“Không ổn rồi mọi người. Bên ngoài có tai nạn xe.”
Một người chạy vào văn phòng, không ngừng hớt hải khiến ai cũng lo lắng và hoảng sợ. Nhưng dường như chỉ riêng Quỳnh Nga và Hữu Thịnh thì bình tĩnh đến lạ. Họ ngồi im một chỗ, chỉ hướng về phía đám đông đang bàn luận.
Rất nhanh bên dưới công ty, xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới và hú còi inh ỏi. Một người khác sau khi tìm hiểu chuyện thì lại hốt hoảng mà chạy lên thông báo:
“Người bị đụng là quản lý Minh Tuệ, còn có chủ tịch nữa.”
“Cái gì?”
Mọi người không ngừng xuýt xoa, đều hướng một lòng cầu nguyện đến hai người sếp tốt bụng hết lòng giúp đỡ nhân viên. Ở bên này, Quỳnh Nga và Hữu Thịnh biến sắc, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự bình tĩnh nhưng đôi tay run rẩy đã tố cáo họ.
Minh Tuệ và Gia Hưng được đưa lên xe cứu thương. Cả hai đã ngất khi trên đường đến bệnh viện. May mắn chỉ trầy xước ngoài da và va chạm đầu chứ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Người tài xế cũng không chạy trốn, mà ngồi yên trên xe để chờ cảnh sát tới giải quyết. Ông ấy cúi gầm mặt, bị áp giải thẳng lên đồn nhưng lựa chọn không nói gì.
Minh Tuệ tỉnh dậy đầu tiên, đầu đau như búa bổ. Cô nhìn trần nhà trắng, bắt đầu hồi tưởng lại đã có chuyện gì xảy ra. Ngay khi mọi hình ảnh xuất hiện, cô ngồi bật dậy và bức hết những dây nhợ có trên người. Nhưng vì sức lực quá yếu mà tí nữa đập mặt xuống sàn, may mắn Gia Hưng đến kịp nên đỡ cô thêm một mạng.
“Cô gấp gáp cái gì thế?”
Minh Tuệ giữ chặt cánh tay vững chắc của Gia Hưng. Anh cũng bị trầy xước không kém, vì đỡ cho cô mà đầu va đập mạnh hơn khiến đầu phải băng một mảng trắng lớn. Dù vậy những thứ này không làm mất đi vẻ đẹp trai ngời ngợi kia.
“Tôi cần đến sở cảnh sát.”
Minh Tuệ gấp gáp, ánh mắt vô cùng mong mỏi cầu xin Gia Hưng giúp đỡ. Anh thở dài một hơi, sau đó liên hệ với cảnh sát đến tận bệnh viện.
“Cô cứ yên tâm và khai báo mọi chuyện với chúng tôi. Chúng tôi sẽ lập hồ sơ khởi tố tài xế.”
Minh Tuệ gật đầu, tuy nhiên cô còn muốn thực hiện thêm một việc khác: “Tôi muốn khai báo về việc có người muốn giết tôi. Tài xế chỉ là được thuê. Và tôi có bằng chứng.”
Cảnh sát cũng không gấp gáp, bình tĩnh ghi chép lại mọi điều Minh Tuệ nói. Sau khi thu thập chứng cứ, họ cho người tới công ty để bắt Quỳnh Nga và Hữu Thịnh. Hai người họ vô cùng ngạc nhiên, không ngừng la hét bị oan và cảnh sát đã bắt nhầm người.
“Hiện tại có người khai báo rằng anh và cô đây cố tình lập mưu giết người. Chúng tôi mời hai người về đồn để lấy lời khai.”
Quỳnh Nga và Hữu Thịnh bị bắt đi trước mặt mọi người. Ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban sáng quản lý và chủ tịch bị đụng xe thì ngay buổi chiều lại có hai người khác gặp chuyện. Chẳng lẽ công ty của họ gặp nạn lớn sao?
Ngay khi hai người họ đến đồn, họ đã nhìn thấy tên tài xế cũng có mặt khiến họ chột dạ. Chỉ vài phút sau khi cảnh sát triển khai nội dung và bảo rằng Minh Tuệ đã tố cáo hai người thì tên tài xế cũng lên tiếng xác nhận mọi thứ.
Thì ra Quỳnh Nga và Hữu Thịnh ăn chặn ăn bớt tiền dự án cũng như tiền thưởng khi phát xuống cho nhân viên. Đó là lý do vì sao anh ta không thể bỏ mặc Quỳnh Nga vì cả hai nắm giữ chuyện xấu của nhau. Sau khi biết Minh Tuệ có số tiền lớn, cô ta đã bày mưu kế rằng nếu li dị thì số tiền có thể không vào tay họ được. Chi bằng giết quách cô và làm nó thành một vụ tai nạn.
Họ tìm kiếm trên mạng và mướn một tên tài xế đang cần tiền để chữa bệnh cho con gái. Tuy nhiên mọi thứ đều bị thông báo về máy tính của Minh Tuệ. Cô đích thân đến nhà tên tài xế và hứa sẽ giúp đỡ nếu ông ấy chịu đóng kịch cùng cô để vạch mặt hai người kia.
Không chỉ vậy, Quỳnh Nga còn rơi vào tội ngoại tình với người đã có gia đình sau một loạt chứng cứ của Minh Tuệ gửi đến cục cảnh sát. Cô cũng kiện gia đình chồng đã bạo hành cô ở nơi công cộng. Tất cả đều đã được cô lên kế hoạch từ trước.
Minh Tuệ nộp đơn ly dị lên toà. Không bao lâu sau nhờ sự giúp đỡ của Gia Hưng, cô nhanh chóng cắt đứt mọi quan hệ với người nhà của Hữu Thịnh. Không những vậy, họ còn mắc nợ cô rất nhiều tiền đến mức phải bán bớt căn nhà mà cô đã từng ở mấy năm qua.
Tội cố ý giết người không thành cũng được thành lập. Quỳnh Nga và Hữu Thịnh bị tống vào tù trong sự bàng hoàng của họ. Dù người nhà có cố gắng bào chữa và bảo lãnh như thế nào thì đều vô dụng. Đây là cái giá họ phải trả.