• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21

Tuy rằng này kế vừa ra, ngay cả Tần Yến cũng muốn phỉ nhổ chính mình…

Bởi vì chiêu này thật sự không biết xấu hổ!

Bất quá Tần Yến vẫn vìđạo nghĩa không thể chùn bước mà làm.

Hắn đối với gương mặt nộn nộn thịt trước mặt thổi vài câu, sau đó, hắn làm bộ như lơđãng nhắc tới: “Tiểu bằng hữu… chúng ta chắc là có duyên phận. Ta có thể ghi nhớ tên của ngươi, đến năm 2046 tìm ngươi ôn chuyện cũđược không?”

Vừa nói, Tầm Yến vừa lộ ra 7 phân mặt dễ nhìn nhất đối hắn, lại lộ ra tươi cười không thể cự tuyệt.

Tiểu bằng hữu vui mừng lộ rõ trên mặt, vừa thẹn thùng lại hưng phấn nói: “Ta, ta gọi là Diệp Tử Khuynh,con…”

“…….Ngươi!!!!!!! Ngươi!!!!!”— giờ khắc này! Chính là giời khắc này! Tần Yến phấn khởi!! Hắn đột nhiên run rẩy giống như trúng gió! Nhanh tay nắm lấy khăn trải bàn!! Mặt biểu tình không thể tin nổi đứng lên!! Nước mắt hắn cũng đuổi kịp tiết tấu mà chảy ra, tràn đầy hốc mắt.

Giờ khắc này! Chính là giờ khắc này……………. Tần yến ảnh đế phụ thể! Hắn không chiến đấu một mình. (vãi cả cái đoạn)

“Ngươi là ta…….. là ta…. Là ba ba của ta!!!” Tần Yến chỉ vào tiểu bằng hữu nói.

Mà đối phương cũng rõ ràng là bị dọa: “Sao, như thế nào có khả năng…!” Diệp Tử Khuynh mắt tròn tròn mở to.

“Là thật! Ta gọi là Diệp Yến, là ngươi đặt tên cho ta,ngươi…. Sinh nhật ngươi là ngày bao nhiêu?!” Tần Yến vẫn bảo trì vẻ mặt đầy khiếp sợ, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, dựa vào da mặt thật dày của hắn, không hề sợ hãi nhìn thẳng y.

“Ngày 19/11/1996”

“Ngươi…đằng sau gáy có phải hay không có một cái bớt?” Tần Yến nước mắt chảy xuống hai má, thanh âm run rẩy, hỏi ra câu mà vừa rồi hắn nhìn thấy gáy y khi y cúi xuống đeo lại giày.

Mà Diệp Tử Khuynh bị làm cho choáng váng, chỉ biết lăng lăng nói: “…..Đúng….”

“Phụ thân!!!!!!!!” Lời còn chưa dứt, Tần Yến liền nặng đề mà quỳ xuống đất, một phen ôm chặt đầu dối Diệp Tử Khuynh, đem mặt chôn ở trên đùi người ta khóc thất thanh.

“Chờ, chờ một chút!” Tiểu bằng hữu dù sao cũng không phải là hoàn toàn ngốc, hắn lập tức nghĩđến một vấn đề: “…Ta là ba ba ngươi, ta làm sao lại không nói trong tương lai cho ngươi chuyện chúng ta gặp nhau…”

Tần Yến ngẩng đầu, hai mắt đãm lệ mông lung nhìn hắn một cái, lại cúi đầu xuống, khóc càng hung: “Bởi vì, bởi vì khi ta còn rất nhỏ, ngươi liền…. ngươi liền….!”

Diệp Tử Khuynh nghe đến hắn nói tới đây, nức nở nói không được nữa, lại gặp phản ứng cường liệt như thế của hắn… không khỏi bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Ta… ta làm sao?”

“Ngươi liền lên sao Hỏa!! Chúng ta có rất ít cơ hội nói chuyện, càng đừng nói gặp mặt ôôôôô !!!”

Nghe được chính mình cũng không phải là chết lúc còn tráng niên, Diệp Tử Khuynh nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên lai là như vậy, thực xin lỗi.” Hắn nhịn không được xoa xoa tóc đại nam hài khóc đến thực thương tâm này, muốn an ủi hắn.

“Ta hảo côđơn!! Hảo tịch mịch!!” Tần Yến lại khóc càng lợi hại hơn, ôm chặt chân Diệp Tử Khuynh, hận không thể chui vào trong lòng hắn.

“Đối, thực xin lỗi!…” Tiểu hải tử chưa bao giờ từng yêu qua rõ ràng đối với tình huống này cảm thấy vô thố.

Tần Yến lau mặt, đầy mặt biểu tình chính nghĩa tôn sùng nói: “Không, ba ba, ngươi là nhà khoa học vĩđại nhất, nhân loại cần ngươi, ta có thể lý giải… Nhưng là… Nhưng là…..” Nói tới đây, hắn lại ‘kìm lòng không đậu’ vùi đầu khóc lớn.

“Ân? Lại làm sao vậy?” Diệp Tử Khuynh rõ ràng bị biểu tình kiên cường màủy khuất của hắn lây nhiễm, một bên giúp hắn lau nước mắt, một bên chính mình mắt cũng đỏ lên.

“Từ nhỏđến lớn… Hài tử khác đều có ba ba, ba ba của họ…đều giúp bọn họ mua quần áo, mua Iphone26 , mua máy tính, mua máy chơi game… Nhưng là ta……. Ôôôô” đoạn này chỉ là tiền hý quan trọng thôi, Tần Yến nói một đoạn, khóc thút thít, mũi đều đỏ.

Con mẹ nó, lão tử năm đó không thi làm diễn viên đúng là tổn thất của quốc gia.

Tần Yến ở trong lòng vì chính mình vỗ tay.

Tần yến ngoại hình có chút nhu nhược, một khuôn mặt dễ nhìn dành được không ít ưu ái, mà giờ phút này hành động của hắn lại càng có sức thuyết phục, toàn bộđều nhìn thấy vẻđiềm đạm đáng yêu, hảo hài tử tưởng niệm ba ba. Diệp Tử Khuynh đầu óc đớn giản, không hề có sức chống cự, bị hắn hai ba cái khóc liền nước mắt chảy theo, nghẹn ngào ôm hắn, đưa ra phương án đơn giản nhất cũng là Tần Yến muốn giải quyết nhất: “Ta… ta có thể bồi thường cho ngươi được không, ta hiện tại mang ngươi đi mua được không?”

Tần Yến trong lòng đã muốn thích đến lăn qua lộn lại, mặt ngoài lại tỏ ra vẻ khó xử: “Hiện tại mua… ta mang về tương lai thìđã thành vô dụng rồi… Nhưng là [lập tức thay bằng gương mặt quảng cáo của nhi đồng nghèo khó gặp tai ương cộng thêm ánh mắt đầy hy vọng] ba ba! Ngươi nguyện ý giúp ta mua sao? Ta mang về năm 2046 lưu làm kỉ niệm! Nghĩđến đồ ngươi mua cho ta…. Ta liền cảm giác được ba ba luôn ở bên ta!” Tần Yến cười đến sáng lạn, nước mắt còn không ngừng rơi, để người yên thương không thôi.

“Ân…” Tiểu bằng hữu nước mắt nước mũi đầy mặt, gật đầu tiên tiếp.

Tình phụ tử của tiểu thỏ con bị thiêu đốt, sau đó Tần Yến liền thích.

Bọn họđi đến nơi mà Diệp Tử Khuynh ‘thường xuyên mua quần áo’ , Tần Yến dựa vào gương mặt ‘thiên chân’ nói: “Ba ba~ ta mặc cái này nhìn thế nào ~” Mua hết một loạt đồ hiệu, trang bị từđầu tới chân.

Máy chơi game mới nhất đều mua về, còn mua thật nhiều bản chính của trò chơi.

Chạy đến chỗ mua máy tính thìđã gần đến hoàng hôn rồi, vì tiết kiệm thời gian, Diệp Tử Khuynh nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy cái mắc nhất.”

Sau đó bọn họ lại đến cửa hàng điện thoại mua Iphone4s. Lúc này Tần Yến nghĩ rằng, ai… nếu muộn hơn hai tháng màđụng tới tên coi tiền như rác này thì có thể mua Iphone5, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Thời điểm ăn cơm chiều,Tần Yến lấy khẩu vị siêu nhân mà cọ cọ này tiểu thỏ tử một bữa lớn. Trong nhã thất gian, ánh mắt từái của Diệp Tử Khuynh hoàn toàn không thể làm Tần Yến gián đoạn lang thôn hổ yết.

Cuối cùng sắp đến thới khắc chia tay, Tần Yến mặt đầy thâm tình ôm Diệp Tử Khuynh: “Ba ba… ta sẽ nhớ ngươi!” nói thực ra, hắn cảm giác hắn hẳn là nên chảy thêm hai giọt nước mắt, nhưng trong lòng hắn thực sự rất cao hứng! Đã không kịp diễn nữa rồi.

Trên gương mặt non nớt của Diệp Tử Khuynh biểu tình ngàn vạn cảm khái, sờ sờđầu của hắn, này cũng khiến Tần Yến ngầm thấy buồn cười.

Lúc này, Tần Yến nghĩđến, nếu này tiểu thỏ tửđem chuyện ngày hôm nay nói cho bất cứ người lớn nào trong nhà, hắn có phải hay không sẽ bị cảnh sát đuổi giết? Vì thế hắn lại sửa lại: “Ba ba, chuyện hôm nay chúng ta gặp nhau… Ngươi tuyệt đối không được nói cho người khác. Đây là bí mật nho nhỏ giữa hai phụ tử chúng ta.”

Uống viên thuốc an thần này, Tần Yến mới cùng Diệp Tử Khuynh tách ra.

Hắn một bên âm thầm tán thưởng hành động chính mình, nhạy bén, nghiêm cẩn, xem nhẹ chính mình là cái tên vô sỉ, một bên bao lớn bao nhỏ, sung sướng đi về nhà.

END 21 

p/s: tđn mình ko thích cái đôi này nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK