Mục lục
Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Hào quang của bà chủ tổng giám đốc.

Đúng lúc này, một ông lão đội mũ leo núi chậm rãi đi vào, tháo kính nhìn xung quanh, ông ấy đi về hướng ba người, vỗ vỗ vai thư ký: “Chàng trai trẻ?”

Thư ký quay đầu lại, thái độ có chút không kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

Ông lão tháo mắt kính xuống: “Tôi tìm giám đốc của cậu.”

“Ông…”

Thư ký vừa định làm khó dễ thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. Lúc này, Tiêu Bảo Lộc đã quay đầu lại liền nhìn thấy ông lão, lập tức cung kính bước tới: “Ông Cư, ông đã tới.”

Thư ký và trợ lý vô cùng sửng sốt, hóa ra người trước mặt này lại là chủ tịch của N.S ông Cư Trọng Hùng!

Thư ký vô cùng sợ hãi, liên tục cúi đầu nhận lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không biết là ngài…”

Cư Trọng Hùng xua xua tay: “Không cần xin lỗi, hiện nay ở đâu cũng có những người trẻ tuổi thường hay đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, anh cũng giống bọn họ thôi.”

Những lời này lập tức làm cho thư ký đỏ mặt, đứng ngẩn người sau lưng Tiêu Bảo Lộc.

Tiêu Bảo Lộc cười: “Ông vẫn luôn dí dỏm như vậy.”

Cư Trọng Hùng liếc nhìn anh ta với dáng vẻ chướng mắt: “Anh cả cậu đâu?”

Tiếu Bảo Lộc hiểu rõ ông ấy không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Vì thế, vội nói: “Anh cả đi công tác, phải mấy ngày nữa mới trở về.”

“Vậy thôi.”Cư Trọng Hùng xoay người chuẩn bị ra ngoài, hoàn toàn không muốn nói thêm gì nữa.

Tiêu Bảo Lộc làm sao có thể để cho ông ấy đi? Lập tức đi đến trước mặt ông ấy: “Cháu biết ông luôn thích anh cả của cháu, nhưng tại sao không thể cho những người như cháu một cơ hội? Tốt xấu gì cũng nên để cháu và anh cả cùng nhau tiến bộ chứ!”

Tuy rằng không thích cách ăn nói của Tiêu Bảo Lộc, nhưng lời nói của anh ta vẫn khiến Cư Trọng Hùng nheo mắt, khóe miệng hiện lên ý cười. Ông ấy xoay người vừa muốn nói cái gì đó lại nhìn thấy một người bước ra từ thang máy.

Cư Trọng Hùng sửng sốt.

Tô Phương Dung đi theo sau giám đốc Ngôn, vừa đi vừa nói chuyện: “Lô hàng của công ty A&J đã đến thành phố ngày hôm qua, nhưng bên hậu cần đã không làm tốt công tác bàn giao nên hàng vẫn bị giữ lại ở đó.”

Giám đốc Ngôn tức giận: “Tôi thật sự không hiểu họ đang suy nghĩ cái gì? Thương hiệu A&J hiện tại nổi tiếng đến mức không có hàng để bổ sung vào quầy bán, vậy mà họ lại chậm trễ trong việc bàn giao!”

Nhận thấy được tầm mắt của Cư Trọng Hùng, Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, đứng ở bên cạnh ông nhỏ giọng hỏi: “Ông biết cô ấy sao?”

Cư Trọng Hùng im lặng trong hai giây, không nói gì, ông duỗi tay chỉ về hướng Tô Phương Dung: “Bảo cô ấy tới nói chuyện với tôi.”

Tiêu Bảo Lộc nhíu chặt mày, chớp chớp mắt khẽ cười nói: “Cháu thấy không ổn, cô ấy là nhân viên mới của bộ phận phát triển thị trường còn chưa hiểu chuyện gì, đừng vì cô ấy mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.”

Cư Trọng Hùng liền dứt khoát: “Tôi đi đây.”

“Ai da! Ông đừng đi!”Tiêu Bảo Lộc không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nói: “Được, cháu sẽ kêu cô ấy qua.”

Quay đầu lại, anh ta lớn tiếng gọi: “Tô Phương Dung, chị qua đây một lát.”

Giám đốc Ngôn quay đầu lại liền thấy Cư Trọng Hùng, miệng há hốc thành chữ O.

Tô Phương Dung nhìn anh ta, vừa định đi qua liền phát hiện ở bên cạnh anh ta có một ông lão, ngơ ngẩn mà đi tới: “Bác? Sao bác lại ở chỗ này?”

Bác?

Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, giám đốc Ngôn cũng giật mình che miệng lại.

Giống như đang nghĩ về cái gì đó, Tô Phương Dung lập tức hỏi: “Có phải bác có chỗ nào không khỏe không? Nếu có chuyện gì thì mau nói với cháu, cháu đưa bác đi bệnh viện!”

Tiêu Bảo Lộc vừa nghe xong liền nghi ngờ nhìn Tô Phương Dung.

Cư Trọng Hùng nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng, thái độ hoàn toàn khác khi nói chuyện với những người khác, ông ấy duỗi cánh tay rồi lại duỗi chân: “Tôi không sao! Nhìn xem, vẫn còn rất dẻo dai!”

Khi nhìn thấy điều này, Tô Phương Dung đã bật cười.

Không khỏi gật đầu: “Vâng! Bác là ông lão cường tráng!”

Tiêu Bảo Lộc nheo lại đôi mắt, nhìn hai người họ, cười hỏi: “Tô Phương Dung, chị biết ông Cư sao?”

Tô Phương Dung quay đầu lại vừa gật đầu lại vừa lắc đầu: “Ông ấy buổi sáng bị té ngã, chị chỉ là dìu ông ấy lên mà thôi.”

Cư Trọng Hùng gật gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Lúc ấy chỉ có cô gái nhỏ này dám đỡ tôi.”

Tiêu Bảo Lộc hiểu ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có thể có duyên phận này, Tô Phương Dung thật là có phúc! Nếu cô ấy biết lai lịch của Cư Trọng Hùng, có lẽ cô ấy sẽ biết mình đạt được duyên phận gì?

Có thể nhìn thấy Cư Trọng Hùng rất thích cô, tươi cười đến híp cả hai mắt. Tiêu Bảo Lộc nhanh chóng quyết định: “Tô Phương Dung, nếu chị đã quen biết ông Cư, vậy chị đưa ông ấy đi tham quan công ty đi.”

Tô Phương Dung còn chưa kịp trả lời, Cư Trọng Hùng liền bắt lấy cổ tay của cô, cười tủm tỉm: “Được.”

Giám đốc Ngôn thật sự nể phục!

Thu phục tổng giám đốc thì đã thôi đi, Tô Phương Dung lại còn có thể thu phục được một ông lão khó tính như vậy! Lúc này Tô Phương Dung giống như một nữ thần, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng hâm mộ!

Nhìn thấy thái độ của Tiêu Bảo Lộc khi nói chuyện với ông Cư, Tô Phương Dung mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Lúc đi vào đại sảnh, cô thật cẩn thận hỏi: “Bác họ Cư sao?”

Cư Trọng Hùng cảm thấy thú vị mà nhìn cô: “Bây giờ mới biết sao?”

Tô Phương Dung thành thật gật đầu: “Cháu không nghĩ tới…”

“Không nghĩ tới một chủ tịch công ty lớn lại ngồi xe buýt sao?”Cư Trọng Hùng tiếp lời, sau đó cười to: “Đây là thực tế, mọi người luôn thích dùng cảm giác của mình để phán đoán một sự việc, lâu dần nó lại trở thành một cách đánh giá.”

Tô Phương Dung nghe xong, trong lòng có cái nhìn khác đối với lai lịch của ông, Cô cảm thấy ông rất không giống với những người giàu có quyền thế khác.

Tiêu Bảo Lộc đi theo sau họ, nhìn thấy Cư Trọng Hùng thân thiết với Tô Phương Dung như vậy, anh ta thật sự có chút tò mò.

Ông Cư thích Tần Lệ Phong là chuyện mà ai cũng biết, thậm chí ngay cả con trai là Cư Hàn Quân cũng chưa được đối xử tốt như vậy. Về phần Tô Phương Dung, ông ấy lại thích cô ngay khi họ vừa gặp mặt… Nói thực ra, chuyện này làm cho anh ta có một chút khó chịu, giống như vận mệnh đã an bài anh cả và Tô Phương Dung sẽ là một đôi vậy!

Thật bực bội.

Cái gọi là tiếp đãi chỉ là Tô Phương Dung đi đâu thì Cư Trọng Hùng sẽ đi theo đó. Trong suốt đoạn đường đi ông ấy luôn nhìn Tô Phương Dung cười vui vẻ, nhưng khi quay mặt nhìn người khác thì lại bày ra bộ mặt khó chịu, không một ai dám đến gần.

Ông ấy cũng không chú ý đến vẻ mặt bất mãn của Tiêu Bảo Lộc, giám đốc Ngôn cảm thán nói: “Đúng là Phương Dung của chúng ta, hào quang của bà chủ tổng giám đốc lập tức tỏa sáng!”

Tiêu Bảo Lộc dừng bước chân, quay đầu lại nhìn giám đốc Ngôn, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cho nên giám đốc như tôi chỉ để trang trí!”

Giám đốc Ngôn sửng sốt: “Ai da! Anh hiểu lầm rồi! Tôi không phải có ý đó… Tôi…”

Tiêu Bảo Lộc xua xua tay, ý cười trên mặt không rõ ràng khiến người ta khó đoán, anh ta xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Giám đốc Ngôn hối hận muốn chết, biết rõ thân phận của Tiêu Bảo Lộc có chút xấu hổ, lại không chú ý nói ra những lời như vậy!

Cư Trọng Hùng đi dạo với Tô Phương Dung một hồi lâu, tuy rằng ông ấy chưa nói gì, nhưng Tô Phương Dung vẫn có chút ngượng ngùng, cô không biết phải tiếp đãi như thế nào, cho nên cũng chỉ có thể dẫn ông đi một vòng công ty.

“Chủ tịch Cư…”

“Kêu tôi là chú đi.”

“…”

Tô Phương Dung quay lại nhìn Tiêu Bảo Lộc và giám đốc Ngôn, cô cảm thấy chuyện này…không thích hợp cho lắm.

Tiêu Bảo Lộc mỉm cười và gật đầu với cô, Tô Phương Dung lúc này mới hết do dự, ngượng ngùng mở miệng: “Chú…chú Cư.”

Cư Trọng Hùng rất vui và liên tục gật đầu đối với Tô Phương Dung, ánh mắt quan tâm đó khiến giám đốc Ngôn không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ chủ tịch Cư có ý với Phương Dung của bọn họ sao?

Tiêu Bảo Lộc cũng hơi nhíu mày.

Giữa trưa, Tiêu Bảo Lộc vốn dĩ đã đặt khách sạn, nhưng Cư Trọng Hùng hoàn toàn không quan tâm đến việc này, ông ấy lại hỏi Tô Phương Dung: “Phương Dung, cháu thường ăn trưa ở đâu?”

“Cháu thường ăn trưa tại nhà ăn của nhân viên.”

“Ồ, vậy chú sẽ đi ăn cùng cháu.”

Tô Phương Dung dừng lại: “Chuyện này làm sao có thể? Chú vẫn nên cùng với giám đốc Tiêu…”

Cư Trọng Hùng lập tức nhìn sang Tiêu Bảo Lộc, thái độ trở nên không tốt: “Giám đốc Tiêu chắc là không có ý kiến gì phải không?”

Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy thái độ này thì sao còn dám có ý kiến gì!

Anh ta cười nói: “Chỉ cần ông vui vẻ thì muốn như thế nào cũng được!”

Cư Trọng Hùng gật đầu, lại cười tủm tỉm nhìn Tô Phương Dung: “Đi thôi.”

Tô Phương Dung đành bất đắc dĩ dẫn đường.

Nói thật, cô cũng không biết tại sao Cư Trọng Hùng lại đối xử tốt với mình như vậy, chẳng lẽ là bởi vì buổi sáng cô đã giúp ông? Tuy nhiên, cô cảm thấy đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường, cô tin rằng bất kỳ ai gặp tình huống như vậy cũng sẽ giúp đỡ, chỉ là họ sợ bị những lời đồn thổi sai lệch mà thôi.

Nhà ăn nhân viên vào lúc này rất đông, vốn dĩ Tiêu Bảo Lộc và giám đốc Ngôn định đi vào cùng, nhưng họ lại bị Cư Trọng Hùng cản lại: “Các cậu không phải đã đặt khách sạn rồi sao? Vậy đừng lãng phí. Tôi và Phương Dung ăn ở đây được rồi, hai cậu đi đi.”

Nói xong ông ấy liền đi vào trong.

Tiêu Bảo Lộc sững sờ đứng ở cửa, có chút dở khóc dở cười, ông cụ này thật là tùy hứng!

Nhưng ông ấy đã lên tiếng, Tiêu Bảo Lộc chỉ có thể nghe theo, anh ta và giám đốc Ngôn liền đi ra ngoài. Giám đốc Ngôn có chút lo lắng: “Giám đốc Tiêu, mọi người đều không biết thân phận của chủ tịch Cư, lỡ như…”

Tiêu Bảo Lộc không quan tâm chút nào: “Vậy có thể làm gì bây giờ? Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”

Giám đốc Ngôn sau khi suy nghĩ, cũng chỉ có thể gật đầu.

Tô Phương Dung cẩn thận bưng cho Cư Tĩnh Nghiêng một khay đồ ăn, sau đó giới thiệu cho ông ấy những món ngon nhất trong nhà ăn, Cư Trọng Hùng vừa nghe vừa tủm tỉm cười.

Hai người bưng khay đồ ăn đi vào, từ xa có người gọi cô: “Phương Dung, ở đây!”

Nhìn thấy Phú Quý, Tô Phương Dung cười đáp, quay đầu nói: “Chú Cư, chúng ta ngồi ở đó được không?”

“Không thành vấn đề, chú thích nhất là ở cùng những người trẻ tuổi.”

Cư Trọng Hùng cười, trông trẻ hơn rất nhiều, giống như một ông chú trung niên đáng yêu và tốt bụng.

Sau khi hai người ngồi xuống, Phú Quý liếc mắt đánh giá Cư Trọng Hùng, ông ấy ăn mặc bình thường, trên đầu đội một cái mũ, anh ta mỉm cười nhẹ: “Chú này là ai?”

Tô Phương Dung vừa muốn trả lời thì Cư Trọng Hùng đã nói: “Là chú họ của Phương Dung.”

Tô Phương Dung ngẩn ra, cô lập tức hiểu được, ông ấy không muốn để lộ thân phận của mình, vì vậy cô cũng im lặng thuận theo ông ấy.

“À, thì ra là chú họ!”Phú Quý đối với người nhà của Tô Phương Dung hết sức nhiệt tình: “Chú, chú đến sao không nói với tụi cháu một tiếng, chúng cháu sẽ tìm một nhà hàng bên ngoài để mời chú!”

Cư Trọng Hùng rất vui vẻ: “Chuyện này cũng đơn giản mà, chúng ta đổi thành buổi tối đi!”

Phú Quý vui vẻ: “Được đó, được đó, chúng ta quyết định vậy đi!”

Nhìn thấy Cư Trọng Hùng không tỏ vẻ xa cách, thiện cảm của Tô Phương Dung dành cho ông ngày càng nhiều: “Chú Cư, chú đừng quan tâm, anh ấy giỡn đấy!”

Phú Quý liền bĩu môi: “Ai giỡn? Tôi là người luôn biết nắm giữ thanh xuân! Ai giống như cô, chỉ biết đến vị tổng giám đốc kia của mình!”

Tô Phương Dung mặt đỏ lên: “Đừng nói bậy.”

Cư Trọng Hùng ánh mắt hơi ngưng lại, vội hỏi: “Tổng giám đốc nghĩa là… Tần Lệ Phong?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK