Anh ta hôn lên môi cô, ngăn chặn tiếng rên rỉ của cô...
“A...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà đang nhăn nhó lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, cả người như một chiếc lá đang bị rung lắc dữ dội, không còn sức lực, nhưng lại không thể không đung đưa theo cơn gió. “Không... Hàn à... em không chịu nổi nữa rồi...”
Đến cuối cùng, cả việc hét lên một tiếng mà cô cũng không thể, chỉ cảm thấy đầu óc bỗng chốc trống rỗng, cả người như bay lên đến chín tầng mây, không còn chút lý trí nào nữa.
Cảm xúc của nhau lúc này, thật đẹp, cơ thể và tâm trí đều thuộc về nhau. Trên đời này, có chuyện gì đẹp hơn cơ thể và tâm trí cùng hòa hợp nữa?
Suốt cả đêm, như sa mạc gặp mưa rào, trằn trọc trăn trở, ôm hôn điên cuồng. Mọi thứ như thể đang trong giấc mơ, hơi thở gấp gáp, nụ hôn cuồng nhiệt, vào đêm đông này, Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà đang trong trạng thái mất kiểm soát cần đến nhau mãnh liệt như vậy.
Hai người quấn chặt lấy nhau, như một cái mây, đã không thể phân biệt rõ ai là ai, chỉ có chìm đắm, chìm đắm, và chìm đắm...
“Không! A...” Khi khoái cảm đã lên đến đỉnh điểm, Tiêu Hà Hà ngửa mạnh đầu ra sau, cổ cô tạo thành một đường cong quyến rũ, cả người như bị ném lên trời xanh, chỉ biết chóng mặt, run rẩy, và tê dại.
Cầu vồng sau đêm mây mưa lúc nào cũng cực kỳ đẹp đẽ, phong cảnh hữu tình, một cảnh xuân làm say lòng người.
Ở nhà họ Tăng.
Ông Tăng đã nhanh chóng sai người chuẩn bị phòng cho trẻ em, một đống đồ chơi được chuẩn bị cho cháu trai chơi. Ngữ Điền vì vui quá nên quên mất chuyện về nhà.
Vào đêm khuya ở nhà họ Tăng.
Hình dáng mảnh dẻ của Tăng Ly đứng vô cùng cô đơn trên ban công, ngay cả ánh đèn ấm áp cũng không thể làm nhòa đi nỗi bi thương sau bóng lưng của anh ta. Dương Dương không chịu tha thứ cho anh ta, cũng không cho phép anh ta làm ra bất kỳ một hành động thân mật nào với cô cả, điều này làm cho Tăng Ly rất phiền muộn.
Nghĩ lại mọi chuyện đều là lỗi của mình, Mạc Lam Tịnh đã chết, Mạc Lam Ảnh vì muốn chuộc tội mà vào nhà thờ làm nữ tu. Còn anh ta, lại không hề nhận ra người đã từng thân mật với mình chính là Dương Dương. Nếu phát hiện sớm một chút, có phải sẽ tránh được tất cả mọi chuyện hay không?
Tăng Dương Dương cũng không ngủ được, mặc dù đã tìm thấy Ngữ Điền, nhưng con vẫn chưa biết mình là mẹ ruột của con. Trong tim cô thấy rất chua xót, ngủ không được nên một người đứng ngoài ban công để hít thở không khí.
Mùi thuốc lá bỗng ập đến. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng lưng cao to nhưng cô đơn. Tối nay, anh ta không đến làm phiền cô, không ngờ lại trốn ở đây để hút thuốc!
Cô quay người bước đi, không muốn ở cùng một nơi với anh ta, sợ mình sẽ không thể đối mặt được, nhưng cô đã vô tình va vào cánh cửa kéo của ban công.
Tăng Ly nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu lại: “Dương Dương?”
Tăng Dương Dương quay người bỏ đi, vì quá luống cuống nên cô đã bị đụng đầu, cũng khá đau.
Tăng Ly vội dập tắt đầu thuốc lá, sải bước đi tới, thấy cô đang che trán. “Đụng có đau không?”
“Không!” Tăng Dương Dương lắc đầu phủ nhận, nhưng thật sự là đau lắm. Cô không kìm được tiếng hít hà vì đau, nhưng vẫn quay người bỏ đi. “Em đi ngủ đây!”
“Nói dối!” Hình dáng mảnh khảnh của Tăng Ly đã nhanh chóng nghiêng đến và chặn cô lại, không cho cô rời đi.
“Tránh ra! Tối rồi không chịu ngủ mà chạy đến đây hút thuốc! Ma thuốc!” Nhìn vào hình dáng cao lớn trước mặt, Dương Dương mắng nhiếc mà không hề thương xót.
Tăng Ly thì cẩn thận kiểm tra trán cô, thấy trán cô đã bị sưng lên một cục liền trở nên lo lắng. “Sao lại đụng mạnh quá vậy? Mau lên, chúng ta đến bệnh viện!”
Nói rồi, anh ta bồng cô lên.
“Đến bệnh viện gì chứ? Chỉ bị đụng một cái thôi mà. Anh bị bệnh hả?” Dương Dương vẫn bụm trán lại. “Mau để em xuống!”
Tăng Ly bồng cô về phòng ngủ của mình. “Để anh lấy đá đắp cho em!”
Phải, mới bị đụng một cái mà đi bệnh viện thì hơi quá, đâu có bị chảy máu gì, nhưng tại anh ta nhất thời căng thẳng mà thôi. “Em ngồi đây chờ anh, anh xuống nhà lấy đá cho em.”
Dương Dương hơi ngây người ra. Lúc nhỏ anh ta cũng giống như vậy, chỉ cần cô bị đau một chút thì anh ra rất lo lắng, nhưng trước nay anh ta vẫn luôn coi cô như em gái mình. Bao nhiêu năm nay vẫn vậy! Hôm trước anh ta nói muốn kết hôn với cô không phải vì trách nhiệm, mà vì tình yêu, cô không biết làm sao để tin vào chuyện đó nữa. Chưa bao giờ yêu, sau năm qua vẫn không yêu, liệu Tăng Ly có thật sự yêu mình không?
Thấy anh ta vội vã lao xuống dưới nhà để lấy đá, cô quan sát căn phòng của anh ta. Nơi này, đã nhiều lần cô lẻn vào để hít hà hơi thở mà anh ta để lại trên tấm chăn mà anh ta đã ngủ, nhưng lần nào cũng phải lén lút cả. Nỗi đau khi yêu đơn phương đó, tâm trạng thất vọng hết lần này đến lần khác đó, lúc này nhớ lại vẫn làm cô suy nghĩ lung tung.
Anh ta chạy như bay lên phòng thì thấy cô đang khóc, liền lo lắng và nói: “Dương Dương, em sao vậy? Đau hả? Đau lắm có phải không?”
“...” Cô lắc đầu, trán cô không còn đau nữa, nhưng tim cô đang đau.
“Vậy sao em khóc?” Anh ta hơi dè dặt. “Nào, nằm xuống đi, anh đắp đá cho, để bớt sưng!”
Anh ta để cô nằm lên giường, dùng khăn đã bọc đá lau nhẹ lên chỗ sưng đỏ trên trán cô. “Có đau không?”
Cô không nói gì, nhưng nước mắt lại chảy càng dữ dội hơn.
Tăng Ly ngồi bên cạnh cửa sổ, lại lấy thêm một cái khăn để giúp cô lau nước mắt. “Đau lắm hả? Sao em lại bất cẩn vậy? Lần sau không được đi nhanh như vậy nghe chưa?”
Trên khuôn mặt đẹp trai có chút lo lắng và đau lòng, anh ta ít khi nào nghiêm túc như vậy, lúc nào cũng cười nói uôn miệng. Nhưng một khi đã lạnh lùng thì trên khuôn mặt của anh ta có một sức hút khó diễn tả, đó là một khí chất rất đặc biệt. Tại thời điểm này, trong mắt anh ta đầy vẻ thương xót, khiến cô có ảo tưởng rằng mình được trân trọng. Ảo tưởng này đã từng là điều mà cô luôn khao khát.
“Dương Dương?” Tăng Ly thấy nước mắt của cô ngày càng chảy dữ dội hơn, trong lòng rất lo lắng. “Có chuyện gì vậy? Em vẫn không chịu tha thứ cho anh hai hả? Anh hai thực sự biết lỗi rồi mà!”
Cô quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh ta, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
“Dương Dương à, em đừng nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ đợi đến khi tóc của chúng ta bạc trắng thì em mới chịu tha thứ cho anh hay sao? Anh thành thật xin lỗi em, thành thật hy vọng em có thể tha thứ cho anh. Còn nữa, em đừng khóc nữa, em khóc thì anh đau lòng lắm!”
Khuôn mặt đẹp trai đã xụ xuống, Tăng Ly buồn bã liếc nhìn người phụ nữ làm mình vừa đau lại vừa yêu ở trước mắt, tận sâu trong tim thoáng qua một nỗi đau và hối hận. Anh ta đã hối hận rồi, hối hận vì năm xưa đã không bảo vệ tốt cho cô ấy, để cô ấy phải chịu đau khổ như vậy.
“Em đã không trách anh lâu rồi! Em chỉ không biết dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh!” Cô nói một cách trung thực, cố gắng để kìm nén những giọt nước mắt.
Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu chua xót cũng đều đã qua hết rồi! Người đã chết một lần như cô, từ lâu đã học được cách mạnh mẽ, học được cách mở lòng. Từng trải qua sống chết, nên không có gì mà không thể quên được cả!
“Vậy tại sao em lại khóc?” Trên khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của anh ta có chút bất lực. Anh ta nhìn cô từ khoảng cách rất gần.
“Em chỉ nghĩ lại chuyện trước đây!” Cô thì thầm. “Đầu em hết đau rồi, trả anh khăn nè! Em về phòng nghỉ ngơi đây!”
Cô ngồi dậy, lấy khăn xuống và nhét nó vào tay anh ta.
Cô vừa bước đi thì anh ta đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. “Dương Dương, em đừng đi. Tối nay, em đừng đi có được không?”
Cơ thể cô run lên, quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ sững sờ. Rồi trong khoảnh khắc thất thần, nhắc cô nhớ lại điều gì đó. Đêm đó, anh ta say rượu, có lẽ không phải say, mà vì uống rượu và thuốc kích dục, nên cô đã dìu anh ta vào căn phòng đó trong khách sạn.
“Anh, thật sự không nhớ đêm đó à?” Cô khẽ hỏi. “Là em hay là Mạc Lam Tịnh, anh thật sự không có chút ấn tượng nào sao?”
Anh ta cũng ngây người ra. Đêm đó, anh ta... Anh ta chỉ nhớ lúc đó họ họp mặt, anh ta đã uống một ly rượu do Lam Tịnh mang đến, sau đó toàn thân bắt đầu nóng lên, rồi đầu óc choáng váng dữ dội, vô số hình ảnh bỗng lướt qua trước mắt. Anh ta không biết ai đã đưa mình vào phòng, chỉ nhớ đó là một cô gái!
Dước tác dụng kép của say rượu và thuốc kích dục, khiến anh ta vừa bước vào phòng đã ôm ghì lấy cô gái đó. Trong phòng ngủ tối om, Tăng Ly đã cởi nút áo của cô gái đó một cách thành thạo, cả người nóng ran. Dưới sự thúc giục của thuốc kích dục, Tăng Ly không có màn dạo đầu nào, chỉ đưa thẳng cái đang cương cứng đó vào sâu trong cơ thể của cô gái.
Sự đụng chạm trong khoảnh khắc đó bỗng làm cho đầu óc đang mơ hồ của Tăng Ly tỉnh táo lại ngay lập tức. Gái trinh? Nhưng anh ta không thể dừng lại được. Anh ta muốn mở mắt ra nhìn nhưng không thể mở được, mí mắt nặng trĩu, cơ thể chỉ còn lại một loại bản năng.
Hai tay vuốt ve cơ thể bên dưới mình, đã là lần đầu tiên thì anh ta nên có phong độ mà để lại cho cô một kỷ niệm đẹp. Những nụ hôn rơi xuống trên cánh cổ trắng ngần của cô gái đang nằm bên dưới mình, rồi chậm rãi tiến thẳng xuống dưới, cho đến khi cơ thể bên dưới mình cũng có hưởng ứng theo bản năng.
Vì Tăng Ly vốn có bản tính ăn chơi, đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, trăng hoa nhưng không bỉ ổi, tất cả những lần quan hệ thân mật giữa nam và nữ đều do hai bên cam tâm tình nguyện. Còn Dương Dương là em gái của anh ta, là cô gái không bao giờ được đụng đến.
Nếu tỉnh táo, ít ra anh ta sẽ không chạm vào cô lúc đó, vậy nên anh ta chưa bao giờ nghĩ kỹ lại về đêm đó. Anh ta luôn nghĩ đó là Lam Tịnh, nhưng trong lòng lại ghét bỏ Lam Tịnh. Nói tóm lại, đêm đó khi anh ta tỉnh dậy, Mạc Lam Tịnh đang nằm trên giường, cả người trần truồng. Còn Dương Dương đang đứng trước giường, nhìn chằm chằm vào họ. Sau đó Mạc Lam Tịnh bắt anh ta phải chịu trách nhiệm, Dương Dương không nói gì mà bỏ chạy ra ngoài...
Đêm đó, rất đẹp!
Điều duy nhất không đẹp là, sau khi thức dậy đã nhìn thấy Lam Ảnh...
Đêm đó, thực sự không thể nói rõ ràng được!
“Anh xin lỗi...” Tăng Ly chỉ có thể nói xin lỗi.
Bàn tay đang nắm cổ tay cô bỗng kéo một cái, kéo cô lại và ôm vào lòng, rồi thì thầm: “Mặc dù anh thực sự không nhìn thấy khuôn mặt của em, nhưng đêm đó đối với anh thật sự rất khó quên. Anh rất may mắn vì người đó không phải là Lam Tịnh, không biết tại sao anh lại ghét bỏ cô ấy đến vậy. Nhưng sau khi biết người cùng anh đêm đó là em, cảm giác bụi trần đã lắng trong lòng anh lại trỗi dậy, thậm chí anh thấy rất may mắn vì người đó là em...”
“Thật ra, Lam Tịnh rất yêu anh...” Nhắc đến Lam Tịnh, Dương Dương liền cảm thấy chua xót trong lòng. “Em và anh, anh Tần và Hà Hà, chúng ta vì sự đeo bám của chị em họ mà đến bây giờ mới được giải thoát. Nhưng trong lòng em vẫn chưa thấy nhẹ nhõm, ngược lại em cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu không nhờ cuốn nhật ký của Lam Tịnh, suốt đời này liệu anh có biết đến sự tồn tại của em trong đêm đó không?”
Anh ta ngây người ra, cơ thể cứng đờ, nhưng vẫn ôm chặt cô. Phải, nếu không xảy ra chuyện của Lam Tịnh, anh ta không biết sẽ phí hoài bao nhiêu năm nữa, có lẽ anh ta sẽ cưới Lam Tịnh thật. Trong khoảnh khắc Lam Tịnh cầm súng chĩa vào anh ta, anh ta đã thực sự muốn cưới cô ấy, không phải vì tình yêu, mà để chuộc tội...
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước!” Tâm trạng của Tăng Ly hơi suy sụp. “Nếu cô ấy không chết, có lẽ anh sẽ hận cô ấy... Nhưng cô ấy đã chết rồi, anh không biết phải dùng tâm trạng gì để nhớ về người này nữa. Oán giận cô ấy thì đúng hơn. Oán giận cô ấy vì đã làm em chịu nhiều khổ cực. Nhưng người đáng bị oán hận hơn chính là bản thân anh, đó là lỗi của anh!”