Biệt thự Cẩn Chi Viên
Do hứa với Tiểu Xuyên lên tối nay Sở Uyển tiếp tục đảm nhiệm vai trò đầu bếp.
Cô không nấu món ăn đơn giản nữa mà nấu dược thiện, tuy quy trình lấu rất phức tạp nhưng thành quả rất thành công.
Tiểu Xuyên rất thích còn định ăn hết sạch, nhưng sợ bụng cậu bé khó chịu lên Sở Uyển phải khuyên ngăn mãi, cậu bé mới ngừng.
Ăn xong cả hai mẹ con đi dạo, xem phim rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Đợi cậu nhóc ngủ say, cô mới châm cứu bấm huyệt cho A Xuyên.
Sau khi xong, Sở Uyển khát nước bèn lấy cốc xuống lầu rót nước.
Đêm đã khuya căn biệt thự trở nên yên tĩnh lạ thường, tiếng bước chân vang vọng khắp phòng, còn cô chỉ chăm chú nhìn về hướng phòng bếp.
Cũng lúc đó ở phòng khách, bóng dáng người đàn ông ngồi ở ghế đôi mắt hồ ly nheo lại nhìn thân ảnh mảnh mai lướt qua đi vào bếp.
Phó Cẩn mới trở về định ngồi ở đây cho tỉnh táo một lúc liền lên lầu, không ngờ lại bắt gặp Sở Uyển xuống lầu uống nước, nhìn có vẻ rất khát nước.
Anh đứng lên, bước chân chầm chậm về phía phòng bếp.
Sở Uyển vừa rót nước vừa ngâm nga câu hát, cô uống một hơi hết sạch cốc nước to.
Để cốc gọn vào khay, cô liền vui vẻ bước đi.
Nào ngờ vừa đến cửa phòng bếp, cô liền gặp bóng dáng đen cao lớn khiến Sở Uyển nhắm tịt hai mắt sợ hãi hét lên:
- Má ơi ma...ma
Phó Cẩn nhíu nhíu lông mày vì tiếng la của cô, giọng trầm ấm vang lên:
- Là tôi.
Nghe âm thanh quen thuộc, Sở Uyển liền mở mắt ra nhìn kĩ lại hoá ra là Phó Cẩn.
Cô đưa tay vỗ vỗ ngực giọng điệu trách cứ:
- Trời đất, anh đứng ở đây làm gì? Tí thì hù chết tôi.
Phó Cẩn im lặng không nói gì, ẩn trong bóng tối đôi mắt hồ ly ngang nhiên liếc nhìn đôi gò đào trắng trắng lấp ló ở sau lớp áo ngủ của Sở Uyển.
Có vẻ cô khát quá lên vội vàng xuống lấy nước vẫn chưa kịp khoác áo ngoài vào.
Ánh trăng chiếu lên người Sở Uyển, khiến anh cảm giác cả người cô như toả sáng mê hoặc anh.
Sở Uyển chờ mãi không thấy anh nói gì, mũi cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng phát ra từ người trước mặt.
Sở Uyển nghi ngờ đưa ngón tay trỏ đẩy đẩy vào tay anh:
- Phó Cẩn, anh say rượu à?
Thấy Phó Cẩn không đáp, Sở Uyển liền đoán anh say rồi.
Cô nhỏ giọng lầu bầu:
- Say rồi không về phòng ngủ còn đi linh tinh hù doạ người khác, hừ đúng là người khó tính.
Phó Cẩn đứng gần lên nghe rõ cô cằn nhằn nhưng anh không nói gì để xem cô làm gì.
Sở Uyển lại thấp giọng khuyên nhủ:
- Phó Cẩn, anh say thì đi ngủ đi không trúng gió thì lại bệnh đấy.
Phó Cẩn lúc này mới trầm khàn đáp lại:
- Đi không nổi.
Sở Uyển liền hiểu rõ, hoá ra là say đến mơ hồ rồi.
Cô bước gần lại anh, đưa tay dìu anh bước đi.
Phó Cẩn thấy thế cũng thuận theo gác tay lên vai cô, đầu ngục xuống cổ cô, hương thơm man mát ở cổ cô khiến hơi thở anh càng ngày dồn dập.
Từng hơi nóng và mùi rượu phả vào cổ khiển cả người Sở Uyển như bị luộc chín.
Cố bước chân nhanh đưa anh đến phòng chính.
Vừa vào phòng, Sở Uyển định vứt Phó Cẩn xuống giường, nào ngờ lúc anh ngã chân cố ý va vào chân Sở Uyển khiến cô mất trọng tâm làm cả hai ngã xuống giường.
Chớ trêu thay, cú ngã khiến môi chạm môi làm Sở Uyển sợ đến ngây người còn Phó Cẩn thầm vui.
Anh cảm nhận rõ đôi môi cô rất mềm mại.
Sở Uyển nhận ra liền hốt hoảng định rời đi, nào ngờ Phó Cẩn lấy tay ghì đầu cô lại ngấu nghiến hôn.
Mới đầu, Phó Cẩn chỉ cắn mút vị ngọt bên ngoài nhưng vẫn không thoả mãn được cơn khát.
Sở Uyển cắn chặt môi, hoảng sợ đưa tay chống cực cố đẩy Phó Cẩn ra càng khiến anh cuồng dã hơn.
Phó Cẩn tinh ranh bóp mạnh vào tay khiến Sở Uyển đau liền hô lên, chỉ chờ thế lưỡi anh liền công thành chiếm đất.
Hai chiếc lưỡi dây dưa cuốn quýt lấy nhau như đuổi bắt, Sở Uyển bị hôn cả người như rút sạch sinh lực.
Phó Cẩn hôn chán chê, sau khi đã nếm đủ vị ngon ngọt, anh liền buông tay giả vờ ngủ say.
Không bị trói buộc, Sở Uyển liền vội vàng đứng dậy đang định mắng thì thấy Phó Cẩn đã nhắm mắt ngủ say.
Cô càng tức giận mắng:
- Tên lưu manh, đồ khó ưa, tên xấu xa,...!
Sở Uyển đem hết những từ ngữ xấu xa mắng anh đến lỗi khiến bản thân thở không ra hơi.
Cô uất ức nuốt một bụng tức giận trở về phòng ngủ, miệng còn không ngừng chửi rủa Phó Cẩn.
Nghe tiếng đóng cửa mạnh, Phó Cẩn liền mở đôi mắt hồ ly nhuốm đầy dục vọng, khẽ liếm vị ngọt thanh mát còn đọng lại ở trên môi.
Dáng vẻ cô bị anh hôn khiến đôi mắt cô trở lên mơ mơ hồ hồ, đến cả thở cô nàng cũng quên mới khiến Phó Cẩn dừng lại,nếu không anh sợ cô sẽ thiếu không khí mà chết mất.
Nghĩ lại anh khẽ thấp giọng cười, lần sau anh sẽ từ từ dạy cô đành hoàng còn anh sẽ chậm rãi thưởng thức tư vị đó.
Nằm một lúc anh liền đứng lên đi tắm vì người anh em của anh lại hưng phấn.
Chỉ một thời gian nữa thôi, người anh em của anh sẽ không phải khổ thế nữa..
Danh Sách Chương: