Thiên Qúy lúc này vẻ mặt bi thương nằm trên giường đất suy nghĩ về cuộc sống.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Thiên Qúy nhận điện thoại vừa chuẩn bị chửi bới, chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh như bang mà dễ nghe.
" Thiên Qúy?"
"Giáo sư Dao Dao?" Thiên Qúy có chút kinh ngạc nói.
Làm sao cô ấy có thể gọi cho mình? Bất quá thanh âm này nghe có chút không rét mà run a.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Làm gì vậy? Tôi đang ở nhà.
”
"Phạt viết cậu viết thế nào rồi."
"Cái kia...!Tôi đã viết một phần ba giáo sư.
"Sắc mặt Thiên Qúy trở nên có chút căng thẳng.
Nữ nhân này nhàn rỗi như vậy sao, nghỉ phép không đi hưởng thụ chạy tới hỏi anh phạt viết như thế nào.
"Cậu đem giáo án viết xong quay video gửi cho tôi."
Thiên Qúy: "..." Tuyệt đối không nghĩ tới a.
"Tôi...!Cái đó...!Giáo sư, mấy ngày nay tôi không có chút bận rộn, cho nên không viết nhiều, ngài yên tâm, hiện tại tôi viết, chờ khai giảng cam đoan giao cho cô.
" Thiên Qúy nghiêm trang lừa gạt, ứng phó trước rồi nói sau.
Còn hình phạt viết? Nó không thể viết, không thể viết trong cuộc sống này.
"Đem địa chỉ nhà anh cho tôi."
"Địa chỉ? Không phải giáo sư , cô hỏi địa chỉ nhà tôi để làm gì? "Nữ nhân này sao lại càng ngày càng kỳ quái nha ?
"Nhàn rỗi không có việc gì, đi qua nhìn ngươi viết." Dao Dao nhàn nhạt nói.
Thiên Qúy trong nháy mắt cùng điện thoại di động của anh đều sợ ngây người.
Nhàn rỗi không có việc gì làm?
Và sau đó chạy đến tra tấn anh ta?
Đây có phải là một sĩ quan?
"Cái kia...!Giáo sư à, nếu cô nhàm chán thì có thể ra ngoài du lịch, đi dạo phố gì đó, không cần phải lãng phí thời gian vào loại chuyện này.
Giáo sư yên tâm, tôi thề với nhân phẩm của tôi, tôi khẳng định sẽ viết xong giáo án.
”
Ồ, nhân phẩm? Đáng giá vài đô la.
"Địa chỉ."
"Giáo sư kia..."
"Vậy tôi đi hỏi cố vấn của anh."
"Thôn Phượng Hoàng trấn Thanh Dương, huyện Vọng An, thành phố Xuân Dương." Thiên Qúy không chút do dự theo tâm.
Nói đùa thôi , làm sao một cố vấn có thể biết được điều này.
"Giáo sư thế kia khi nào cô tới đây, nếu không tôi đi sân bay..."
Một tý nữa, không đợi anh nói xong, điện thoại đột nhiên bị cúp máy.
Thiên Qúy buông điện thoại xuống, cảm giác tiền đồ của mình một mảnh u ám.
Ài , thời gian sạo này đúng thật là không tốt mà.
............
Năm giờ chiều, một bóng dáng tuyệt đẹp mặc quần jeans đơn giản, áo thun trắng, giày thể thao, kéo vali xuất hiện trước cửa phượng hoàng thôn, dọc theo con đường đá bằng phẳng chậm rãi đi vào thôn.
Nó giống như một sao chổi, đập mạnh vào ngôi làng miền núi yên tĩnh này.
-Cô nương, cô đây là tới tìm người sao?" Một lão gia gia hơn bảy mươi tuổi, tóc hoa râm ngồi dưới gốc cây cổ thụ ở cổng thôn, nói với Dao Dao đang đi tới.
"Đúng vậy, tôi tìm Thiên Qúy, ông nội, ông nội có biết nhà cậu ấy ở đâu không?"
" Thiên Qúy? Cô gái, cô đi thẳng vào trong từ đây, sau đó đi đến ngôi đền đá đó, nhìn sang trái, từ trái sang phải, hàng thứ năm thứ hai là nhà của họ.
"Lão gia gia sắc mặt hòa ái nói.
"Cám ơn ông nội."
"Không khách khí, mau đi cô nương đi."
"Được, ông nội." Dao Dao xoay người kéo vali đi vào thôn.
Lão gia gia nhìn bóng dáng Dao Dao đi xa.
Cô nương xinh xắn như vậy, cũng không biết tiểu tử Thiên Qúy gia kia lấy đâu ra phúc khí, xem ra cô nương Thủy Sinh gia không có hy vọng gì.
Dao Dao đi trong thôn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên đường truyền đến tiếng than sợ hãi cùng tiếng nghị luận, phía sau còn có mấy tiểu tử mới lớn, đỏ mặt vụng trộm đánh giá Dao Dao.
Khi Dao Dao đến nhà Thiên Qúy, một nhà bốn người đang ngồi trong sân vừa ăn cơm tối, vừa thảo luận chuyện xây nhà mới.
"Cha, nương, các người cứ nghe con là được rồi, tiền này con trước tiên lấy ra hai mươi vạn xây một căn nhà, số tiền còn lại đủ để con kết hôn dùng."
Ai, sớm biết anh liền đem số tiền này nói nhiều hơn một chút.
Hai vợ chồng già này cũng không muốn rời khỏi nơi sinh sống mấy chục năm này chuyển vào thành phố ở.
Nếu không anh có thể trực tiếp mua xong phòng ốc, để cho bọn họ trực tiếp chuyển qua là được.
Đúng lúc này, chỉ thấy Thiên Đông Nhi vẻ mặt ngốc trệ nhìn cửa lớn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ôi...!Đẹp quá.
”
"Cái gì đẹp quá, ăn cơm của ngươi thật tốt." Mẹ Quý nhìn thấy con gái hình như bỗng nhiên ngốc nghếch lên tiếng nói.
Thiên Qúy theo ánh mắt Thiên Đông Nhi nhìn lại, lập tức ngơ ngác tại chỗ, bát cơm một tiếng rơi trên mặt đất, bở tanh bành.
" Giáo...!Giáo sư.
"Cái này thật đúng là tới rồi a.
Thiên Qúy vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kích động chạy về phía Dao Dao.
Tuy rằng trong điện thoại tìm mọi biện pháp cự tuyệt Dao Dao tới, nhưng sau cùng nàng thật sự tới...
"Cái kia...!Giáo sư , hãy tiến lên.
" Thiên Qúy trên mặt mang theo sắc mặt vui mừng nói.
Sau đó vươn tay thập phần tự nhiên tiếp nhận vali trong tay Dao Dao, Dao Dao đồng thời buông tay cầm vali ra, hết thảy có vẻ đương nhiên như thế.
Mà lúc này ba và mẹ Thiên Qúy đều khiếp sợ tại chỗ, trong lòng đồng thời bắt đầu nghĩ đến thị phi.
Cô gái này thật tuấn tú, cô ta tới tìm nhi tử sao? Mối quan hệ của cô ấy với con trai cô ấy là gì? Bạn gái? Để thảo luận về hôn nhân? cô có con không? Đứa bé được bao nhiêu tháng?
"Cha, nương, con giới thiệu cho các con một chút, đây là giáo sư đại học của con, giáo sư Dao Dao, giáo sư còn đây là cha mẹ tôi."
"Xin chào các cô chú." Thiên Qúy đứng bên cạnh Dao Dao, loáng thoáng cảm giác được Dao Dao giống như đang cười.
Bất quá ngay khi anh quay đầu nhìn về phía Dao Dao, phát hiện nàng vẫn như cũ bộ dáng mặt không chút thay đổi.
Ảo giác?
"Xin chào cô nương." Ba mẹ nghe Thiên Qúy nói, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Ai, xem ra là suy nghĩ nhiều, cô nương tuấn tú như vậy làm sao có thể coi trọng tiểu tử ngốc nhà mình đây.
"Wow! Chị Dao Dao, chị là giáo sư! "Thiên Đông Nhi bỗng nhiên chạy tới nắm lấy tay Dao Dao, trong đôi mắt to ngập nước tất cả đều là những ngôi sao nhỏ.
"Dao tỷ tỷ thật xinh đẹp a, ta cũng chưa từng thấy qua người xinh đẹp hơn tỷ, không đúng, là xinh đẹp như nhau cũng chưa từng thấy qua, Dao tỷ tỷ ngươi tới nơi này làm gì a, là tìm ca ca của ta sao." Thiên Đông Nhi cảm giác đại tỷ tỷ xinh đẹp này hình như có chút không thích hợp.
Vâng, giác quan thứ sáu của một cô gái.
"Giáo sư đến du lịch." Thiên Qúy tranh thủ nói trước.
Nếu để cho tiểu tổ tông này biết người ta đến xem mình viết phạt, còn không được bị nàng cười nhạo không ngẩng đầu lên được.
Thiên Qúy quay đầu cầu xin tha thứ nhìn về phía Dao Dao.
"Đúng, tôi tới đây du lịch."
Hô...!Cám ơn Chúa.
"Du lịch? Đến đây với chúng ta? Chúng ta có gì tốt để đi du lịch? ”
"Tiểu nha đầu ngươi biết gì, giáo sư người ta liền thích cái môi trường nông thôn đơn giản này của chúng ta.
Hơn nữa ngươi xem chúng ta đây có núi có nước, không khí còn tốt như vậy, rất thích hợp đi du lịch a.
”
"Phải không..." Sắc mặt Thiên Đông Nhi có chút hồi nghi.
Tôi học ít hơn bạn không nên nói dối tôi.
"Đúng rồi, giáo sư chưa ăn cơm chứ? Đông Nhi ngươi đi chỗ dì Vương bên cạnh mua một con gà đen về,, anh trai ngươi hôm nay phải ra tay.
" Thiên Qúy vội vàng chuyển đề tài, cắt đứt suy nghĩ lung tung của nha đầu này.
"Chỉ có ca ngươi hai cái kia còn lộ ra một tay, không phải muội muội ta khinh thường ngươi, liền..."
"Điện thoại di động."
"Anh và em sai rồi, anh nấu cơm ngon nhất, bất quá dì Vương người ta bảo bối mấy con gà đen kia, còn trông cậy vào gà đen đẻ trứng, có thể bán cho chúng ta không?"
Thiên Qúy từ trong túi lấy ra một xấp vé đỏ nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay Thiên Đông Nhi.
"Giao cho ta, hai mươi phút sau, ca phải nhìn thấy một con gà đen mới xử lý xuất hiện trước mặt ca."
Chưa bao giờ nghe nói về một khả năng gọi là tiền giấy?
"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Thiên Đông Nhi nở nụ cười trên mặt.
Hắc hắc hắc, ca ca ngốc của ta, mua một con gà đen làm sao cần tiêu nhiều tiền như vậy, cái này còn lại đều là của ta.
Ha ha, muội muội ngốc này thật dễ dỗ dành, chút tiền này liền vui thành bộ dáng ngốc này.
Dao Dao lẳng lặng nhìn hai huynh muội yêu thương nhau, đột nhiên cảm thấy một tia thú vị, khóe môi nhếch lên một nụ cười, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Phải không? Có vẻ như tôi lại thấy cô ấy cười?
Xem ra phải tìm một thời gian để xem mắt, tuổi còn trẻ này cũng không thể mù.
Anh còn chưa từng thấy bộ dáng tuyệt vời nhất của giáo sư !
Danh Sách Chương: