Chương 21
Lại một năm lễ Trung thu tới, mọi người trong công ty hoàn toàn không đặt tâm tư lên trên công việc, tất cả đều ôm bánh Trung thu do công ty phát cho, ánh mắt mơ hồ chờ thời gian tan tầm tiến tới.
Thời gian chạng vạng, Lý Chí nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của Nghiêm Mộ Thanh: “Nghiêm tổng, tất cả mọi người đi rồi, tôi cũng đi trước, tạm biệt.”
“Ừ.” Nhận được tín hiệu của nam nhân, Nghiêm Mộ Thanh sửa sang lại một chút bàn làm việc, cầm lấy áo khoác của chính mình, hướng bên ngoài đi ra.
Trở lại tắt đèn trong văn phòng, khóe mắt lơ đãng đảo qua cây xương rồng mà người yêu cố ý đặt bên cạnh máy tính, Nghiêm Mộ Thanh trong con ngươi lướt qua ý cười, xoay người ấn nút thang máy.
Thời điểm đi tới tầng hầm đỗ xe, nam nhân nói rằng đã rời đi chính là tựa vào trên xe của Nghiêm Mộ Thanh, trong tay tùy tiện lật quyền tạp chí đủ loại màu sắc một cách phiền chán. Nghiêm Mộ Thanh ấn xuống nút mở khóa, thân xe phát ra một âm thanh kêu to, nam nhân thu hồi lại tạp chí trên tay, cười nhìn chăm chú người mới tới.
Mà mắt phượng bị đồng sự đánh giá là như mắt cá chết, bên trong tràn ngập ý cười.
Nam nhân tùy ý ngồi vào ghế lái, Nghiêm Mộ Thanh đeo xong dây thắt an toàn, liếc mắt một cái nhìn tạp chí trên tay nam nhân.
“Anh nghĩ muốn mua xe?”
Lý Chí đem tạp chí thuận tay ném một cái, “Còn đang xem đã. Anh vài năm nay tiết kiệm được chút tiền, nghĩ muốn mua một chiếc có giá cả tầm tầm không cao lắm.”
Nghiêm Mộ Thanh hạ mi mắt: “Phòng ở còn đang thế chấp, lại mua thêm xe, anh chịu nổi không?”
Lý Chí cầm lấy vô lăng thật chặt: “Không có việc gì đâu, anh cũng không phải mua loại quá đắt tiền.”
Nghiêm Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông của thành phố từ trong đáy mắt y hiện lên rõ ràng, “Em có xe.”
“A?” Lý Chí không kịp phản ứng lại.
“Em có xe, hai chúng ta… dùng xe của em là được.”
Không dám quay đầu nhìn biểu tình của nam nhân, nửa ngày cũng không nghe thấy lời đáp lại, Nghiêm Mộ Thanh nhẹ giọng nói: “Lý Chí, em biết anh là nam nhân, em cũng vậy. Anh không nghĩ bị em xem thường, em cũng không muốn dựa vào anh… Anh không cần khiến cho mình có áp lực quá lớn, chúng ta hai người dùng một chiếc xe là đủ rồi…”
Lý Chí không chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ: “Em là đang nói… của em chính là của anh?”
“Ừ.” Nghĩ tới nam nhân sẽ không được tự nhiên một chút, không ngờ y thế nhưng lại thành thực thừa nhận, “Hoặc là để cho em gánh vác một phần thế chấp phòng ở, hoặc là… anh dùng xe của em.” Nghiêm Mộ Thanh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em không phải là đại thiếu gia tiêu tiền như nước, chúng ta ở cùng một chỗ, cho nên phải cùng nhau gánh vác tài chính.”
Lý Chí nhìn thấy bên ai của nam nhân lại bắt đầu phiếm hồng, biết y thừa nhận như vậy, rõ ràng là sợ làm bị thương lòng tự trọng của mình. Ánh mắt của hắn như trước không chuyển nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, lại nhịn không được nở một nụ cười sáng lạn.
Nghiêm Mộ Thanh a Nghiêm Mộ Thanh, tức phụ nhi của hắn như thế, làm sao lại không khiến người ta yêu thương a.
Nhận thấy Lý Chí đang cười, trong tiếng cười của nam nhân mang theo cảm xúc không rõ có phản đối hay không, đối phương lại vẫn không có đáp lại chính mình, Nghiêm Mộ Thanh nhịn không được liền tò mò quay sang nhìn. Còn chưa có thấy rõ ràng khuôn mặt của nam nhân, đã bị mạnh mẽ kéo qua, môi bị đối phương gặm cắm. Nghiêm Mộ Thanh chỉ có thể thông qua lúc đôi môi có kẽ hở, nói ra một câu: “Ngô, nhìn đường…”
Lý Chí buông y ra, nở một nụ cười vô lại, Nghiêm Mộ Thanh mới phát hiện ra xe đã dừng lại ở trước cửa một trung tâm rửa xe. Bên ngoài, một gã nhân viên công tác vừa lúc nhìn vào cửa kính xe.
Lý Chí dám khẳng định Nghiêm Mộ Thanh toàn thân cao thấp đều đỏ bừng, hắn cười khẽ tiến tới bên tai của nam nhân: “Rửa xe, ngày mai chúng ta đi xem bà bà (mẹ chồng)của em.”
Chương 22
“Đại Xuân!”
“Phốc…” Nghiêm Mộ Thanh đang ngửa đầu uống nước người yêu đưa cho, nghe thấy một tiếng la nhiệt tình như vậy, trực tiếp phun ra.
Lý Chí xấu hổ hung hăng níu chặt thắt lưng của nam nhân, hướng nơi thanh âm phát ra trả lời lại, “Mẹ, mẹ như thế nào ở chỗ này chờ, bọn con tự mình đi tới là được rồi.”
Người vừa mới đúng là lão thái thái nhà Lý Chí. Tuy rằng nói muốn về quê, một đường quốc lộ chạy thẳng là tới cổng thôn, thế nhưng vẫn cách nhà Lý Chí một khoảng, cần đi ha đoạn sơn đạo mới tới được.
Lão thái thái tới gần mới phát hiện đứa con không phải một người trở về, ánh mắt cười loan nhìn Nghiêm Mộ Thanh: “Đây là bằng hữu mà con nói trên điện thoại?”
Nghiêm Mộ Thanh thản nhiên tươi cười, vươn tay đỡ được tay của lão thái thái: “Dì, xin chào, con gọi là Nghiêm Mộ Thanh.”
Lão thái thái liếc mắt một cái liền thích đứa nhỏ có nụ cười ngại ngùng này: “Mộ Thanh a, con là đồng sự của Đại Xuân nhà dì đi?”
Nghiêm Mộ Thanh không phản ứng kịp: “Đại Xuân?”
Lão thái thái nở nụ cười, không chút nào cố kỵ, bắt đầu thế chấp gốc gác đứa con ngốc nhà mình: “Tiểu Chí trước kia gọi là Đại Xuân, bởi vì sinh ra ở thời điểm mùa xuân. Sau đó tới trường học văn hóa, ghét bỏ cái tên này, liền tự mình đổi thành Chí trong chí hướng. Tuy rằng nói là sửa lại tên, bất quá mọi người vẫn theo thói quen gọi nó là Đại Xuân.”
Nghiêm Mộ Thanh liếc mắt nhìn Lý Chí một cái, ý cười đáy mắt giấu cũng giấu không nổi: “Vâng, dì, con là đồng sự của Đại Xuân.”
“Kia, thật sự phiền toái con đã chiếu cố Đại Xuân của chúng ta.”
Lý Chí ở sau từ trong thùng xách ra bao lớn bao nhỏ những thực phẩm dinh dưỡng, âm dương quái khí tiếp cận::Cái gì đồng sự a, Nghiêm tổng chính là áo cơm cha mẹ của anh.”
Lão thái thái biểu tình nhìn Nghiêm Mộ Thanh nháy mắt bất đồng, hiện tại ông chủ tốt như vậy, còn đi nhân viên chạy tới trong thâm sơn này để thăm cha mẹ nhân viên: “Ai nha, ông chủ Nghiêm a, ngượng ngùng ngượng ngùng.”
Nghiêm Mộ Thanh nhìn thấy bộ dạng lão nhân gia cúi đầu, không khỏi đưa tay đỡ lấy: “Đâu phải, con cùng Lý Chí bí mật là anh em, dì không cần câu nệ, gọi con là Mộ Thanh được rồi.”
Lão thái thái vui vẻ tới ngũ quan cũng nhìn không rõ. Đứa con thời điểm công tác bận rộn tới ngay cả tết âm lịch cũng không thể trở về nhà, nay thật vất vả mới tới tết đoàn viên sum họp, đứa con chẳng những trở về, còn mang về một bằng hữu. Điều này khiến cho lão thái thái luôn lo lắng cho đứa con ở trong thành thị hỗn loạn không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Ôi chao, ôi chao, kia đi thôi.” Bà quay người lại thúc giục Lý Chí, lại thấy đứa con đang xách bao lớn bao nhỏ gì đó: “Đại Xuân, đều đã nói với con không ít lần, không cần phải mang nhiều thuốc bổ như vậy trở về, toàn tiêu loạn tiền.”
Lý Chí bĩu môi, hắn vốn khuyên nam nhân không cần mua nhiều đồ như vậy, cố tình Nghiêm Mộ Thanh lại kiên trì dọn sạch tới nửa tiệm thuốc bổ. Bà chủ cười cung kính tặng bọn họ, miệng còn nhắc: “Hoan nghênh lại tới.”
Lý Chí lúc ấy quay đầu trêu đùa nam nhân: “Thổ hào.” Nghiêm Mộ Thanh dừng lại một chút, “Công ty kị nhất chính là công trạng không sai, em mua chút đồ vật này nọ tặng bác gái, trò chuyện biểu hiện tâm ý…”
Vì để không làm tổn thương tới lòng tự trọng của nam nhân trong truyền thuyết, Nghiêm Mộ Thanh mỗi lần đều ngoan ngoãn tùy ý để Lý Chí bỏ tiền bao. Chỉ là y vô luận như thế nào cũng không có biện pháp tay không tới gặp mẹ của đối phương.
Lý Chí biết tâm tư của đối phương, mang theo ý cười quay đầu đi. Hắn tại trước mặt Nghiêm Mộ Thanh đã sớm không mẫn cảm như vậy, bất quá nhìn tới nam nhân thật cẩn thận ở trước mặt mình lộ ra biểu tình thương lượng, như thế nào cũng không nguyện ý hướng nam nhân giải thích rõ ràng.
A a a a, một bên lấy lòng bà bà, một bên lấy lòng lão công, Nghiêm Mộ Thanh rất đáng yêu a!
….
Phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh đi tới chia sẻ thuốc bổ trên tay mình, hắn thân thủ tránh đi: “Mẹ, đây là Mộ Thanh mua tới hiếu kính cho mẹ.”
Lão thái thái thụ sủng nhược kinh: “Mộ Thanh, con xem cái này…”
Nghiêm Mộ Thanh cười cười: “Cần phải như vậy.”
Lý Chí thuận thế cười ngắt lời: “Mộ Thanh em săn sóc mẹ anh, mấy thứ này giao cho anh để anh xách đi.”
Sơn đạo gập ghềnh, Lý Chí như thế nào nhẫn tâm để cho tức phụ nhi xách theo bao lớn bao nhỏ vất vả đi đường núi đâu!
Được người nhỏ tuổi cười tới ôn hòa nhẹ nhàng dìu đi, lão thái thái không tránh, miệng cũng không ngừng: “Ôi chao, Mộ Thanh, dì có thể tự đi được. Thời điểm dì còn là cô nương đã đi trên con đường này… đi tới vài chục năm. Ngược lại, con… ôi chao, Mộ Thanh, cẩn thận dưới chân, đi đường núi nên cẩn thận một chút, ân? Dì a, dì ba tuổi đã gả cho cha của Đại Xuân, ha ha ha không tin? Niên đại chúng ta, một thời có lưu hành nuôi con dâu từ nhỏ đâu, dì chính là con dâu được nuôi từ bé trong nhà… Ôi chao, Mộ Thanh, cẩn thận một chút.”
Lý Chí nắm tay.
Tức phụ nhi, cố lên!