Nhà trọ của Lê Ứng nằm trong một khu dân cư cũ kĩ, đèn đường cách khá xa, xung quanh có phần mờ mịt.
Trên lối nhỏ mà hai người bước qua có mùi hoa thấp thoáng, là cảnh tượng chỉ có thể trông thấy vào những đêm xuân.
Bọn họ sóng vai đi đến cổng, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ nằm đối diện khu dân cư, Giang Dục bỗng sờ sờ bụng: “Em hơi đói.”
Lê Ứng quay đầu nhìn cậu: “Em muốn ăn gì?”
Giang Dục hất cằm: “Bọn mình vào cửa hàng tiện lợi xem thử đi.”
Hai người vừa đặt chân vào cửa hàng thì mùi đồ ăn đã ập đến, Giang Dục chỉ liếc mắt đã thấy được quầy thức ăn sẵn, bụng cậu bắt đầu sôi lên sùng sục. Đợi đến khi Giang Dục gọi món xong, cậu bèn quay đầu nhìn Lê Ứng: “Anh ăn không?”
“Anh không đói.” Lê Ứng đáp.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Dục, cậu cũng không ép anh, dù sao thì trông Lê Ứng cũng không phải người sẽ ăn mấy đồ ăn nhanh như thế này.
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được bỏ vào túi, Giang Dục hỏi: “Có phải bình thường anh luôn tự nấu cơm không?”
“Ừ,” Lê Ứng nói, “Hầu như anh luôn tự nấu.”
Giang Dục nghe vậy thì khẽ cười, cậu lập tức quay đầu lại nhìn anh, có lẽ vì đêm đã khuya mà nụ cười của cậu có phần lười nhác hơn.
“Có chuyện gì mà anh không biết làm không vậy? Sao em thấy chuyện gì anh cũng rành hết trơn.” Giang Dục nói. Lúc bấy giờ cậu không hề tiếc lời khen với Lê Ứng, chỉ cần mở miệng là có thể tâng bốc ngay.
Không đợi Lê Ứng trả lời, Giang Dục đã nhận lấy đồ ăn trong tay nhân viên thu ngân rồi nói: “Ngay cả cơm chiên trứng mà em còn không hay làm, vì vậy mà mẹ em hay mắng em lắm, mẹ nói chắc chắn sau này em sẽ không tìm được bạn gái.”
Dứt lời, Giang Dục lấy một chuỗi thịt viên trong túi ra rồi há miệng cắn. Khi ăn cậu hơi híp mắt lại, thoạt nhìn vô cùng thỏa mãn.
“…Đôi khi anh sẽ ở riêng trong mấy kì nghỉ đông hoặc hè, những lúc đó anh cố tình học nấu ăn.” Lê Ứng nghiêng đầu nhìn Giang Dục, cậu ăn đến mức gò má phồng lên, trông có chút đáng yêu.
Lê Ứng lại bảo: “Đợi đến khi em sống một mình, em cũng sẽ học được rất nhanh.”
Hai người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Giang Dục không đáp mà chỉ giơ xiên thịt viên trong tay lên: “Anh cắn miếng không? Cũng ngon phết đó.”
Lê Ứng nhìn thoáng qua thịt viên trên tay Giang Dục, cậu thấy vậy thì đưa lại gần miệng anh, nhướng mày ngỏ ý bảo anh cắn một miếng, Lê Ứng bèn cúi đầu ngậm lấy một viên.
“Thế nào?” Giang Dục nhìn anh, “So với đồ ăn anh tự làm thì cái nào ngon hơn?”
“Không tệ,” Lê Ứng đáp, “Cũng khá ngon.”
Ăn xong viên thịt, anh lại hỏi: “Em có muốn nếm thử đồ ăn anh làm không?”
Giang Dục nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh.
“Nếu em muốn ăn…” Nói đến đây Lê Ứng hơi dừng lại một lát, sau đó anh đổi giọng: “Chủ nhật này được không? Anh cũng không biết mình nấu có ngon không, em có thể đến ăn thử.”
Giang Dục cắn viên thịt cuối cùng, gương mặt cậu toát ra vẻ do dự, giả vờ khách sáo mà nói: “Thế thì phiền anh lắm.”
“Không phiền đâu,” Lê Ứng cười nói, “Một phần ăn và hai phần ăn cũng không khác nhau là mấy.”
Giang Dục ném đồ ăn thừa trong tay đi, cậu nghe vậy thì cũng nở nụ cười.
“Được ạ, đến lúc đó em sẽ giúp anh đánh giá thử xem.”
Đúng là dáng vẻ đã được hời mà còn muốn khoe mẽ.
—
Vốn dĩ cũng không còn mấy ngày nữa là đến Chủ nhật, thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt mà Chủ nhật đã đến. Mùa xuân mưa nhiều, mới sáng sớm mà một trận mưa xuân đã bắt đầu rơi xuống rả rích.
Thường thì Giang Mộng luôn rúc trong nhà vào những ngày cuối tuần, đến tối Chủ nhật cô sẽ gói ghém một ít đồ ăn và đồ sinh hoạt rồi mang về kí túc xá.
Thấy Giang Mộng đang vơ vét đồ ăn trong phòng bếp, Giang Dục bèn đi đến trước tủ lạnh rồi lấy một chai nước.
“Lát tối tôi đi cùng bà qua đó.” Giang Dục nói.
“Đi đâu? Đến kí túc xá của chị á?” Giang Mộng liếc nhìn cậu, “Không có phần cho mày ăn đâu, chị đây không tiếp.”
Giang Dục cười giễu một tiếng: “Tối nay tôi và Lê Ứng hẹn nhau ăn cơm rồi.”
Nói xong Giang Dục lại vặn chai nước rồi hớp hai ngụm, kế đó cậu lười biếng tựa mình vào khung cửa, cố tình nói: “Anh ấy nói sẽ nấu ăn cho tôi đó.”
Nghe thấy giọng điệu cố ý khiêu khích của Giang Dục, Giang Mộng bèn xoay đầu nhìn cậu như đang nhìn một đứa ngốc, mãi sau cô mới nói: “Chị bảo mày thăm dò giúp chị thì mày không làm, trong khi đó hai người bọn mày lại thân thiết ghê.”
“Không phải tôi đã báo cáo với bà rồi à?” Giang Dục nói, “Anh ấy chỉ đơn phương thích người ta thôi, nữ sinh kia không có ý với anh ấy.”
Nói đến đây, Giang Dục bỗng cảm thấy hơi hài hước, cậu không khỏi phì cười: “Không phải bà nói số người thích anh ấy có thể bọc được mấy vòng quanh sân thể dục à, thế sao anh ấy vẫn nhớ mãi không quên một cô bạn học thời cấp ba? Nói vậy, đám con gái mấy bà không đủ sức hấp dẫn rồi.”
Giang Mộng nghe vậy thì cười lạnh, cô lập tức xoay người rồi chống hai tay lên bàn bếp: “Chị đoán là ngày nào cậu ấy cũng bị gương mặt đẹp trai của chính mình hớp hồn, thành ra thẩm mỹ có vấn đề rồi. Mỹ nữ như bọn chị mà cậu ấy không thích, lại cố tình đi thích người xấu xí, mày nói xem phải làm sao đây?”
“…Cũng đâu đến mức xấu.” Giang Dục vô thức bênh vực mấy nữ sinh mà mình chỉ mới gặp một lần, sau đó cậu lại nói, “Bà cũng đừng có tự kiêu quá, nếu không thì tại sao Lê Ứng không thích bà mà lại đi thích người ta?”
Việc hai chị em bọn họ cảm thấy đối phương khó coi cũng không phải chuyện lạ. Giang Mộng bình tĩnh nhún vai: “Chị đây khó coi, nhưng mày là xấu tàn bạo luôn rồi.”
Cô vừa dứt lời thì hai chị em không khỏi cãi cọ vài câu.
Sau khi đình chiến, Giang Mộng thoáng suy tư một chốc rồi đột nhiên hỏi: “Ê Giang Dục, mày thấy Lê Ứng có sức hấp dẫn không?”
“Có chứ,” Giang Dục nói.
“Thế giả sử mày là con gái, mày có thích cậu ấy không?” Giang Mộng lại hỏi.
Giang Dục suy nghĩ một lát: “Chắc là có, tuy là con trai nhưng tôi cũng thấy nam sinh như anh ấy đúng là cực phẩm hiếm có.”
Giang Mộng nghe vậy bèn thuận miệng hỏi: “Thế tuy là con trai, mày có muốn yêu đương với nam sinh như cậu ấy không?”
Giang Dục hơi sửng sốt, cậu lập tức nhíu mày rồi hỏi lại: “Bà khùng hả? Tôi là con trai thì yêu đương gì với con trai chứ?”
Giang Mộng nhún vai, cô nói mà không chút để ý: “Bây giờ yêu đương đồng tính cũng đâu có hiếm.”
Dừng một chốc, cô lại nhìn Giang Dục rồi nói: “Trong trường chị cũng có kha khá con trai thích Lê Ứng mà.”
“Tôi đã thấy một người rồi, vậy mà vẫn còn hả?” Giang Dục có hơi bất ngờ.
Ngay sau đó cậu lại bật cười: “Cơ mà bỏ cuộc vẫn hơn, anh ấy thẳng tưng, từ chối con trai còn nhanh gọn hơn con gái.”
“Có lẽ nếu là người khác thì lại được,” Giang Mộng nói, “Chẳng biết chừng.”
Giang Dục nghe vậy thì nghi ngờ nhìn cô hồi lâu: “Sao, cạnh bà có anh nào thích Lê Ứng hả?”
Giang Mộng chẳng ừ hử gì.
Tưởng cô ngầm thừa nhận, Giang Dục bèn nói: “Tôi khuyên bà nhanh chóng bảo người đó từ bỏ đi.”
“Mày tưởng ai cũng thẳng như mày hết hả?” Giang Mộng không nhịn được mà nói.
Giang Dục tặc lưỡi một tiếng: “Thôi dẹp đi, tùy bà vậy.”
Cậu nói xong thì rời khỏi phòng bếp.
Dõi theo bóng dáng rời đi của cậu, Giang Mộng lặng lẽ thở dài, kế đó cô lại lấy di động ra rồi tìm đến cô bạn thân Lý Thiến Văn.
【Giang Mộng: Hầy, mình đã nói với cậu rồi, Giang Dục thật sự là trai thẳng, thẳng như cốt thép đập hoài cũng không cong luôn đó.】
【Lý Thiến Văn: Không phải lần trước cậu nói em ấy rất thân mật với Lê Ứng à?】
【Giang Mộng: Thì đúng vậy mà, ai biết, chắc là mấy trò của trai thẳng.】
【Giang Mộng: Cậu nói xem nên làm gì bây giờ?】
【Giang Mộng: Lê Ứng đã chủ động giữ khoảng cách với Giang Dục rồi, kết quả là bị bọn mình phá hỏng…】
【Lý Thiến Văn: Cậu làm mà, không liên quan gì đến mình.】
【Giang Mộng: Xuống địa ngục đi.】
【Lý Thiến Văn: Thú thực, mình ghen tị với em trai cậu dã man.】
【Lý Thiến Văn: Nếu nam thần thích mình đến vậy, mình chắc chắn sẽ xoay 360 độ rồi nhào vào lòng cậu ấy ngay và luôn.】
【Giang Mộng: Ban nãy mình vừa nói với Giang Dục, mắt thẩm mỹ của Lê Ứng tuyệt đối có vấn đề.】
【Giang Mộng: Trường mình cũng có mấy nam sinh thích cậu ấy đó thây?】
【Giang Mộng: Mình thật sự không hiểu cậu ấy thích Giang Dục ở điểm nào nữa?】
【Giang Mộng: Cũng có rất nhiều người tốt, cậu ấy có thể chọn lựa thỏa thích mà.】
【Lý Thiến Văn: ……】
【Lý Thiến Văn: Đâu đến mức đó chứ, em trai cậu cũng rất đẹp mà.】
【Lý Thiến Văn: Chỉ là nhìn không đáng tin lắm, không thích hợp để yêu đương.】
【Lý Thiến Văn: Sau này chắc thành trai đểu quá.】
【Lý Thiến Văn: Có câu gì ấy nhỉ?】
【Lý Thiến Văn: “Thích một người mà cũng cần lí do sao? Không hề.”】
【Giang Mộng: Hây dà.】
【Lý Thiến Văn: Đừng thở dài nữa, mình ngẫm lại rồi, đau dài không bằng đau ngắn đâu.】
【Lý Thiến Văn: Không ấy cậu tìm cơ hội nào đó, nhanh chóng dập tắt ý định của nam thần đi.】
【Giang Mộng: Tội lỗi quá [thở dài].】
【Giang Mộng: Cơ mà hình như cũng chỉ có thể làm vậy.】
—
Đến tối, Giang Dục bỗng dưng nhận được cuộc gọi của Lý Văn Hạo.
Cậu ta bắt Giang Dục phải đến quán net mà bọn họ thường đi ngay bây giờ, nói mình vừa cãi nhau với Trần Tinh Tinh vì cậu. Cậu ta nằng nặc bắt Giang Dục phải lỡ hẹn với Lê Ứng, đến gặp bọn họ ngay lập tức.
Dạo gần đây Giang Dục mới nhận ra có khả năng Lý Văn Hạo để ý đến Trần Tinh Tinh. Tính Giang Dục vốn không thích bao đồng, bây giờ lại bị kẹp giữa mối quan hệ của hai người kia, cậu càng khó xử hơn.
Hai người cãi vã vài câu qua điện thoại, Giang Dục không chịu được sự quấy rầy của cậu ta, cậu bèn nhờ Giang Mộng nói một tiếng với Lê Ứng, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.
Giang Mộng cũng không hiểu ý cậu, cô đi theo hỏi một tiếng: “Tức là sao, thế rốt cuộc mày có đến nhà Lê Ứng không?”
Giang Dục còn đang nói chuyện điện thoại, cậu cau mày đi thẳng đến cầu thang, căn bản không nghe được câu nói của cô.
Giang Mộng: “……”
—
Màn đêm buông xuống, trên đường quay về nhà trọ, Giang Mộng liên tục nghĩ xem phải cắt đứt ý định của Lê Ứng như thế nào cho khéo.
Thế nhưng chưa để Giang Mộng kịp nghĩ xong, đương lúc cô chậm chạp cầm ô đi đến lối rẽ vào nhà trọ, đúng lúc lại bắt gặp Lê Ứng bước từ trong ra.
Đối phương đang cầm một chiếc ô đen, anh vừa bước đến thì đúng lúc trông thấy cô.
Trong lòng Giang Mộng đột nhiên giật nảy, căng thẳng như thể có tật giật mình.
Lê Ứng đi đến trước mặt cô: “Giang Mộng, cậu có nhìn thấy Giang Dục không?”
Trên tay anh vẫn còn cầm di động, anh giải thích một câu: “Tối nay bọn tôi có hẹn ăn cơm, tôi gọi em ấy nhưng không ai bắt máy, bây giờ đột nhiên điện thoại lại tắt.”
Hạt mưa đua nhau đánh vào tán ô, phát ra từng tiếng “lạch cạch lạch cạch”, chúng trượt xuống theo độ cong của tán dù, chảy dài xuống mặt đất ướt sũng.
Ngọn đèn trong khu dân cư hắt hiu, chiếc ô sẫm màu chặn đi quá nửa ánh sáng. Giang Mộng thoáng nhìn Lê Ứng, màn mưa đêm như phủ lên người anh một lớp mơ hồ mà bí ẩn, song vẫn chẳng thể che đi khí chất và tướng mạo xuất chúng của anh.
Phải chăng là vì trời mưa ảnh hưởng đến tâm trạng, Giang Mộng đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình anh ách. Dù rằng cô đã thất tình cách đây không lâu, song cô vẫn không muốn nhìn thấy nam thần cao cao tại thượng kia rơi xuống trần gian.
Có lẽ thứ mà cô từng ngưỡng mộ ở anh chính là khí chất không giống với người thường, là sự xuất chúng chỉ có thể ngắm nhìn từ đằng xa. Lẽ ra anh phải như trước kia, là người được người khác hướng đến, không bố thí sự đáp lại cho bất kì người nào.
Chứ chẳng phải như bây giờ, chờ đợi một ai đó trong vô vọng.
“Nam thần, trùng hợp ghê.” Giang Mộng sụt sịt mũi, cô giả vờ tùy ý mà cười nói: “Đúng lúc Giang Dục bảo mình truyền lời lại cho cậu, nó và Trần Tinh Tinh đi hẹn hò rồi, hôm nay nó không ăn cơm với cậu được, xin lỗi cậu nhiều nhé.”
Dường như mưa mỗi lúc một lớn hơn, từng hạt mưa trên đỉnh đầu “lộp bộp” rơi xuống.
Lê Ứng không đáp lại, gương mặt anh khuất sau tán ô dưới màn mưa, khiến người khác không thể nhìn rõ.
“Nam thần, nhân cơ hội này, mình muốn nói với cậu một chuyện.” Giang Mộng cố giữ giọng điệu thoải mái, “Chuyện là, trước kia mình rất thích cậu, nên mình cố tình nhờ Giang Dục tiếp cận cậu, thăm dò cậu giúp mình.”
“Mình xin lỗi nhiều nhé,” Giang Mộng giả vờ nở nụ cười thoải mái, “Bây giờ mình đã từ bỏ rồi, nên mình muốn nói một tiếng xin lỗi với cậu, vì mình đã bắt nó quấy rầy cậu lâu đến vậy. Em mình phiền lắm đúng không? Mình nói cậu nghe, nó có rất nhiều khuyết điểm, càng quen biết thì cậu sẽ càng nhận ra, mình cũng phiền nó chết mất…”
Nói xong, dường như Giang Mộng nghe thấy Lê Ứng ‘à’ một tiếng nhẹ bẫng, chẳng biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng khoé mắt cô vẫn không kiềm được mà ầng ậng nước.
Hai người đứng dưới cơn mưa, đôi chốc lại có tiếng người qua đường vang lên xung quanh.
Phải một lát sau, Lê Ứng mới mở lời: “Không sao đâu, cậu về trước đi, tôi hút điếu thuốc.”
Giọng nói của anh khàn khàn, như thể phải gian nan lắm mới cất lên thành tiếng.
Giang Mộng hé miệng, cô muốn nói gì đó, nhưng rồi lại chẳng biết nói gì. Cô đi vài bước về phía chân cầu thang, sau đó chợt quay đầu nhìn lại, Lê Ứng đang đứng dưới tàng cây tại lối rẽ vào tòa nhà của bọn họ.
Không lâu sau, nơi ấy có một ngọn lửa thắp lên, nhưng rất nhanh đã bị dập tắt. Khuất dưới tán ô nơi tàng cây, chỉ có thể trông thấy một bóng người mơ hồ.
—
Giải quyết xong chuyện của Lý Văn Hạo và Trần Tinh Tinh thì trời đã tối hẳn, Giang Dục bèn lấy điện thoại ra xem, chợt nhận ra di động cậu đã hết pin mất rồi.
Cũng may mà vẫn chưa muộn lắm, nếu bây giờ cậu đến nhà Lê Ứng thì chắc vẫn kịp ăn một bữa cơm nóng. Giang Dục bèn chào hai người bạn một tiếng rồi vội vàng chạy đi.
Đêm nay trời mưa khá to, Giang Dục gấp gáp ra khỏi nhà nên không mang theo ô. Đợi đến khi taxi dừng lại trước cổng khu dân cư, cậu chỉ có thể đội mũ rồi vọt vào màn mưa.
Cũng may là khu dân cư đã cũ nên không quá rộng lớn, Giang Dục quẹo vào lối đi nhỏ, không bao lâu cậu đã đến được tòa nhà của bọn Lê Ứng.
Bên dưới tòa nhà có một gốc cây, lúc bấy giờ có người đang đứng dưới tàng cây ấy.
Người nọ không bung dù, giữa làn môi có đốm lửa lúc ẩn lúc hiện, làn khói len ra khỏi khóe môi anh, tản ra trong màn mưa ảm đạm.
Trong đêm đen, ánh đèn đường loe lói khiến cơn mưa như trút nước phảng phất chút lãng mạn. Anh đứng giữa khung cảnh ấy, trở thành một nét điểm xuyết cho màn đêm.
Tuy bị làn mưa che mờ đi hai mắt, nhưng Giang Dục chỉ liếc một cái là đã nhận ra Lê Ứng.
Cậu bước vội đến dưới tàng cây, chỉ thấy tàn thuốc rơi lả tả khắp nơi trên mặt đất. Lê Ứng đứng trước mặt cậu, anh khẽ nâng mắt lên, trong cơn mưa đêm, ánh mắt anh vơi đi chút ấm áp của ngày thường. Một làn khói thuốc chậm rãi tuôn ra khỏi môi anh, đốm lửa bập bùng chạm phải hai giọt mưa rồi lụi tắt.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Dục có phần ngơ ngác: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Cậu tức khắc chau mày, nhìn tàn thuốc trên mặt đất, ngay sau đó lại lia mắt đến chiếc ô đen đặt đằng sau anh.
Giang Dục thoáng khựng lại, cậu cầm dù lên rồi bung mở.
Sau khi chặn lại màn mưa, Giang Dục bèn lau nước trên mặt, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc rõ ràng hơn rất nhiều, cả gương mặt của Lê Ứng cũng vậy.
“Lại là vì nữ sinh kia à?” Xưa nay tính tình của Giang Dục vốn hiền lành, đừng nói gì đến việc nổi giận vì người khác.
Thế nhưng lúc bấy giờ, nhìn thấy Lê Ứng như vậy, chẳng hiểu vì sao mà cậu có phần tức giận.
“Có cần đến mức này không?”
Nghe cậu lạnh mặt nói hai câu, bỗng dưng Lê Ứng lại bật cười thành tiếng.
Dừng lại một lát, anh khẽ húng hắng, đoạn nói: “Hình như anh hơi cảm rồi.”
Quả thực giọng nói của anh có hơi khàn.
Giang Dục thoáng nghẹn họng, cậu khựng lại một chốc, sau đó thì nâng tay sờ lên trán anh. Cậu cũng mắc mưa nên bàn tay có cùng độ ấm với trán anh, không thể nào đo được.
“Anh cúi đầu nào.” Giang Dục nói.
Lê Ứng khẽ chớp mắt, tuy không biết cậu muốn làm gì, song anh vẫn phối hợp mà thoáng cong lưng xuống.
Giang Dục bèn vươn tay giữ lấy cổ Lê Ứng, cậu khẽ nhón chân, cứ thế áp trán mình vào vầng trán anh.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc sát lại gần.
Nhịp thở của Lê Ứng như chững lại.
Trong nháy mắt, tiếng mưa bên tai như tan biến, màn đêm vương lại tiếng hít thở mà chỉ đôi bên mới có thể nghe thấy rõ ràng.
—
Hết chương 20.
Tác giả có điều muốn nói:
Đừng buồn mà, bạn trai tới ôm anh một cái.
【Đoạn kịch nhỏ】
Có một bé con nắm tay mẹ đi ngang qua, bé con chỉ vào hai người đứng dưới tàng cây rồi hô lên: “Mẹ ơi mẹ ơi, người ta đang thơm nhau dưới gốc cây kìa, xí hổ quá đi ~”