Nhưng mà dưới ánh mắt cảnh cáo của anh, tôi chỉ kiên định gật đầu, lông mày cứng lại, “Được!”
Chờ đợi thời gian là cực kì buồn chán, từng phút từng giây đều là giày vò, ông xã ôm ngực ngồi bên giường, chân tự nhiên rủ xuống bên chiếc giường cao cấp, bàn chân nhỏ đáp lời thời gian, chập chạp mà nhịp nhàng đánh qua đánh lại, hơi cúi đầu, chỉ có cặp môi bị cắn đến đổ mọng là lộ ra sự căng thẳng của anh.
Chuyện tới bây giờ, tôi cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc kì diệu kia xuất hiện, từng giây thần kinh đều căng cứng.
Nói thật, tôi thật sự tò mò vì sao thân thể có thể nháy mắt biến nhỏ, sau đó sẽ như thế nào mà biến lớn.
Ví dụ như tôi cũng tò mò, lỗ tai làm sao mà biến mất, những thứ đồ vật đã biến mất làm thế nào mà quay lại…
>