• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về cung điện, đi qua hàng nhỏ bán đèn, Hạ Thanh bị thu hút bởi ngọn đèn giấy treo ngay ngoài cửa. Ngọn đèn này tạo hình giống hoa sen, nhìn gần lại thấy có hơi khác hoa sen một chút, cánh hoa nhọn, trông như những mảnh băng nở rộ hướng thẳng lên trời, nhụy hoa rất nhỏ không thể trông thấy rõ.

Đèn hoa nhuộm một nước xanh lam nhàn nhạt.

Đây là hoa linh vi.

Hạ Thanh sửng sốt, ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Ta vẫn chưa trông thấy hoa linh vi thật sự bao giờ."

Lâu Quan Tuyết hơi ngừng nhịp bước, ngữ điệu bình tĩnh: "Ngươi thích ngọn đèn kia?"

Hạ Thanh lấy làm kỳ lạ: "Ừ thích, thế thì ngươi sẽ mua cho ta hở."

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chằm chằm, khóe môi cong lên từng chút một, cặp mắt đào hoa tỏ vẻ khôi hài: "Ngươi đây là đang thỉnh cầu cô?" Hắn không dùng 'Ta', dùng 'Cô', càng mang thêm đôi phần khiêu khích và biếng nhác.


Hạ Thanh im phăng phắc, lát sau hờ hững nói: "Ngươi nói xàm lông cái gì vậy?"

Lâu Quan Tuyết hàng mi như mành, nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì, chỉ tiến lên phía trước bước vào cửa tiệm, trong ánh nhìn cực kỳ sợ hãi của thương gia, thẳng tay mua mất 'bảo vật trấn điếm'.

Mấy thứ phàm tục như tiền bạc ấy mà, xưa nay chưa bao giờ lọt được vào mắt xanh của tiên nữ, thế nên khi Hạ Thanh còn chưa thể hoàn hồn từ nỗi khϊếp sợ 'vãi đạn hắn mua thật', thì đã thấy vị lá ngọc cành vàng vừa ra tay là bay hẳn một viên giao châu giá trị trân quý.

Chủ tiệm sướng phát khùng, cúi người nịnh nọt, một mực cung kính gỡ chiếc đèn hoa linh vi xuống, giao chuôi đèn cho vị khách quý ra tay siêu phàm này.

Hạ Thanh ngu hết cả quỷ.

Lâu Quan Tuyết rời khỏi tiệm, đưa đèn cho cậu rất tự nhiên, cổ tay như tuyết y phục như sương.


Hạ Thanh đang định nhấc tay cầm, thì chợt bừng tỉnh, vội vã rụt tay về: "Không được, giờ ta đang là quỷ đấy, người khác không thấy được ta chỉ thấy được đèn. Thế rồi tự dưng có một ngọn đèn lơ lửng bên người ngươi ngươi không thấy kỳ cục à?"

Lâu Quan Tuyết: "Vậy thì?"

Hạ Thanh nghĩ nghĩ, sờ mũi một cái: "Ngươi giúp ta cầm vào cung đi."

Lâu Quan Tuyết đứng bất động rất lâu, cuối cùng mới khẽ cười một tiếng: "Ngươi thật đúng là..."

Nhưng hắn không hoàn thành câu nói của mình, chỉ rất nghe lời mà cầm đèn trên tay.

Thế là ngoài đường Lăng Quang ngày hôm ấy, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một vị tiên nhân y phục trắng như tuyết, đeo mặt nạ bằng bạc, tay cầm đèn hoa.

Làm cho vô số người đi lại trên đường ngoái đầu nhìn liên tục.

Hạ Thanh cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cũng không nghĩ ra không ổn chỗ nào---- cầm cái đèn cũng không thể khiến Lâu Quan Tuyết mệt mỏi được đi chứ.


Cậu suy ngẫm một hồi, thật lòng nói tiếng "Cảm ơn". Dứt lời, lại thấy chưa đủ chân thành, thêm tiếp một câu: "Tốn kém rồi." Vẫn thấy chưa cẩn thận, còn bảo: "Làm phiền rồi."

Lâu Quan Tuyết lười biếng nói: "Quả thật là ngươi nên cảm ơn ta tử tế." Hắn nhếch khóe miệng, liếc nhìn những kẻ đang âm thầm quan sát hắn, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được: "Cảm ơn ta không móc mắt những kẻ này."

Ta không cảm ơn ngươi vì chuyện này được không?

Hạ Thanh: "..."

Vẫn là trên đường trở về cung điện, Hạ Thanh lại được chứng kiến một màn kịch cam go nữa.

Trên con phố sầm uất nhất thành Lăng Quang, người ngựa hai phe chặn nhau trên đường, ai nấy đều hung tàn ngang ngược.

Một kẻ cưỡi ngựa, một người ngồi kiệu.

Ngựa là xích huyết ngàn dặm, kẻ ngồi bên trên chính là Yến Mục mà Hạ Thanh từng có duyên gặp mặt một lần trong cung.
Hôm nay dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng thấy rõ mặt mũi vị tiểu bá vương nhà họ Yến này.

Quần áo màu đen, tóc cột cao, rõ ràng đang tuổi thiếu niên hăng hái xông pha, thế mà sự tàn nhẫn ác độc tích trữ đã lâu khiến cho mặt mày hắn ta sinh ra mấy phần u ám, hốc mắt lõm sâu, quầng mắt xanh nhạt, là biểu hiện của túng dục quá độ.

Hắn ta cười gằn: "Chó ngoan không cản đường, ta còn tưởng là ai. Vệ Lưu Quang, ngươi vẫn chưa bị lão gia tử nhà ngươi xích cổ trói vào nhà, vẫn dám ra đường diễu võ dương oai đấy hả?"

Trong kiệu truyền tới một tiếng cười khẩy tràn đầy khinh bỉ, giọng điệu phong lưu, thái độ chọc tức: "Ngươi còn chưa bị Nhϊếp chính vương cắt đứt hai chân, sao ta lại phải bị giam trong nhà."

Yến Mục đen mặt.

Roi trong tay vung lên, vụt thẳng lên người phu xe điều khiển ngựa.
Phu xe không kịp phản xạ, trên người trên mặt đều bị roi quất chảy máu, la lên một tiếng, mất thăng bằng ngã xuống.

Yến Mục được người trong nhà dặn dò vô số lần ra ngoài đừng chủ động gây sự người hai nhà Vệ Ngô, nhưng cũng chẳng có nghĩa là hắn ta phải nhịn.

Lần trước đánh nhau một trận với Vệ Lưu Quang trong lầu Phong Nguyệt, lại tụ họp oan gia trước điện Kim Loan, hắn đã nghẹn đầy một bụng ức chế.

Lần hội ngộ trên phố này, hắn ta không muốn nhún nhường.

Mành kiệu bỗng bị kéo ra.

Hạ Thanh đứng giữa đám người, thấy được mặt mũi công tử nhà giàu nổi tiếng phong lưu thành Lăng Quang.

Vệ Lưu Quang tên là Lưu Quang, vậy mà trên người lại chẳng có điểm nào thoát tục phong nhã như cảm giác cái tên mang đến, mũ vàng ngọc tím, trường bào đen đỏ, nằm bên đàn bà lâu năm dưỡng ra một thân mùi son phấn, tuy nhiên cũng không tục tằn yêu mị, lời nói cử chỉ đều có thể chứng minh đây đích thị là một công tử nhà giàu kiêu ngạo ngang tàng.
Công tử nhà giàu mặt lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi khinh bỉ: "Yến Mục, ngươi lại muốn quỳ một ngày trước điện Kim Loan? Muốn quỳ cũng đừng làm liên lụy tới tiểu gia." Cậu ta nói: "Muốn đánh nhau cứ tìm cha ta, ngay tại Vệ phủ, đánh xong đảm bảo ngươi quỳ đủ sướng."

Yến Mục giận đến mức mặt mày nhăn nhúm, gầm thét inh trời: "Vệ Lưu Quang!"

Vệ Lưu Quang trực tiếp buông mành, mắt không nhìn tâm thanh tịnh: "Đi, không cần để ý tên chó dại này."

Thị vệ xách mã phu đi.

Một người khác cưỡi ngựa đánh xe quay đầu.

Chỉ còn dư lại Yến Mục phẫn nộ một mình tại chỗ, nhưng không thể làm gì khác, cuối cùng quất roi bỏ đi, hung dữ xô ngã dân chúng ven đường.

Roi này có gai, một lần vung roi là một lần máu thịt bầy nhầy, trên mặt quần chúng vô tội be bét máu, ngã quỵ xuống đất xin tha mạng.
Những người đứng cạnh Hạ Thanh Lâu Quan Tuyết cũng bỏ chạy thục mạng, sợ bị vạ lây.

Hạ Thanh buồn bực thở ra, chẳng còn gì để nói với xã hội phong kiến coi vương quyền là tuyệt đối.

Mà kẻ đầu sỏ của đám phần tử xấu trong xã hội phong kiến đứng bên cạnh cậu, lạnh nhạt xem xong, chẳng khơi dậy được bao nhiêu hứng thú, cầm đèn hoa hỏi cậu: "Nhìn đủ chưa?"

Hạ Thanh: "Đủ rồi đủ rồi, đi thôi."

Tiến thêm mấy bước, Lâu Quan Tuyết lại cười một tiếng không rõ vì sao, nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ dạy dỗ Yến Mục một chút kia."

Hạ Thanh nhìn hắn: "Ta đâu có ngu, tên Yến Mục này bị chọc tức làm sao nhịn được? Không tìm ra kẻ cầm đầu, hắn sẽ giáng họa lên đầu kẻ khác."

Lâu Quan Tuyết gật đầu.

Hạ Thanh càng thêm buồn bực: "Trong lòng ngươi ta chỉ là một kẻ không có đầu óc thích xen vào chuyện của người khác."
Bốn phía không người, Lâu Quan Tuyết tiện tay chuyển đèn cho Hạ Thanh.

Hạ Thanh ngoan ngoãn nhận lấy, cúi đầu, tò mò gảy gảy tim đèn, lại nghe Lâu Quan Tuyết chậm rãi nói: "Ngươi đúng thật là thích xen vào chuyện người khác."

Ngón tay nhỡ dùng lực một chút, Hạ Thanh suýt thì phá hỏng tim đèn.

Cậu ngẩng đầu, lạnh mắt nhìn chằm chằm người đối diện.

Lâu Quan Tuyết nhếch môi: "Tuy nhiên như vậy rất tốt, không cần thay đổi."

Ta cũng chẳng định thay đổi.

Chọc ngoáy trong lòng xong, Hạ Thanh lại cúi đầu, tiếp tục đùa nghịch ngọn đèn hoa của cậu. Hàng mi phủ kín con ngươi nhạt màu, tóc đen xõa xuống lướt qua hai sườn má trắng nõn, dáng dấp ngoan ngoãn đến lạ kỳ.

Lâu Quan Tuyết chỉ đứng bên cạnh nhìn như vậy.

Bỗng Hạ Thanh mở miệng: "Trước khi tới thế giới này, ta chưa từng cảm thấy mình thích xen vào chuyện người khác."
Chủ yếu là vì thời hiện đại xã hội pháp trị, không có nhiều những chuyện ngông cuồng tàn bạo như thế.

Hoặc là bản thân cậu không quản nổi, hoặc là bản thân cậu không gặp trúng.

"Ừ." Lâu Quan Tuyết lấy làm thích thú: "Trước kia ngươi là người thế nào."

Hạ Thanh ngẩn người: "Ngươi muốn nghe đáp án kiểu gì, nhận xét của người khác về ta, hay là của chính bản thân ta."

Lâu Quan Tuyết trầm ngâm chốc lát, bật cười: "Vì sao ta phải nghe nhận xét của người khác về ngươi?"

Hạ Thanh bắt đầu túm tóc, hồi tưởng nửa đời trước của mình đôi chút, nói rất đúng trọng tâm: "Thì cứ thế thôi, rất bình thường."

Lâu Quan Tuyết lại hỏi: "Bình thường như thế nào."

Hạ Thanh trào phúng: "Có thể nói ra được thế nào, thì đã chẳng phải bình thường."

Cứ thế mà lớn lên, cứ thế mà đi học, ngoại trừ thích quan sát mọi người và thủ thân như ngọc, thì cho tới giờ này Hạ Thanh chưa từng cảm thấy mình có gì khác biệt.
Lâu Quan Tuyết cười khẽ, không nối tiếp chủ đề này, chỉ nhắc: "Ta đã tìm ra cách giúp ngươi sống tiếp."

Hạ Thanh sửng sốt: "Cái gì?"

Lâu Quan Tuyết: "Có lẽ cũng không phải sống tiếp, mà là để ngươi có được cơ thể một lần nữa."

Hạ Thanh trợn mắt há mồm: "Ngươi đùa à?"

Lâu Quan Tuyết cong môi mỉm cười, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta thích nói đùa?"

Hạ Thanh: "..."

Không, cho tới giờ Lâu Quan Tuyết chưa từng thích nói đùa.

Hạ Thanh nói đều đều: "Ta không muốn."

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chằm chằm.

Hạ Thanh lại phiền lòng nhớ đến chuyện bị bức nhập xác trên lầu Trích Tinh, suýt thì muốn cầm đèn hoa đánh người, may là nhịn thở hồi lâu cũng nuốt trôi được: "Ngươi đừng có ép ta."

Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Được."

Về đến cung đã là buổi tối.

Màn đêm buông xuống, hoàng cung sáng rực ánh đuốc, cung điện cửu trùng như dã thú ẩn dưới ánh trăng.
Trời trở tối, Hạ Thanh châm lửa đốt tim đèn, nhìn nó từ từ sáng lên trong bóng tối.

Cánh hoa xanh băng phủ một tầng sáng nhạt, lạnh lẽo mà hoa lệ, làm cho cậu không khỏi nhớ về truyền thuyết tộc giao nhân.

Giơ đèn lên phía trước.

Hạ Thanh nói: "Có giống đèn chiếu li nhân không."

Cậu đang ở trạng thái linh hồn, thế nên nếu có người không may bắt gặp, thì sẽ chỉ thấy một ngọn đèn hoa âm u quỷ quái đang lơ lửng giữa không trung.

Lâu Quan Tuyết hờ hững đáp: "Giống ma quỷ lộng hành."

Hạ Thanh: "... Ồ."

Cậu cứ tiếp tục vừa đùa nghịch đóa hoa vừa đi.

Lâu Quan Tuyết lặng lẽ nhìn theo ngay bên cạnh, tóc đen áo trắng còn lạnh hơn rét mướt trong đêm.

Tháng ba vạn vật bừng bừng sức sống, hoa thơm cỏ lạ trong Ngự hoa viên đua nhau nở rộ, tiếng côn trùng réo rắt trong đêm.

Hắn nhìn Hạ Thanh.
Lòng dạ thiếu niên trong trẻo đơn thuần, giống như được trưởng thành giữa muôn vàn sủng ái, vậy nên vui buồn ghét giận đều rõ ràng sinh động, sôi nổi trong đáy mắt. Cũng giống như từ nhỏ tới lớn không thiếu người săn sóc yêu thương, vậy nên mới giữ trọn được tính cách ngay thật hiền lành, như gió như lửa. Chỉ là tính cách ấy, lại phối hợp với một linh hồn yên lặng đến ly kỳ.

Hắn nhớ trong chướng Hạ Thanh từng nói 'trại mồ côi', nói 'không có cha mẹ không có nơi về, không có sau này không có chỗ đi'.

Khi Lâu Quan Tuyết dời mắt, Hạ Thanh cũng vừa lúc tháo bỏ chuôi đèn, nâng hoa trong lòng bàn tay.

"Thế này chắc ổn hơn. Trông bớt giống ma quỷ lộng hành."

Cậu gãi tai lầm bầm.

Dù gì thì trên đời cũng có đèn Khổng Minh cơ mà! Đèn hoa lơ lửng trong không khí cũng chưa đến mức quá đáng!
Hạ Thanh quay đầu nhìn Lâu Quan Tuyết, tình cảm của cậu đối với Lâu Quan Tuyết lúc này vẫn còn phức tạp.

Là bởi trên đời chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy cậu, có thể nói chuyện với cậu, mặc dù Hạ Thanh chưa từng cảm thấy cô đơn, nhưng cảm giác duyên phận ràng buộc như vậy vẫn thật thần kỳ. Hơn nữa kỳ thực, Lâu Quan Tuyết đối xử với cậu không hề tệ bạc.

Hạ Thanh cầm đèn, nói: "Mai nếu mà ngươi vào triều, thì cứ gọi ta dậy." Tuy nhiên chắc hẳn cậu sẽ dậy sớm hơn Lâu Quan Tuyết.

Lâu Quan Tuyết: "Ừm."

Hạ Thanh nghĩ nghĩ chốc lát rồi nói: "Cảm ơn ngươi đã để ý đến cảm xúc của ta, nhưng ngươi cũng không cần kiềm nén quá nhiều."

Cậu lại cân nhắc câu từ một chút: "Thời đại này không giống với thời đại ta lớn lên, có những người tất phải diệt trừ, không thể dùng giá trị quan của ta để phán đoán vô tội hay không." Đừng gϊếŧ người mua vui như lúc ở lầu Trích Tinh là được. Nói xong lại cảm thấy mình tự đánh giá sức nặng của bản thân hơi lớn---- Lâu Quan Tuyết là người sẽ vì mình mà phải chịu uất ức chắc?! Tiên nữ chỉ đơn giản là từ đầu đã không thích gϊếŧ người không thích thấy máu mà thôi, cậu đúng thật là coi mình ghê gớm lắm. Lần đầu tiên Hạ Thanh cảm thấy xấu hổ mất thể diện, khóe miệng hơi xụ xuống, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói cho bằng hết: "Ờm, nếu có việc gì ta giúp ích được thì đừng khách sáo. Dẫu sao ta cũng là ma quỷ, không phải vật chất bình thường, kiểu gì cũng sẽ có chỗ dùng."
Vấn đề đầu tiên Lâu Quan Tuyết chỉ cười một tíếng, không tỏ rõ ý kiến.

Rồi sau đó trả lời vấn đề thứ hai của cậu: "Ngươi còn không rời khỏi ta được, ta có thể có việc gì cần dùng đến ngươi."

Hạ Thanh: "..." Ừ ha muốn cậu trộm giúp món đồ, Lâu Quan Tuyết còn phải đứng ngay tại hiện trường nữa chứ.

Hạ Thanh nhụt chí, không tìm ra lời bào chữa. Đi ngang qua một góc vắng vẻ trong cung, Hạ Thanh chợt nghe thấy cuộc đối thoại phía bên kia bức tường.

Nằm lẫn bên trong tiếng côn trùng rả rích, là giọng nói bực dọc của một thiếu niên.

"Phó Trường Sinh, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Ta không muốn rời cung!"

Ôn Kiểu?

Hạ Thanh ngạc nhiên.

Lâu Quan Tuyết xưa nay không bao giờ cần tránh hiềm nghi, tiếp tục bước về phía trước.

Hạ Thanh vội vàng kéo tay áo lôi hắn lùi về.

Lâu Quan Tuyết cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, mỉm cười, đè thấp giọng hỏi: "Ngươi thích xem trò như vậy?"
Ai bảo thế. Hạ Thanh đáp bừa: "... Chắc là vậy."

Lúc thì xen vào việc của người khác, lúc thì thích hóng chuyện, cậu đúng là cầm kịch bản của thị dân Tiểu Hạ luôn sốt sắng nhiệt tình!

Đằng sau dựng một bức tường cao.

Hoa cỏ um tùm, cây đa góc tường sum sê tươi tốt.

"Ồ." Lâu Quan Tuyết nhìn xuống: "Nếu đã muốn xem trò, thì phải nhìn cho rõ."

Dứt lời, người hắn lóe lên, vạt áo phất phơ theo gió, chớp mắt đã thấy người ngồi trên bức tường cao.

Hạ Thanh: "!" Đệt! Ngươi là quỷ hay ta là quỷ?

Lâu Quan Tuyết còn biết khinh công?

Cậu ôm đèn của mình, cũng vội vàng trôi lên, ngồi bên cạnh Lâu Quan Tuyết.

Dây leo chằng chịt giăng trên tường, tầng tầng lớp lớp lá cây xanh.

Hạ Thanh: "Ta chưa từng nghĩ có một ngày lại ngồi cùng ngươi trên tường xem kịch của người khác."

Lâu Quan Tuyết cười khẽ: "Ta chỉ là chưa từng nghĩ, cũng có ngày ta xem kịch của người khác."
Hạ Thanh im phăng phắc.

Bên kia bức tường, quả nhiên là Ôn Kiểu.

Cậu ta còn mặc trang phục thái giám, màu xanh lục, thân hình non nớt như măng.

Đối diện cậu ta là một thanh niên nghiêm túc, khí chất như tùng như đao, yên lặng.

Ôn Kiểu bực bội phát điên: "Rời cung làm gì? Tiếp tục lưu lạc đầu đường chịu mệt chịu khổ cùng ngươi? Ta đã chịu đủ cuộc sống như vậy rồi. Ta không muốn phải trải qua những ngày như vậy thêm nữa."

Phó Trường Sinh không lên tiếng, hắn ta mặc quần áo thị vệ cấp thấp của hoàng cung nước Sở, đưa kim châu mà hắn bán mạng mới lấy được về cho Ôn Kiểu, khàn giọng nói: "Được, không rời thì không rời vậy."

Ôn Kiểu nhận được kim châu im lặng chốc lát, chẳng qua nghĩ tới những chuyện mình gặp phải gần đây, ấm ức mau chóng dìm chết lòng áy náy, hốc mắt đỏ bừng: "Ta không chịu được khổ, ta không muốn làm trâu làm ngựa cho người. Ta có thể làm gì được đây, ta làm tiểu hoàng tử nước Lương lâu như vậy, tất cả mọi người đã nuôi ta ra vậy rồi, ta còn có thể làm sao."
Phó Trường Sinh ngẩng đầu, Tướng quân nước Lương trẻ tuổi từng chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách, hiện giờ luân lạc bụi trần. Dung nhan cương nghị anh tuấn, đôi mắt ôn hòa, hắn ta nhìn nước mắt thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ không muốn rời cung, cũng không có việc gì."

Ôn Kiểu cất hạt kim châu, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, chóp mũi đỏ ửng: "Vậy thì ngươi sẽ rời cung sao? Ngươi muốn bỏ ta lại một mình sao? Phó Trường Sinh, giờ bên cạnh ta chỉ còn lại mình ngươi." Cậu ta lẩm bẩm, đơn thuần nhất cũng là ích kỷ nhất, nước mắt đầm đìa: "Trên đời này chỉ còn mình ngươi đối tốt với ta, ngươi đừng rời đi được không."

Phó Trường Sinh im lặng không đáp.

Hắn ta là chiến thần, từ khi còn trẻ, hắn đã xông pha trên những chiến trận ăn tươi nuốt sống mạng người cách xa hoàng cung nước Sở, anh hùng nhiệt huyết, thua keo này bày keo khác, vun đắp hoài bão. Nhưng nước mắt thiếu niên dưới ánh trăng đây lại trở thành gông xiềng, cản đường tiến lên của hắn.
Phó Trường Sinh suy nghĩ, giải thích với đối phương: "Điện hạ, ta rời cung trước, sau đó sẽ tới đón ngài." Hắn ta cam đoan: "Cũng sẽ không để ngài chịu khổ."

Thế nhưng nước mắt thiếu niên càng mãnh liệt hơn.

"Không!" Ôn Kiểu sợ hãi túm lấy hắn, đầu ngón tay run rẩy, khản giọng cầu xin: "Đừng đi, Trường Sinh ca ca. Huynh không ở đây ta sẽ chết mất."

Cậu ta gọi hắn một tiếng Trường Sinh ca ca.

Ánh mắt Ôn Kiểu đầy sự van nài: "Đừng đi mà."

Phó Trường Sinh lặng lẽ nhìn cậu ta.

Đây là Điện hạ của hắn. Được nâng niu từ nhỏ, sợ khổ sợ mệt, hư vinh hèn nhát, ngây thơ và ích kỷ. Trách người khác nuông chiều làm cho cậu ta không chịu được khổ sở, trách ông trời bất công làm cho cậu ta lưu lạc đến đường này.

Ôn Kiểu bị ánh mắt của hắn làm cho đau lòng, càng thêm ấm ức, nhưng cậu ta biết nên đối phó với Phó Trường Sinh như thế nào.
Như mọi lần trước đó, cậu ta run rẩy bờ môi, giọng nói nức nở: "Trường Sinh ca ca, đừng đi, bây giờ ta chỉ còn huynh. Huynh đã hứa với mẹ ta phải chăm sóc thật tốt, huynh không thể bỏ lại ta một mình, Trường Sinh ca ca."

Phó Trường Sinh có tính cách hiền hậu ôn hòa, con ngươi đen nhánh, có thể nhìn thấy tâm tư của đối phương, nhưng lựa chọn đưa tay lau nước mắt cho người đối diện, khàn giọng nói: "Được, Điện hạ, ta không đi."

Hắn không định nói cuộc sống giấu họ giấu tên ẩn núp trốn tránh trong hoàng cung của mình có bao nhiêu gian khổ. Một khi bị phát hiện tất sẽ rơi đầu, như đao ghì trên cổ, không thể nào tránh thoát.

Dù gì khi hắn nói ra, Điện hạ cũng sẽ chỉ giả vờ ngây ngốc, nũng nịu cho qua.

Ôn Kiểu mừng chảy nước mắt, vẻ đắc ý ẩn sâu tận đáy con ngươi.
Cậu ta cầm tay Phó Trường Sinh: "Trường Sinh ca ca, Bệ hạ bây giờ đã để ý đến ta, Bạch Hà cô cô cũng nói sẽ giúp đỡ ta. Chờ đến khi ta trở thành sủng phi của hắn, ta sẽ bảo hắn trọng dụng huynh, giúp huynh trở lại chiến trường."

Phó Trường Sinh cười khổ.

Hoàng đế thiếu niên tính tình bạo ngược của nước Sở, sao có thể trọng dụng mình, sao có thể sủng ái một hoàng tử nước Lương được đây.

Hắn ta trầm giọng nói nghiêm túc: "Điện hạ, Hoàng đế nước Sở không phải người lương thiện, tốt nhất là ngài không nên va chạm với hắn."

Ôn Kiểu ghét nhất phải nghe câu này.

Cậu ta đã tận lực quên đi lần gặp gỡ trong thư phòng.

"Không thể nào, ta mạo phạm hắn hai lần hắn đều không lấy mạng ta. Bạch Hà cô cô nói, ta đặc biệt với hắn."

Cậu ta vẫn rất có lòng tin vào bản thân.
"Hơn nữa..." Ôn Kiểu cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng ngước mắt nói: "Hình như ta giống với mẹ, đều là thuần giao. Mà tộc thuần giao trời sinh có sức mạnh mê hoặc lòng người."

Ánh mắt cậu ta ánh lên vẻ hưng phấn.

Phó Trường Sinh vẫn chỉ im lặng nhìn cậu ta, khuôn mặt anh tuấn không để lộ cảm xúc.

Nốt ruồi son trên ấn đường Ôn Kiểu mang nét quyến rũ, mà đường nét khuôn mặt vừa hồn nhiên vừa yếu ớt: "Trường Sinh ca ca, huynh sẽ giúp ta đúng không."

Phó Trường Sinh khàn giọng nói: "Ngài muốn quyến rũ Lâu Quan Tuyết?"

Ôn Kiểu không cảm thấy đây là chuyện nhục nhã gì, đáp: "Ừm."

Phó Trường Sinh yên lặng rất lâu, lại nói: "Điện hạ, phụ hoàng mẫu hậu của ngài, và cả nước Lương..."

"Đủ rồi! Ta biết!"

Bỗng nhiên Ôn Kiểu đỏ bừng vành mắt.

Cậu ta biết Phó Trường Sinh muốn nhắc nhở điều gì. Bên trong Ngự thư phòng, vị Bệ hạ kia cũng mỉm cười nói lời như vậy, hai chữ hời hợt cuối cùng đáp xuống, như bàn tay đánh nát lòng tự tôn vốn dĩ chẳng còn lại bao nhiêu của cậu ta.
"Nhưng mà ta biết làm sao đây." Ôn Kiểu dùng cánh tay trắng ngầm lau nước mắt, khóc đến phát run: "Các người đều không phải trải qua những gì ta đang gánh chịu. Ta chỉ không muốn vất vả, ta chỉ là muốn tiến lên, ta chỉ là muốn sống cho thật tốt, là lỗi của ta ư?"

"Ta cũng muốn báo thù cho phụ hoàng mẫu hậu, nhưng nước Lương đã mất rồi! Huynh muốn ta báo thù bằng cái gì đây."

Cậu ta oan ức không thở nổi, liên tục lau nước mắt: "Trước khi qua đời mẹ ta đã nói, hận thù chỉ là số mệnh, bà ấy muốn ta sống cho thật vui vẻ, ta chỉ muốn sống cho thật vui vẻ. Không muốn gánh hận nước thù nhà, Phó Trường Sinh, ngươi đừng ép ta."

Phó Trường Sinh biết tính cậu ta, nhưng lần đầu tiên hiểu rõ sự ích kỷ của cậu ta như vậy.

Hận nước thù nhà, xưa nay chưa từng bị buộc phải gánh vác. Chỉ cần có chút lòng cảm kích ơn sinh thành, chỉ cần có chút lòng lưu luyến cố quốc, thì nỗi hận sẽ tồn tại trong máu thịt vĩnh viễn.
Lẽ ra phải nghĩ tới từ lâu, không phải vậy sao.

Ôn Kiểu nghẹn ngào nói: "Ta chưa từng cảm thấy mình là một người tốt."

Cậu ta sụt sịt: "Ta chính là một người ích kỷ, nhưng Trường Sinh ca ca, huynh đừng ghét ta được không. Ta chỉ còn có một mình huynh."

Đêm nay Phó Trường Sinh đã nghe câu nói ấy nhiều đến mức chai mòn, hắn nhắm mắt, sau khi mở ra, hắn nói: "Được, điện hạ."

Lúc này Ôn Kiểu mới nín khóc mỉm cười.

Cậu ta cầm kim châu, vui vẻ xoay người rời khỏi.

Hạ Thanh ngồi trên tường chứng kiến toàn bộ sự việc, cũng chẳng kịp hãi hùng, ánh mắt đã rơi lên khuôn mặt Phó Trường Sinh.

Một khuôn mặt anh tuấn kiên trì sau những tháng ngày chém gϊếŧ trên chiến trường, mặc quần áo thị vệ bụi bặm bẩn thỉu, giống như chim ưng bị quấn chân, mà bẫy rập là do chính hắn cam tâm tình nguyện và tỉnh táo bước vào.
Lâu Quan Tuyết nghe xong đối thoại hai người, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, đã sớm quen với việc thường xuyên nghe thấy tên mình trong miệng người khác.

Hắn chỉ hỏi Hạ Thanh: "Hiện giờ có thể đi được chưa?"

Hạ Thanh: "... Đi thôi."

Lúc Hạ Thanh nhảy khỏi tường, lại liếc nhìn Phó Trường Sinh một lần.

Lá cây mây bám trên tường xì xào ngân vang.

Phó Trường Sinh đứng chết lặng tại chỗ, như một pho tượng đá.

Chưa đi được hai bước, Hạ Thanh lại quay đầu thêm một lần nữa.

Lâu Quan Tuyết lạnh nhạt liếc qua, nói: "Có cần ta trói hắn tới trước mặt ngươi để ngươi nhìn cho rõ không?"

Hạ Thanh kinh hồn bạt vía: "Thôi khỏi." Cậu vội vàng lảng sang chuyện khác, phiền muộn nói: "Ngươi nghĩ rốt cuộc là bọn họ định mưu đồ gì vậy."

Lâu Quan Tuyết hờ hững đáp: "Ôn Kiểu mưu đồ vinh hoa phú quý, còn Phó Trường Sinh, nước tràn vào não mà thôi."
Hạ Thanh: "..."

Lâu Quan Tuyết nhớ đến điều gì, cười nụ cười lạnh ngắt: "À, theo như lời tiên tri của ngọn lửa đó, ta cũng bị nước ngập úng não rồi."

Hạ Thanh tịt họng, đi nghịch đèn linh vi của mình.

Khi còn chưa quen biết Lâu Quan Tuyết, nghe mẩu chuyện nọ chỉ cảm thấy máu chó đầy đầu, người nào người nấy đều là kẻ xấu.

Một kẻ ngốc bạch ngọt yếu đuối, thân thế bi thảm sạch sẽ đáng yêu, được Tướng quân trung thành trung hậu của cố quốc yêu thương nhưng vẫn một lòng muốn trèo cao hơn nữa. Sau khi tiến hành trăm phương ngàn kế mãi mới bò được lên giường Hoàng đế nước Sở, thì lại bị người ta ngược thân ngược tâm, kim ốc tàng kiều. Về sau va chạm với Đại tế tư lại bị coi thành thế thân mà ngược luyến tình thâm.

Đầy đủ yếu tố, quả là cao siêu.
Khi ấy cậu nghe câu chuyện này, chỉ đơn giản gán cho Lâu Quan Tuyết thiết lập bạo quân bù nhìn về sau bị vả mặt phải truy thê hỏa táng tràng.

Bây giờ ở chung được một thời gian, cũng từng vào chướng của hắn, biết tính tình Lâu Quan Tuyết kiên định như núi băng.

Hạ Thanh cho rằng, câu nói ban đầu của Lâu Quan Tuyết: 'Tiếp tục đi, để cho hắn nói, ta cũng muốn nghe về kết cục của ta', hoàn toàn có ý châm biếm chế nhạo.

Khi không phát khùng, Lâu Quan Tuyết vẫn luôn tỉnh táo và lý trí hơn cậu.

Cũng không biết Lâu Quan Tuyết có cảm nhận thế nào khi nghe loại cốt truyện miêu tả hắn như tên đần này.

Lâu Quan Tuyết thờ ơ hỏi: "Ngươi cảm thấy rất hứng thú với Phó Trường Sinh?"

Hạ Thanh nắm một cánh hoa nhỏ, lắc đầu rồi lại gật đầu, ngẫm nghĩ một lát lại lắc đầu: "Cũng không hẳn là hứng thú, ta chỉ cảm thấy... rất kỳ lạ."
Rất kỳ lạ.

Thấy Phó Trường Sinh, sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác... rằng bọn họ hẳn là quen biết, quen biết đến độ ngang bằng với bạn bè người thân. Thế nên khi thấy hắn ta hèn mọn, thấy hắn ta buông bỏ kiêu ngạo và tự tôn trước mặt Ôn Kiểu, Hạ Thanh thật sự không thấy dễ chịu gì cho cam.

Lâu Quan Tuyết ừ một tiếng lạnh nhạt.

Hạ Thanh lại nói: "Mà cũng không phải là kỳ lạ lắm. Nhưng mà hắn ta là Tướng quân nước Lương, ngươi phát hiện ra rồi, định xử hắn không."

Lâu Quan Tuyết: "Ngươi muốn ta xử hắn?"

Hạ Thanh ù ù cạc cạc: "Sao lại hỏi ta?" Cậu gặp Phó Trường Sinh chỉ thấy quái lạ đâu đó mà thôi, đã nói sẽ không can thiệp vô lý vào chuyện của Lâu Quan Tuyết.

Lâu Quan Tuyết dời mắt: "Vậy thì không xử."

Hạ Thanh: "?" Tốt bụng vậy hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK