• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đạt đến một mức độ nhất định trong một lĩnh vực, có một số người lại cảm thấy không thỏa mãn với mức độ đó, mà tiếp tục phấn đấu vươn lên một tầm cao mới.

Nói hoa mỹ thì là "có tham vọng tích cực", huỵch toẹt ra chính là "được voi đòi tiên".

Vương Tuấn Khải lúc này sắp mất cả voi lẫn tiên rồi.      

Ba ngày nay ngay ca một câu Vương Nguyên cũng lười nói với hắn, hai người ở chung nhà nhưng tần suất gặp nhau không quá năm lần, không phải Vương Nguyên cố tình trốn hắn thì cũng là y không thèm để ý đến hắn, chỉ chăm chăm chơi đùa với Đô Đô, thậm chí còn mang nó lên giường ngủ.

Còn Vương Tuấn Khải? Đương nhiên là bị cưỡng chế ngủ sofa.

Trong một thời gian ngắn, địa vị của Vương lão bản đã tụt dốc không phanh về miền âm vô cực, thua cả sủng vật (=;..=).


Đối với Vương Tuấn Khải mà nói, mỗi khi hắn cô đơn nằm một mình trên sofa lại vô thức nhớ tới cái đêm định mệnh, khụ, là đêm nhớ đời ngày hôm đó. Hắn không phải loại người phóng túng vô độ, càng không phải loại dục cầu bất mãn trong tiểu thuyết thường đề cập tới, nhưng hắn không hiểu sao cứ nằm một mình lại cảm thấy thiếu thốn. Vương Tuấn Khải nghĩ mãi không ra kết quả, đành ôm gối đầu than vắn thở dài, mấy đêm liền ngủ không ngon.

Hắn không dám đá động gì tới Vương Nguyên, mặc dù nhớ lại sự kiện kia thì hình như y cũng đâu có ghét bỏ. . .?

Aiiiiiiii. . . .

Vương Nguyên đứng trên lầu nhìn xuống bóng người ảo não nằm trên sofa, dáng nằm rất đáng thương, thảo nào gần đây y cứ hắn uể oải thế nào.

Thật ra y cũng không giận lâu như vậy, nhưng đây là thời gian y để hắn xác định rõ tình cảm của mình, Vương Nguyên không muốn giẫm lên vết xe đổ của năm xưa, cứ mãi dây dưa đến lúc chết mà vẫn không nói ra. Cũng phải cho hắn biết uy áp của y, biết y không dễ chọc, nếu không ngày tháng sau năm khó mà khống chế ( ̄︿ ̄)


Cho nên Ngư Vương với suy tính sâu xa quyết định hành hạ bạn nhỏ nam chính, triệt để ngược đãi hắn tơi tả.

Sáng hôm sau, Vương Tuấn Khải vác cái mặt mệt mỏi đến quán coffee, cũng phải nói là từ sau khi trở về từ thôn quỷ tang kia, bọn họ chưa đi được Vân Nam, mà hắn cũng không thể bỏ bê công việc quá lâu, đành phải quay về xử lí cái rồi tính sau. Tuy rằng đám nhân viên ở quán coffee rất đáng tin nhưng tốt xấu gì hắn cũng là chủ quán, không để tắc trách như vậy được.

Vương Tuấn Khải xuống xe bus, vừa lúc nhìn thấy trước quán coffee tụ tập một đám người, bên lề đường còn có vài chiếc xe hơi rèm che. Hắn tò mò đứng nhìn vào, chỉ thấy Tiểu Dật bình thường rất ôn hòa đáng yêu – bây giờ nheo mắt nhíu mày, hiên ngang khoanh tay ngay cửa ra vào.

Đối diện cậu nhóc là một cô nàng rất có dáng vẻ thiên kim nhà giàu, cũng đồng dạng khoanh tay, vẻ mặt hả hê đắc ý khinh thường nhìn Tiểu Dật.


"Cửa hàng này đã bị bán rồi, các người mau mau dọn đi, đừng cản đường vệ sĩ của ta." Thiên kim vênh mặt, hất cằm bốn mươi lăm độ, vô cùng kiêu ngạo phán xanh rờn. Phối hợp với hành vi của cô nàng, nhóm vệ sĩ phía sau đồng loạt bước lên một bước, động tác đều đến nỗi Vương Tuấn Khải nhìn mà thán phục luôn.

Có lẽ về sau hắn nên cân nhắc, ừ, huấn luyện nhân viên của hắn cũng quy củ như vậy đi.

"Đột nhiên xuất hiện ở đây rồi nói chuyện ngang ngược thế này, các người có đi học không vậy?" Tiểu Dật nhếch miệng cười lạnh, phía sau cậu, Hoàng Kỳ Lâm lưu manh chống tay lên cửa, Hạo Dương đẩy mắt kính lóe lóe, đội ngũ "Thất tiên nữ" tuy không đầy đủ nhưng rất có khí phách ưỡn ngực lên, "nàng" nào "nàng" nấy đeo hai quả đào trước ngực, tư thế này khiến nhóm người vây xem nhịn cười muốn nội thương. Vương Tuấn Khải hắc tuyến đầy mặt, mình có nên nhận thân với tụi nó không nhỉ?
Chỉ là hắn chưa kịp suy tính, đôi mắt lóe kim quang của Tiểu Dật đã bắt được hắn, gào lớn: "Ông chủ, tới xem có kẻ làm loạn này!!!"

Sự chú ý của mọi người lập tức dồn lên người hắn, Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt mấy cái, bình tĩnh híp mắt, bộ dạng anh tuấn phi phàm cộng thêm khí chất lạnh lùng cao lãnh phát huy triệt để. Đám đông tự giác nhường chỗ cho nam chính lên sàn diễn, xì xào cảm khái, quả nhiên là ông chủ có khác, suất!

"Không biết mọi người nói vậy là có ý gì?" Hắn là người văn minh nha, đối nhân xử thế phải lịch sự xã giao, vậy thể hiện được giá trị của não bộ.

Lúc nghe thấy Tiểu Dật gọi Vương Tuấn Khải, vị thiên kim kia dĩ nhiên không thèm để ý, chẳng qua khi ánh mắt cô nàng lơ đãng lướt qua gương mặt thần nhân cộng phẫn đẹp trai đến không có thiên lí của hắn, mắt mở to một chút, sau đó trên mặt hiện lên vẻ hồng hồng.
Hoàng Kỳ Lâm lắc đầu, lại thêm một con chim non bị nhan sắc lão đại làm mờ mịt!

Thiên kim tiểu thư hắng giọng, vẫn không mất đi vẻ cao quý, nhưng giọng nói nhẹ hơn nhiều: "Cha ta nói quán này đã được mua lại."

"Cha cô là ai?"

Hình như câu này rất có sức đả kích thiên kim, cô ta bĩu môi: "A Sơn, nói xem cha ta là ai."

Người tên A Sơn từ phía sau thiên kim bước ra, lạnh lùng nói: "Đã từng nghe qua nghị trưởng Leslie Hoàng chưa?"

"Chưa."

". . ."

Vương Tuấn Khải âm thầm nhún vai, hắn có bao giờ xem kênh chính trị đâu.

Sắc mặt thiên kim không tốt cho lắm, nhưng hình tượng kiêu nữ thì vẫn giữ được, cô nàng khó chịu nói: "Tóm lại là cái quán này hôm nay phải đóng cửa cho ta."

"Vì cái răng?"

"Cha ta đã mua lại rồi, anh không nghe thấy à!!!"

"Mua từ ai?"

"Từ chủ quán!!"

Vương Tuấn Khải chỉ chỉ mũi mình: "Từ tôi?"
"Đúng!"

"Bao giờ?"

"Hai ngày trước!!!"

Hai ngày trước hắn còn đang nằm trong bụng mãng xà cơ! Lẽ nào hắn còn một anh em song sinh chưa bao giờ gặp mặt?

"Sao tôi không biết vậy?"

"Ta mặc kệ!!"

Vương Tuấn Khải lé mắt nhìn cô nàng lên cơn động kinh, quay đầu giải tán đám đông, nói với đám nhân viên vẫn đang hóng chuyện kia: "Ai về việc nấy, theo lệ mà làm!"

