Hứa Nghi Nhã sắp nổ tung đầu dây: “Lục Tiểu Phồn, cậu có cấu kết gì với Giản Ngộ Châu đó hả? Gian tình à?”
Lục Phồn tỉnh táo hơn một nửa: “Gì đấy? Không có mà”.
“Thối lắm, tin tức bát quái lan truyền khắp nơi, mặc dù không lộ mặt câu ra nhưng sao tớ không nhận ra đây hả?”
Bởi vì trước đó một ngày, Tiểu Trương đã làm công tác dự phòng trước cho cô, cho nên lúc này đây Lục Phồn không hề căng thẳng thất thố chút nào, cô nói mấy câu với Hứa Nghi Nhã rồi tắt máy, bỏ mặc ai kia đang gào thét ầm ĩ, mở di động lên mạng, quả nhiên, một dãy têu đề hot chính là – Trường quay Thanh Thiên Bích bất ngờ fan bị giẫm đạp, cô gái mặc váy dài bị nghi là người yêu của Giản Ngộ Châu?
Mẹ nó vớ vẩn.
Lục Phồn mở video kia ra, chỉ khoảng năm giây ngắn ngủi, hơn nữa cảnh quay cũng không ngừng rung lắc, thế nhưng nó lại ghi lại trọn cảnh Giản Ngộ Châu phủ áo lên đầu cô rồi ôm ngang cô lên.
Chất phim không rõ, Lục Phồn zoom gần cũng không thấy được mặt mình, thật không biết Hứa Nghi Nhã làm sao mà nhìn được.
Cô xoa xoa khóe mắt, sau khi nhìn rõ ràng lại mở blog ra, vào acc chính, may mà hình như không có fan nào nhận ra cô, cô thở phàm một hơi, nhưng ngược lại, khi vào blog của Giản Ngộ Châu, khu bình luận đã sắp nổ tung rồi.
Phần lớn fan đều không tin nếu thần tượng của mình chưa công khai thừa nhận, cũng có không ít fan tuyên bố, nếu như Giản Ngộ Châu có người yêu mình sẽ không hâm mộ nữa. Lục Phồn đọc bình luận suốt buổi trưa, tự dưng lại nghĩ, làm minh tinh cũng chẳng dễ dàng gì, nói chuyện yêu đương cũng bị nhiều người nhìn ngó như thế, may mà cô là fan mẹ ruột, để cho Xuyên Xuyên được tự do yêu đương.
Buổi trưa, Tiểu Trương tới nhà lấy cơm thì có nhắc tới chuyện này: “Có ai quấy rầy cô không?”
“Không có, tôi có xem video kia rồi, đến tôi còn không nhận ra chính mình mà”.
“Vậy thì tốt quá”.
Tiểu Trương xoa đầu: “Chân đã ổn chưa?”
“Ổn rồi, có thể bước đi được”.
“Cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lộn xộn, nếu không sẽ để lại di chứng”. Tiểu Trương cười hì hì, “Nguyên văn của anh Giản, anh ấy không tiện đến, còn dặn là không được bảo là do anh ấy nói”.
Lục Phồn hơn run, rồi vội vã mỉm cười: “Thay tôi cảm ơn anh ấy”. Sau khi Tiểu Trương đi rồi, Lục Thời cũng ra khỏi phòng, tò mò hỏi: “Mới rồi là ai vậy?”
Vừa nghĩ tới tính tình hi hi ha ha của em mình, Lục Phồn nghĩ đừng để cho nó biết nhiều chuyện quá thì hơn: “Một người bạn của chị bị ốm, chị làm cho ít đồ rồi nhờ người mang đi”.
Quả nhiên Lục Thời không hứng thú hỏi tiếp, ồ một tiếng rồi tiếp tục huơ huơ tay. Bởi vì văn phòng quan hệ xã hội của Giản Ngộ Châu có năng lực rất cao, những tin đồn này nhanh chóng được áp xuống, không có tờ báo chính thức nào đưa tin, chỉ có điều mọi người trên mạng lại thảo luận càng lúc càng kịch liệt, qua mấy ngày cũng không chịu ngừng lại.
Trong mấy ngày này, trưa tối Tiểu Trương vẫn tới nhà cô lấy cơm, Lục Phồn hoạt động không tiện, hầu như không ra ngoài được, ngoài thỉnh thoảng xem lại mấy video nấu ăn ra, bất cứ lúc nào cô cũng load blog để kiểm tra động thái.
Thời gian ở không cũng nhiều, cho nên các món ăn bữa tối cô cũng chú tâm hơn, không chỉ là các món ăn ngon, mà còn thay đổi các trình bày cho đẹp mắt. Ngày hôm nay cô làm gà dưa hấu, sủi cảo tôm Tứ Hỉ, mấy món ăn đều có sắc màu rực rỡ và bắt mắt, Lục Phồn ngồi trên ghế salon múc dưa hấu ra tô, sau đó cho vào máy ép làm nước trái cây, vỏ dưa thì dùng để trưng bày.
Cả quả chỉ được hai ly nước dưa hấu, cô cho một ly vào tủ lạnh, giữ lại lát nữa đưa Tiểu Trương mang đi cho Giản Ngộ Châu, ly còn lại thì tự mình uống, vừa uống non nửa chén đã có tin nhắn thông báo trên blog. Dù đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cô cũng phải liếc nhìn, nào ngờ, thông báo hòm thư của mình đang náo loạn, một cảm giác bất an dâng lên, cô vất miếng cá trong tay xuống, nhìn cẩn thận.
Top đầu danh sách bình luận đã chứng minh cho sự bất an của mình. Phiền Phiền, sao tôi thấy tình nhân giấu mặt mấy hôm trước của Giản Ngộ Châu giống cô thế nhỉ (khiếp sợ) chưa gì đã được năm ngàn like, ngoài ra còn có không ít fan cũng bắt đầu nghi ngờ, rất nhanh sau đó, tin tức này được lan truyền đi, không ít fan của Giản Ngộ Châu nghe tiếng chạy lại.
Fan của minh tinh có sức chiến đấu cực kì kinh người, hơn nữa thần tượng của mình có đối tượng, đa số các fan sẽ không còn lí trí, lúc Lục Phồn nhìn một đống người la hét đòi làm thịt chính mình, trong lòng cô mồ hôi xối xả, các đồng chí à, mấy người là anti fan cố ý tới đây bôi xấu Giản Ngộ Châu đó hả?
Quả nhiên, không bao lâu sau, fan của cô và fan của Giản Ngộ Châu đã tạo thành một màn mưa máu gió tanh trong khu bình luận. Để tránh mọi người châm lửa đốt nhau, Lục Phồn vội vàng viết status ngay trước khi tin này càng lan rộng, cố gắng chứng tỏ mình chỉ là người ngoài.
LX Lục Phiền Phiền v: Tuần trước tôi và bạn tốt là Xuyên Xuyên Xuyên meme da hẹn nhau ra ngoài chơi, người con gái trong video cũng không phải tôi, xin hai fan yên tĩnh một chút, đừng bịa đặt.
Tống Minh không bán đứng cô lần nữa, thậm chí còn chọn một đoạn hai người định ngày giờ gặp mặt chụp lại đăng lên blog, có Tống Minh trợ giúp, Lục Phồn nghĩ có lẽ việc này sẽ đè nén được thôi. Thế là thở ra một hơi, fan não tàn thật quá đáng sợ, cô không muốn bị làm thịt vậy đâu _(: 3ゝ∠)_
Cô đặt điện thoại xuống cầm miếng cá lúc nãy lên, nhưng chuông cửa lại có người bấm vang, Lục Phồn vội rửa tay ra ngoài, liếc nhìn đồng hồ treo trên phòng khách, lẩm bẩm nói: “Không lẽ sớm như vậy mà Tiểu Trương đã tới rồi à? Mở cửa ra, Lục Phồn giật mình đứng sứng: “Hai người…” Tiểu Trương giơ hai túi lớn lên, cười nói: “Hôm nay xong việc sớm, anh Giản nói muốn ăn lẩu, nên chúng tôi tới siêu thị mua thức ăn, tới nhà cô nấu”.
Giản Ngộ Châu trang bị kín kẽ ừ một tiếng, đôi kính râm bản to che kín mắt, nhưng không hiểu sao Lục Phồn lại có trực giác, anh đang nhìn mình.
Cô vô thức sờ sờ mặt, không biết có phải có dính gì hay không, rồi lại vội vàng nghiêng người để cho họ đi vào: “Sao nắng to thế này lại muốn ăn lẩu vậy”.
Tiểu Trương khệnh khạng hai túi lớn nghênh ngang đi vào: “Hỏi anh Giản ấy”.
Giản Ngộ Châu ra vẻ cực kì bất mãn với kiểu ngựa quen đường cũ của Tiểu Trương, anh trừng mắt nhìn Tiểu Trương một lúc, sau đó cởi giàu, Lục Phồn lấy một đôi dép trên kệ tử cho anh, “Cởi giày để ở đây là được”.
Giản Ngộ Châu thấp giọng nói cảm ơn, cởi mũi và khăn quàng cổ, kính râm xuống. Hôm nay nhiệt độ tăng cao, bên ngoài đã hơn ba mươi độ, anh còn phải bịt kín như thế, Lục Phồn liếc mắt đã nhìn thấy trán anh ướt đẫm mồ hôi, thế là cô nói: “Hay tôi mở điều hòa nhé?”
Giản Ngộ Châu hơi lắc đầu: “Không nóng”. Lục Phồn âm thầm oán hận, đầu đầy mồ hôi rồi mà còn từ chối cái nỗi gì.
“Lát ăn lẩu thì nóng thôi”. Cô xoay người bật điều hòa trong phòng khách lên, Tiểu Trương ngồi trên thảm hưởng chút gió lành, quay đầu lại thấy Giản Ngộ Châu đang ngồi nghiêm chỉnh đàng loàng trên băng ghế sô pha, mắt không nhìn quanh, đầu không quay loạn, tự dưng anh lại thấy mình đúng chẳng ra sao cả, dù sao cũng là nhà của một cô gái mà. Thế là họ khụ một tiếng, cũng leo lên sô pha ngồi.
Giản Ngộ Châu lạnh lùng liếc người kia một cái, Tiểu Trương ngại ngùng cười lại. Lục Phồn bưng ly nước dưa hấu trong tủ lạnh ra cho Giản Ngộ Châu, Tiểu Trương háo hức chờ cô, đột nhiên Lục Phồn mới nhớ ra mình chỉ chuẩn bị cho Giản Ngộ Châu một li, đành phải cười ngại: “Trong nhà không có nhiều dưa hấu, chỉ còn hai ly thôi, một ly tôi vừa uống rồi”.
Giản Ngộ Châu chen lời: “Không cần để ý tới cậu ta đâu”. Rồi lại nói với Tiểu Trương: “Trong nhà người khác đừng đòi hỏi như thế, nhịn đi”.
Tiểu Trương: “…”
Lục Phồn bật cười: “Không sao đâu, đừng khách sáo”.
Cô rót thêm một li nước lạnh ra: “Uống tạm nhé”. Ánh mắt Giản Ngộ Châu lướt qua mắt cá chân cô: “Em ngồi nhiều một chút, để Tiểu Trương tự làm là được rồi”.
Lục Phồn nhớ tới còn cá Giáp và dưa hấu trong phòng bếp vẫn chưa làm xong: “Hôm nay tôi có chuẩn bị đồ ăn rồi, không nên lãng phí. Tiểu Trương, cậu giúp tôi rửa nồi lẩu và nguyên liệu nấu ăn nhé”.
Tiểu Trương vén tay áo lên, “Được rồi”.
Lục Phồn bưng bếp điện trong phòng đếp đi ra: “Trên ban công có chỗ thoát nước, rửa ở đó cũng được”. Lục Phồn và Tiểu Trương đều có việc, Giản Ngộ Châu chỉ có thể ngồi trên sa lon ngước mắt nhìn. Một lát sau, Tiểu Trương từ ban công chạy vào, đang định vào bếp thì Giản Ngộ Châu bực mình ngăn lại: “Cậu định làm gì? Đi rửa rau đi”.
“Em định lấy chai nước rửa chén mà”. Giản Ngộ Châu không nhịn được phất tay: “Đi đi, ra ban công đợi, tôi đi lấy cho”. Tiểu Trương ngơ ngác bị Giản Ngộ Châu đuổi đi, cậu cực kì oan ức, cậu có làm gì đâu, nếu không phải cậu thấy Giản Ngộ Châu ngày ngày khổ sở vì tình, nên mới tốt bụng đề nghị tới đây ăn lẩu, nếu không còn chưa biết tới lúc nào Giản Ngộ Châu mới gặp Lục Phồn được đâu đấy.
Đàn ông yêu đơn phương đúng là không thể nói lí. Giản Ngộ Châu kéo cửa phòng bếp ra, Lục Phồn quay đầu nhìn lại: “Tiểu Trương cần nước rửa chén à?”
“Ừm”. Giản Ngộ Châu cầm chai nước rửa, nhưng lại không chịu đi, mà đứng đó lẳng lặng nhìn những ngón tay linh hoạt của cô nặn sủi cảo tôm.
“…Rất đẹp”.
Không biết anh đang khen cái gì, Lục Phồn thì nghĩ là anh đang nói sủi cảo tôm, cho nên cô cười đáp: “Ăn cũng ngon nữa, hợp với người khẩu vị nhạt giống anh”.
Bầu không khí hơi lạnh đi, không biết có phải là do ảo giác của Lục Phồn không, một tuần trước khi xảy ra sự cố ở trường quay, lúc cô gặp Giản Ngộ Châu hình như cũng xảy ra những thay đổi kì lạ nào đó. Một tuần này hai người chưa từng gặp mặt, cảm giác này không quá rõ ràng, nhưng hôm nay, cảm giác khác thường ấy lại lồ lộ cả ra, làm Lục Phồn cũng không nói rõ được nó lạ ở chỗ nào.
Cuối cùng vẫn là Giản Ngộ Châu phá vỡ yên lặng trước: “Mấy ngày này có số điện thoại lạ nào quấy rầy em không?”
“Không có”. Lục Phồn lấy lồng hấp trong ngăn kéo ra, cho từng chiếc sủi cảo tôm vào lồng, “Nhưng mà trên mạng có người nhận ra tôi, tôi nói giống như Trần Tiêu dặn vậy, phủ nhật hết, chắc là không có gì đáng ngại”.
Giản Ngộ Châu trả lời: “Vậy thì tốt, nếu có chuyện gì không xử lí được thì nhớ nói cho Trần Tiêu”.
“Tôi biết rồi”.
Lục Phồn đặt sủi cảo vào lồng hấp xong thì đưa tay vuốt tóc mái lên, bột mì dính trên ngón tay cũng bôi luôn lên mặt, Giản Ngộ Châu thấy thế, bàn tay theo bản năng muốn lau giúp cho cô.
Lục Phồn liếc mắt nhìn thấy tay anh, chẳng biết vì sao trong lòng hơi siết lại, mặt cũng bất giác nghiêng đi, Giản Ngộ Châu dừng một chút, giải thích: “Trên mặt có bột mì”.
“Ồ”. Lục Phồn muốn đưa tay áo lên lau, nhưng Giản Ngộ Châu đã nhanh chóng thay cô lau sạch. Lòng bàn tay anh có hơi thô sáp, lướt qua da cô nhưng dẫn theo cả điện, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh. Lau sạch bột mì, ngón tay anh vẫn dừng lại trên khuôn mặt của cô. Lục Phồn vô thức nhìn sang, bốn mắt giao nhau. Đôi mắt của Giản Ngộ Châu chăm chú mà thâm thúy, như có nét ý vị gì đấy không rõ ràng ánh lên, bầu không khí trầm đi trong nháy mắt.
Một giây sau, tiếng mở cửa phá tan sự mập mờ kì lạ giữa hai người, Tiểu Trương ló đầu vào, dè dặt hỏi: “Anh Giản, nước rửa chén…”
Giản Ngộ Châu: “…”