Lục Lâm Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, chui ra từ trong một thân cây lớn bị đục rỗng, nhìn lên trời cao đã sáng tỏ, mỉm cười nói:
“Cơn bão chết tiệt cuối cùng cũng qua rồi sao, báo hại lão tử kẹt ở chỗ này!”
Tay phủi phủi bụi đất bám trên y phục, Lục Lâm Nguyên chỉnh lại tóc tai rối bời, hài lòng ngắm hình bóng bản thân trong một vũng nước mưa, sau đó tiêu sái đi về phía bìa rừng.
“Lần này thu hoạch được không ít, chừng này dược thảo có lẽ đủ dùng được đến nửa tháng tới.
Ừm, trong họa có phúc, may sao ta lại tìm được một thiên đường dược thảo quý hiếm ở đây cơ chứ!”
Vừa đi vừa nghĩ, đôi chân không biết tự lúc nào đã đi đến bìa rừng.
Đập vào mắt Lục Lâm Nguyên là cảnh tượng mà theo lời y thường nói: “Phúc họa khó lường, chẳng biết đâu mà lần.”
Một nữ tử đang say ngủ cạnh đống lửa đang cháy, chỉ mặc vẻn vẹn một lớp áo mỏng như cánh ve, dường như chẳng che chắn được gì nhiều.
Dưới lớp y phục ẩn ẩn hiện hiện từng đường cong mỹ lệ của nữ tử, thập phần trêu chọc giác quan người ta.
Không chỉ thể, dung mạo nữ tử còn vô cùng xinh đẹp, tuy rằng chẳng chút son phấn, thậm chí thần sắc còn nhợt nhạt, nhưng Lục Lâm Nguyên cảm giác rằng nếu nàng đánh thêm chút phấn, sợ rằng trắng quá, bôi thêm chút son, lại sợ môi nàng đỏ quá, kẻ thêm đôi mày liễu, cũng coi như vô thưởng vô phạt.
Bởi vốn dĩ nàng đã quá đẹp rồi, có thêm những thứ đó chỉ đơn giản là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Lục Lâm Nguyên rón rén đi đến, vỗ vỗ vào cánh tay nữ tử, khẽ gọi:
“Cô nương, mau dậy đi, sao lại nằm giữa trời như thế này chứ?”
Vừa chạm tay vào người nữ tử trước mặt, Lục Lâm Nguyên chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Đưa tay lên trán nữ tử, Lục Lâm Nguyên nhăn mặt một hồi.
“Sao lại sốt cao thế này? Cũng may cô nương gặp được ta, nếu không một thân một mình nơi đây, sợ rằng không quá nửa ngày nữa cô nương sẽ phải chết rồi.”
Nói rồi Lục Lâm Nguyên dựng người nàng dậy, vận khí điều tức cho nàng.
Tiếng bước chân từ trong rừng vội vàng chạy đến, theo đó là tiếng hét lớn:
“Tên kia, mau buông tiểu tỷ tỷ của ta ra!”
Tiểu Bắc trong tay ôm một đống dược thảo, vội chạy đến chỗ Lục Lâm Nguyên.
Chẳng ngờ Lục Lâm Nguyên cũng hét lên:
“Nếu không muốn cô ta chết thì ngươi đứng yên đấy cho ta!”
Đôi chân của Tiểu Bắc bỗng khựng lại, rón rén đi đến xem cho kỹ hành động của người trước mặt.
Tiểu Bắc ngỡ tưởng rằng đêm qua nàng ngủ được, sáng dậy sẽ mau chóng khỏi bệnh, chẳng ngờ khi mặt trời lên cao, nàng lại thêm một đợt sốt nữa.
Mà đợt này còn dữ dội hơn đợt trước, ngay cả chỗ thuốc hôm qua đã uống cạn sạch mà cũng chẳng có tiến triển gì.
Tiểu Bắc đành để nàng lại một mình nơi bìa rừng, chạy vào sâu trong rừng hái những loại thuốc có dược lực mạnh hơn cho nàng uống.
Chẳng ngờ vừa về đến nơi đã thấy cảnh một nam nhân xa lạ ôm lấy tiểu tỷ tỷ, bảo Tiểu Bắc không tức sao cho được.
Nhưng nay nhìn thấy khuôn mặt của nàng dần hiện lên vẻ dễ chịu, Tiểu Bắc mới buông lỏng cảnh giác với người trước mặt, lẳng lặng nhìn y đang điều tức chữa bệnh cho nàng.
Điều tức xong, y quay sang chỗ Tiểu Bắc, ra dấu ý bảo Tiểu Bắc mang chỗ dược thảo trong tay đến cho y xem.
Lục Lâm Nguyên xem xét chỗ dược thảo một hồi, mỉm cười khen ngợi:
“Mộc Lan, Nỹ Ôi, Kiêu Chi, Bách Nhụy,...!Không tồi, đều là những dược thảo hạ sốt, chữa phong hàn.”
Lục Lâm Nguyên xoa xoa cằm, cười nói:
“Nhưng ngươi hái còn thiếu một vị nữa, đó là Trúc Linh.
Có Trúc Linh, ta đảm bảo cơn sốt của cô nương này rất nhanh sẽ giảm được bảy đến tám phần.”
Tiểu Bắc “a” lên một tiếng, thầm đưa mắt thán phục nhìn Lục Lâm Nguyên, không đợi y nói đến câu thứ hai, đôi chân đã nhanh nhẹn chạy vào trong rừng.
Bạo bệnh qua đi, nàng mở đôi mắt lòe nhòe những nước, trông thấy một nam nhân xa lạ, bỗng cảm thấy cảnh này có gì đó quen mắt.
“Nàng tỉnh rồi à, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Nghe giọng điệu ân cần này, nàng đoán đến chín mười phần là y vừa cứu nàng một mạng.
Nàng mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Đa tạ, đã không còn đáng lo nữa rồi.”
Đang định ngồi dậy, chợt nàng thấy cơ thể cứng ngắc lại, cử động vô cùng khó khăn.
Nhìn xuống thân thể chỉ thấy những lớp vải trắng băng quanh người.
“Huynh… có phải huynh đã băng bó cho ta không?”
“Ừm, trên người cô nương chằng chịt vết thương lẫn vết bầm tím.
Nếu không mau chữa trị kịp thời, e rằng sẽ để lại sẹo đấy.”
Lục Lâm Nguyên cứ thản nhiên đáp như vậy, dường như chẳng để ý đến sự tình uẩn khúc bên trong.
“Ý ta… ý ta là… có phải huynh đã cởi bỏ y phục của ta, băng bó cho ta đúng không?”
Lục Lâm Nguyên vẫn đang tập trung cuốn nốt lớp vải dưới chân nàng, thấy nàng hỏi một câu những hai lần, vừa buồn bực vừa buồn cười đáp lại:
“Ta nghĩ cô nên yên lặng một chút, tránh để cho ta cuốn sai rồi lại phải cởi hết lớp vải này ra cuốn lại.
Đến lúc đấy cô nương mới thực sự là không có mảnh vải che thân đấy.”
Nàng cúi gằm mặt, không nói gì.
Nghĩ đến cảnh y lột hết y phục nàng, nhìn từng vết thương khủng khiếp trên cơ thể nàng lại khiến nàng muốn vùng khỏi tay y, chui xuống đất ngay lập tức.
Ôi! Sao lại mất mặt như thế cơ chứ! Nàng than thầm một tiếng, lấy hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Lục Lâm Nguyên vỗ tay một cái, thở phào:
“Xong rồi, may cho cô nương ta đem đủ vải theo, nếu không có lẽ chỉ đành băng nửa thân trên của cô nương, còn thân dưới phải để lại cho lúc khác rồi.”
Nàng vẫn ôm khuôn mặt nóng dừ, lí nhí nói: “Đa tạ, chuyện này xin huynh đừng kể với ai hết.”
Lục Lâm Nguyên cười lớn, định đùa thêm mấy câu nữa, nhưng thấy nàng da mặt mỏng, cảm thấy tội nghiệp đành thôi.
“Cô nương làm sao mà để thương tích đầy mình thế này, trông như vừa trải qua sinh tử chiến vậy?”
Nàng với lấy y phục trên mặt đất, choàng lên người, mặc dù hành động này vô cùng thừa thãi, bởi Lục Lâm Nguyên đã cuốn người nàng kín bưng như cái nhân bánh rồi.
“Ta cùng với một đứa bé tên Tiểu Bắc gặp phải đê vỡ sông Thu Thủy, lại thêm cơn bão lũ hôm qua, thành ra cả hai người bị cuốn trôi đến đây.
À mà Tiểu Bắc đâu, huynh có thấy thằng bé đâu không?”
Lục Lâm Nguyên để vào trong đống lửa mấy cành củi khô, đáp:
“Là tên nhóc mồm nhanh hơn não đó hả, đang đi vào rừng tìm cỏ Trúc Linh, có lẽ cũng sắp về rồi.”
Tỉnh dậy không thấy Tiểu Bắc đâu, nàng vốn đã lo lắng, bây giờ nghe được câu đó mà thở phào một hồi.
Lục Lâm Nguyên nhìn theo hướng Tiểu Bắc vừa đi, cười nói:
“Tên nhóc đó là đệ đệ của cô nương hả? Tuổi còn nhỏ nhưng đã có kiến thức y thuật khá tốt đấy.
Ta đoán đêm qua cô nương sốt cao, nhờ vào Tiểu Bắc mới có thể cầm cự được đến sáng nay đúng không?”
Nàng tuy rằng đêm qua ngủ say, nhưng cũng mơ hồ đoán được Tiểu Bắc suốt cả đêm thức trông cho nàng, cứ khi nào người nàng nóng rực lên sẽ đưa cho nàng uống thứ thuốc đắng ngắt kia.
Nàng gật đầu, trong ánh mắt dần hiện lên cảm xúc trìu mến.
“Đáng tiếc Tiểu Bắc không phải đệ đệ của ta.
Trong cơn lũ quét, là ta đã cứu Tiểu Bắc khỏi dòng nước xiết, hai người cũng coi như là đồng sinh cộng tử đi.”
Lục Lâm Nguyên nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng cảm thấy như có đàn kiến bò lung tung trên người.
Không chịu nổi ánh mắt của y, nàng méo xệch miệng nói:
“Huynh có thể đừng nhìn ta nữa được không? Huynh cũng biết cả người ta chỗ nào cũng là vết thương, mấy cái chuyện như là lấy thân báo đáp thì coi như thôi đi, ta không làm nổi.”
Bây giờ ánh mắt Lục Lâm Nguyên lại trở nên kinh ngạc.
“Là ai nói cho cô nương biết mấy chuyện này?”
“Ta nói không đúng sao?”
Nàng vẫn còn nhớ rõ trong mấy quyển giang hồ lục nàng mượn được của Thập Thất, nữ nhân chịu ơn cứu mạng của nam nhân, thế nào cũng nói những câu như là “tiểu nữ không có gì đáng giá, nếu công tử không chê, tiểu nữ chỉ còn mỗi tấm thân này mà thôi”, hay ngắn gọn hơn là “tiểu nữ nguyện lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của công tử”.
Nàng nhìn bộ dáng của nam nhân trước mặt, rõ ràng là một người phong lưu, số kiếp đào hoa, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt này chắc cũng chẳng cần phải bàn đến làm gì.
Nghe nàng nói lý do, Lục Lâm Nguyên ôm bụng cười lớn, thậm chí còn lăn ra đất, vừa đấm bình bịch xuống nền đất vừa cười.
Nàng cảm thấy bản thân như một trò đùa vậy.
Cho dù y có là ân nhân vừa cứu mạng nàng đi chăng nữa, nàng cũng không chịu được cái thái độ khi dễ này của y.
Nàng giơ chân, đá vào mông y một cái, chẳng ngờ quên mất chân đang được vải băng lại, cử động bình thường đã bất tiện, nay bất ngờ đá một cú như thế, chân chưa chạm đến mông y, nàng đã ngã nhào ra đất.
Lục Lâm Nguyên không hổ danh là kẻ cơ hội, y đang nằm dưới đất cười, thấy nàng ngã liền đỡ lấy tay nàng, ôm gọn nàng vào lòng.
Nàng và y ánh mắt giao nhau, gió nhè nhẹ thổi, làm cho tóc hai người đan vào nhau.
Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng của y gần hơn bao giờ hết, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân khiến nàng điêu đứng.
Dường như trong khoảnh khắc này thời gian như ngừng trôi, rơi vào khoảng tịch mịch của núi rừng.
“Khụ… khụ…”
Tiếng ho khan tựa như sấm sét giữa trời quang, nàng vội đẩy Lục Lâm Nguyên ra, bối rối nhìn Tiểu Bắc lúc này đang phồng mang trợn mắt với y.
“Huynh làm gì tỷ ấy thế hả? Lợi dụng ta đi có một lúc mà huynh dám ăn đậu hũ của tỷ ấy ư? Thật khiến ta tức chết đi mà! Tức chết đi mà!”
“Vị tiểu huynh đệ này, sự tình không phải như tiểu huynh đệ nghĩ đâu, có gì từ từ ngồi xuống, hai huynh đệ ta cùng thương lượng, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết.”
Nàng che miệng cười thầm cái bộ dáng minh oan không ra minh oan, sợ sệt chẳng ra sợ sệt của y.
“Được rồi, hai huynh đệ tốt các người thôi đi.
Tiểu Bắc có hái được cỏ Trúc Linh không?”
Tiểu Bắc hớn hở đưa cho nàng một bó Trúc Linh, giọng điệu không giấu ý khoe khoang.
“Đệ hái được cả một bó này, có Trúc Linh rồi, nhất định tỷ sẽ không còn sốt nữa, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.”
Nàng xoa xoa đầu Tiểu Bắc, khen ngợi:
“Tiểu Bắc giỏi quá, lần này may mà nhờ có Tiểu Bắc, tỷ mới khỏi được ốm đấy!”
Tiểu Bắc được khen, lỗ mũi nở hết cả ra, vội chạy đi giã thuốc.
Lục Lâm Nguyên kề vào tai nàng, nói nhỏ:
“Cô nương không phải đối với thằng bé nên giữ chút khoảng cách sao? Dù gì hai người cũng đâu phải tỷ đệ ruột thịt.”
Nàng cười một tiếng, vỗ vai Lục Lâm Nguyên.
“Tiểu Bắc gọi ta là tiểu tỷ tỷ, chứng tỏ thằng bé coi ta như tỷ tỷ, tại sao phải giữ khoảng cách chứ? Huống hồ Tiểu Bắc còn nhỏ, mấy cái việc huynh nói chỉ là lo bò trắng răng mà thôi.”
Lục Lâm Nguyên lắc lắc đầu, cười nửa môi.
“Chỉ có cô nương ngốc nghếch mới không nhìn ra ánh mắt của Tiểu Bắc bây giờ nhìn cô nương đã không đơn thuần còn là một tiểu tỷ tỷ nữa rồi, mà là người trong lòng.”
Giống như vừa nghe câu chuyện hài hước nhất thế gian, nàng bật cười, nói:
“Huynh có biết ngoài y thuật giỏi giang, huynh còn có tài năng nào nữa không?”
“Tài năng gì?”
Nàng đưa tay lên trời, làm ra vẻ nghiêm nghị, nói:
“Kể chuyện cười.
Mà ta nói cho huynh biết nhé, ta có một vị sư huynh, huynh ấy kể chuyện, diễn kịch đều giỏi.
Chi bằng để ta dẫn huynh đi làm quen huynh ấy, hai người cùng mở một trà quán, diễn kịch nói, kể chuyện.
Ta tin chẳng mấy chốc mà giàu nứt đố đổ vách, tiền tiêu mãi không hết.”
Lục Lâm Nguyên nẫu ruột thở dài, không nói thêm câu nào, đi đến chỗ Tiểu Bắc giã thuốc cùng thằng bé.
Đang trêu chọc vui vẻ, đối phương giận dỗi đi mất tiêu, nàng cụt hứng ngồi bó gối nhìn đống lửa trước mặt, ngân nga hát mấy câu.
Ở bên kia, Lục Lâm Nguyên vừa ngồi nhấm nháp cọng cỏ đuôi chó, vừa chỉ bảo Tiểu Bắc cách sắc thuốc.
“Thứ tự là Bách Nhụy, Mộc Lan, Nỹ Ôi, sau đó mới đến Trúc Linh.
Này, ngươi giã từ từ thôi, tránh để lãng phí dược thảo.
Chết tiệt, sao lại cho Kiêu Chi vào ngay từ đầu rồi, tên ngốc tử này!”
Lục Lâm Nguyên không còn lời nào để nói nữa, giằng lấy bát thuốc trong tay Tiểu Bắc, hậm hực nói:
“Ngươi đưa đây, quan sát kỹ ta làm, lần sau còn học theo, nghe chưa?”
Tiểu Bắc chăm chú nhìn vào cánh tay Lục Lâm Nguyên, cái dáng vẻ thiết tha tầm sư học đạo này thật khiến nàng phải chép miệng ngưỡng mộ mà.
“Nguyên đại ca, ơn chỉ dạy này Tiểu Bắc sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau đền đáp!”
Sau một hồi vật lộn với đống dược thảo, Tiểu Bắc chắp tay, khấu đầu với Lục Lâm Nguyên, có lẽ chỉ còn thiếu mỗi ba lạy là đủ cho nghi thức bái sư rồi.
Lục Lâm Nguyên vuốt mũi, ba hoa một hồi:
“Tuy rằng ngươi tư chất tầm thường, nhưng đáng khen một điều là có chí học tập, sau này đi theo ta, khẳng định ta sẽ đưa ngươi trở thành bậc lang y tài giỏi nhất thiên hạ.”
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ mau uống thuốc đi, đệ đã cho thêm vài cánh hoa Mộc Miên rồi, sẽ không còn đắng nữa đâu!”
Lục Lâm Nguyên mở đôi mắt đang nhắm tịt lại vì đắc ý, thấy Tiểu Bắc đã nhanh nhảu chạy đến chỗ nàng giành hết công lao, y giậm chân liên hồi, bực tức nhổ cọng cỏ đuôi chó khỏi miệng, hậm hực ngồi xuống gốc cây gần đó.
“Thế nào, không đắng nữa đúng không?”
Nàng uống được nửa chỗ thuốc, quả thực vị đắng đã không còn, thay vào đó là hương vị dìu dịu, thanh thanh, khi nhấm nháp còn có chút dư vị ngọt ngào nơi cổ họng.
Nàng mỉm cười nói:
“Lần đầu tiên tỷ được uống vị thuốc ngon thế này đấy.
Tiểu Bắc quả là người đàn ông tinh tế mà!”
Tiểu Bắc miệng cười rộng đến mang tai, lại chạy đến chỗ Lục Lâm Nguyên đang ngồi, dập đầu một cái:
“Cảm tạ ơn chỉ dạy của Nguyên đại ca lần nữa.
Tiểu Bắc sẽ cố học tập thành tài, không phụ kỳ vọng của tiểu tỷ tỷ.”
Nhìn một cảnh này, Lục Lâm Nguyên tâm trạng không tốt cũng phải bật cười, gõ nhẹ vào trán Tiểu Bắc một cái, nói:
“Ngươi quả là một tên tiểu quỷ ăn cây táo rào cây sung mà.”
Ba người cùng cười lớn, nơi núi rừng tĩnh lặng bỗng chốc trở nên thật gần gũi, thân thuộc.
Mặt trời đứng bóng, Tiểu Bắc nhanh nhẹn đi gom những cành cây dài, chăng thêm lớp vải lớn, làm thành túp lều đơn sơ để tránh ánh nắng.
Lục Lâm Nguyên bắt mạch cho nàng, âm trầm nói:
“Mạch tượng trì trệ, khí huyết không thông, tại huyệt Thái Uyên (*) máu chảy hỗn loạn, khiến các kinh mạch còn lại không thể vận hành theo cách bình thường, thêm vào đó là huyệt Bách Hội bị tổn thương, dẫn đến không thể ngưng khí vận công, nếu để tình trạng này kéo dài, nói không chừng cô nương sẽ trở thành phế nhân.
Sao cô nương lại không biết quý trọng bản thân đến như thế?”
(**) Huyệt Thái Uyên: huyệt nằm ở phần lõm cổ tay khi ngửa lòng bàn tay.
Nàng thu tay lại vào trong ống tay áo, nhỏ giọng đáp:
“Nhưng ta sao có thể thấy chết không cứu, ta tin ai vào trong tình huống đó cũng sẽ làm giống ta mà thôi.”
Lục Lâm Nguyên lắc đầu ngao ngán, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“Cứ ở nơi đây cũng không phải cách hay, ta sẽ dẫn cô nương vào Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành chữa trị, có lẽ còn có hy vọng khôi phục được võ công cho cô nương.”
Nghe đến việc khôi phục được võ công, nàng mừng rỡ đồng ý:
“Được, tất cả đều nghe theo sự an bài của huynh.”
Chợt nghĩ đến việc giờ đây chẳng có nổi chút bạc nào trong người, nàng thu hồi lại cái dáng vẻ vừa rồi.
“Thôi, ta nghĩ là không cần đâu, bây giờ trong người ta chẳng có thứ gì đáng giá, không thể mang ơn của huynh được nữa.”
Lục Lâm Nguyên cười một tiếng, chẳng rõ có hàm ý gì.
“Ra là cô nương lo lắng chuyện tiền bạc.
Cô nương yên tâm, vị lang y đó chữa bệnh không lấy tiền.
Nhưng có một việc ta phải hỏi cô nương trước đã.”
“Là việc gì?”
“Cô nương đã có hôn phối hay chưa?”
Nàng ngơ ngác một lúc, thành thật trả lời: “Chưa, mà có liên quan gì sao?”
Lục Lâm Nguyên kề vào tai nàng, nói nhỏ:
“Cũng thật trùng hợp, vị lang y đó chưa lập gia đình, vừa hay cô nương vẫn độc thân, chi bằng hai người nhân cơ hội này…”
Lời chưa nói hết, Lục Lâm Nguyên đã thấy người nhẹ bẫng, sau đó bay thẳng đến gốc cây đối diện, vang một tiếng thật kêu.
Nhìn tên nam nhân vô sỉ đang dán chặt người vào gốc cây, nàng hừ mũi quay đi chỗ khác.
Danh Sách Chương: