Mục lục
Lao Tù Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân lúc trời vừa rạng sáng, Lạc Hướng lần thứ hai tiêm thuốc mê vào người Lạc Tần Thiên, liều lượng đủ để Lạc Tần Thiên nằm li bì ở trên giường hết nửa ngày, buổi chiều ngày hôm sau, liền để thủ hạ đem Lạc Tần Thiên đang hôn mê chuyển lên chuyên cơ của Lạc gia tộc.

Ở trên máy bay, Lạc Tần Thiên rốt cuộc tỉnh lại, sau khi ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì lập tức cho Lạc Hướng bên cạnh một quyền.

Lạc Tần Thiên mạnh mẽ ra lệnh quay đầu máy bay, anh nhất định phải trở lại tìm Diệp Mạc, đưa em ấy cùng đi, anh nỗ lực lâu như vậy, không thể cứ thế mà từ bỏ, Diệp Mạc là của anh! Là của Lạc Tần Thiên anh!

Lần này anh trở về, chính là vì mang Diệp Mạc rời đi, anh đã chờ đợi cuộc sống mỹ hảo hạnh phúc với người con trai ấy lâu như vậy rồi, không thể cứ thế tan biến.

Những chuyện phát sinh đêm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, Lạc Tần Thiên không cam lòng, anh không tin Diệp Mạc lại đột nhiên lựa chọn Tiếu Tẫn Nghiêm.

Cửa phòng điều khiển máy bay mạnh mẽ đóng chặt, Lạc Tần Thiên ở bên ngoài gào thét đạp, cũng không ai mở cửa cho anh, bởi vì những thủ hạ trong phi cơ này đã sớm bị Lạc Xuyên ra lệnh, toàn bộ hành trình, chỉ nghe theo lệnh của Lạc Hướng.

“Ca, anh đừng quát bọn họ, không có mệnh lệnh của em, máy bay không thể quay lại đâu.” Lạc Hướng bị Lạc Tần Thiên đánh một quyền, nữa bên mặt đã nhanh chóng sưng đỏ lên, mạch máu dưới da suýt nữa vỡ mất.

Lạc Tần Thiên đã mất khống chế đánh đập những nhân viên trên máy bay, khi nghe được Lạc Hướng nói thế, càng không khống chế được xoay người bóp cổ Lạc Hướng, khiến cậu bị nhấc bổng lên không trung hai chân không chạm đất.

“Con mẹ nó cậu là cái thá gì chứ!” Lạc Tần Thiên khuôn mặt vặn vẹo, hận không thể bóp chết Lạc Hướng.

Lạc Hướng căn bản không thể nói ra lời, cậu theo bản năng đạp chân, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, may là bảo tiêu của Lạc Hướng tiến đến ngăn Lạc Tần Thiên lại, bằng không lấy trạng thái của Lạc Tần Thiên lúc này thật sự có thể bóp chết Lạc Hướng.

Lạc Tần Thiên bị bốn tên đàn ông mạnh mẽ kiềm trụ, bởi vì dược hiệu của thuốc mê vẫn chưa biến mất hoàn toàn, Lạc Tần Thiên không có cách nào phản kháng toàn lực, chỉ có thể bị áp chế không cử động được.

“Nếu cậu đã đồng ý hợp tác với tôi, tại sao còn muốn làm thế?!” Lạc Tần Thiên mạnh mẽ nhìn chằm chằm Lạc Hướng.

Lạc Hướng xoa cái cổ, kịch liệt ho khan, hồi lâu mới khôi phục lại hô hấp, lộ ra nụ cười vô hại “Ca hình như quên rồi, không phải em tách anh với tên nam nhân kia ra, là cậu ta đã lựa chọn Tiếu Tẫn Nghiêm, không phải anh.”

“Con mẹ nó cậu câm miệng lại!!” Lạc Tần Thiên rống lên một tiếng, anh không phải không nhớ rõ gì hết, anh chỉ là không muốn thừa nhận mình bị vứt bỏ mà thôi.

“Ca nên rõ ràng hơn so với ai hết, người nam nhân kia hiện giờ chân chính yêu là Tiếu Tẫn Nghiêm.” Lạc Hướng tựa hồ biết đây là tử huyệt của Lạc Tần Thiên, không ngừng khinh cười nói “Hiện tại cậu ta có thể là đang ở bệnh viện chăm sóc Tiếu Tẫn Nghiêm, lúc trước đồng ý đi cùng ca, có thể chỉ là cậu ta tâm huyết dâng trào mà thôi, hiện tại, cậu ta chỉ khăng khăng một mực theo Tiếu Tẫn Nghiêm, mà ca ở trong lòng cậu ta, chỉ là…”

“Tôi bảo cậu câm miệng cậu điếc sao?!!” Lạc Tần Thiên đột nhiên thoát khỏi kiềm chế, giơ quả đấm, một quyền nện ở trên bụng Lạc Hướng, Lạc Hướng liền thống khổ ngồi xổm xuống, còn chưa cúi người, Lạc Tần Thiên lại đột nhiên nắm lấy tóc Lạc Hướng kéo mạnh lên, kiềm chế ở trước người mình, chẳng biết Lạc Tần Thiên đã giấu một thanh dao lúc nào hiện tại kề trên cổ Lạc Hướng.

“Bảo người của cậu lập tức quay đầu máy bay! Nếu không…” Lạc Tần Thiên hung tợn nói, Lạc Hướng đột nhiên ngắt lời, bởi vì bụng đau nhức, Lạc Hướng cười có chút run rẩy.

“Ca không nỡ giết em.” Lạc Hướng cười khẽ.

Bầu không khí giằng co, Lạc Hướng ra lệnh cho thủ hạ không được quay đầu, cuối cùng Lạc Tần Thiên quả nhiên không hề động thủ, có chút hoảng hốt ném thanh dao, không như chịu phải một đả kích lớn, cười khổ vài tiếng, thân thể lay động, loáng một cái đã trở về phòng nghỉ của chính mình.

Lạc Tần Thiên ra lệnh cho người mang ra rất nhiều rượu, ngồi ở trên rượu từng chai từng chai mở ra, không ngừng mà lầm bầu lầu bầu cười, cũng không biết nói gì đó, cầm rượu lên, ngửa đầu lên tu hết cả chai.

Lạc Tần Thiên biết, đây chính là báo ứng, lúc trước anh bì muốn có được quyền lực chống lại Tiếu Tẫn Nghiêm, đã đẩy Diệp Mạc về phía tuyệt vọng, hiện tại, tới lượt anh bị vứt bỏ. Này, có thể trách ai được đây.

“Mạc Mạc, sao em lại tàn nhẫn như vậy…. sao lại có thể tàn nhẫn như…” Lạc Tần Thiên đã quá say, lầm bầm làu bàu nói, viền mắt lần thứ hai mơ hồ lên.

Rơi lệ, là bởi vì tình yêu lớn nhất đã bị vứt bỏ, mặc dù anh cố gắng thế nào, Lạc Tần Thiên cũng không quên được tối hôm, Diệp Mạc vì cứu Tiếu Tẫn Nghiêm đã chĩa súng vào mình, không chút do dự mà đứng trước nòng súng của anh che chắn cho Tiếu Tẫn Nghiêm.

Hình ảnh ấy, đã hoàn toàn giải thích được rằng, Lạc Tần Thiên anh đã thất bại!

Lẽ ra anh cứ làm ngơ không biết chuyện Diệp Mạc đi gặp Tiếu Tẫn Nghiêm, như vậy ít nhất Diệp Mạc sẽ không có cơ hội thấy rõ tiếng lòng của mình.

Hiện tại đã không thể quay đầu tìm Diệp Mạc nữa rồi, Lạc Tần Thiên hận chết sự bất lực của chính mình.

Lạc Hướng vẫn đứng ở cửa, nhìn xuyên qua khe cửa khép hờ nhìn vào Lạc Tần Thiên đang ngồi ở dưới đất uống say mèm, cậu có chút kinh sợ, bởi vì cậu chưa từng nhìn thấy Lạc Tần Thiên rơi lệ, thế nhưng hiện tại…

Lạc Hướng đẩy cửa đi vào, tự giễu cười một tiếng, lạnh lùng nói “Cậu vào làm gì, xem trò cười của tôi?”

Lạc Hướng không nói gì, ngồi bên cạnh Lạc Tần Thiên, cách nơi cần đến còn mấy tiếng, chung qua phải làm chút chuyện tiêu khiển.

Lạc Tần Thiên đã uống say một nửa, thế nên cũng không lâu lắm, Lạc Tần Thiên ý thức mơ hồ ôm Lạc Hướng bên cạnh, đem đầu vùi vào ngực Lạc Hướng.

“Mạc Mạc… anh sai rồi… cho anh cơ hội được không… chúng ta đã bên nhau nhiều năm như vậy… anh không thể mất em được…”

Lạc Tần Thiên say rượu như một đứa trẻ, ôm Lạc Hướng thật chặt, Lạc Hướng cúi thấp đầu, nhìn Lạc Tần Thiên giờ khắc này khóc không ngừng, trong lòng bỗng nhiên đau xót, đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Lạc Tần Thiên. (Jian: huynh đệ niên hạ ôn nhu công thiệt rồi =)))))

“Ca, em sẽ không rời khỏi anh, cho dù cả thế giới có bỏ rơi anh, em cũng sẽ yêu anh… ” Lạc Hướng cúi đầu, nhìn Lạc Tần Thiên lúc này đang nằm ở chân của mình, đã say đến bất tỉnh nhân sự, cúi người hạ xuống nụ hôn “Vì thế cầu xin anh, hãy quay lại nhìn em một chút được không…”

……………….

Tiếu Tẫn Nghiêm quả thực bị thương không nhẹ, nếu không phải hắn thân thể rắn chắc cường hãn, sớm đã bị cú đập gạch kia của Diệp Mạc đập cho ngu luôn rồi.

Tiếu Tẫn Nghiêm trong lúc hôn mê, Mạnh Truyền Tân liền chạy tới, bỏi vì qua điện thoại nghe thanh âm không đúng của Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân lúc này gần như dùng hết tốc lực lái xe chạy tới nơi này, phát hiện ra không có bóng người nào, gọi điện thoại, là Diệp Mạc nhận điện, lúc này mới chạy tới bệnh viện nhỏ này.

Ở trong lòng thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương là một việc cực kỳ nghiêm trọng, liên qua đến quá nhiều thế lực, thế nên khi Mạnh Truyền Tân tới chưa được bao lâu thì đám người Trình Tử Thâm cùng Tây Uy Cường cũng vội vã chạy tới.

Đại não Tiếu Tẫn Nghiêm chịu rung động nhẹ, mất máu quá nhiều, nơi bả vai lại bị trúng một phát đạn, đây cơ hồ là lần bị thương nghiêm trọng nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm trong mấy năm qua.

Tiếu Tẫn Nghiêm hôn mê, tất cả mọi người đều đem đầu mối nhắm vào Diệp Mạc, bởi vì nghĩ tới mức độ yêu thích của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc nên không ai dám hỏi quá hung dữ.

Chỉ có Tây Uy Cường không thức thời hướng về phía Diệp Mạc hung lên, không chút khách khí quở trách Diệp Mạc, dù sao chỉ có hai miệng nhỏ cãi nhau, cũng không mang theo gạch đập a.

Tiếu Tẫn Nghiêm lườm mắt một cái, nhìn thấy ở đầu giường, Tây Uy Cường đang chỉ vào Diệp Mạc, sắc mặt hung ác mắng, mà Diệp Mạc tự biết đuối lý, cúi thấp đầu như đứa trẻ biết sai nhận lỗi, không nói một lời chấp nhận hết mấy ngụm nước Tây Uy Cường phun ra, thỉnh thoảng thấp giọng nói “Phải… xin lỗi…”

Tiếu Tẫn Nghiêm bị dọa cho hết hồn, khó khăn lắm Diệp Mạc mới hồi tâm chuyển ý, nếu bị thằng ngu Tây Uy Cường này mắng cho sợ bỏ chạy, hắn làm sao cứu vãn lại được a!

Tiếu Tẫn Nghiêm vất vả chống đỡ thân thể dậy, chỉ vào Tây Uy Cường lớn tiếng mắng “Mày im đi thằng ngu!” (Jian: cười chắc chớt =))))))))

________Xong quyển thứ 3_______

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK