• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203: Cường quốc cần gì phải sinh nhiều đời?

“Nếu như năm đó, tất cả mọi người đều có thể dũng cảm như hắn, có lẽ chúng ta sẽ không thất bại, đáng tiếc…”

Đồng thời nàng cũng thở dài một hơi thật sâu.

Trong lòng sinh ra một chút thay đổi tâm lý.

Con người của Diệp Ninh, nàng xem như là hiểu rồi.

Sống sót so với chết có tác dụng hơn!

Một đạo lý rất đơn giản, hắn sống, tiên môn nhất định sẽ rất khó chịu.

Tiên môn khó chịu, hắn sẽ thoải mái.

Mọi người đi theo Diệp Ninh tiến lên phía trước.

Càng đi, càng là cảm thấy chấn kinh.

“Đây là… đường đi đến pháp trường!”

Chương 102: Cường quốc cần gì phải sinh nhiều đời?

Pháp trường là nơi nào, trong lòng mọi người đều có tính toán.

“Đại nhân thật sự muốn giết người!”

Trong lòng mọi người Viện giám sát đều choáng váng.

Sau khi kinh ngạc, thì là kiên định.

Bọn họ không hoài nghi bất kỳ quyết định nào của Diệp Ninh.

Vào khoảnh khắc Diệp Ninh đưa ra quyết định, tất cả lo lắng, nghi ngờ, toàn bộ đều biến mất.

“Hắn thật sự dám giết chúng ta?”

Trong lòng đám người Uy Vũ Hầu trầm xuống.

Sự hoảng sợ dần dần lan tràn từ tận đáy lòng.

Đổi lại nếu bọn họ là Diệp Ninh, nhất định là không dám giết người, bởi vì ảnh hưởng thật sự quá lớn rồi, là một người thông minh, nhất định phải cân nhắc đến hậu quả.

Nhưng mà Diệp Ninh chính là Diệp Ninh, từ trước đến nay cách nghĩ của hắn đều không có người nào có thể hiểu được.

Nhất thời, mọi người đều có chút không tự tin nữa.

Số người không hề mang đến cho bọn họ bất kỳ an ủi nào, trên mặt không ít người lộ ra thần sắc kinh hãi.

Đến pháp trường rồi.

Diệp Ninh một mình đi lên đài cao.

Ngụy Văn Thông, Thái Hướng Cao lần lượt đứng ở hai bên trái phải.

Đám người của Viện giám sát cũng lần lượt bước vào, đứng chuẩn vị trí, yên lặng không lên tiếng.

Bách tính vây lại một mảnh đông nghịt, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.

“Dẫn đến kiếm tử đến!”

Thái Hướng Cao nhìn Diệp Ninh một chút, bước lên phía trước một bước, cắn răng nói.

Lập tức có hai mươi người cao to khỏe mạnh nghênh ngang đi đến.

Bọn họ đeo thắt lưng màu đỏ, tay cầm một cây đao Quỷ Đầu.

“Kiếm tử đến rồi!”

Bọn họ đồng thanh lên tiếng cúi đầu.

“Chuẩn bị hành hình!”

Diệp Ninh lạnh lùng nói.

“Đây.”

Tay kiếm tử có một chút do dự.

Bọn họ cả đời này giết người vô số, đã sớm không có cái gì dao động tâm lý nữa.

Nhưng mà hôm nay, đúng là có cảm giác áp lực. Thông qua phán định của Viện giám sát, tử tù bị trực tiếp hành quyết, có đến hàng trăm người!

Trên thực tế con số hàng trăm người vẫn còn coi như là ít rồi, vốn dĩ có thể càng nhiều hơn, chỉ là bọn họ bởi vì phản kháng, đã bị Viện giám sát giết chết trước rồi.

Trước mắt vẫn còn sống, trực tiếp phán quyết tử hình ở đây chỉ có mấy trăm người.

Còn có hàng ngàn hàng vạn người phạm tội, hoặc là sung quân, hoặc là lưu đày, hoặc là nhốt vào ngục… 

Phán quyết cuối cùng như thế nào, vẫn phải dựa theo tội mà họ đã phạm để quyết định.

Nhưng cho dù là như thế, mấy trăm người này vẫn như trước là một con số khổng lồ.

Tay của kiếm tử phải giết bọn họ mềm nhũn tay ra không nói, mỗi lần bọn họ vung đao, cũng cần phải có dũng khí cực lớn.

Bởi vì những người này đều là nhân vật lớn!

Nhắc đến lức trước, vậy thì đều là những sự tồn tại mọi người phải ngẩng đầu nhìn lên.

Người như thế, thế mà lại có một ngày nào lên đến đoạn đầu đài, đây là chuyện mà bách tính rất khó tưởng tượng được.

Tuy Đại Chu không có loại chính sách ngu ngốc như “hình không đến đại phu (quan lớn)”, nhưng đúng là cũng rất ít chém giết đại thần quy mô lớn như thế này.

Tước bá hàng chục người, cùng với thế gia, hào tộc…

Mỗi một người đơn độc đứng ra, đó đều là nhân vật rất có danh tiếng.

Nhưng ngày hôm nay toàn bộ đều quỳ ở đoạn đầu đài, đợi sự thẩm phán của Diệp Ninh.

“Dẫn người phạm tội lên!”

Thái Hướng Cao hô lớn.

Nếu như mọi chuyện đã bắt đầu rồi, vậy thì không có cái gì để do dự nữa.

Đám người này, chắc chắn phải giết!

“Viện giám sát muốn làm thật, thật sự muốn giết bọn họ!”

“Đây là chuyện lớn chấn động thiên hạ, bắt đầu từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, chưa từng có chém giết đại thân quy mô lớn như thế này!”

“Sợ rằng Diệp đại nhân không phải Văn Khúc Tinh hạ phàm, có lẽ ngài ấy là sát tinh hạ phàm đi, đầu tiên là tẩy rửa triều đường, tiếp đó lại dọn dẹp các quý tộc.”

“Nhưng không thể không nói, giết hay lắm, mỗi một người bọn họ, đều có một con đường chết!”

“Đương nhiên giết bọn họ là vỗ tay hoan nghênh, nhưng ta rất lo lắng thu dọn kết cục như thế nào?”

“Những chuyện đó không cần chúng ta lo lắng, ta chỉ biết, sự thoải mái ngày hôm nay, có thể chứng kiến cảnh tượng này, cũng là không sống uổng phí một đời!”

Bách tính và người đọc sách nghị luận xôn xao.

Ánh mắt của toàn bộ kinh thành đều bị hấp dẫn đến đây.

Tất cả mọi người tập trung ở đây, trong lòng vô cùng chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang