Mục lục
Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 208: KHÔNG AI NỢ GÌ AI 1

Sao vậy à?

Người phụ nữ này còn dám hỏi anh là sao vậy?

Mục Chính Hi có phần nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, thật không biết người phụ nữ này là thật hay giả vờ.

“em còn dám hỏi tôi là sao vậy à?” Mục Chính Hi nhìn cô gằn giọng hỏi từng từ, ánh mắt u ám, hận không thể giết chết cô trong nháy mắt.

Hạ Tịch Nghiên thoáng nhíu mày khi thấy dáng vẻ Mục Chính Hi hận không thể nuốt sống mình. Cô cảm thấy mình cũng sắp luyện thành thần công, lúc nào cũng có thể vô tình chọc giận anh.

“Vẫn mong giám đốc Mục nói rõ cho!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.

Lúc này, ánh mắt Mục Chính Hi nhìn chằm chằm vào cô và bước từng bước về phía trước. Hạ Tịch Nghiên không biết phải làm sao, bị ép chỉ đành phải lùi lại một bước.

“Hạ Tịch Nghiên, đây là có hẹn của em sao?” Mục Chính Hi nhìn cô nhấn mạnh từng từ hỏi.

“Hả?” Hạ Tịch Nghiên nhất thời không kịp phản ứng. Hoặc nói là cô giả vờ nghe không hiểu. Mục Chính Hi sớm đã đoán được sẽ như vậy, anh càng bước tới gần hơn, “A” một tiếng nói: “Đi cùng với Tống Kỳ, rất vui vẻ nhỉ?”

Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng: “Cũng rất mệt!”

“Mệt? em còn biết mệt sao?” Mục Chính Hi cười chế nhạo. em ăn mặc thành thế này, còn dám nói mệt.

Anh nói xong, ánh mắt nhìn về phía trên người cô. Làn da trắng mịn, xương quai xanh nhỏ nhắn lộ ra, tất cả đều làm người ta nhìn vào lại không có cách nào dời mắt được.

Hạ Tịch Nghiên: “… Đương nhiên!” Sao cô lại không biết mệt chứ?

Đương nhiên!

Người phụ nữ này còn dám mạnh miệng.

“Hạ Tịch Nghiên, xem ra, em thật sự chán sống rồi!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, gằn giọng cảnh cáo. Hạ Tịch Nghiên: “…” Mục Chính Hi luôn bạo lực như vậy.

“Tổng giám đốc Mục, vẫn mong ngài nói rõ ràng ra. Tôi có chỗ nào chọc tới ngài chứ?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, mở miệng lo lắng hỏi.

Mục Chính Hi vừa muốn lại bước tới, nhưng Hạ Tịch Nghiên đã kịp phản ứng, theo bản năng giơ tay ra, cản không cho anh bước tới nữa, bởi vì cô đã không còn đường lui rồi.

Mục Chính Hi liếc nhìn bàn tay cản trước người mình và nhíu mày, nhìn cô hỏi ngược lại: “em nói xem?”

“Mong tổng giám đốc Mục nói rõ ràng!” Hạ Tịch Nghiên cười nhạt nói.

“Khi tôi mời em, em nói cho tôi biết em không có thời gian. Bây giờ, em chạy tới đây làm bạn nhảy của Tống Kỳ. em nói xem, tôi có nên tức giận hay không? Hoặc nói, Hạ Tịch Nghiên, em cảm thấy em là nhà thiết kế của Vân Duệ lại chạy đến làm bạn nhảy của Tống Kỳ là rất thích hợp sao?” Mục Chính Hi nhìn cô hỏi ngược lại.

Chỉ một câu nói lại định cho Hạ Tịch Nghiên hai tội.

Sau khi nghe thấy Mục Chính Hi nói vậy, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng: “Đầu tiên, khi anh mời tôi thì tôi đã nhận lời Tống Kỳ trước rồi, cho nên không phải tôi từ chối anh trước. Thứ hai, tôi cảm thấy đây chỉ là một buổi lễ khai trương đơn thuần, Tống Kỳ ở bên này không quen biết cô gái nào, tôi cảm thấy mình làm bạn nhảy cho anh ấy là rất bình thường. Đặc biệt là khi ở London, anh ấy đã chăm sóc, chiếu cố cho tôi. Tôi thấy bây giờ mình làm thế, cũng không có gì không ổn!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, cũng nói rõ ràng từng từ về quan điểm của mình.

Khi nghe Hạ Tịch Nghiên nói Tống Kỳ không quen cô gái nào bên này, anh thoáng nhếch môi cười khinh thường.

“Em tin anh ta à?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược.

Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Đương nhiên!”

Khóe miệng Mục Chính Hi cười đầy vẻ khinh thường: “Hạ Tịch Nghiên, em rốt cuộc là đang giả vờ hay ngu ngốc thế?”

Hạ Tịch Nghiên: “…”


Trong phòng khách sạn loại VVIP.

Kiều Minh Anh chống đỡ cơ thể đau nhức, xuống giường.

Từ đống quần áo, cô nhặt một tấm vải lên quấn quanh chỗ đầy đặn trên cơ thể mình cho đến khi nhìn vào trông bằng phẳng.

Sau khi mặc vội quần áo vào, cô quay người lại nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường.

Kiều Minh Anh đã khóc sưng cả mắt, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Lê Hiếu Nhật là anh rể tương lai của cô, người đàn ông nổi tiếng nhất Giang Thành.

Từ khi mười tám tuổi, Lê Hiếu Nhật đã tiếp nhận tập đoàn Lê Thị, sau đó chưa đến năm năm, anh đã phát triển việc kinh doanh của tập đoàn ra toàn thế giới.

Lĩnh vực kinh doanh đa dạng, từ ăn, mặc, ở, đi lại, đến nghiên cứu khoa học hàng không.

Mà cô chỉ là một người nhỏ bé, tầm thường như hạt cát, sống với thân phận nữ giả nam.

Nếu hôm nay không phải là lễ đính hôn của anh và chị gái cô, nếu cô không nhìn thấy anh say rượu, rồi có lòng tốt tiến lên đỡ anh.

Thì lúc này cô đã không phát sinh quan hệ với anh.

Một đêm thật hoang đường, hơn nữa vì thân phận nữ giả nam, cô không thể đòi lại chút công bằng nào cho bản thân.

Kiều Minh Anh lau nước mắt, cô không dám nghĩ sau khi chuyện này bị người ta phát hiện thì hậu quả sẽ thế nào?

Cô chỉ có thể âm thầm chịu mọi đau khổ.

Kiều Minh Anh không dám ở lâu, nhân lúc Lê Hiếu Nhật còn đang ngủ say, cô lặng lẽ rời đi.

Chuyện đêm nay, Kiều Minh Anh chỉ có thể tự an ủi mình ở trong lòng mà thôi.

Coi như bị chó cắn vậy, chỉ là… cô đã không thể giữ lần đầu tiên của mình cho chồng tương lai.

Khi Lê Hiếu Nhật tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai.

Chỉ còn mùi thơm thoang thoảng vẫn quanh quẩn trong phòng, gợi lên trí nhớ trong anh.

Anh nhớ tối qua ở lễ đính hôn, anh bị hạ thuốc, cơ thể không kìm chế được mà phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó không ngừng kêu khóc bảo anh thả cô ra, nhưng anh lại giống như mãnh thú đòi hỏi không biết mệt mỏi, thậm chí vì đây là lần đầu tiên của anh, anh đã đòi hỏi cô nhiều lần.

Đợi đến khi tỉnh lại thì người phụ nữ đó đã rời đi rồi.

Chỉ lưu lại trên ga trải giường một vệt máu nhỏ như đóa hoa.

Anh hơi híp mắt lại, cảm thấy khá hứng thú với người phụ nữ không nói một lời đã rời đi này.

Tại Giang Thành, không biết bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường của anh, nhưng sau khi bị anh lấy đi lần đầu tiên, người phụ nữ kia lại lặng lẽ rời đi, thật thú vị.

“Kiểm tra camera tối qua cho tôi.” Lê Hiếu Nhật bảo trợ lý đưa quần áo sạch sẽ tới, rồi dặn dò: “Tôi muốn xem kẻ nào to gan dám hạ dược tôi?”

Giọng điệu của anh chậm rãi nhưng đầy tính uy hiếp, khiến người khác không dám làm càn.

Bạn đang đọc chương 1 bộ truyện hot Cục Cưng Đến Nhà Ba Ơi Mở Cửa Ra


Mộc Tương Tương mơ màng ngồi trước gương trang điểm, cô đang đợi chuyên viên vào trang điểm cho mình.
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Tiêu Sở Hà lo lắng bước vào.
Bà ta nhìn thấy Mộc Tương Tương đầu tóc rối bù, trên người vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác bông dài màu xám thì khuôn mặt tràn đầy vẻ trách móc: “Nhà họ Mộ đến rồi, sao con còn chưa thay quần áo?”.
Mộ Tương Tương đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, cô cúi xuống, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu: “Mẹ, mẹ thật sự muốn con kết hôn với chồng chưa cưới của chị gái sao?”.
Tiêu Sở Hà nghĩ Mộc Tương Tương hối hận rồi, thế nên khuôn mặt bà ta tái đi vì lo lắng.
Người nhà họ Mộ đang đợi ở bên ngoài, chỉ cần một sai sót cũng có thể hủy hoại toàn bộ nhà họ Mộc!
Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”
Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.
Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.
Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”.
Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.
Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.
Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.
Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.
“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.
Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và người thừa kế duy nhất của gia tộc này chính là Mộ Đình Hy, nhưng sau khi bị bắt cóc hơn mười năm trước thì khuôn mặt anh ta đã bị biến dạng, tính cách cũng vô cùng ác liệt.
Kể từ đó Mộ Đình Hy không xuất hiện trước mặt người khác nữa.
Người ta đồn rằng anh ta là kẻ độc ác, xấu xa và vô cùng khủng khiếp, mọi cô gái sau khi bước chân vào phòng anh ta thì đều không thể sống sót.
Nhưng lòng cô cũng đã chết, cho dù Mộ Đình Hy là ác quỷ thì cô cũng không quan tâm.
Khi cô đến biệt thự của Mộ Đình Hy thì đám vệ sĩ dẫn cô vào phòng, sau đó tất cả đều rời đi.
Mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ tối dần thì cánh cửa mới bị đẩy ra.
Mộc Tương Tương quay đầu lại, cô ấy thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa bước vào.
Anh ta đóng cửa bằng tay trái rồi bật đèn trong phòng lên.
Đèn đột nhiên sáng lên khiến Mộc Tương không thích ứng kịp, cô đưa tay lên chặn ánh sáng, sau đó thì ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Cô vừa nhìn thoáng qua thì lập tức sững sờ.
Không phải vì người đàn ông này quá xấu xí, mà là vì anh ta quá đẹp trai.
Bộ vest tối màu ôm lấy cơ thể cứng cáp thẳng tắp của anh, đôi chân dài của anh nhanh chóng bước đến bên cô.
Đường nét trên khuôn mặt anh ta góc cạnh và vô cùng hoàn mỹ, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo. Anh ta rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp đó lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức.
Mộ Đình Hy đánh giá khuôn mặt Mộc Tương Tương trong vài giây, anh hơi nhíu mày: “Thật xấu xí”.
Giọng điệu anh vô cùng bình tĩnh, không thể phân biệt được cảm xúc trong đó.
Mộc Tương Tương tỉnh táo lại, cô không quan tâm lắm đến việc anh ta nói cô xấu, cô cảnh giác nhìn anh ta rồi nói: “Anh là ai?”.
Ánh mắt đen thẳm của anh ta hiện lên vẻ sắc bén, anh ta trầm giọng nói: “Cô không biết cô gả cho ai sao?”.
Khi anh ta đến gần hơn thì hơi thở lạnh thấu xương xộc tới khiến Mộc Tương Tương rùng mình.
Khí thế mạnh mẽ đè ép lên cô, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng: “Đương nhiên tôi biết người mà tôi cưới là Mộc Đình Hy rồi!”.
Khi Mộc Đình Hy nghe thấy lời đó thì vẻ sắc bén trong mắt anh ta dần dần biến mất, sau đó trong mắt anh ta hiện lên vẻ hiểu rõ, xem ra cô nàng này cũng tin vào lời đồn.
Kết hôn với một người đàn ông “xấu xa vô nhân tính” mà cô ấy vẫn bình tĩnh như thế, điều này khiến anh ta cảm thấy hứng thú.
Anh ta cong môi cười sau đó mở miệng nói: “Hóa ra là chị dâu. Tôi là Mộ Gia Thần, em họ của Mộ Đình Hy. Tôi đoán cô cũng không muốn ở bên cạnh một kẻ vô dụng đâu nhỉ”.
Bận đang đọc chương 1 bộ truyện hot Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
———

Xem thêm nhiều truyện hot nhé!

  1. Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
  2. Chàng Rể Cực Phẩm
  3. Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh
  4. Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế
  5. Con Dâu Của Nhà Giàu
  6. Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
  7. Y Võ Song Toàn
  8. Sủng Vợ Lên Trời
  9. Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
  10. Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
  11. Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
  12. Ngọn Sóng Tình Yêu
  13. Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
  14. Sự Trả Thù Ngọt Ngào
  15. Mê Vợ Không Lối Về
  16. Theo Đuổi Vợ Câm
  17. Thần Y Ở Rể
  18. Cô Vợ Hoàn Hão
  19. Tôi Là Thầy Khai Quang
  20. Rể Quý Trời Cho
  21. Được Chồng Như Ý
  22. Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc
  23. Vợ Yêu Kiêu Ngạo
  24. Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
  25. Vợ Tổng Tài Không Dễ
  26. Nữ Thần Quốc Dân
  27. Chế Chế Tạo Hào Môn
  28. Hư Danh Tổng tài Phu Nhân
  29. Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
  30. Vương Phi Đa Tài Nghệ
  31. 1 2 3 Xuyên Không Rồi
  32. Ông Xã Thần Bí
  33. Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ
  34. Tình Yêu Cấm Kỵ
  35. Đêm Ấy Tôi Rơi Vào
  36. Cô Vợ Đánh Tráo
  37. Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
  38. Cục Cưng Đến Nhà Ba Ơi Mở Cửa Ra
  39. Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
  40. Đỉnh Cấp Rể Quý
  41. Ma Đế Truyền Kỳ
  42. Thầy Xem Bói Phong Lưu
  43. Xuyên Không Thành Vua Chúa
  44. Con Rể Giả Heo Ăn Hổ
  45. Vợ Nhà Người Ta
  46. Cô Vợ Thay Thế
  47. Rể Cuồng
  48. Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
  49. Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
  50. Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK