“The rimy bark, slippery with rain, is forty spans around. And kingfish-blue hues, high up into the sky, two thousand feet above” tôi nói.
Cô sinh viên đó nhìn tôi, hé miệng cười : “Tại sao lại dùng kingfish-blue? Không phải là blackness à?”
“Đại sắc không hoàn toàn là màu đen. Đại sắc thật ra là màu xanh đen, cũng chính là blueblack.”
“Vậy tại sao cậu không dùng blueblack, mà lại dùng kingfish-blue?”
Tôi không trả lời, cười nhạt.
“Hiểu rồi,” cô ta thở dài một hơi “Giấu nghề, đúng không? Ừm, tôi không dịch khác cậu là mấy, nhưng mà tôi không hoàn toàn tuân thủ vị trí từ trong nguyên bản.”
“Thơ cổ hay ở chỗ đối từ, cho nên tôi cố gắng không thay đổi vị trí từ. Tôi thích dịch thẳng.”
Chúng tôi cùng đi qua hành lang dài, cô ta bỗng nhiên thấp giọng nói : “Cậu không thấy đề lần này ra rất kì à? Trước đó thì bắt chúng ta dịch thư đăng kí dự thầu, sau đó lại bắt chúng ta dịch thơ cổ khó như vậy. Đâu phải thi Tiến sĩ đâu, không đáng đúng không?”
Tôi giơ tay lên : “Đồng ý tích cực. Người ra đề chắc chắn là ngược đãi cuồng, tôi chưa bao giờ thấy đề nào đau đầu như vậy.”
Nói xong câu này, tôi thấy cô ta lén lút nháy tôi một cái, cúi đầu ho khan một tiếng. Tôi vừa quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi mặc đồ tây thẳng thớm, đeo cà vạt màu vàng đứng sau lưng tôi, trong tay cầm một xấp giấy tờ, đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá tôi.
Tôi nhai kẹo cao su, nói với anh ta : “Anh bạn, cậu cũng tới thi à?”
Anh ta lạnh lùng nói : “Không phải.”
Sau đó, anh ta không để ý tới tôi, lập tức đi vào thang máy, biến mất.
Nhìn theo bóng dáng anh ta, cô sinh viên kia “Oa” một tiếng thật khoa trương, làm vẻ mặt háo sắc “Vị tiên sinh kia, cực giỏi nha!”
Tôi cười cười.
Mặc dù thời gian ở chung với Lịch Xuyên không nhiều lắm, nhưng đã khiến tôi miễn dịch với tất cả những người đẹp trai. Tôi si mê anh như vậy, thường xuyên bật đèn bàn lúc nửa đêm, lén lút nhìn khuôn mặt ngủ say của anh.
Hôm sau, công ty gọi điện báo, cho tôi biết tôi và chín người khác tham gia kỳ thi miệng một chọi một. Khẩu ngữ vốn là mặt mạnh của tôi, lúc ở chung với Lịch Xuyên, thường hay bị anh chỉ ra chỗ sai, làm cho tôi càng ngày càng giỏi hơn. Hơn nữa, tôi đã có kinh nghiệm nói chuyện với người ngoại quốc nhiều năm khi làm thêm ở tiệm cà phê.
Thành tích thi viết của tôi cũng không phải tốt nhất, nhưng Cửu Thông rất vừa lòng với khẩu ngữ của tôi. Hai ngày sau, tôi và ba người cạnh tranh cuối cùng đi gặp Tổng giám đốc công ty, Tiêu Quan.
