Giữa trưa Bắc Thần Tử Yên tỉnh dậy đã thấy Thiên Song Song mở mắt nhìn hắn, nàng không nói gì, mắt thì vô hồn làm hắn không thể không lo lắng, hắn vì chăm sóc nàng cáo bệnh cùng hoàng thượng không vào cung một tuần, có chuyện gì lớn thì mời hoàng thượng phái người truyền cho hắn.
Thiên Song Song bỗng bật người ngồi dậy, nhanh chóng phủ thêm y phục lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến chóng mặt, chốc lát đã ra khỏi vương phủ, nếu không phải Bắc Thần Tử Yên luôn trong trạng thái sẵn sàng ca quân nhân chắc là đã không đuổi kịp nàng.
Thiên Song Song một đường đến Đông Y Ly khách sạn; xông vào phòng hắn đánh đi lên; nàng một thân hắc y ánh mắt lạnh lùng, hơi thở băng lãnh chỉ có sát khí, điên cuồng tấn công Đông Y Ly; Đông Y Ly biết bản thân làm sai nên không có chống trả mà để yên cho nàng đánh, một ngụm máu, hai ngụm máu.. thân thể xanh tím bầm dập, khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn ra hình người nhưng Thiên Song Song vẫn không có ý muốn dừng.
-"Thiên tiểu thư, ngươi đừng như vậy" Bắc Thần Tử Yên ngăn cản nàng một chưởng đầy uy lực, ói ra một ngụm máu, thở hổn hển nói. Nếu hắn không đỡ chắc Đông Y Ly sẽ không chống chọi nổi, hắn không muốn nàng giết người, không muốn nàng làm vây bẩn bản thân nên mới đỡ một chưởng, máu vây bẩn tử y đẹp đẽ.
-"Không" Thiên Song Song đỡ lấy Bắc Thần Tử Yên, sát khí thu hồi, bi thương tràn ngập, nàng không muốn giết người vô tội, chỉ muốn giết kẻ đáng chết, hắn tại sao lại ngốc như vậy, tại sao lại như vậy..
-"Thiên tiểu thư ngươi đừng như vậy, đừng như vậy.." Bắc Thần Tử Yên yếu ớt nói rồi hôn mê. Xa Xa đi tới gặp hiện trường hoảng loạn liền hiểu mọi chuyện nhanh đi thỉnh đại phu, Thiên Song Song như tượng gỗ ôm lấy thân thể Bắc Thần Tử Yên nước mắt rơi xuống, nàng đúng là sao chổi hại người; người xung quanh nàng chỉ toàn bị nàng hại, có lẽ chỉ có một cách kết thúc tất cả, chỉ có một cách thôi; nàng thầm nghĩ.
Đại phu đến xem xem Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly hai cái hôn mê vẫn là còn cứu được, Xa Xa vì hai người bọn hắn tẩm bổ, thuốc men. Trời đã rất nhanh chìm vào bóng tối; Thiên Song Song thấy mọi thứ đã ổn thỏa cũng lặng lẽ rời đi, nàng dù rất muốn giết Đông Y Ly nhưng vẫn gác lại; lần này là vì Bắc Thần Tử Yên nếu có lần sau; nàng sẽ không buông tay. Nhưng mà có lần sau không?
Thiên Song Song một mạch chạy đến bờ sông; từng bước từng bước trầm mình xuống dòng nước lạnh giá; lạnh lẽo dòng nước bao trùm lấy nàng, không gian tối tăm bao trùm lấy ánh mắt, cơ thể nàng. Không khí ngày càng thiếu thốn, hết khí, hết sự sống; dòng nước tĩnh lặng, theo dòng lặng lẽ xuôi.