Thu Nhi thấy hắn tiến đến lại càng hoảng sợ, cuống quít cầm lấy khăn hỉ hướng trên đầu Lâu Thanh Vũ phủ, trong miệng còn kêu: “Thiếu gia mau mau…”
“Mau cái gì.” Lâu Thanh Vũ ngăn lại động tác của hắn, nói: “Đừng hoảng, ngươi đi ra ngoài đi.”
Già La Viêm Dạ nhìn chằm chằm hắn, Thu Nhi tay run lên, lo lắng mà liếc mắt nhìn Lâu Thanh Vũ, bị hắn dùng ánh mắt ý bảo lui ra, không thể làm gì khác hơn là hoang mang rối loạn vừa nhìn vừa đi ra ngoài.
G
ià La Viêm Dạ nhìn Lâu Thanh Vũ, thấy hắn tùy ý ngồi ở bên cạnh bàn, trên tay còn bưng chén rượu, nhớ tới dáng tươi cười vừa rồi của hắn, cùng bộ dạng lúc này cách biệt một trời, ngực có chút không vui, lại bình khí không nói gì.
Lâu Thanh Vũ cầm lấy bầu rượu, đổ cho hắn một chén, nói: “Uống hết rượu giao bôi, chúng ta chính là phu thê rồi. Nhị điện hạ, thỉnh.”
Già La Viêm Dạ ở bên cạnh hắn ngồi xuống, bưng lên chén rượu, nhếch nhếch khóe môi, nói: “Sao? Nghĩ thông suốt rồi? Cam tâm tình nguyện gả cho ta?”
“Không phải thế ta ngồi tại đây làm gì?”
“Ngươi vẫn không tò mò ta vì sao lấy ngươi?”
“Ta ngược lại là rất hiếu kỳ, ngươi vì sao cự tuyệt tam công chúa Tân quốc.”
Già La Viêm Dạ nói: “Ngươi cho rằng là vậy?”
Lâu Thanh Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Lấy lui làm tiến đi. Ngươi mới vừa bị hoàng thượng triệt quân quyền, sứ thần Tân quốc liền chỉ đích danh cùng ngươi thông gia, nếu ưng thuận chẳng phải là làm cho người khác nghi kỵ? Ngươi đẩy việc này, hoàng thượng quả nhiên đối với ngươi an vài phần tâm, lần này xuất chinh lại mệnh lệnh ngươi làm thống soái, tuy rằng không phải quân đội cũ của ngươi, nhưng hai mươi vạn đại quân Tây Nam, chắc hẳn ngươi cũng có năng lực thu phục.”
Già La Viêm Dạ trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, còn có một phần tán thưởng không xem thường.
Lâu Thanh Vũ tiếp tục nói: “Lần thông gia này, khả năng ngươi trước đó cũng không biết, ta nghĩ hẳn là là Tương thái sư an bài đi? Xem ra ngươi cũng không muốn nhận phần chuẩn bị này của hắn.”
“Những suy đoán này chỉ là của ngươi mà thôi.”
Lâu Thanh Vũ cười khẽ: “Không sai, tất cả đều là suy đoán của Thanh Vũ. Có điều Thanh Vũ mặc kệ đoán sao, đều tuyệt sẽ không cho rằng nhị điện hạ là bởi vì là đối với Thanh Vũ có lòng ham muốn, mới đối với sự chú trọng của công chúa ngoảnh mặt làm ngơ.”
Già La Viêm Dạ dừng một chút, không có tiếp lời hắn, chuyển đổi trọng tâm câu chuyện nói: “Nếu đã uống qua rượu giao bôi, kế tiếp là đêm tân hôn của chúng ta.”
Lâu Thanh Vũ nói: “n.”
Hai người đều ngồi không nhúc nhích. Già La Viêm Dạ xoay chén rượu trong tay, dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn Lâu Thanh Vũ, thấy đầu hắn hơi rũ xuống, lông mi dài che đậy đôi mắt, nhìn không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Già La Viêm Dạ đang đắn đo nói chút gì đó, Lâu Thanh Vũ đột nhiên ngáp một cái, lười biếng đứng dậy, khiến cho Già La Viêm Dạ càng hoảng sợ.
“Mệt chết, hóa ra đại hôn vất vả như thế. Nhị điện hạ, trước tiên ta phải nghỉ ngơi đã.”
Già La Viêm Dạ nhìn hắn chậm rãi đi tới bên giường, nới rộng dây lưng quần áo, đá rớt hài tử (giầy), nằm lên trên giường, đắp chăn, xoay người ngủ.
Già La Viêm Dạ kinh ngạc. Lâu Thanh Vũ ở trước mặt hắn lúc nào cũng bị hắn lặp đi lặp lại nhiều lần hành vi làm người khác kinh sợ ngoài dự đoán, lúc này không khỏi có chút thẹn quá thành giận, đi tới bên giường nói: “Ai cho ngươi liền ngủ như thế?”
Lâu Thanh Vũ quay đầu lại: “Vậy nhị điện hạ muốn như thế nào?”
Già La Viêm Dạ nói: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, ngươi sao nhẫn tâm đối với bản vương lãnh đạm như vậy.”
Lâu Thanh Vũ đột nhiên nắm chặn chế trụ cổ tay Già La Viêm Dạ, mạnh mẽ dùng sức, túm hắn lên trên giường, xoay người đè xuống, tà cười nói: “Điện hạ nói đúng, đêm tân hôn, chung quy nên làm chút gì đó.”
Già La Viêm Dạ lấy làm kinh hãi, muốn đứng dậy, lại đột nhiên phát hiện cả người bủn rủn, tay chân vô lực, không khỏi hét: “Ngươi đã làm cái gì? !”
Lâu Thanh Vũ nói: “Điện hạ có chỗ không biết, trước khi Thanh Vũ gả nhập vương phủ gia phụ từng để người kiểm tra Thanh Vũ, phát hiện Thanh Vũ thân là thân nam tử, hậu đình so với người thường chặt đến mấy lần, không cách nào hầu hạ. Thanh Vũ suy tính bản thân đã gả vào hoàng gia, chính là người của nhị điện hạ, nếu là không thể làm người vui sướng, chẳng phải là khiến nhị điện hạ ngày sau phải khó khăn kìm nén dục vọng? Cho nên Thanh Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vì để điện hạ vui sướng, đành phải cách khác hầu hạ điện hạ rồi.”
Hắn vừa nói, một bên không biết từ nơi này tìm tới hai khối khăn vuông, lôi kéo hai tay Già La Viêm Dạ, nâng lên cao quá đầu, tách buộc tại hai cạnh đầu giường.
“Ngươi, ngươi…” Già La Viêm Dạ vừa sợ vừa giận, con ngươi sắc nhọn hận không thể ăn thịt ngươi.
Lâu Thanh Vũ khe khẽ cười, cúi đầu ở trên hai gò má hắn hôn hôn, nói: “Mùi vị của nhị điện hạ không tồi mà. Lần trước ở ngự hoa viên vẫn chưa làm đến hết, hôm nay động phòng hoa chúc, cần phải khiến điện hạ thoả mãn.”
“Ngươi dám…”
“Suỵt ── ” Lâu Thanh Vũ làm động tác im lặng, nói: “Điện hạ thanh âm không nên quá lớn, nếu khiến người bên ngoài đi vào, thấy bộ dạng người hiện tại không tốt cho lắm. Niềm vui khuê phòng này, tự chúng ta biết là được, hà tất khiến người ngoài xem.” Lời nói thuần thục, đem Già La Viêm Dạ lột sạch.
Già La Viêm Dạ khí nộ đan xen, suýt nữa ngất. Lại nghe Lâu Thanh Vũ bên tai lại thổi tiếng huýt sáo, nhỏ giọng nói: “Dáng người điện hạ thật không tồi…”
“Buông! Ngươi không được chạm ta!”
“Điện hạ nói như vậy thì không được rồi, chúng ta nếu đã phu thê, sờ nhẹ thì có cái quái gì.”
Lâu Thanh Vũ hai tay ở trên người hắn xoa loạn, từng nơi quét qua dưới kỹ xảo điêu luyện mà đỏ ửng lên, nhất là ở chỗ cơ ngực hắn dừng lại thật lâu, đối với hai khối điểm đỏ nắn nắn xoa bóp, rất nhanh liền chà xát nó dựng lên.
Lâu Thanh Vũ âm thầm bội phục Lâu Thanh Tường tìm được nhuyễn cân tán hiệu lực siêu cường, một chút công phu như thế khiến Già La Viêm Dạ trở tay trói gà không chặt. Hắn chỉ nói với Lâu Thanh Tường nhị hoàng tử võ công cao cường, nếu ngày nào đó khi dễ hắn chẳng phải là không có còn lực trả đòn? Bởi vậy ta van Lâu Thanh Tường ngươi xin mấy thứ vật phẩm ‘Phòng thân’. Xem ra lúc đó đã thực sự là tìm đúng người, Lâu Thanh Tường ở trên giang hồ thật đúng là không phải loại hồ đố thiếu muối. Có điều nếu là cho hắn biết bản thân dùng đồ hắn cho đối phó với nhị hoàng tử như vậy, chỉ sợ tức giận con mắt cũng phải trợn tròn.
Lâu Thanh Vũ vừa trêu đùa, vừa ở trên người Già La Viêm Dạ xoa xát chơi đùa, nhìn bộ dạng hắn dần dần động tình, không khỏi rất có cảm giác thành quả. Hắn biết bản thân có cơ hội thuận lợi không nhiều, lần này là bởi vì là Già La Viêm Dạ lơ là cảnh giác, nhưng qua tối hôm nay, sau này sợ khó tìm đến cơ hội tiếp theo như vậy. Cho nên phương pháp chỉ có một, chính là khiến Già La Viêm Dạ đối với hắn biết mùi vị ăn đến tận xương, khó có thể dứt bỏ. Mà cái này, phải nhờ vào kinh nghiệm *** kiếp trước phong phú của hắn cùng đủ loại kiến thức *** đến qua các con đường khác nhau.
Lâu Thanh Vũ triển khai thế tiến công, Già La Viêm Dạ rất nhanh liền chống đỡ không được, thở dốc mà tiết ở trong tay hắn. Lâu Thanh Vũ lấy ra một bình sứ, đổ ra một ít dịch thể không biết tên, không chút báo hiệu mà vẽ loạn ở chỗ bí mật của Già La Viêm Dạ.
Già La Viêm Dạ cả người cứng đờ, rõ ràng ý thức được hắn muốn, không khỏi cả giận nói: “Lâu Thanh Vũ, ngươi nếu dám như thế đối với ta, ta tuyệt không buông tha ngươi!”
Lâu Thanh Vũ cong lên khóe môi, hạ thấp ánh mắt, nhìn hắn chăm chú, tà tà cười nói: “Chờ nhị điện hạ thử qua sau này lại nói đi. Nói không chừng khi đó, ngươi thực sự không muốn ta buông ra nữa ấy chứ.”
Màn hỉ hạ xuống, tua rua nhẹ buông. Ngoài phòng gió thu nhè nhẹ, màn vải khe khẽ đu đưa.
Mấy hỉ nương ở ngoài phòng chờ, mơ hồ có thể nghe bên trong có tiếng nói, lại nghe không rõ ràng nói cái gì. Thu Nhi con mắt đỏ canh giữ ở ngoài cửa, kề cà không chịu rời đi. Một song thị thấy ánh nến phòng trong chợt lóe, bỗng tắt, đối với mấy người phất tay nói: “Được rồi được rồi, nhị điện hạ cùng vương phi đã ngủ rồi, tất cả mọi người lui đi.”
Thu Nhi con mắt đỏ không chịu đi, song nhi kia cười nói: “Yêu, lo lắng vương phi chúng ta a? Yên tâm đi, vương phi lớn lên đẹp như vậy, nhị điện hạ sẽ thương hương tiếc ngọc thôi.”
Đang nói, bỗng nhiên nghe phòng trong mơ hồ truyền đến tiếng hô thấp trầm, mấy người đều không tự chủ được mà nghiêng tai lắng nghe. Bên trong chỉ chốc lát lặng im, mơ hồ vang lên tiếng mây mưa. Thanh âm kia cực kỳ mơ hồ, chắc là người công lực cao thâm, cũng chỉ có thể nghe sơ sơ.
Mọi người nhìn nhau cười, ở phòng ngoài lại dừng lại không được, đều rời đi. Song thị (song nhi hầu hạ) trước cùng Thu Nhi nói thấy Thu Nhi vẫn ngơ ngác đứng ở cửa, lôi kéo hắn, cười nói: “Ngốc hài tử, đừng ở chỗ này mọc rễ à, sáng sớm ngày mai chủ tử nhà ngươi còn cần có ngươi hầu hạ đó.”
Thu Nhi hồi phục lại tinh thần. Song nhi kia thấy hai mắt hắn đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới gió thu thổi đến điềm đạm đáng yêu, tâm không khỏi sinh thương tiếc, lôi kéo tay hắn nói: “Đừng lo lắng. Ta hầu hạ nhị điện hạ nhiều năm, biết hắn nhất mạnh miệng nhưng mềm lòng, sẽ không đối vương phi ra sao. Hơn nữa loại chuyện tình này, hễ là song nhi sớm muộn đều phải trải qua.”
Thế nhưng thiếu gia nhà của ta không phải song nhi.
Thu Nhi hít hít mũi, gật đầu, không nói gì.
Song nhi kia lôi kéo hắn đi một bên, một bên móc ra khăn tay lau mũi cho hắn, nói: “Ta là Ti Cẩm, là song thị trong phòng hầu hạ nhị điện hạ, sau này ngươi gọi Cẩm ca ca là được. Ngươi lần đầu vào phủ, không hiểu cứ việc tới hỏi ta. Ngươi tuổi còn nhỏ, ta sẽ chiếu cố ngươi…”
Thanh âm hai người nói dần dần đi xa. Ngoài hỉ phòng, hai chiếc đèn ***g đỏ lớn treo cao, dưới gió thu khe khẽ chập chờn. Trong phòng, là tiếng rỉ tai khuê phòng bí mật không thể nghe thấy