Tôi không quen thuộc lắm với tình huống của giới phiên dịch, nhưng cái tên Tiêu Quan này, tôi vẫn từng nghe nói qua. Anh ta sinh trong gia đình có truyền thống dịch thuật, bố mẹ đều là Giáo sư khoa tiếng Anh ở Bắc Đại. Bố anh ta tốt nghiệp Đại học Oxford, mẹ là đạo sư của sư tỷ của Giáo sư Phùng Giới Lương. Tên của họ thường song song xuất hiện trên giáo trình dạy tiếng Anh. Tiêu Quan lúc mới ra nghề từng làm phiên dịch rất nhiều năm ở bộ phận tiếng nước ngoài của Thông Tấn Xã. Sau đó đổi sang kinh doanh thành lập công ty này. Nghe nói gặp thời, không được vài năm liền phất lên. Đương nhiên, ngoại trừ phiên dịch, dưới sự duy trì của chú anh ta – một vị thương gia người Hồng Kông, anh ta còn lấn sang kinh doanh bất động sản và đầu tư. Trước mắt Cửu Thông có hai mươi bảy công ty con trong cả nước, tình hình làm ăn của công ty vô cùng phát đạt, là một trong mười “Công ty trẻ” phát đạt trong năm của thành phố.
Lần đầu tiên tôi thấy Tiêu Quan, trong lòng âm thầm nổi giận. Thì ra anh ta là người âm thầm đứng đằng sau đánh giá tôi. Anh ta trông khoảng 28, 29 tuổi, anh tuấn, trầm ổn, thanh tao lịch sự, vẻ mặt đầy tri thức, không giống người làm kinh doanh. Chính như thầy Phùng nói, là người kinh doanh văn hóa.
“Cô là Tạ Tiểu Thu,” anh ta ngồi ở ghế chủ tọa, chậm rãi nói “Giáo sư Phùng đã gọi điện thoại đề cử cô hai lần.”
Điều này tôi cũng không biết. Tôi chỉ vô tình nói việc tôi xin việc ở Cửu Thông trong một lần nói chuyện phiếm với thầy Phùng. Đúng là người tốt, âm thầm thu xếp giúp tôi.
Tôi nhìn anh ta, biết ngay đề thi viết xuất phát từ tay anh ta. Liền âm thầm tính toán trong lòng xem mình còn bao nhiêu phần hy vọng. Tôi nói : “Tôi không muốn đi cửa sau.”
“Giáo sư Phùng nói rất nhiều lời hay về c ô, nhưng thầy cũng nhắc nhở tôi, về nghiệp vụ cô rất mạnh, nhưng cá nhân có vài tật xấu. Đến tột cùng là tật xấu gì, thầy không nói. Tuy nhiên vừa nhìn thấy cô là tôi biết ngay.”
Tôi biết Tiêu gia và Phùng gia có quan hệ chặt chẽ. Hai nhà dắt tay nhau trải qua Văn Cách. Phùng Tĩnh Nhi từ nhỏ liền kêu Tiêu Quan là ca ca.
(Văn Cách : cách mạng văn hóa)
“Tôi không có tật xấu gì.” Tôi nói “Tật xấu của tôi anh tuyệt đối có thể tha thứ.”
Anh ta đứng dậy, đi tới cửa sổ, đánh giá tôi : “Có ai nói cho cô biết, lúc phỏng vấn phải mặc đồ gì không?”
Tôi mặc một bộ đồ bình thường. Thật ra cũng là bộ đồ mắc nhất của tôi. Màu sắc hơi màu mè một chút, nhưng rất xứng với chiếc váy dài bằng dạ, rất giống Tam Mao năm xưa. Tôi cảm thấy, bộ đồ này rất phù hợp với phong cách Bohemieng mà tôi theo đuổi. Thật ra vài lần trước tôi đều mặc đồ tây nghiêm chỉnh, chỉ có lần này, vì phải cạnh tranh với vài vị học cao học từ các trường nổi tiếng, kinh nghiệm, trình độ của tôi so sánh với bọn họ, cũng không phải là xuất sắc nhất. Tôi cố ý ra chiêu này, vì mong giành được chiến thắng bất ngờ.
“Vương tiên sinh phòng nhân sự nói, công tác chủ yếu của vị trí này là dịch viết, tất cả đều hoàn thành trên máy tính, trên cơ bản không cần giao tiếp trực tiếp với khách hàng. Hơn nữa,” tôi cắn cắn môi “Tôi chỉ có một bộ âu phục, lần nào cũng mặc nó. Mọi người ngày nào cũng thấy, chẳng lẽ không thấy ghét à?”
Có lẽ cảm thấy lời giải thích của tôi rất thật lòng, anh ta không nói về đề tài này nữa.
“Còn nữa, tại sao, tai của cô có nhiều lỗ như vậy? Tôi chỉ nhìn thôi mà đã thấy phiền, chẳng lẽ cô đeo không thấy phiền à?”
Anh chọn nhân tài hay chọn mỹ nhân vậy? Câu nói này vọt lên tới yết hầu rồi, lại bị tôi nuốt xuống. Câu trả lời của tôi ngắn gọn chặn ngay chỗ nguy hiểm : “Mấy năm gần đây thời vận của tôi không được tốt lắm, tìm người tính mệnh hộ, được nói là Ngũ Hành thiếu Kim.”
Anh ta trầm mặc một lát. Tôi nghĩ rằng, rốt cuộc anh ta cũng tha cho tôi, không ngờ anh ta còn nói : “Ai nói cho cô, lúc phỏng vấn có thể ăn kẹo cao su?”
“Tôi hồi hộp.”
“Cô, hồi hộp?” anh ta nhẹ nhàng nói : “Cô là người nộp bài thi viết đầu tiên, đúng không?”
Câu này chọc trúng chỗ đau của tôi. Hôm đó trên đề viết rõ ràng thời gian là 120 phút, đến giờ là tôi nộp bài, mặc dù trong lòng biết bản dịch chưa hoàn thiện. Không ngờ, những người còn lại nói chưa làm xong, đều giữ bài không chịu nộp, kết quả, thời gian nộp bài dời lại mười phút sau.
“Tôi chỉ nộp bài đúng giờ.”
Tôi âm thầm hận chính mình trong lòng, đúng là bị bệnh, tại sao mỗi câu đều phải chọc tôi một nhát?
“Được rồi,” anh ta nhìn nhìn đồng hồ, nói : “Ngoại trừ những thứ này, cô còn tật xấu gì?”
“Không có.”
“Cô biết rõ,” anh ta dừng một chút, nói “Bốn người cuối cùng, bằng cấp, trình độ, không kém nhau là mấy. Đối với chúng tôi mà nói, chọn ai đều được. Chúng tôi đương nhiên sẽ chọn người dễ chịu nhất.”
“Tôi rất dễ chịu,” tôi nói “Tôi thề với anh. Ngoại trừ quần áo cổ quái ra, tôi là người người gặp người thích.”
“Ừm,” anh ta gật đầu, thong thả về đi về ghế của mình, ngồi xuống, dùng bút viết vài dòng trên hồ sơ của tôi : “Ngày mai cô đi làm luôn đi, gần đây chúng tôi có nhận vài hợp đồng, phòng tiếng Anh đặc biệt thiếu người. Cô có tên tiếng Anh không?”
“Không có.”
“Làm việc phiên dịch tiếng Anh ở đây, phải có tên tiếng Anh, nhất là tên ghép vần có X và Q.”
Tên của tôi là XXQ.
(Tạ Tiểu Thu – 谢小秋 – Xie Xiao Qiu)
“Hai chữ Tiểu Thu này không khó lắm với người nước ngoài đi?” trong giọng điệu của tôi có một chút cầu xin.
“Không được.” anh ta nói gọn gàng dứt khoát.
“Vậy nhờ anh lấy hộ một cái tên đi.”
“Annie, thế nào?”
“Được rồi,” thật là tục, không bằng kêu tôi là Annie Bảo Bối luôn cho nhanh.
Văn phòng của tôi ở phòng 1107 tầng 11, phòng tiếng Anh. Làm việc cùng phòng với tôi, là một nữ sinh khác vào công ty cùng lúc với tôi, Đường Ngọc Liên. Tuy rằng phòng này chỉ có hai người, cạnh cửa sổ, chất lượng cách âm lại tốt, nhưng phòng có một vách tường là kính trong suốt. Cho nên, ở trong làm gì, ở ngoài đều thấy hết.
Vóc dáng Đường Ngọc Liên không cao, ngũ quan rất tinh xảo. Tôi cảm thấy, rất có hương vị của Y Năng Tịnh.
Tôi trêu ghẹo cô ta : “Hi, cậu có phải em gái của Y Năng Tịnh không?”
Cô ta cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng nõn, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt : “Hận chết Y Năng Tịnh, mọi người đều nói tôi giống cô ta. Lúc hát K đều bắt tôi hát bài của cô ta.”
“Cậu đẹp hơn cô ta.” Tôi mở máy tính ra, “Thật đó.”
“Huấn luyện buổi sáng thật mệt nha. Vị Tiêu Tổng kia, nói nhiều thật. Tôi đã muốn đi toilet từ hồi nào rồi, nhìn vẻ mặt anh ta nghiêm túc, sợ tới mức không dám đi, đúng là tra tấn tôi sắp chết.” Đường Ngọc Liên liên tiếp oán giận.
“Tôi cũng vậy. Tôi muốn đeo phone nghe nhạc, nghĩ nghĩ một hồi, không dám. Đúng rồi, chủ nhiệm phòng tiếng Anh kia, đúng là cô em.”
“Cô ta là bạn gái đương nhiệm của Tiêu Quan đó. Cậu phải biểu hiện tốt nha, nếu không người ta sẽ thổi gió bên gối đó.”
“Bạn gái đương nhiệm?” tôi hỏi “Cậu vừa tới, làm sao mà biết được?”
“Tôi có bạn học ở phòng tiếng Pháp, rất hay hóng chuyện. Tiêu Quan còn trẻ nhiều tiền, phong lưu phóng khoáng, trước sau có N vị bạn gái, đa phần là tự động dâng mình. Ngay cả vị chủ nhiệm Đào Tâm Như này, cũng theo đuổi anh ta rất vất vả. Một thời gian trước Tiêu Tổng bị bênh bao tử nằm viện, Đào tỷ tỷ không phải người Quảng Đông, lại vì anh ta mỗi ngày học hầm canh, ai, hy vọng không phải hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.”
“Hèn gì buổi trưa không gặp cậu đâu, thì ra là đi hóng chuyện.” tôi cười “Tôi có cà phê Nestlé nè, cậu cũng uống một ly nâng cao tinh thần đi.”
Người học hành đều có thói quen ngủ trưa, nhưng Cửu Thông có quy định, buổi trưa chỉ có thời gian ăn cơm một tiếng.
“Được rồi được rồi, chúng ta làm việc nhanh chút.” Đường Ngọc Liên đưa một xấp bản thảo đang ôm trong lòng cho tôi, “Đây là phần của cậu. Đúng hạn nộp bản thảo, dịch không kịp sẽ bị quy là thất hẹn.”
Tôi không ngồi xuống, lập tức đi pha hai ly cà phê.
Lúc trở về, thấy Đường Ngọc Liên đã gõ chữ như bay trên bàn phím. Tôi lấy một quyển Webster từ trong túi xách ra, hỏi cô ta : “Cậu không cần tự điển à?”
“Tôi có Từ điển Kim Sơn bản mới nhất. Máy tính của tôi cài đặt đầy đủ các phần mềm phiên dịch.”
Tôi tính xin Đường Ngọc Liên cũng gài cho tôi một phần. Nghĩ ngợi một hồi, không nói nữa. Mới quen biết cô ta, không quen thân, vẫn là không cần tùy tiện xin người ta giúp đi. Cô ta lại chỉ vào một chiếc USB trên bàn, nói : “Nè, trong đây hết, cậu cài vào đi. Tin hay không tùy cậu, rất hữu ích.”
“Cảm ơn.”
Cô ta có một chiếc laptop Sony rất tốt. Tôi không có laptop, từ trước tới giờ tôi đều dùng máy tính của trường hoặc máy ở tiệm internet. Bài tập của tôi đều viết tay. Đúng vậy, tôi vẫn dừng lại ở thời đại làm việc bằng tay. Vừa vào công ty, tôi thấy mỗi người đều có một chiếc máy tính, trên bàn mỗi người đều có một màn hình Dell 19 inch, trong lòng đã vội mừng thầm.
Tôi lấy bản thảo ra, rốt cuộc hiểu được, tại sao tên Tiêu Quan kia lại ra đề thi thơ cổ khiến người ta phát điên kia.
Nhiệm vụ chủ yếu của tôi là phiên dịch sổ tay bán đấu giá của mấy công ty bán đấu giá. Trong đó đều là đồ cổ Trung Quốc : có thư pháp, đồ sứ, con dấu, bàn ghế, ngọc khí, đồ đồng v..v. Mỗi đồ vật đều có một đoạn giới thiệu tỉ mỉ nguồn gốc và giá thị trường. Trong đoạn giới thiệu xuất hiện trích đoạn thể văn ngôn là không thể tránh được.
Tôi nhịn không được ngẩng đầu hỏi : “Ai, Ngọc Liên, cậu dịch những gì?”
Đường Ngọc Liên đang điên cuồng gõ trước màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên : “Thư xin dự thầu. Xin dự thầu công trình. Cậu thì sao?”
“Sổ tay bán đấu giá, vô cùng đau đầu.”
Thư xin dự thầu thật ra là công việc thông thường ở đây, trước đây tôi cũng đã hỏi thăm rồi, lúc xin việc, cố ý điên cuồng bổ sung một đống từ ngữ công trình.
“May mà tôi không được giao việc này.” Đường Ngọc Liên nói “Cổ văn của tôi không tốt lắm. Tiếng Trung còn chưa hiểu rõ lắm, làm sao dịch qua tiếng Anh được? Nghe nói, mấy cuốn sổ tay này trước đây đều do nhân viên dịch trước, sau đó được chủ nhiệm phòng thẩm duyệt, lại giao cho Tiêu Tổng thẩm duyệt lần hai. Có thể thấy được anh ta lo lắng cỡ nào. Những giấy tờ khác, thư xin mời thầu gì gì đó, chủ nhiệm phòng thẩm duyệt xong là có thể nộp.”
Tôi uống hết nửa ly cà phê, bắt tay vào dịch cuốn sổ thứ nhất. Tổng cộng mười món đồ cổ. Tranh thủy mặc cổ, tranh hoa cá của Tống Huy Tông linh tinh. Món đầu tiên chính là một bộ con dấu của vua Càn Long. Bốn phía mỗi con dấu đều có chữ khắc. Tôi dịch suốt cả buổi trưa, lật đi lật lại từ điển Hán ngữ, Hán ngữ điển cố, và Lâm Ngữ Đường trên máy tính mới dịch được một món.
Trên hợp đồng viết, trong vòng mười lăm ngày phải dịch xong. Tôi phải nộp bản thảo trong vòng mười ngày để thẩm duyệt.
Mười ngày này, mỗi ngày tôi chỉ ngủ hơn bốn tiếng. Khẩn trương tới mức ngay cả thời gian tắm cũng không có. Sáng ngày thứ mười, tôi nộp bản điện tử và bản in cho chủ nhiệm Đào Tâm Như. Chị ta tốn thời gian một ngày sửa cho tôi, kêu tôi sau khi sửa xong rồi, nộp cho Tiêu Quan duyệt lần cuối.
Đào Tâm Như sửa không tính nhiều. Chị ta sửa một ít từ miêu tả của tôi khiến cho nó càng tao nhã hơn. Không hổ là chủ nhiệm phòng, đúng là có công lực.
Tôi nộp bản sửa chữa cho Tiêu Quan. Một tiếng sau, anh ta gửi lại trang thứ nhất, từ ngữ, câu cú, sửa nhiều hơn.
Tiêu Quan gọi điện lại đây nói : “Tôi chỉ sửa trang đầu tiên, tự cô nghiên cứu xem mình có lỗi gì. Sau đó sửa phần còn lại. Lại gửi tới cho tôi.”
Tôi tốn cả đêm nghiên cứu phong cách của anh ta, lại tốn một ngày để sửa chữa, sau đó, nộp cho anh ta bản thứ ba.
Bản thứ ba rất nhanh được gửi lại, trang thứ hai tôi dịch, anh ta lại sửa lại không ít. Sau đó nói, theo phương pháp này sửa mấy chục trang còn lại.
Tôi vẫn sửa tới ngày cuối cùng trong hợp đồng, trước đó sửa đi sửa lại tổng cộng năm lần, anh ta mới thông qua bản thảo của tôi.
Hôm sau lúc ăn trưa tôi thấy anh ta tới, mặt tôi xanh mét.
“Bây giờ cô hiểu tiêu chuẩn của tôi là gì chưa?” anh ta nói, nhàn nhã nhìn tôi.
“Tiêu chuẩn của anh là perfect.” Tôi không màu mè trả lời.
“Nền tảng văn cổ của cô khá tốt, từng học khoa tiếng Trung?”
“Bố tôi từng học khoa tiếng Trung đại học Phục Đán.”
“Như vậy nói, là gia giáo.”
“Chưa tới mức đó, có một chút mà thôi.”
Anh ta chăm chú nhìn mặt tôi, rốt cuộc nói một câu có vẻ ôn hòa : “Cho cô một ngày nghỉ, về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không trừ tiền lương?”
“Còn có tiền thưởng.” anh ta lại còn rộng rãi vỗ vỗ vai tôi : “Annie, well-done.”
Tôi dịch sổ tay bán đấu giá suốt hai tháng trời, mỗi lần đều sửa mất vài lần, cảm thấy chính mình sắp điên rồi. Khó nhất là dịch gốm sứ, bên trong lại còn có giới thiệu quá trình làm gốm sứ đời Tống thao thao bất tuyệt. Tôi không dám từ chối, âm thầm kêu khổ thấu trời. Mỗi lần đụng tới chỗ khó, tôi đều buồn bực chạy tới chỗ đổ rác hút thuốc.
Quay đầu lại nhìn Ngọc Liên, vẫn đang thuận buồm xuôi gió dịch thư xin dự thầu, dịch hợp đồng. Ngựa quen đường cũ, vừa nhanh vừa tốt. Tay không ngừng gõ trên bàn phím, kêu tách tách.
Hai tháng trôi qua, rốt cuộc tôi cũng đổi vận, cũng bắt đầu dịch thư xin dự thầu và hợp đồng. Những giấy tờ này đều có dính dáng tới pháp luật, có yêu cầu cực cao về mặt phiên dịch. Mỗi chi tiết đều phải chính xác không sai sót gì. Tôi dịch hai tháng, đã khá quen thuộc với những từ ngữ trong đó. Có một ngày, Đào Tâm Như đột nhiên gọi điện thoại gọi tôi tới văn phòng của chị ta.
“Annie,” chị ta mời tôi ngồi xuống “Biểu hiện làm việc của em không sai, Tiêu tổng hôm qua tự mình đề nghị chuyển em lên chính thức trước thời hạn. Từ giờ trở đi, em không nhận tiền lương thử việc nữa, mà hưởng thụ phúc lợi của nhân viên chính thức.”
Tôi nói : “Cảm ơn chủ nhiệm chiếu cố.”
Chị ta chần chờ một chút, nói : “Gần đây Tiêu tổng có ký một hợp đồng lớn. Có công ty cần thuê vài phiên dịch viên dài hạn của công ty ta, biên chế vẫn ở lại Cửu Thông, tiền lương do bên kia phát. Họ cần người gấp, cho nên đưa ra giá khá cao. Đương nhiên, họ có yêu cầu rất cao với phiên dịch viên, thù lao cũng khá khả quan. Bên phía chúng ta, vốn cũng không muốn thả người, cho nên đề nghị một tuần năm ngày, ba ngày làm ở bên kia, hai ngày về lại tổng bộ làm, bọn họ không đồng ý. Lý do là công việc có liên quan tới những giấy tờ buôn bán bí mật, cho nên họ đề nghị chuyển qua dài hạn hai năm, còn cần phiên dịch ký cam kết giữ bí mật hợp đồng.”
“Về phía tiếng Anh, Tiêu tổng đề cử em.” Chị ta thản nhiên nói “Chị rất luyến tiếc, nhưng công ty không muốn mất danh tiếng. Em đồng ý đi không?”
“Dạ–”
“Tiền lương bên kia ra gấp 1,7 lần bên này. Em được hưởng phúc lợi của nhân viên chính thức bên đó. Cơm trưa miễn phí, trả tiền taxi, bảo hiểm chữa bệnh, một năm có mười ngày nghỉ có lương.”
Đối với một người trẻ tuổi mới ra nghề mà nói, phúc lợi của Cửu Thông đã là rất tốt rồi. Đây là điều kiện rất mê người.
Tôi vừa tính nói chuyện, Đào Tâm Như lại nói thêm “Đương nhiên, phía chúng ta cũng hy vọng nếu em có thời gian, có thể giúp một chút nghiệp vụ bên này. Chúng ta có thể sẽ có một số giấy tờ quan trọng cần em làm. Hai năm sau, em không cần lo lắng công việc của mình, có thể về lúc nào cũng được.”
Tôi suy nghĩ, tôi vừa tới, nghiệp vụ cho dù có xuất sắc tới mức nào đi nữa, thì cũng không tốt tới mức có thể đại biểu cho công ty. Đây là công việc béo bở, cũng không phải đi chịu khổ, ai cũng sẽ tranh giành. Tại sao người được phái đi, lại là tôi.
“Em đồng ý đi không?”
Tôi gật gật đầu : “Em đồng ý làm theo sắp xếp của Tổng bộ.”
Sau đó, tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt, không ngờ tôi lại quên hỏi : “Đúng rồi, là công ty nào vậy?”
“Một công ty Kiến trúc của Thụy Sĩ, CGP Architects. Phiên dịch viên cũ của bọn họ kết hôn, F2 xuất ngoại, bây giờ vị trí đó trống.”
Tôi không biết trên mặt tôi có còn chút huyết sắc nào hay không, tôi muốn cười, lại yếu ớt cười không nổi : “CGP Architects?”
“Chắc là em cũng nghe nói rồi, CGP đang cùng bốn công ty Kiến trúc khác cạnh tranh một hạng mục quy hoạch rất lớn ở thành phố C cạnh thành phố Ôn Châu. Trong đó bao gồm ba khu nghỉ dưỡng, mười khu dân cư và năm quy hoạch tổng thể năm khu biệt thự.”
“Tổng giám đốc CGP là người ngoại quốc à?” tôi cảm thấy, giọng tôi rõ ràng đang run lên.
“Không phải,” trong mắt Đào Tâm Như, có chút không vui. Vì bộ dạng tôi rõ ràng không vui vẻ cho lắm : “Tổng tài họ Giang, Giang Hạo Thiên.”
Cảm ơn trời đất.
“Cứ như vậy đi, đợi lát nữa chị báo cho Tiêu tổng, em cứ tới đây ký hợp đồng.” chị ta bỗng nhiên đầy ẩn ý liếc nhìn tôi một cái, nói : “Nghe nói, cuối tuần trước, Tiêu tổng mời em tới Phú Quý Sơn Trang ăn tối?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Vì chuyện dịch sổ tay bán đấu giá. Tiêu tổng nói em làm khá tốt, khởi đầu tốt, khiến cho công ty bán đấu giá kia ký hợp đồng hợp tác dài hạn với Cửu Thông. Hy vọng sau này em tập trung tinh lực vào mảng này.”
Hôm đó, Tiêu Quan mời tôi ăn cơm một mình với anh ta, uống vài chén rượu, nói vài câu không được thu liễm cho lắm. Bị tôi giả vờ câm điếc cho qua. Cho nên, không có vụ Tiêu Quan “hết lòng” ứng cử tôi tới CGP được.
“Ừ.” Chị ta nhìn nhìn đồng hồ, nói : “Em có thể đi.”