Chiều tan học, cô đến đón bé, cô giáo bảo có một cậu thanh niên đến đón về rồi. Cô nghĩ là anh đã đón nên lái xe về nhà. Anh về nhà sau cô, hỏi Hoàng An đâu
- Em thấy cô giáo bảo con bé đã có người đón, đinh ninh là anh nên về
- Anh từ công ty về thẳng đây, liệu con bé có gặp chuyện gì không?
Mẹ Hoàng Niên từ trong nhà đi ra nói
- Hai con chưa đón tiểu An à?
Một cuộc điện thoại gọi đến cho cô. Số máy lạ, giọng của người gọi cũng không rõ, hắn bắt cô phải đến một khu nhà hoang trong thành phố, đi một mình.
Nghe xong cuộc điện thoại, cô ngã sụp xuống, khuôn mặt trắng bệch. Hoàng Niên lo lắng hỏi han cô
- Ai vậy? Em có sao không?
- Có người... gọi đến... là người... bắt cóc... tiểu An. Hắn nói em... phải đi một mình tới.
Cô khóc nấc lên, nói với Hoàng Niên. Anh lo lắng không kém. Việc tìm ra hung thủ là chuyện dễ nhưng liệu chúng có động đến tính mạng của Hoàng An không. Hơn nữa lại để Tô Hạ Dương đi một mình lại càng nguy hiểm.
Tô Hạ Dương sốt ruột, lo lắng cho Tiểu An nên đành rời đi vào tối muộn, không để cho Hoàng Niên biết.
Tô Hạ Dương bước vào căn nhà hoang. Thấy Tiểu An bị trói tay chân, miệng nhét giẻ lau, cô không khỏi thương sót, muốn chạy đến thì có kẻ giữ lại. Hắn bắt cô, kéo sang một căn phòng tối khác ở bên cạnh. Bước vào trong cô thấy một người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô. Cô bước vào, ả liền tiến tới bắt lấy cằm cô, tát vài cái vào miệng khiến bị hộc máu tại khóe miệng, ngã sõng soài trên nền đất. Cô ả liền hắng giọng
- Ngươi đã ra Pháp 5 năm rồi, buông bỏ hắn rồi sao còn quay trở về. Hại ta theo đuổi hắn trong 5 năm mà không thương không sót, sau lần ân ái cùng hắn cũng bị cho uống thuốc tránh thai
Tô Hạ Dương nghe thấy liền biết đấy là ai. Tô Minh Nguyệt năm xưa trước lúc cô ra nước ngoài liền kéo Hoàng Niên lên giường gây hiểu lầm với cô. Cô lạnh lùng nói với ả
- Vậy sao ngươi bắt con ta, việc này không liên quan đến nó. Cô đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác còn muốn trách ai.
- Cô... cô... được lắm. Tôi sẽ cho cô chịu sự đau khổ.
Nói xong ả đánh mạnh vào gáy cô. Mọi thứ trước mắt cứ mờ dần, mờ dần rồi biến mất. Cô lâm vào trạng thái hôn mê. Trong cơn mơ, cô thấy Tiểu An bị người khác hãm hại và đưa đi nhưng cô lại bị trói, không thể mào cứu được con bé. Những giọt nước mắt cứ như thế lăn trên mặt cô.
Tô Minh Nguyệt thừa nước đục thả câu, tự có thêm một người dâng tới làm con tin. Ả ta gửi ảnh của cô cho Hoàng Niên.
Trong thư phòng tĩnh mịch, một người đàn ông đang ngồi bên bàn máy tính điều tra thông tin về vụ bắt cóc của con gái. Anh thở dài tựa đầu vào chiếc ghế nhắm mắt lại. Hy vọng trước tình hình này, Tô Hạ Dương sẽ chấn tĩnh lại. Anh nghĩ rằng người con gái ấy vẫn đang yên giấc trong căn phòng ngủ thì có một tin nhắn gửi tới mail.
Tất cả thông tin về máy chủ gửi mail đều được khóa một cách kĩ càng. Trong mail có hình ảnh của Hạ Dương bị trói tay chân, miệng dán băng dính, đầu chảy đầy máu, ngất lịm trên sàn nhà.
Anh hoang mang bước nhanh tới phòng ngủ, đạp tung cửa phòng. Cả căn phòng trống trơn không có một bóng người.
Hoàng Niên vội vàng gọi điện, ra lệnh cho An Kỳ
- Nhanh chóng điều tra thông tin về Hoàng phu nhân ngay.