Phòng học sau giờ học thật kỳ lạ, có mấy người đàn ông cường tráng mặc âu phục, đi giày da, còn có hai học sinh mặc đồ bình thường.
Mọi người trợn tròn mắt, xem xem đối phó như thế nào.
“Tôi quả thực không trốn, đối với một kẻ đến boxing hạng ba cũng không nắm vững thì tôi cần gì phải trốn chứ?”, Tần Long vỗ ống tay áo, thản nhiên nói.
Trương Hào nằm trên mặt đất xấu hổ vô cùng, nhưng vào lúc này, đồng tử co rụt lại, anh ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Sao cậu biết tôi là boxing hạng ba?”
Người bình thường chỉ nghe qua boxing, còn cho rằng đây là kỹ thuật cơ bản trong quân đội, nhưng không phải như vậy, boxing đã được cải tiến nhiều lần, trong những năm gần đây, boxing đã có những sự thay đổi lớn, đã được biến thành võ thuật, chia thành ba giai đoạn, các đòn boxing bên ngoài đã bị quân đội loại bỏ từ lâu. Những người trong quân đội đều đang luyện tập võ thuật cải tiến, Các chiêu thức ngày càng khốc liệt, xảo quyệt, và hoàn hảo.
Những người lính bình thường học cấp một, còn những người lính xuất sắc như Trương Hạo, người đã có tư cách tham gia vào lực lượng đặc biệt có thể học cấp hai, nhưng vì một lần thất bại trong cuộc tuyển chọn nên Trương Hạo không thể trở thành đặc chủng binh, vì vậy đã xuất ngũ sớm, nhưng anh ta đã sớm vượt qua boxing cấp hai và tiến vào cấp ba.
Cho dù vẫn chưa thể tiếp xúc với cấp ba, nhưng vượt qua được cấp hai đã vô cùng ưu tú rồi, Trương Hạo vẫn luôn tự hào về điều đó, đây cũng trở thành tiêu chuẩn khoe khoang thường ngày của anh ta.
Nhưng không ngờ rằng hôm nay lại bị một học sinh khinh thường…
Đối với câu hỏi của Trương Hào, Tần Long tỏ ra không có hứng thú trả lời.
Anh liếc mắt nhìn Diệp Viên Viên, nói: “Hôm nay nể mặt là bạn học, tiền chữa bệnh tôi sẽ không thu nữa, ngoài ra tôi không có hứng thú với đám tiểu thư các cậu, sau này đừng tới gây phiền phức cho tôi nữa, nếu không lần sau, tôi không ngại ném các người ra ngoài đâu”.
Nói xong Tần Long chắp tay phía sau, lắc đầu đi ra khỏi phòng học.
“Tần Long, đợi đã, Tần Long!”
Diệp Viên Viên vội vàng đuổi theo, trên mặt tràn đầy lo lắng.
“Tiểu thư Diệp, còn chuyện gì sao?”, Tần Long lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói mang theo sự chán ghét tột cùng.
Diệp Viên Viên sắc mặt tái nhợt, khẽ cắn đôi môi mỏng, thấp giọng nói: “Tần Long, cám ơn cậu cứu tôi, ngoài ra, xin lỗi… thực sự rất xin lỗi, chuyện này đều là vì tôi, đợi lát nữa khi quay về, tôi nhất định sẽ bảo cha tôi sa thải đám vệ sĩ này, xin hãy tha thứ cho tôi, được không?”
Cô gái trong mắt tràn đầy tự trách.
Tần Long nghe thấy vậy, cau mày nói: “Bạn học Diệp, đầu tiên có một việc cậu phải hiểu rõ, đám vệ sĩ này của cậu không hề sai, ngược lại bọn họ rất có bản lĩnh, nếu như cậu muốn cầu xin tôi tha thứ cho cậu mà lại đi đuổi việc bọn họ thì hoàn toàn không cần, bởi vì tôi không hề giận họ”.
“Vậy… cậu đang giận tôi sao?”, Diệp Viên Viên ngây ra.
“Đúng vậy”, Tần Long trả lời không hề do dự.
Trái tim Diệp Viên Viên đột nhiên thắt lại, giận cô sao? Cô lớn như vậy rồi, cho dù mắc bao nhiêu sai lầm cũng đều được người ta tha thứ.
Nhưng Tần Long này lại hoàn toàn khác.
“Tôi… làm sai gì sao?”, hai mắt Diệp Viên Viên ngấn lệ, nhỏ giọng nói.
“Cậu không làm gì sai”, Tần Long thở dài một hơi, bất lực nói: “Nhưng tôi gặp phải cậu thực sự rất xui xẻo đấy bạn học Diệp, cậu tự tính xem chúng ta mới gặp nhau mấy lần? Lần thứ nhất, vì cậu mà tôi bị mấy tên đô con bao vây, còn bị nhốt vào đồn cảnh sát. Lần thứ hai, tôi không chỉ bị đầu gấu trường chặn đường, còn bị vệ sĩ của cậu đánh, cậu nói xem có lần nào không phải vì cậu không? Vì vậy hi vọng giữa chúng ta đặc biệt duy trì khoảng cách, để tránh những hiểu lầm không đáng có”.
Tần Long nói xong liền xua tay rồi rời đi, biến mất trong ngõ hẻm.
Ánh mắt Diệp Viên Viên nhất thời thất thần, bờ môi tái nhợt, ngơ ngác nhìn hướng Tần Long rời đi, không chút nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
“Lập tức theo tôi về, đi tìm cha tôi!”
Diệp Viên Viên nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Trương Hào và đám vệ sĩ đều sững sờ, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy một cô chủ xinh đẹp như nữ thần nói chuyện với giọng điệu như vậy.
“Vâng!”, Trương Hào cắn răng nói.
Một lúc sau, hai chiếc BMW X5 màu đen chạy ra khỏi cổng trường.
Bên trong biệt thự nhà họ Diệp.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng dáng vẻ nghiêm túc đột ngột đứng dậy, ánh mắt không thể tin nhìn cô gái đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
“Con nói cái gì? Viên Viên, con được bạn học cứu à?”
“Đúng vậy, bố, người đó chính là bác sĩ Đông y lần trước cứu con”, Diệp Viên Viên nói.
“Lại là thằng nhóc đó à?”, Diệp Hổ nhíu mày, suy nghĩ trầm ngâm một chút, nói: “Lần trước chuyện đó bố đã điều tra rồi, là do bang Kim Long làm ra, bọn chúng muốn dùng con để ép bố từ bỏ đấu giá mảnh đất phía Tây Nam Thịnh Hoa, bố đã cảnh cáo bọn chúng rồi, bọn chúng tạm thời sẽ không manh động đâu”.
Chương 22: Tới tận nơi xin lỗi
“Nhưng cậu bạn mà con nói thực sự rất đáng nghi!”
“Bố, người ta đã cứu con hai lần rồi, sao bố có thế đoán mò lung tung như vậy chứ? Lẽ nào con gái bố chết ở đó thì bố mới vừa lòng sao?”, Diệp Viên Viên tức giận giậm chân.
“Nhưng cậu ta toàn xuất hiện rất đúng lúc, con không cảm thấy quá trùng hợp sao? Viên Viên, con còn nhỏ, chưa hiểu lòng người đâu”, Diệp Hổ bất lực lắc đầu.
“Bố, bố nói đúng, biết người biết mặt không biết lòng, kết giao với bất kỳ ai không thể chỉ nhìn bề ngoài được, nhưng bố à, Tần Long đã liên tiếp hai lần cứu con, nếu như thực sự muốn hại con, vì sao cậu ấy lại làm như vậy?”, Diệp Viên Viên đứng dậy, chính trực nói.
“Có lẽ là vì bố”, Diệp Hổ nói.
Diệp Viên Viên á khẩu.
“Ông chủ!”
Lúc này, Trương Hào bước vào.
“Trương Hào, bảo cậu điều tra, đã điều tra được chưa?”, Diệp Hổ quay đầu lại.
“Ông chủ, tôi đã phái người đi điều tra rồi, ngoại trừ thông tin từ sau khi xuất ngũ tên này vẫn luôn bày sạp hàng ở trên con đường bên ngoài công viên Lễ Bộ thì không còn thông tin gì nữa”, Trương Hào nói.
“Cái gì?”, Diệp Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhận lấy tư liệu từ trong tay Trương Hào, cẩn thận nhìn một chút, vẻ ngưng trọng trên mặt ngày càng nghiêm trọng.
“Bố, bố phái người đi điều tra Tần Long sao?”, Diệp Viên Viên đứng bật dậy, trên mặt không giấu được vẻ tức giận.
“Bố là vì muốn tốt cho con”, Diệp Hổ nghiêm túc nói.
“Việc làm này của bố rõ ràng là khiến con gái trở thành người lấy oán báo ân, lòng lang dạ sói!”, hai mắt Diệp Viên Viên đỏ lên, xoay người chạy lên lầu.
“Bố có quá nhiều kẻ thù, không thể không phòng bị được”, Diệp Hổ lắc đầu thở dài.
Ông ấy đặt tập tài liệu sang bên cạnh, châm một điếu thuốc, rơi vào trầm tư.
“Trừ chuyện tên nhóc này tên Tần Long, từng làm lính thì không biết gì về nó nữa, đến chuyện nó từng làm lính mấy năm cũng không điều tra được... Có thể thấy thằng nhóc này không hề tầm thường! Trương Hào, cậu nói xem tên này liệu có phải người có bang Kim Long không?”
“Không đâu”, Trương Hào lắc đầu: “Lính xuất ngũ sẽ không tham gia một băng nhóm bẩn thỉu như bang Kim Long, quân nhân đều có niềm tự hào về tôn nghiêm của mình, hơn nữa Tần Long trong quân ngũ e là không chỉ là binh lình bình thường”.
“Sao lại nói thế?”
“Tôi không đỡ được ba chiêu của cậu ta”, Trương Hào do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
Diệp Hổ vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta là binh đặc chủng à?”
“Có khả năng… Ông chủ, Trương Hào có lời này, không biết có nên nói không”.
“Nói đi”.
“Thực ra… ông chủ, có lẽ lời cô chủ nói đều là thật, có lẽ… mọi chuyện đều do ông chủ nghĩ nhiều rồi. Ông không biết, vừa rồi khi cô chủ tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói rằng tình trạng của cô chủ còn tốt hơn mấy ngày trước nhiều…”
“Chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da thôi, đương nhiên phải tốt hơn nhiều rồi”, Diệp Hổ không cho là vậy.
Trương Hào do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói là bệnh tim”.
“Cái gì?”
Ngón tay Diệp Hổ run rẩy, tàn thuốc rơi xuống.
“Ông chủ, ông… sao vậy?”
“Mau, mau chuẩn bị xe, mau!”
…
Cốc cốc cốc!
Những tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Long đang ngồi trên ghế đọc sách khẽ nhíu mày, liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tường.
Đã chín giờ rồi, ai lại tới muộn vậy? Lẽ nào có người tới khám bệnh sao?
Trong lòng Tần Long nghĩ, sau đó đi ra mở cửa.
Nhưng lại thấy một người đàn ông trung niên lực lưỡng đứng ở cửa, người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm, thần sắc nghiêm túc, đôi mắt rất sâu, đó là ánh mắt chỉ có người từng trải qua muôn ngàn sóng gió mới có.
“Ông là?”
“Là cậu Tần phải không?”, sắc mặt uy nghiêm của người đàn ông dịu đi đôi chút, khẽ cười, trong giọng nói mang theo một tia cung kính.
“Là tôi”.
“Cậu Tần, xin chào! Cho phép tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Diệp Hổ, là bố ruột của bạn học Diệp Viên Viên, cậu Tần, rất vui được gặp cậu”, Diệp Hổ duỗi tay ra, cười hiền hòa.
Nhưng Tần Long không bắt tay, một tay giữ mép cửa, nhạt giọng hỏi: “Thì ra là ông chủ Diệp, sao vậy, có chuyện gì sao?”
Diệp Hổ có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, ông ấy mỉm cười, sau đó lùi về sau một bước, cúi người một cái thật sâu với Tần Long.
“Cậu Tần, chuyện xảy ra hôm nay thực sự xin lỗi, tôi tới đây là để xin lỗi cậu!”
Một góc 90 độ, cúi người sâu, không hề nhúc nhích, tựa hồ như đang chờ Tần Long đáp lại.
Chương 23: Nhận tiền
Tần Long ngây ra, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, vội vàng luống cuống đỡ Diệp Hổ dậy.
“Ông chủ Diệp làm gì vậy? Tôi và Viên Viên là bạn học, cho dù có mâu thuẫn, cũng không đến mức chú đến đây xin lỗi”, Tần Long nói.
Thế sao cậu không sớm đỡ tôi dậy, eo tôi đau chết đi được.
Khóe miệng Diệp Hổ khẽ giật giật, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thường, lắc đầu nói: “Cậu Tần là người độ lượng, cho dù có chuyện gì với Viên Viên cũng nhất định sẽ tha thứ cho nó, tuy nhiên hôm nay chuyện xảy ra ở trường học cũng có liên quan đến tôi, nếu tôi không sắp xếp đám người Trương Hào bảo vệ Viên Viên, bọn họ sẽ không xảy ra xung đột với cậu Tần, vì vậy tôi nhất định phải tới đây xin lỗi”.
“Ồ”.
Tần Long đánh giá ông ấy một cái, sau đó bình thản nói: “Ông chủ Diệp khách sáo rồi, tấm lòng yêu quý con gái đó của chú, tôi có thể hiểu được, mặc dù tôi chỉ là một học sinh nghèo, nhưng cũng có nghe qua về danh tiếng của ông chủ Diệp, ông chủ Diệp là một người không thích hạ mình, bây giờ lại chạy tới đây xin lỗi một học sinh nghèo, chắc chắn là có việc cần giúp đỡ, chúng ta không cần vòng vo nữa, nói đi ông chủ Diệp, chú đích thân tới đây có chuyện gì?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hổ hiện lên một tia kinh ngạc, từ miệng Trương Hào ông ấy đã biết rằng Tần Long không hề tầm thường, nhưng không ngờ rằng cho dù đối diện với ông ấy, đường đường là một ông chủ lớn của tập đoàn nguy nga của thành phố Thịnh Hoa nhưng cậu học sinh này lại có thể duy trì được sự bình tĩnh, một phát đã nhìn ra được mục đích của ông ấy.
Có vẻ như cậu nhóc này quả thực không đơn giản.
“Nếu cậu Tần đã nói như vậy, vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa, lần này tới đây, không chỉ là để thay con gái xin lỗi, đồng thời có một chyện muốn nhờ vả”, Diệp Hổ vừa nói một lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng đưa cho cậu.
“Đây là?”
“Bên trong là một triệu, mặc dù không nhiều lắm, nhưng là chút tâm ý cảm tạ cậu Tần cứu con gái tôi hai lần, mong cậu nhận lấy”, Diệp Hổ cười nói.
“Ồ”, Tần Long bình tĩnh nhận lấy.
Một triệu đối với anh quả thực không nhiều, trên đời này để có thể mời được anh chữa bệnh, quả thực bỏ tiền thôi là chưa đủ, còn phải xem tâm trạng của anh, nhưng phàm là người biết đến danh hiệu ‘Quân Vương’, chỉ cần ‘Quân Vương’ đồng ý ra tay, cho dù người đó đã chết thì cũng phải sống lại”.
Bởi vì lệnh quân như trời.
“Mặc dù chú đưa tôi số tiền này, nhưng tôi thừa nhận rằng số tiền này tôi xứng đáng có được, còn về việc giúp chú, tôi không muốn giúp, chú có thể đi được rồi”, Tần Long nhét thẻ vào trong túi, cười nói.
Khóe miệng Diệp Hổ giật giật, sững sờ.
Ông ấy không thể ngờ được, Tần Long lại có thể nhận tiền xong trở mặt luôn.
Một lúc sau ông ấy mới hoàn hồn lại, cười khổ: “Nếu cậu Tần đã không đồng ý giúp, vậy cũng không sao, nửa đêm làm phiền, mong cậu Tần lượng thứ… tôi xin phép cáo từ trước”.
Nói xong liền xoay người rời đi, bước đi rất nặng nề.
Mãi cho đến khi Diệp Hổ lên xe, Tần Long vẫn không nói gì.
“Ánh mắt thống khổ, không có phẫn nộ, không có dục vọng, xem ra thực sự tới cứu con gái… thôi bỏ đi, giúp ông ấy một lần vậy, ai bảo con gái ông ấy xinh đẹp như vậy”, Tần Long xoa cằm lẩm bẩm, xoay người đóng cửa lại.
Với chiếc thẻ này, tạm thời có thể không cần ra ngoài bày sạp hàng rồi.
Ngày hôm sau.
Tần Long đi vào trong lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi anh xuất hiện, ánh mắt của cả lớp đều tập trung vào anh.
“Sao Tần Long lại không sao vậy? Hôm qua sau khi tan học không phải cậu ấy bị Chu Thao, Trương Hồng Cường chặn ở cổng trường sao?”
“Kỳ lạ là lúc này mà Trương Hồng Cường lại không xuất hiện”.
“Liệu có phải do Tần Long đánh cho Trương Hồng Cường vào viện rồi nên mới không đến đấy chứ?”
“Sao có thể được”.
“Nhưng hôm qua có người nhìn thấy sau khi tan học Tần Long ôm hoa khôi Diệp vào trong phòng học không người đấy”.
“Cậu bớt ba qua đi! Cậu ta vào phòng học không người với hoa khôi Diệp sao? Cậu điên rồi à!”
Các học sinh thì thầm thậm thụt.
Đủ thể loại tin tức tầm phào đổ dồn vào người Tần Long.
Tần Long ngồi ở chỗ của mình không thèm để ý, căn bản không thèm để ý đến lời đàm tiếu bên tai.
Huy Thái Lang nằm gục trên bàn từ lâu, khi cậu ta ngẩng đầu dậy, không ít bạn học bật cười.
Lúc này, khuôn mặt của cậu ta sưng phù như một cái đầu lợn vậy, tóc còn màu xanh lá.
Tần Long cũng kinh ngạc.
“Này, cậu là ai vậy?”
“Anh Long, em là Huy Thái Lang đây”, Huy Thái Lang dở khóc dở cười nói.
Tần Long sửng sốt.
“Huy Thái Lang? Tôi nhớ hôm qua cậu bị thương không nặng mà, lẽ nào trên đường quay về lại bị đánh à?”
“Không có… Chỉ là hôm qua sợ quá, về nhà không cẩn thận bị lăn xuống dốc”, Huy Thái Lang khóc không ra nước mắt nói.
“Đẹp mặt nhỉ, thế nào gọi là giả ngầu bị sét đánh”.
“Đâu có đâu anh Long, nếu thực sự muốn giả ngầu, thằng em này sao có thể là đối thủ của anh được chứ”.
“Tôi đấy gọi là ngầu thật chứ giả ngầu chỗ nào hả?”
“Đúng đúng đúng, anh Long nói đúng”, trên mặt Huy Thái Lang đầy vẻ nịnh bợ, sau chuyện ngày hôm qua, cậu ta bái phục Tần Long đến mức không dám gọi cả tên anh.
Tần Long không chịu nổi tên này, tùy ý lấy một quyển sách đặt lên bàn, sau đó nhắm mắt lại.
Chương 24: Đẹp trai
“Anh Long, nói đi nói lại, chúng ta xui thật đấy. Hôm qua lần đầu tiên làm bạn cùng bàn, hôm nay đã phải chia tách rồi, haiz”, Huy Thái Lang một tay chống cằm, vẻ mặt uất ức, cười khổ.
Tần Long tò mò nhìn cậu ta nói: “Nói gì vậy, làm như sinh ly tử biệt thế?”
“Đám Trương Hồng Cường nhập viện rồi”, Huy Thái Lang trầm giọng nói một câu.
Tần Long ngây ra.
Đám người Trương Hồng Cường nhập viện tập thể, chuyện này nhất định không đơn giản, nếu như bị điều tra ra là do Tần Long và Huy Thái Lang làm, hai người bị cho thôi học là chuyện chắc như đinh đóng cột, dựa vào thực lực của nhà họ Trương, muốn ra tay hành động thực sự quá dễ dàng.
“Đám dân thường chúng ta làm sao có thể là đối thủ của họ được chứ? Chỉ cần Trương Hồng Cường nói rằng do chúng ta làm, chúng ta sẽ xong đừi”, Huy Thái Lang thở dài.
“Sao? Hối hận rồi à?”, Tần Long hỏi.
“Hối hận? Sao có thể được?”, Huy Thái Lang cười lạnh một tiếng, khuôn mặt chợt trở nên u ám: “Huy Thái Lang em mặc dù hay khoác lác, nhưng có một số chuyện dám làm thì dám nhận. Anh là bạn cùng bàn của em, em nói rằng sẽ bao che cho anh thì nhất định sẽ bao che cho anh, huống hồ tên Trương Hồng Cường đó em đã muốn đánh nó từ lâu rồi, cho dù có bị thôi học cũng đành phải chịu! Mặc dù chỉ được làm bạn cùng bàn của anh một ngày, nhưng em sẽ không quên anh đâu!”
Giọng điệu hào sảng, không chút để bụng.
Cũng coi như là nam tử hán.
Tần Long cười nhẹ một tiếng, không tiếp lời nữa.
Lúc này ngoài cửa truyền tới những tiếng xôn xao, sinh viên trong lớp lần lượt nhìn về phía cửa liền nhìn thấy một cô gái đáng thương đi vào.
Cô gái hai mắt đỏ hoe, cùi đầu, mang theo vẻ bi thương liếc nhìn Tần Long, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nuốt hết câu chữ vào trong bụng, ngồi xuống chỗ của mình.
Trái tim của vô số nam sinh lập tức nhói lên, từng người một đứng dậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa.
“Viên Viên à, cậu sao vậy?”
“Ai bắt nạt cậu? Nói với tớ đi!”
“Chết tiệt, là do ai làm?”
Những tiếng nói giận dữ vang lên.
Các chàng trai náo loạn, ngay cả các cô gái, những người có trái tim sắt đá nhất cũng rung động trước dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của Diệp Viên Viên lúc này.
“Hoa khôi Diệp sao vậy? Bị ức hiếp à?”, Huy Thái Lang cũng tò mò hỏi.
“Tần Long, sao Diệp Viên Viên lại như vậy?”
Tư Khả Hân bức xúc đi tới, đập tay lên bàn, khuôn mặt phẫn nộ.
“Tôi không biết”, Tần Long lạnh nhạt nói.
“Cậu…”, Tư Khả Hân tức điên lên, liếc nhìn Diệp Viên Viên, nghiến răng nói: “Uổng cho sự thông minh cả đời của tôi, thế mà hôm qua lại bị con nhóc này lừa, không ngờ rằng nó lại không về nhà mà chạy đi cứu cậu… Tần Long tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có làm gì Diệp Viên Viên không?”
“Có”, Tần Long lạnh nhạt nói.
Tư Khả Hân hít sâu một hơi, mở to hai mắt: “Cậu làm gì rồi?”
Khóe miệng Tần Long khẽ nhếch lên: “Bí mật”.
“Cậu…”, Tư Khả Hân sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Tần Long đang chơi mình lập tức tức giận giậm chân: “Tần Long, cậu đợi đấy cho tôi!”
“Ờ!”, Tần Long đáp một tiếng, tiếp tục đọc sách.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Khả Hân đỏ bừng rồi trắng bệch, giậm chân giận dữ bỏ đi.
Các học sinh liếc sang một bên, trong đó có không ít ánh mắt muốn giết người.
“Thì ra là Tần Long”.
“Chết tiệt!”
“Đợi đấy, phải cho nó biết mặt”.
Vài tiếng răng rắc truyền đến.
Nhưng Tần Long không quan tâm.
“Uây anh Long xịn thế, đa tình đấy, đầu tiên là hoa khôi Diệp, bây giờ lại đến hoa khôi Tư… Anh mới chuyển đến ngày thứ hai thôi mà đã khiến cả hai hoa khôi mê mẩn rồi!”, hai mắt Huy Thái Lang phát sáng, kéo lấy cánh tay của Tần Long: “Anh Long, đại ca Long! Xin hãy chỉ giáo!”
“Được, chiêu thứ nhất”.
“Là gì?”
“Đẹp trai”.
“…”
Tiếng chuông báo tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên.
Các học sinh rời khỏi lớp theo nhóm hai và nhóm ba.
Tư Khả Hân đã thu dọn xong sách vở từ sớm, ngồi ở bên cạnh Diệp Viên Viên chờ đợi.
“Bạn học Diệp”.
Lúc này Tần Long đi tới.
Hai cô gái đều sững sờ.
Ánh mắt của các bạn cùng lớp đều tập trung lại.
“Bạn học Tần Long, có… có chuyện gì sao?”, Diệp Viên Viên có chút không hiểu, lắp bắp hỏi.
“Tôi có chuyện muốn tìm bố cậu, cậu gọi điện cho ông ấy, hẹn địa điểm gặp mặt”, Tần Long nói.
“Được… được”, Diệp Viên Viên mù mờ nhưng vẫn không từ chối.
“Cậu tìm bố của Viên Viên làm gì?”, Tư Khả Hân ở bên cạnh cảnh giác hỏi.
Cũng không có gì phải giấu diếm, Tần Long nói thẳng; “Liên quan đến bệnh trên người cậu ấy”.
Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của hai cô gái đều run lên.
Chương 25: Bàn bạc
Diệp Hổ nhận được điện thoại vội vã từ công ty tới, địa chỉ cũng không xa lắm, là nhà khách Ứng Khách đối diện trường trung học số một Thịnh Hoa.
Diệp Hổ giàu có và quyền lực nên đã trực tiếp đặt chỗ ở tầng hai của nhà hàng vào buổi trưa, khi biết vị khách sắp tới là chủ tịch tập đoàn Thịnh Hổ, ông chủ nhà hàng vội vàng đích thân bê rượu tới, nhưng lại bị vệ sĩ của Diệp Hổ chặn lại.
“Cậu Tần, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như cậu đồng ý ra tay, tiền không phải là vấn đề, cậu muốn điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng, chỉ cần cậu bằng lòng cứu con gái tôi!”, Diệp Hổ sốt sắng nói.
Tư Khả Hân ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Diệp Viên Viên và cô ấy lớn lên cùng nhau, hai người là bạn thân chuyện gì cũng có thể tâm sự, đối với bệnh tình của Diệp Viên Viên, Tư Khả Hân đương nhiên biết rõ.
Từ nhỏ cô ấy đã có một ước nguyện, đó là chữa khỏi bệnh cho Diệp Viên Viên, vì vậy cô ấy đã quyết tâm đăng ký vào trường đại học y, nhưng đến bây giờ, cô ấy mới hiểu suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào, ngay cả đến những bác sĩ nổi tiếng quốc tế cũng bó tay bất lực, đợi cô học được thì đến mùa quýt.
Nhưng bây giờ dường như người trước mặt này có cách…
“Chú không hỏi tôi liệu có thể chữa khỏi cho bạn học Diệp được không sao?”, Tần Long nói.
Diệp Hổ nhất thời cứng họng, sửng sốt nói: “Vậy… cậu Tần có thể chữa khỏi cho con gái của tôi sao?”
“Có thể, nhưng quá trình điều trị tương đối dài, bệnh tim của bạn học Diệp là bẩm sinh, hơn nữa còn không phải bệnh bình thường, trong cơ thể cậu ấy có một luồng khí, luồng khí này nếu không được thanh lọc thì giống như một quả bom hẹn giờ ở trong cơ thể, nhưng để loại bỏ luồng khí này, khoa học kỹ thuật y tế hiện đại vẫn chưa thể làm được, chúng ta chỉ có thể dựa vào Đông y thôi”, Tần Long chậm rãi nói.
Diệp Hổ nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên.
“Tần Long, sao cậu lại biết chi tiết như vậy? Khi đó chú Diệp điều tra rõ lâu mới biết được về bệnh tình của Viên Viên đấy”, Tư Khả Hân vô cùng kinh ngạc nói.
“Bởi vì tôi là thần y”, khóe miệng Tần Long khẽ nhếch lên nụ cười.
“Cứ chém gió đi, đừng tưởng tôi không biết, cậu hoàn toàn không có chứng nhận hành nghề y!”, Tư Khả Hân hừ lạnh một tiếng.
“Vậy thì cậu Tần, xin cậu ra tay cứu con gái tôi với. Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, chỉ cần cậu bằng lòng, cậu muốn gì tôi cũng đều cho cậu. Tôi dập đầu lạy cậu!”, Diệp Hổ có chút kích động, lập tức rời khỏi ghế và quỳ xuống.
Tần Long vội vàng đưa tay ngăn cản.
“Chú Diệp, không cần phải khách sáo như vậy, Viên Viên là bạn học của tôi, sao tôi có thể thấy chết không cứu được, tuy nhiên chú muốn tôi cứu cậu ấy thì phải đồng ý mấy điều kiện của tôi”, Tần Long nói.
“Cậu Tần xin cứ nói”.
Diệp Hổ vội vàng nói.
Tần Long vẻ mặt nghiêm túc: “Thứ nhất, trong quá trình tôi chữa trị cho Diệp Viên Viên, mọi người không được có bất cứ nghi ngờ gì về y thuật của tôi. Nếu như có người nghi ngờ, cản trở việc điều trị, tôi sẽ lập tức dừng lại, không chữa tiếp nữa”.
“Yên tâm, nếu tôi đã dám nhờ cậu Tần chữa trị cho con gái tôi, nhất định là tin tưởng cậu. Cậu chỉ cần mạnh dạn chữa trị, tôi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ y thuật của cậu”, Diệp Hổ vỗ ngực bảo đảm.
Tần Long gật đầu: “Điều thứ hai, giúp tôi tìm một người tên Liễu Bàn Nhược”.
“Là người của thành phố này sao?”, Diệp Hổ hỏi.
“Chắc là… phải…”, Tần Long dường như rơi vào trầm tư, hai mắt có chút thất thần.
Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên đều tò mò nhìn Tần Long.
Liễu Bàn Nhược? Đó là ai vậy?
“Tìm người đơn giản, cho dù đào ba tấc đất nên tôi cũng sẽ tìm được người cho cậu Tần”.
“Có lời này của chú Diệp tôi yên tâm rồi. Điều thứ ba đối với chú mà nói khá đơn giản. Hôm qua tôi có xích mích với bạn học ở trường, nghe nói chú Diệp có chút quan hệ ở trong thành phố, nhờ chú Diệp giúp tôi một chút”.
“Không biết cậu Tần có xích mích với ai?”, Diệp Hổ suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Bởi vì ở trường trung học số một Thịnh Hoa có rất nhiều con cháu của các ông trùm lớn, Diệp Hổ không dám đồng ý bừa.
“Nhà họ Trương, Trương Hồng Cường”, Tần Long nhẹ giọng nói.
“Nhà họ Trương à… Mặc dù có chút phiền phức, nhưng vẫn có thể xử lý được”, Diệp Hổ suy nghĩ một chút, vỗ tay đồng ý.
Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân nhìn nhau, mỉm cười. Chuyện này nếu như Diệp Viên Viên mở lời với Diệp Hổ, có lẽ sẽ bị từ chối, Diệp Hổ là thương nhân, sẽ không vì những mâu thuẫn nhỏ của đám trẻ con mà tùy tiện đắc tội với người khác. Nhưng Tần Long thì khác, bây giờ gần như đã là khách quý của nhà họ Diệp rồi.
“Vậy được, chỉ ba điều này thôi, đợi lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc thứ cấp. Mọi người tự tới tiệm thuốc mua, bắt đầu từ ngày mai, mỗi tối tôi sẽ đích thân tới để tiêm cho bạn học Diệp”.
“Tôi sẽ điều xe đưa đón cậu Tần, nếu cậu Tần không để bụng thì có thể về cùng con gái tôi”, Diệp Hổ vội vàng nói.
“Không cần đâu, tôi thì không sao, nhưng nếu để những bạn học khác nhìn thấy thì ảnh hưởng không tốt tới bạn học Diệp, cậu ấy là hoa khôi đấy”, Tần Long xoa xoa mũi.