thể cứu Thần Thần ra ngoài.”
“Cách gì vậy cháu?” Bà lão hơi lo lắng.
“Lấy cháu làm mồi nhử, dẫn Khóc lên lầu. Bà nhân cơ hội này chạy vào trong phòng đối diện xem. Nếu như Thần Thần ở trong phòng kia thì bà đưa nó chạy ra ngoài thật nhanh.”
“Không được! Cháu như thế là lấy mạng mình ra cược đấy! Tuyệt đối không được!” Bà lão cự tuyệt một cách nghiêm khắc.
“Bà cháu ta cứ ngồi chờ ở đây cũng không phải cách hay.” Hàn Phi nói ra suy nghĩ thật của mình: “Như vậy đi, bà cháu mình đợi trong này 3 tiếng. Nếu 3 tiếng sau, Khóc còn đứng canh ngoài cửa, vậy thì làm như cách cháu nói, để cháu ra dẫn nó đi, bà vào phòng bên kia tìm Thần Thần. Nếu 3 tiếng sau Khóc đã đi rồi, vậy cháu sẽ lên lầu đi tìm các hàng xóm khác đến giúp.”
“Nhưng mà kể cả cháu có ra ngoài dụ Khóc rời đi hay đi tìm người khác lại giúp thì đều vô cùng nguy hiểm! Không cẩn thận sẽ mất mạng ngay đấy! Cháu không sợ à?” Bà lão rất lo cho Hàn Phi.
“Có, cháu sợ chứ! Cháu sợ cực kì ấy, nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn cả!” Mặt Hàn Phi toát lên vẻ kiên định, hắn co duỗi mấy ngón tay đã lạnh buốt: “Có lẽ người có thể dũng cảm ở thời điểm sợ hãi nhất mới thật sự là người dũng cảm bà ạ!”
Nhìn thấy Hàn Phi rõ ràng đã sợ sắp chết còn tự nguyện làm thế, bà lão quả thực đã bị hắn làm cho cảm động không thôi.
Cũng cùng lúc ấy, giọng nói lạnh băng kia cũng đột ngột vang lên trong đầu Hàn Phi: “Người chơi số 0000 hãy chú ý, độ hảo cảm của Mạnh Thi +10. Quan hệ láng giềng hòa hảo là bước đầu tiên của Cuộc Sống Hoàn Hảo.”“Người chơi số 0000 hãy chú ý, nhiệm vụ ẩn cấp G [Tìm kiếm Thần Thần] đã được kích hoạt! Tiếp nhận nhiệm vụ: [Có] [Không]?”