Ngụ ý là coi như chưa có gì xảy ra.

Nhóm Tiểu Dật giật khóe môi một cái, sau đó tuân lệnh lão đại quay về cương vị, người lau kính thì lo lau kính, người pha chế đi pha chế, chẳng mấy chốc trước cửa hàng chỉ còn ba người áo đen và vị tiểu thư nào đó ngơ ngác bị lơ đẹp, tức giận đến mặt mũi nhăn lại.

"Cô chủ, làm sao bây giờ?"

Thiên kim nghiến răng, cô là kiểu người ngậm thìa vàng sinh ra, trước giờ làm gì có ai dám đối xử với cô như thế. Nuốt không nổi cục tức này, cô nàng tùy tiện bước tới, vươn tay xô ngã người đứng gần nhất cửa quán, người nọ không hề đề phòng, chỉ kịp "a" lên một tiếng rồi ngã sấp về phía trước. Vương Tuấn Khải giật mình, không khí di động xung quanh người hắn, tiếng gió quát bên tai đặc biệt lớn. Hắn xoay người nhanh như chớp đỡ được người kia.
"Ông, ông chủ. . ." Tiểu Hạ đã lâu không gặp, đỏ mặt nhìn hắn, lắp bắp cảm ơn.

Vương Tuấn Khải chuyển mắt nhìn đại tiểu thư.

Cô nàng như bị rắn cắn, giật thót sợ hãi, không chỉ thế, ba vệ sĩ xung quanh cũng bị khí thế của hắn bức lui về sau, đồng thời dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vương Tuấn Khải.

"Muốn uống trà, hoan nghênh đến quán." Giọng Vương Tuấn Khải cực kỳ lãnh đạm, phảng phất như thể kéo nguyên tảng băng Nam Cực tới rồi, chả có tẹo nào thể hiện ý mời khách: "Muốn gây sự, lên đồn cảnh sát nói chuyện."

Thiên kim tiểu thư phẫn nộ run rẩy một chút, dứt khoát rời đi, trước khi đi còn không quên đưa mắt lườm Vương Tuấn Khải một cái, rõ ràng là không cam tâm.

Tiểu Hạ cũng bị hành vi của hắn dọa sợ. Ông chủ không phải lần đầu tiên phát uy, nhưng không hiểu sao lần này cả người hắn toát ra một loại đe dọa rất đáng sợ, khiến người ta không tự chủ muốn cúi đầu.
Ngoại trừ khúc dạo đầu buổi sáng, cả ngày hôm nay quán làm việc rất suôn sẻ. Lưu lượng khách cũng không giảm chút nào, ngược lại còn có xu thế tăng cao. Với bản tính buôn chuyện bán tin của mình, Hoàng Kỳ Lâm rất dễ dàng hỏi ra được nguyên nhân.

"Họ nói là muốn ngắm Thất tiên tử."

Cơ mặt ông chủ Vương nhăn nhúm, hắn mới không mặc lại cái thứ trang phục kỳ quặc đó đâu: "Không phải đã có mọi người rồi sao?"

"Ông chủ, ý tôi là Tiểu Thất." Hoàng Kỳ Lâm nhấn mạnh: "Chính là Vương Nguyên nha."

Vừa nhắc tới Vương Nguyên, vẻ mặt Vương Tuấn Khải lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ cùng cổ quái, hắn bình tĩnh nói: "Hôm nay cậu ấy xin nghỉ."

"Hử? Sao lại xin nghỉ?"

". . .Thân thể không khỏe."

Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày một hồi, "à. . ." một tràng dài, cười thâm ý nhỏ giọng hỏi: "Lại cá nước thân mật sao?"
"Cái gì cá nước?" Câu này vô thức làm hắn nhớ đến cái đuôi cá màu xanh lục kia.

"Chính là cái đó đó!" Hoàng Kỳ Lâm sốt ruột nói, nói xong vội vàng bịt miệng chính mình, rồi lại hóng hớt hỏi: "Ông chủ, có chuyện gì phải chia sẻ, nên nhớ tôi là anh em tốt của anh nha."

Vương Tuấn Khải ném cho anh ta một ánh mắt nghi hoặc, hắn tưởng Hoàng Kỳ Lâm hỏi quan hệ của hắn và Vương Nguyên xác lập chưa, bèn gật đầu một cái: "Không phải cậu đã biết rồi sao?"

"Anh đúng là không biết tiết chế!!" Hại cậu ấy không đi làm được, phải biết gần đây Vương Nguyên là "hồng bài" của quán mình đó!

Cuối cùng thì Vương Tuấn Khải cũng hiểu tên này muốn nói gì, anh đen mặt: "Hôm qua tôi ngủ sofa!"

"Lại còn thế nữa!!" Chưa bị quỳ bàn phím là may đấy!

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, kéo Hoàng Kỳ Lâm lại gần: "Cậu có chiêu nào để cậu ấy làm hòa với tôi không?"
"Bị giận rồi?" Hoàng Kỳ Lâm khinh bỉ nhìn hắn: "Đáng đời!"

". . .Muốn trừ lương phải không?"

"No no! Được rồi được rồi, anh nghe tôi, đảm bảo sẽ thành công leo lên giường, khụ khụ, thành công lấy lòng được cậu ấy ngay!"

Kế hoạch A trước kia đã chết từ trong trứng nước, lần này phải thi hành kế hoạch B!

443":{"supports_spdy":true},"www.youtube.com:80":{"alternative_service":[{"port":80,"probability":0.0,"protocol_str":"quic"}]},"youtube.com:80":{"alternative_service":[{"port":80,"probability":0.0,"protocol_str":"quic"}]},"yt3.ggpht.com:443":{"supports_spdy":true},"yukitosai.blogspot.com:80":{"alternative_service":[{"port":80,"probability":0.0,"protocol_str":"quic"}]}},"version":3}},"ntp":{"app_page_names":["Ứng dụng"]},"partition":{"per_host_zoom_levels":{"2166136261":{"tin.tuyensinh247.com":-0.5778829311823857,"www.thongtintuyensinh.vn":-0.5778829311823857,"www.wattpad.com":-0.5778829311823857,"www.youtube.com":-0.5778829311823857}}},"plugins":{"migrated_to_pepper_flash":true,"npapi_flash_migrated_to_pepper_flash":true,"plugins_list":[],"removed_old_component_pepper_flash_settings":true},"profile":{"avatar_bubble_tutorial_shown":2,"avatar_index":26,"content_settings":{"exceptions":{"app_banner":{},"auto_select_certificate":{},"automatic_downloads":{},"cookies":{},"durable_storage":{},"fullscreen":{},"geolocation":{"[*.]coccoc.com,[*.]coccoc.com":{"setting":1},"https://www.google.com:443,https://www.google.com:443":{"setting":2}},"images":{},"javascript":{},"media_stream":{},"media_stream_camera":{},"media_stream_mic":{},"metro_switch_to_desktop":{},"midi_sysεメ":{},"mixed_script":{},"mouselock":{},"notifications":{},"plugins":{},"popups":{},"ppapi_broker":{},"protocol_handlers":{},"push_messaging":{},"site_engagement":{},"ssl_cert_decisions":{}},"pattern_pairs":{"[*.]coccoc.com,[*.]coccoc.com":{"geolocation":1,"last_used":{"geolocation":1436750426.859}}},"plugin_whitelist":{"java-runtime-environment":true,"npUnity3D32":{"dll":true},"silverlight":true},"pref_version":1},"created_by_version":"42.0.2311.152","exit_type":"Crashed","exited_cleanly":true,"gaia_info_picture_url":"https://lh3.googleusercontent.com/-fI8Q3NXbvaQ/AAAAAAAAAAI/AAAAAAAAACk/C-HKLqLaVIg/s256-c/photo.jpg","gaia_info_update_time":"13090153308337875","icon_version":3,"managed_user_id":"","managed_users":{},"migrated_content_settings_exceptions":true,"migrated_default_content_settings":true,"migrated_default_media_strea

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK