Mục lục
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Giang Nguyệt Vi cũng đến trường nhưng hầu như không bắt gặp Bạch Linh. Tuy học cùng lớp nhưng phòng ký túc xá cách xa nhau nên cô chẳng còn dây dưa đến người này nữa.

Chẳng mấy chốc Tưởng Chính Hoa đã đi đến chỗ bọn họ, lên tiếng chào hỏi. Bạn bè của Giang Nguyệt Vi không thân thiết với Tưởng Chính Hoa lắm nên người đàn ông chào hỏi xong cũng không biết nói gì nữa, đành bảo nhân viên trong cửa hàng nhanh chóng bưng đồ ăn lên, lát nữa bọn họ ăn xong còn phải về trường học tiếp.

Giang Nguyệt Vi không làm phiền bọn họ ăn cơm, bèn bế các con đến một chỗ để nghỉ ngơi. Chỉ một lát sau, hai đứa nhỏ chơi đùa đến nỗi mệt mỏi, thoạt nhìn có vẻ muốn ngủ, Mã Ái Vân bèn mang xe đẩy đến, đặt hai đứa nhỏ vào trong đó cho chúng ngủ.

Có người trông nom các con nên Giang Nguyệt Vi đi thu dọn mọi thứ. Nhìn hộp quà thần bí kia, Giang Nguyệt Vi luôn cảm thấy trong hộp là một món quà tuyệt vời nên duỗi tay cầm lấy chiếc hộp, lắc nó thật nhẹ, nghe thấy có âm thanh khe khẽ vang lên ở bên trong.

Giang Nguyệt Vi nhìn trái nhìn phải, hiện tại ở đây không có ai nên nảy ra ý bóc hộp quà. Có điều cô chưa kịp cởi dây gói quà thì Tưởng Chính Hoa đã gọi cô: “Thằng nhóc nhà em không muốn ngủ trưa, nó đang gọi em kìa, hư thật đấy.”

Giang Nguyệt Vi lừ mắt với anh: “Sao anh không dỗ con đi?”

Thật ra Tưởng Chính Hoa muốn dỗ thằng nhóc nhưng cậu bé không cần anh: “Thằng bé không cần anh.”

Giang Nguyệt Vi ồ lên một tiếng, đặt hộp quà ngay ngắn ở bên cạnh rồi đứng dậy đến chỗ con. Em gái đã chìm vào giấc ngủ sâu nhưng anh trai vẫn chưa chịu ngủ, quấy khóc đòi mẹ, cô đành lòng phải dỗ con trước.

Bữa tiệc kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, bấy giờ khách khứa mới thưa dần. Sau khi mọi người đi hết, Giang Nguyệt Vi cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời. Bởi vì hôm nay cửa hàng mở tiệc mừng nên bọn họ không cần dọn dẹp, chỉ cần mang theo quà cáp rồi về thẳng nhà.

Sau khi đưa mọi người về nhà, Tưởng Chính Hoa quay lại cửa hàng thống kê lại chi phí. Về đến nhà, thấy đã muộn nên Mã Ái Vân và Vạn Tú Trân vừa trông hai đứa nhỏ vừa nấu cơm tối.

Đầu tiên Giang Nguyệt Vi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ra ngoài kiểm kê lại sổ sách với Giang Nguyệt Hà. Hôm nay có rất đông người đến dự tiệc, số quà được tặng cũng đa dạng, đợi hai người tính toán xong thì trời đã tối sầm.

Đúng lúc Tưởng Chính Hoa về đến nhà, Mã Ái Vân nấu cơm xong, bày ra bàn. Buổi trưa hôm nay đã ăn uống no nê ở cửa hàng, Giang Nguyệt Vi không đói bụng lắm nhưng lại cực kỳ mệt. Cô ăn cơm xong, chẳng còn hơi sức đâu để bóc quà nữa, dứt khoát bế con về phòng.

Dạo này tiết trời nóng bức, mà chỉ phòng bọn họ có quạt nên hai đứa nhỏ thường xuyên ngủ cùng vợ chồng cô. Có lẽ do hôm nay chơi hăng quá, thời gian ngủ trưa cũng ngắn nên hai đứa nhỏ chơi một lúc, chẳng mấy chốc đã ngủ. Giang Nguyệt Vi nhìn tụi nhỏ chìm vào giấc ngủ say, đôi mắt cô cũng lim dim thiếp đi.

Bấy giờ người đàn ông mở cửa bước vào, Giang Nguyệt Vi vội vàng giơ tay suỵt một tiếng ra hiệu cho anh. Tưởng Chính Hoa lập tức bước đi một cách nhẹ nhàng, đến chỗ Giang Nguyệt Vi, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Ngủ rồi, hôm nay mải chơi quá nên giờ mệt lử.”

Tưởng Chính Hoa ồ lên một tiếng, sau đó đưa đồ vật trong tây cho cô: “Anh tặng em, em mở ra xem đi.”

Giang Nguyệt Vi vừa nhìn đã nhận ra đây là món quà không rõ người tặng trong ngày hôm nay. Đây là món quà mà người khác tặng hai đứa nhỏ nên cô đẩy lại về phía anh: “Anh mang ra cho mẹ ghi lại đi, em mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi.”

Tưởng Chính Hoa không rụt tay về, thậm chí còn giơ ra phía trước: “Món quà này là tặng em.”

Giang Nguyệt Vi nhướng máy: “Tặng em ư?”

Tưởng Chính Hoa gật đầu, ngồi xuống ở mép giường, nhìn cô: “Em mở ra xem đi.”

Giang Nguyệt Vi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra. Vốn dĩ cô tưởng trong hộp là đồ chơi linh tinh dành cho trẻ con, nhưng sau khi mở ra cô mới nhận ra bên trong là một bộ nữ trang bằng vàng gồm có bốn món trang sức, có nhẫn, có vòng cổ, có vàng tay, còn có khuyên tai nữa. Bốn món trang sức tỏa ra ánh sáng lấp lánh, được chế tạo hết sức tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp.

Cô hơi ngỡ ngàng, tiếp đó nhìn thấy tờ biên lai được đặt bên trong hộp. Trên tờ giấy biên lai ghi nhãn hàng của sản phẩm, trọng lượng của bộ trang sức và tên người mua, đó là Tưởng Chính Hoa.

Giang Nguyệt Vi nhìn cái tên được ghi trong tờ giấy, thắc mắc ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn người đàn ông: “Tại sao người mua lại là anh?”

Buổi sáng, Trương Lệ Mai nói với bọn họ là có một người phụ nữ mang hộp quà này đến cửa hàng, rõ ràng dặn là tặng cho đứa nhỏ, tại sao bây giờ lại biến thành Tưởng Chính Hoa mua?

Tưởng Chính Hoa khẽ hắng giọng: “Là anh mua đó, Điền Á Đông có một người bạn buôn bán trang sức với bên thành phố Cảng, anh thấy ảnh chụp những món trang sức này rất đẹp nên đặt mua trước ở chỗ anh ta.”

“Hôm trước anh ta nói với anh là hôm nay bộ trang sức mới được nhập về, có điều cả ngày hôm nay chúng ta đều tất bật ở cửa hàng. Lúc đó anh dặn anh ta cứ mang quà đến tiệm cơm, ai ngờ anh ta cũng không rảnh nên bảo vợ mang đến giúp. Vợ anh ta cũng không biết rõ nên vừa hỏi thăm đã đưa luôn cho Trương Lệ Mai.”

Buổi sáng Tưởng Chính Hoa cũng không biết món quà này là bộ trang sức mà bọn họ mang đến. Ban nãy anh đến tiệm cơm để tổng kết chi phí, chờ mãi mà không thấy ai mang quà đến nên bèn đi hỏi thử. Sau đó anh mới biết hóa ra người ta mang đến từ sáng nay rồi, chẳng qua là bọn họ không biết mà thôi.

Giang Nguyệt Vi nhìn anh, bỗng nhiên bật cười, cảm giác có một tia nắng ấm áp rọi vào trái tim mình, mang lại sự ấm nóng: “Vậy sao anh không đợi hôm khác rồi hẵng bảo bọn họ mang đến?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Hôm nay và những hôm khác không giống nhau. Hôm nay là một ngày đặc biệt, là sinh nhật của các con chúng ta, cũng là ngày em phải trải qua bao vất vả. Anh tặng quà vào hôm nay mới có ý nghĩa.”

Có lẽ do gió đêm thổi lồng lộng, cơn gió tạt vào mắt Giang Nguyệt Vi khiến đôi mắt cô hơi ướt, lườm người đàn ông với vẻ giận dỗi: “Vợ chồng mình già rồi mà còn tặng quà nữa, anh khách sáo thế.”

Tưởng Chính Hoa cười nói: “Dù sao em cũng nhận quà rồi, chi bằng mở ra xem thử đi?”

Nói rồi anh lấy chiếc nhẫn bên trong hộp quà ra, đeo cho Giang Nguyệt Vi: “Anh xem phim bên kia thấy người ta kết hôn đều trao nhẫn cho nhau, tiếc là bên mình không thịnh hành trào lưu này.”

Chiếc nhẫn được thiết kế theo kiểu dáng đơn giản, mặt trong có khắc tên hai người bọn họ. Giang Nguyệt Vi hơi cong ngón tay xuống, nước da cô khá trắng, lúc đeo nhẫn, dưới ánh sáng ấm áp, chiếc nhẫn ra ánh hào quang mờ ảo, thoạt nhìn vừa lóa mắt vừa xinh đẹp.

Tưởng Chính Hoa nhìn tay cô, nở nụ cười: “Ngón tay em đẹp quá, đeo nhẫn lên càng đẹp hơn, xinh đẹp giống hệt như quý bà trong phim ảnh.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày, giọng điệu vui mừng khó có thể nhận ra: “Em cũng thấy đẹp.”

Người đàn ông nhanh chóng đeo vòng cổ cho cô. Chiếc vòng cổ hết sức tinh xảo, ở giữa còn có mặt dây chuyền hình trái tim nho nhỏ, trông rất đẹp.

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt đong đầy ý cười, hỏi cô: “Em thích không?”

“Đắt lắm.” Giang Nguyệt Vi khẽ nuốt nước bọt. Không có một người phụ nữ không thích ông xã tặng mình những món quà như này, tuy trong lòng cô vui như trẩy hội nhưng ngoài miệng lại trách cứ anh: “Số tiền anh mua một bộ trang sức như này đủ để em chi tiêu cho thật nhiều việc khác đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK