Chỉ cần duỗi tay ra là có thể bắt được hắn, nhưng không biết vì sao gã lại không dám tiến lại gần: “Nhân loại, trả lời vấn đề của ta.”
Hứa Tuấn Thiên cẩn thận lui về sau, đến gần cửa sổ. Y Ân đâu rồi? Rớt xuống đó bị thương sao?
Cuối cùng thiếu niên cũng không thể nhẫn nại được, mùi máu nhân loại đặc biệt ngọt ngào, đối với người đang bị thương như gã thì khó mà cưỡng lại được. Vươn tay, động tác nam nhân phản kháng trong mắt gã vô cùng chậm chạp. Bẻ quặt tay nam nhân về phía sau, giữ chặt đầu để lộ ra đường cong duyên dáng trên cổ.
Mạch máu bên dưới lớp da nảy lên thình thịch. Liếm môi, nước bọt chảy ra thuận theo răng nanh nhiễu xuống.
Định cắn xuống một ngụm, đột nhiên thân thể một lực mạnh túm lấy, cả người văng vào tường. Vôi cũng rớt xuống, không đau nhưng cũng làm gã chật vật.
Quay đầu chậm rãi đứng lên khỏi đám bụi đất, đôi mắt vàng như toát ra băng tuyết lạnh căm: “Ngươi vừa làm gì.”
Hứa Tuấn Thiên cũng ù ù cạc cạc, không biết tại sao huyết tộc lại đột nhiên buông tha hắn, nhìn dáng vẻ chật vật này thì hẳn không phải xuất phát từ tự nguyện.
Chẳng lẽ là Y Ân?
Rất nhanh hắn liền loại bỏ ý tưởng này, nếu là Y Ân thì tên huyết tộc này không chỉ đơn giản va vào tường như thế, đơn giản chỉ cần nhìn tên xà kia là biết.
Cơn thèm ăn cộng thêm lửa giận, hiện tại huyết tộc chỉ hận không thể lột da róc xương Hứa Tuấn Thiên. Lang tộc còn chưa tính, ngay cả một tên nhân loại yếu ớt cũng coi thường hắn. Quả nhiên ở chung với lang tộc không phải người bình thường. Mùi hương dã thú trên người hắn ta làm gã muốn ói.
Lao vút tới nhanh như tên bắn, mười móng vuốt sắc bén cho dù là nham thạch rắn chắc cũng biến thành bột phấn.
Không ngờ tình huống lại xảy ra hệt như lúc nãy, thân thể huyết tộc bị một lực không rõ túm lấy quăng ra xa, rơi xuống đập vào vách tường nằm bất động.
Dùng khuỷu tay chống đỡ đứng lên, huyết tộc hung tợn dùng móng vuốt vạch vài trảo trên mặt đất: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta.”
Hứa Tuấn Thiên suy nghĩ một chút, vừa rồi huyết tộc lao tới, xuất phát từ bản năng sợ hãi hắn liều mạng muốn gã cút ngay. Mà huyết tộc… cũng thật sự cút….
Sờ sờ cằm: “Cút ngay.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Thân thể huyết tộc liền bay lên, giống như vừa rồi va đập mấy cú. “Sao có thể… sao có thể như vậy…..” Một ý niệm vô cùng khủng bố xuất hiện trong đầu huyết tộc, chẳng lẽ sự thật đúng như gã nghĩ? Không, không có khả năng, một tên nhân loại vô dụng sao có được năng lực này….
“Là lang phó.” Một âm thanh lạnh như băng xuất hiện trong đầu Hứa Tuấn Thiên. Vừa quay đầu lại quả nhiên thấy một tiểu sói con đang ngồi trên cửa sổ.
“Y Ân.”
Nhìn Hứa Tuấn Thiên gật gật đầu, nhảy lên đầu vai đối phương, cọ cọ mặt hắn.
Huyết tộc nhìn Y Ân chằm chằm, gã chắc chắn mình chưa gặp con vật này lần nào.
“Chúng ta đã từng gặp mặt.” Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ, âm thanh này làm gã sợ hãi. Đúng vậy, gã nhớ tới người thiếu niên kia.
“Chính là ngươi… nhưng mà, sao ngươi lại như vậy…..” Theo trí nhớ của hắn, thiếu niên cường đại như vậy cho dù khi biến về hình thú cũng nên là một bạch lang cường tráng uy vũ mới đúng, sao lại thành một vật nhỏ đáng yêu như vậy. Ân, trừ phi là hình dáng lúc còn bé, bởi vì năng lượng bị hao mòn nên không thể duy trì hình dáng trưởng thành. Đây là một cơ hội…..
“Không cần làm chuyện vô nghĩa. Ta muốn giết ngươi, chỉ cần nói một câu.” Y Ân nâng móng vuốt vỗ vỗ lên bả vai Hứa Tuấn Thiên.
Hứa Tuấn Thiên rất thích biểu diễn năng lực hắn vừa có được, không cần dùng võ lực cũng có thể thao túng đối phương, loại cảm giác này thực mới mẻ, thực làm cho người ta…. nghiện.
“Đứng lên.” Hứa Tuấn Thiên ra lệnh.
Thế là huyết tộc giống như búp bê ngoan ngoãn đứng lên. Vị trí duy nhất có thể nhúc nhích là tròng mắt dường như sắp phun ra hỏa, gã thề, chỉ cần có được tự do gã nhất định phải nghiền xương người này thành tro.
Hứa Tuấn Thiên mỉm cười: “Lắc lắc mông, khiêu vũ.”
“Hỗn… hỗn đản…..” Huyết tộc lớn tiếng mắng, chính là cơ thể không thể thoát khỏi sự khống chế. Tóc vàng tung bay, tay chân vũ động, thắt lưng dẻo như rắn nước.
“Tốt lắm, ngừng lại đi!” Sau mười phút, cuối cùng Hứa Tuấn Thiên cũng đùa nghịch chán.
Cả người huyết tộc ướt đẫm mồ hôi, hiện tại gã không còn muốn giết chết nam nhân kia, mà chỉ muốn tự giết chết chính mình.
“Hiểu chưa? Hiện tại, ngươi chính là người hầu của chúng ta.”
Thân thể trong tình trạng kiệt sức nhưng đầu óc vẫn có thể suy nghĩ. Huyết tộc chậm rãi nhớ lại ngày đó gặp Y Ân. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, đôi mắt chợt trợn tròn: “Ngươi khi đó…..” Ngón tay xoa xoa trán, làn da nơi này vẫn lán mịn như trước, nhưng ấn ký của Y Ân đã xâm nhập vào da thịt, khắc sâu lên linh hồn. Hung hăng dậm chân xuống đất, vì sao lúc trước gã lại không nghĩ tới.
Chỉ cần mang ấn kí này, kẻ yếu sẽ phục tùng mệnh lệnh của cường giả, mặc kệ gã có tình nguyện hay không.
“Phía đông phát ra năng lượng cường đại.” Y Ân nhìn huyết tộc nói: “Ta muốn ngươi đi tìm hiểu.”
Trước khi não bộ kịp phản ứng, cơ thể đã lao ra ngoài cửa sổ, chạy về hướng đông.
“Gã rất hợp để làm một tên đầy tớ.” Động tác huyết tộc rất nhanh nhẹn, nháy mắt đã không nhìn thấy mạt ánh sáng màu vàng chói mắt kia.
“Chỉ là người hầu.” Y Ân khinh thường nói: “Khi cấp thiết, có thể để gã mang ngươi đi.”
“Ngươi muốn chống đỡ một mình?” Hứa Tuấn Thiên dùng hai tay nâng Y Ân lên.
Tuy bàn chân đang đạp lên tay Hứa Tuấn Thiên, nhưng cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như vậy cũng không thích thú gì. Y Ân hừ lạnh: “Ta là giống đực duy nhất của ngươi, ngươi chỉ cần nghe theo ta.”
Lại là những lời này, mỗi lần nhìn thấy Y Ân dùng biểu tình này nói như vậy, Hứa Tuấn Thiên luôn có cảm giác chính mình muốn bóp chết đối phương. Hắn tự nói với chính mình không cần hành động thiếu suy nghĩ, không cần cùng tiểu động vật không biết trời cao đất dày này so đo. Hứa Tuấn Thiên khẽ giật khóe môi: “Bây giờ sức lực ngươi còn chưa khôi phục, ta có thể giúp ngươi!”
Y Ân ngửa mặt lên: “Giống đực vĩ đại không cần giống cái hỗ trợ.”
Hứa Tuấn Thiên nghe thấy tiếng dây thần kinh đứt đoạn trong đầu mình, ba một tiếng quẳng Y Ân lên giường. “Lão tử chịu đủ rồi, cái gì là giống đực giống cái, ngươi nhìn cho rõ, lão tử có điểm nào giống nữ nhân.”
Y Ân bất ngờ không kịp đề phòng ngay cả yêu lực cũng quên sử dụng, thân thể lăn vài vòng trên chăn, lông cũng rụng một ít.
“Từ khi bắt đầu tới thế giới này ta không gặp được chuyện gì hay ho. Gặp được ngươi thì càng xui xẻo gấp bội, biến thành bộ dáng như vậy…..” Hắn khẽ cắn môi, đôi mắt bắt đầu có điểm đỏ lên: “Ngươi lại còn muốn ta giúp ngươi sinh đứa nhỏ. Gặp quỷ rồi, sao ngươi không đi kiếm một nữ lang mà sinh con! Tại sao là ta, tại sao……” Đột nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt Y Ân, tiểu sói con đã ngồi xổm trên lớp chăn, dùng đôi mắt ngọc bích chăm chú nhìn hắn. Hứa Tuấn Thiên cũng không muốn nói nữa: “Nếu đã không muốn ta cứu, ta mặc kệ sống chết của ngươi.”
Không muốn ở đây nữa, không khí buồn bực làm người ta hít thở không thông. Hứa Tuấn Thiên làm ra một chuyện làm hắn sau này vô cùng hối hận, hắn hệt như con nít cáu kỉnh đóng sầm cửa lại.
Y Ân ngơ ngác nhìn chằm chằm lên cửa gỗ, vừa rồi…. Hứa Tuấn Thiên tức giận y sao?
Có chút không thể thích ứng.
Nam nhân này không phải luôn khoát lên mình một lớp mặt nạ sao, sau lưng luôn thâm hiểm tính kế y? Thì ra cũng sẽ có lúc rống to, cũng sẽ tức giận.
Hắn vừa rồi nói cái gì? Không muốn làm giống cái của mình sao?
Khó hiểu, chính mình vĩ đại như vậy?
Một giống đực có trách nhiệm tuyệt đối sẽ không để bầu bạn xảy ra nguy hiểm. Cho dù phải vất bỏ tánh mạng cũng muốn bảo vệ bầu bạn của mình.
Vì thế trước khi có nguy hiểm gì muốn để huyết tộc mang hắn đi.
Vì thế càng không hi vọng hắn ở cùng mình ở nơi nguy hiểm.
Đó là lãnh địa của xà tộc, không nằm trong phạm vi kiểm soát của y.
Vì sao…… lại tức giận…………….
Trong lòng trống rỗng. Trong phòng còn lưu lại hơi thở nam nhân, chính là người không thấy đâu.
Không được, phải bắt trở về.
Nhảy ra cửa sổ, mùi của nam nhân ở sát phụ cận.
Gió đêm thổi tung bộ lông y, lành lạnh, thật thoải mái.
Ân, tuyệt đối không thỏa hiệp với hắn. Giống cái quá bốc đồng làm y thực đau đầu. Phải bắt trở về, hung hăng trừng phạt hắn, cho hắn biết không thể xúc phạm uy quyền của giống đực.
Còn… trừng phạt như thế nào, thì chờ bắt về rồi nói sau!
Tâm tình Hứa Tuấn Thiên vô cùng rối loạn, sau khi ra khỏi cửa hắn liền hối hận. Hắn sao lại làm ra hành động ngây thơ như vậy. Không lẽ bị Y Ân nhỏ đồng hóa? Để Y Ân một mình ở khách điếm không biết có gặp nguy hiểm gì không.
Hừ, nên lo lắng cho hắn thì đúng hơn! Y Ân dù bộ dáng lúc nhỏ nhưng cũng là một quái vật, chỉ với năng lượng của lang tộc cũng đủ uy hiếp đám sinh vật xung quanh nhượng bộ, ai dám trêu chọc y.
Đang mãi mê suy nghĩ nên không nhìn thấy đối diện có người đang đi tới. Va chạm xảy ra, bả vai cảm thấy đau đớn, đối phương so với chính mình còn thảm hại hơn, té ngã trên mặt đất. Liên tục nói xin lỗi, vừa đỡ đối phương đứng dậy.
“Cám ơn.”
Âm thanh trầm thấp, là nam nhân.
Bất quá……………
Động tác Hứa Tuấn Thiên tạm ngừng một chút, thân hình đối phương thực mập mạp….
“Nhìn ngươi có vẻ không khỏe.” Bởi vì té ngã nên áo khoát vốn che kín gương mặt để lộ một chút: “Có muốn nghỉ ngơi một chút không, phía trước có một căn nhà.” Nơi hắn nói chính là gian khách điếm lúc nãy, ân, lý do hoàn hảo, dù có gặp lại Y Ân cũng không cảm thấy xấu hổ.
“Không…. ta muốn rời khỏi nơi này.” Nam nhân cự tuyệt, lắc lư bước được vài bước sau đó đột nhiên vịn lấy thắt lưng.
“Đừng miễn cưỡng. Đi theo ta!” Hứa Tuấn Thiên đỡ lấy cánh tay nam nhân, nửa mời nửa ép người ta đi về phía khách sạn.
Bởi vì đang ban đêm, khách điếm cũng không có người nào, chỉ có một mình chủ điếm trông coi, mà gã ta đã bị Y Ân biến thành tro bụi.
“Ta đi tìm một ít nước nóng.”
Nam nhân đã cởi bỏ áo choàng, lộ ra gương mặt tái nhợt. Cậu ta dường như đang chịu đựng thống khổ gì đó, chân mày nhíu chặt lại, Hứa Tuấn Thiên chú ý tới bàn tay nam nhân luôn đặt lên bụng, giống như đang bảo vệ gì đó.
Hứa Tuấn Thiên không biết vì sao nhưng nhìn thấy nam nhân này, trong lòng hắn mãnh liệt dâng lên cảm xúc muốn bảo vệ người nọ. Hơi thở nam nhân rất quen thuộc, tựa hồ như đã gặp qua ở đâu đó.
Tìm thấy nước nóng, thuận tiện lấy một ít thức ăn đem tới cho nam nhân.
Mùi hương thức ăn tràn ngập trong không khí.
Mùi bắp ngọt ngào, nước trái cây trong veo và một ít bánh mì bơ…..
Nam nhân nuốt nước miếng, liếc nhìn Hứa Tuấn Thiên một cái, sau đó cẩn thận bưng chén lên, uống một ngụm nước trái cây.
Hứa Tuấn Thiên nhớ tới một câu chuyện xưa hắn từng xem qua. Có người muốn tuyệt thực để tự sát, một người bạn đã nói: “Ta cũng không muốn ngăn cản ngươi nhưng bị cha mẹ ngươi nhờ, ta cũng không thế không đồng ý. Ngươi cho ta mặt mũi một chút, uống một chút nước thôi!” Người nọ nghĩ, chỉ một chút nước cũng không sao, vì thế liền bưng lên uống. Uống hết một chén nước, tràng dạ dày bắt đầu co bóp, càng ngày càng đói hơn, nhịn không được muốn ăn gì đó, cái gì gọi là tuyệt thực cũng quăng lên tận chín tầng mây.
Người muốn tuyệt thực còn như vậy, huống chi nam nhân này không tới mức như vậy đâu! Tuy rằng miệng nói không sao, nhưng vẫn luôn cố gắng chịu đựng, tới lúc ở nơi dễ chịu, ăn thức ăn ngon liền nhịn không được mà thả lỏng.
Chờ nam nhân ăn uống no đủ, Hứa Tuấn Thiên lại quan tâm đưa qua một cái gối mềm.
“Dựa vào đi! Như vậy sẽ thấy thoải mái hơn.”
“…..cám ơn.” Âm thanh nam nhân rất nhẹ, nhận lấy gối kê vào dưới thắt lưng.
Ngọn đèn trong quán trọ có chút mờ ảo làm cảnh vật có chút thay đổi, lông mi nam nhân thật dài giống như một cây quạt nhỏ, đường cong trên gương mặt cũng nhu hòa hơn.
“Ngươi tên gì?”
Nam nhân mím môi, cúi đầu nói ra hai chữ: “Chung Hạo.”