Qua một khoảng thời gian khá lâu, Hồng Khánh vẫn không thể hoàn toàn tập trung. Bằng chứng là anh đang sắp xếp công việc cho hai thực tập sinh mới, nhưng làm thế nào cũng không vừa ý. Khi sợ ít quá không đạt yêu cầu của Phong, khi sợ nhiều lại thấy mình giống như đang chèn ép người mới.
Bàn tay anh mang theo sự bức bối nhẹ, nhấn bừa một vài nút lên bàn phím.
Bỗng, màn hình máy tính chuyển đến một trang web, mà giao diện màn hình có phần khá tối, vậy nên hình ảnh phản chiếu từ ngoài vào được hiện rõ lên một chút.
Hồng Khánh chống cằm, chăm chú vào màn hình. Đăm chiêu ít lâu, ngón tay trỏ miết nhẹ môi dưới, lẩm bẩm: "Xem cái gì mà cười tươi thế?"
Một suy nghĩ lóe sáng trong đầu, anh nhìn qua cánh cửa ra vào làm bằng kính trong suốt. Đức Minh vẫn đang mải mê cùng mọi người trong nhóm trò chuyện, trên tay cậu cũng không cầm điện thoại.
Hồng Khánh mở di động của mình, nhấn vào giao diện Facebook, ứng dụng mà anh đã bỏ hoang những 4 năm trời.
Vừa đăng nhập vào tài khoản, cửa sổ thông báo đã hiện lên, con số chắc chắn hơn một trăm. Cả cửa sổ messenger cũng vậy, rất nhiều tin nhắn của bạn bè, giảng viên cũ, Hoàng Tuấn cũng có.
Dù đã 4 năm không động vào Facebook, nhưng anh vẫn không mất liên lạc với họ, vì họ biết anh chuyển sang dùng Zalo.
Người duy nhất anh mất liên lạc, chỉ có mình Hải Uyên.
Hồng Khánh nhìn vào khung chat với Hải Uyên, trầm tư một lúc rất lâu.
Suốt ngần ấy thời gian, tin nhắn cuối cùng là của anh vào 4 năm trước: [Thứ năm anh sang Thụy Sĩ, có thể đến tiễn anh một đoạn không?]
Và theo dòng tin nhắn cũ, ký ức và những cảm xúc lần đầu anh có được, lần lượt gợn về như bọt sóng tan bên thềm cát.
4 năm trước, Hồng Khánh đến sân bay từ rất sớm, cũng nán lại rất lâu, mãi đến khi nhân viên phát loa thông báo, ba mẹ mới thúc giục, anh mới đi. Đi trong sự lưu luyến, tiếc nuối, và thất vọng, vì người anh chờ đã không đến.
4 năm qua, Hồng Khánh không rõ thứ còn lại trong anh là gì, nhưng anh biết, anh không còn giận Hải Uyên như ngày ấy.
Điều đó không đồng nghĩa với việc, anh sẽ quay lại với Hải Uyên. Vì anh nghĩ, 4 năm đủ để bào mòn tình cảm của một người, của anh.
À, thì ra, thứ còn lại trong anh chỉ là thứ cảm xúc lâng lâng khó tả mỗi khi nhớ về khoảng thời gian đẹp đẽ kia.
Hồng Khánh thở hắt một hơi, thôi hoài niệm về chuyện xưa cũ.
Con người không thể sống mãi trong quá khứ được.
Nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi trong phòng của Phong, Hồng Khánh dứt khoát mở cửa sổ chat, gửi cho Thiên Quân một tin:
[Lo làm việc đi, đừng có nhắn cho người khác nữa.]
Sau đó, Hồng Khánh tắt hẳn điện thoại, đặt sang một góc trên bàn làm việc. Chỉnh ánh sáng và góc máy tính, để bóng dáng của Hải Uyên không lọt vào tầm nhìn của anh nữa.
Có lẽ, là cả tâm trí của anh.
***
Hải Uyên ngồi trong phòng làm việc, máy tính đã mở, tài liệu và giấy tờ công việc cũng nằm gọn trước mặt. Thế nhưng, đầu óc của Hải Uyên lại đang để ở một cuộc trò chuyện trên điện thoại.
Cửa sổ chat messenger: Vựa trái cây Ưng Châu.
Bơ xanh lá: [Nay có thực tập sinh mới hả? Bao nhiêu người? Nam hay nữ?]
Lê màu vàng: [Nhóm tụi mình có hai người thôi, nam hết.]
Hải Uyên nâng khóe môi, trả lời lại tin nhắn của An Nhiên: [Cao ráo, đẹp trai, nhỏ hơn tụi mình có một tuổi thôi. Thích không? Quýt làm mai cho Bơ này.]
Bơ xanh lá: [Thôi đi, Bơ sợ con trai lắm rồi. Mà Khoa với Minh không chung nhóm à?]
Nàng Quýt: [Ừ, khác nhóm, nhưng mà sát nhóm mình, có thể xem là hàng xóm.]
Lê màu vàng: [Khoa với Minh ở bộ phận marketing cơ, sếp của hai đứa là Hồng Khánh.]
Bơ xanh lá: [À, trùng hợp nhỉ. Nói nghe nè, thứ bảy đi nhậu được không?]
Lê màu vàng: [Để xem sao. Mà hôm rồi mới nhậu mà, đi nữa hả?]
Bơ xanh lá: [Yes! Tôi muốn tâm sự tuổi hồng.]
Nàng Quýt: [Tuổi xanh em ơi, làm gì có trái bơ nào màu hồng đâu em?]
Lê màu vàng: [Kệ đi, em nó bị đột biến gen.]
An Nhiên thả biểu tượng phẫn nộ vào tin nhắn của Hải Uyên và Vân An, đáp: [Hai con nhỏ này! Giờ có nghe không?]
Lê màu vàng: [Sao bảo thứ bảy?]
Bơ xanh lá: [Ghét! Thích giờ đấy được không?]
Hải Uyên cười tít mắt, nhắn: [Được! Mời chị! Tôi sợ chị bán tôi cho vựa trái cây nào quá cơ.]
Lê màu vàng: [Kể đi em.]
Bẵng đi tầm hơn hai phút, một đoạn tin nhắn thoại của An Nhiên gửi vào nhóm chat với độ dài hơn một phút rưỡi.
Ngay lập tức, Vân An đáp lại một tin: [Mày giỡn mặt hả con? Đang trong giờ làm mà gửi voice chat? Muốn tôi bị trừ lương à?]
Bơ xanh lá: [Đeo cái tai phone vào rồi vểnh cái lỗ nhĩ lên mà nghe, không thì lát nữa rảnh thì nghe, chứ đang mặc sịp in hình chị ong nâu nâu, tay đâu mà nhắn.]
Lê màu vàng: [Dạ chị, em xin lỗi. Em mời chị tiếp tục mặc sịp chị ong nâu nâu ạ.]
Bơ xanh lá: [Tôi mặc xong rồi cô nương ơi! Có ai mà mặc sịp mất cả mấy phút đâu Lê ơi là Lê.]
Hải Uyên không nhịn nổi, lập tức bật cười một tràng. Bàn tay cô vì cười mà hơi run, nhấn vào nghe đoạn tin nhắn thoại.
Tưởng rằng An Nhiên đề cập đến một vấn đề nghiêm túc đến nỗi nụ cười trên môi mình phải dập tắt, nhưng chẳng ngờ được, nó lại khiến Hải Uyên buồn cười hơn.
"Dạo này, mình phát hiện, hình như mình đang để ý đến một người. Nhưng mà, mình cũng phát hiện, hình như người đó không được bình thường cho lắm. Là kiểu...nói sao nhỉ? Lâu lâu cứ nhìn vào điện thoại rồi tủm tỉm cười, còn nói cái gì mà... " Dễ thương chết mất". Lúc nhìn thấy mình thì anh ấy giật mình, nét mặt hãi hùng lắm kìa, giống như mới gặp quỷ vậy."
Tiếp đó là tiếng mếu máo của An Nhiên: "Lẽ nào Bơ của các cậu đáng sợ tới vậy luôn hả? Hay là người ta không thích mình? Gần 5 năm mới cảm nắng lại một người, sao kì cục như quần bị bục chỉ vậy trời ơi..."
Hải Uyên che miệng, cười thêm một lúc, rồi mới nhắn: [Sao nãy bà nói bà sợ con trai? Giờ lại lòi ra dính bùa yêu là sao?]
Bơ xanh lá: [Chuyện xui rủi ai muốn em ơi. Với cả, sợ là một chuyện, cảm nắng lại là một chuyện khác.]
Nàng Quýt: [Vâng! Lươn phải gọi chị bằng cụ.]
Phía bên này, Vân An cũng vừa nghe xong đoạn tin nhắn thoại, và cười không ngậm được miệng như Hải Uyên, [Cười điên. Mà đến giờ làm rồi, lát nữa nhắn tiếp nha.]
Hải Uyên hướng mắt đến thời gian hiển thị ở một góc trên màn hình máy tính, đáp: [Mặc sịp xong thì chuẩn bị lên trường đi dạy đi kìa, sắp trễ rồi đó em. Mình cũng vào việc đây, cười nhiều quá hóa điên giống Lê thì khổ.]
Bơ xanh lá: [Ơ kìa kìa hai con nhỏ này, sao lại cười tôi? Bán hai đứa cho vựa trái cây hết bây giờ!]