• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21
Ngoài lề tí, phần trước mọi người đọc xong cứ bảo mình với Đ.A gà mờ không có nghiệp vụ điều tra. Thú thực thì lúc đó mình vừa mới ra trường, còn thằng Đ.A suốt 2 năm học trung cấp chỉ ăn với chơi gái, đến khi ra trường thì toàn bố nó chỉ điểm cho phá án biết mẹ gì về nghiệp vụ đâu. Hơn nữa, mình viết lại cho mọi người thì nó đơn giản thế, chứ đặt vào hoàn cảnh thực tế nó có rất nhiều thứ tác động không đơn giản mà tìm ra được mấu chốt của vấn đề.

Mà đừng lấy Thư làm tiêu chuẩn, đọc các truyện của mình từ đầu đến giờ, chắc anh em cũng biết em ấy không phải người bình thường.

—–

Thôi lan man tí, quay lại câu truyện nhé.

Đ.A ngoan ngoãn chở tôi với Thư lên Vincom, xong lại phải lên mua vé cho bọn tôi rồi mới được quay lại Big C. Thật không hiểu con bé Kim Thanh nó cho thằng này ăn bùa ăn ngải gì mà khiến nó say mê điều tra truy tìm thế chứ.

Tôi nói chuyện này với Thư trong lúc ngồi chờ đến giờ vào xem phim, Thư cười bảo: Chả bùa chả ngải gì đâu. Con trai thường thích những đứa con gái thông mình và bí ẩn. Ông bạn cậu còn bị nó dắt mũi thì vẫn còn mê mệt nó.

Tôi ngạc nhiên: Đ.A đang bị dắt mũi á.

Thư cười nhạt. Con bé này thuộc loại quái thai ngâm a xít chứ không phải đơn giản đâu. Tớ còn chả biết nó định làm trò gì nữa đây.

Tôi cười: Thế không phải nó đang chơi trò cút bắt với Đ.A à.

Thư: Đ.A chưa đến mức để cho một đứa đang trốn truy nã mạo hiểm chơi trò cút bắt đâu. Sợ là ông bạn cậu lại biến thành quân cờ trong tay nó đấy.

Tôi: Làm gì đến mức thế. Chả nhẽ lại có đứa con gái cao thủ đến vậy.

Thư: Theo như những gì tớ thấy đến bây giờ thì nó thực sự cao thủ đấy.

Tôi: Chỉ mới có thế thôi mà cậu bảo nó cao thủ á. Có bằng được một góc cậu không.

Thư: Tớ đang sợ là tớ chưa bằng được một góc nó đây.

Tôi trố mắt: Nói linh tinh gì đấy, Người như thế sợ là chưa sinh ra trêи đời đâu.

Thư cười: Những việc cậu thấy mù mờ vốn dĩ nó rất rõ ràng. Rồi cậu sẽ thấy.

—–

Đến hôm sau thì tôi thấy luôn. Đang ngồi ở văn phòng thì thằng Đ.A gọi điện cho tôi giọng hí hửng: Ê ku, đi cafe đi, tao tìm thấy cả tá manh mối rồi.

Sau khi nghe Thư ca tụng em Kim Thanh, tôi bắt đầu thấy tò mò và hào hứng truy tìm em ấy hơn. Bởi vậy nghe thằng Đ.A rủ rê, tôi lập tức trốn làm chui ra ngồi quán cafe với nó.

—–

“Em Kim Thanh của tao bị oan” Vừa thấy mặt tôi thằng Đ.A đã hồ hởi thông báo. Tôi còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì nó lại tuôn thêm một chàng: “Tao đã linh cảm ngay từ đầu rồi mà, rõ ràng có uẩn khúc gì ở đây, người như em ấy không thể là tội phạm được, tao biết mà”

Tôi cười: Em Kim Thanh là của mày từ bao giờ đấy. Người như em ấy không thể là tội phạm… Thế cái việc chuốc thuốc mê xong lấy trộm đồ của mày cũng không phải tội phạm à.

Đ.A gãi đầu gãi tai: Cái đấy là chuyện nhỏ, coi như tao cho em ấy thôi. Ý tao là em ấy không phải thủ phạm trong vụ cướp 2 tỷ ấy.

Tôi: Vậy là máy quay ở Big C ghi lại hình ảnh em Kim Thanh mua hàng ở đó đúng thời gian xảy ra vụ trộm à.

Đ.A: Sai bét. Nếu mà đơn giản như thế thì bọn điều tra nó lại bỏ qua chắc. Cái này phải có chuyên môn nghiệp vụ chắc như tao thì mới điều tra ra được.

Thấy mặt thằng Đ.A vênh ngược lên, tôi cũng ngứa mắt nhưng thôi, chả mấy khi nó được dịp vênh váo. Tôi hỏi lại: Sư bố ông, thế ông cho tôi xem cái chuyên môn nghiệp vụ của ông xem nào.

Đ.A vẫn lải nhải: Tao đảm bảo vụ này trừ tao, không ai đoán ra được.

Tôi (hết chịu nổi): Cái tổ sư bố mày, lải nhải mãi, thế không phải Thư mách nước thì giờ vẫn đang ngồi đó khóc. “Trừ tao không ai đoán ra được”. Nói thối như cứt.

Đ.A: Trêu vậy thôi, tao thấy vụ này ly kỳ vl mày ạ.

Tôi: Thì nói mẹ mày ra đi. Úp úp mở mở mãi.

Đ.A: Tao kiểm trả máy quay theo thời gian trong hoá đơn thì thấy đúng có 1 đứa con gái mua hàng vào thời gian đấy. Nhưng mà không phải em Kim Thanh.

Tôi chưng hửng. Bởi khi nghe thằng Đ.A nói em Kim Thanh vô tội. Tôi đã nghĩ ngay đến việc Em Kim Thanh muốn bọn tôi biết nó có bằng chứng ngoại phạm. Kiểu như đúng thời gian xảy ra vụ mất trộm thì em ấy đang đi mua đồ ở siêu thị.

Nhưng giờ Đ.A nó nói không phải em Kim Thanh thì quả thật hơi khó hiểu. Nhưng nếu Đ.A nói Kim Thanh vô tôi thì chắc phải có lý do gì đấy.

Nghĩ vậy tôi hỏi lại: Thế đứa bị ghi hình là ai? Mà số điện thoại Thư đưa cho mày là của ai. Ko phải của em Kim Thanh à.

Đ.A: Lúc đầu tao cũng nghĩ y như mày ấy. Xong đến lúc xem lại camera ở siêu thị mới biết mình nhầm. Tao đành đi tra lại số ĐT mà Thư cho. Mày biết số của ai không.

Tôi: Bố ai mà biết được.

Đ.A: Số của em Linh, vợ thằng Dũng.

Tôi: Vậy chắc người bị ghi hình là Linh. Như thế cũng chưa có căn cứ để chứng minh em Kim Thanh vô tôi. Trừ khi… cái ghi hình là căn cứ chưng minh… em Linh mới là hung thủ.

Đ.A: Chuẩn rồi. Trong hồ sơ vụ án có lời khai của Linh. Em ấy khai khi đó đang về quê ở Thanh Hoá.

Tôi: Vậy là em Kim Thanh muốn mình biết em Linh đã khai gian dối.

Thằng Đ.A gật gù: Mày đầu óc cũng khá, vậy là có thể theo tao hành hiệp giang hồ rồi đấy.

Bỏ qua bộ dạng ngứa mắt của thằng Đ.A, tôi cười: Công an nhà mình thật là vãi chưởng, đi săn nã 2 vụ thì cả 2 vụ đều có án oan. Nhưng cái băng video ấy chỉ chứng minh được em Linh nói dối thôi chứ đâu phải căn cứ kết tội.

Đ.A: Vậy nên giờ anh em mình phải đi gặp em ấy.

—–

Linh ngồi trước mặt tôi. Em ấy quả thực rất xinh. Mà bởi vì em ấy rất xinh nên tôi càng tò mò hơn về….. em Kim Thanh. Con hồ ly đấy phải sắc nước hương trời thế nào mà thằng Dũng nó lại bỏ vợ chạy theo em ấy đây.

Nhưng nói chuyện với Linh một lúc, tôi đoán ra được phần nào. Linh là mẫu phụ nữ truyền thống, mắt không lúng liếng đưa tình, nói năng chuẩn mực, suốt buổi nói truyện cũng chả mở miệng cười được câu nào. Kiểu phụ nữ nhìn thì thích, muốn chiếm hữu, bao bọc, bảo vệ. Nhưng nhanh nhàm chán. Lấy về để cho thiên hạ biết mình có người vợ ngoan ngoãn thảo hiền thôi. Chứ đời sống hôn nhân chắc hẳn là sẽ ảm đạm và nhạt nhoà dấn. Nhất là cái khoản… kia. *Cười ɖâʍ đãng*.

Câu chuyện của bọn tôi với Linh nó cũng nhạt nhạt như con người em ấy vậy. Đ.A hỏi gì thì em ấy trả lời thế. Kể cả lúc động đến truyện quan trọng là bằng chứng ngoại phạm vụ mất tiền em ấy cũng trả lời đều đều: Tôi khai thế vì không muốn chồng tôi nghĩ tôi nói dối. Hôm đó tôi nói với chồng là về quê, nhưng thực ra tôi muốn có thời gian riêng cho mình. Vợ chồng tôi lúc đó đang căng thẳng chuyện hôn nhân. Tôi tính ra ngoài thuê khách sạn ở mấy hôm cho đầu óc nhẹ nhàng.

Đ.A: Nhưng việc chị khai gian dối làm ảnh hưởng đến hoạt động điều tra của chúng tôi.

Linh: Ảnh hưởng gì, tôi có thiếu tiền đâu mà phải lấy trộm tiền của nhà chồng. Anh có thể kiểm tra tài khoản của tôi. Lúc nào số dư cũng 10 con số.

Đ.A: Điều đó không có nghĩa là chị không cần tiền.

Linh thở dài: Nếu có đủ bằng chứng, anh cứ việc bắt tôi. Giờ tôi mệt rồi, mời 2 anh về cho.

Nói đến thế thì bọn tôi cũng đành chịu.

Bước ra khỏi nhà, Đ.A nói với tôi: Rõ ràng là con Linh này có vấn đề. Nhưng giờ mình không có manh mối nào bắt nó lòi đuôi ra được.

Tôi thở dài: Tao chả thấy nó có vấn đề gì cả. Bất cứ việc phạm tội nào cũng cần có động cơ. Nhưng con nhỏ này nó không có động cơ. Nó không cần tiền.

Đ.A cười tinh quái. Ai bảo nó ko có động cơ. Tiền không phải động cơ thì ghen tuông sẽ là động cơ.

Tôi: Nhìn cái mặt nó lạnh như tiền thế thì ghen tuông cái nỗi gì. Nhưng thôi, cứ coi như mày đúng. Thế tiếp theo mày định làm gì. Đừng bắt tao đi tìm Thư xin ý kiến đấy nhé.
Chương 22
Tôi: Nhìn cái mặt nó lạnh như tiền thế thì ghen tuông cái nỗi gì. Nhưng thôi, cứ coi như mày đúng. Thế tiếp theo mày định làm gì. Đừng bắt tao đi tìm Thư xin ý kiến đấy nhé.

Nói thế nhưng rốt cục thằng con rời cũng bắt tôi đi gặp Thư. Nó bảo đây là đi “trao đổi quan điểm” chứ không phải xin ý kiến. Haizzzz, mang tiếng 2 thằng con trai mà suốt ngày phải “trao đổi quan điểm” với 1 đứa con gái, kể cũng nhục. Nhưng quả thực nếu không “trao đổi quan điểm” thì bọn tôi cũng chả biết phải làm gì. Cảm giác mọi chuyện lúc nào cũng sẵn sàng đi vào ngõ cụt. Tôi còn đỡ, vì dù sao cũng thân thiết gần gũi, có nhục 1 tí thì đợi đến tối vẫn có cách “trả thù” sau…. *cười ɖâʍ đãng*. Còn thằng Đ.A thì khác, mang tiếng là cảnh sát điều tra nghiệp vụ đầy mình mà năm lần bảy lượt phải “trao đổi quan điểm” với Thư. Dù nó có tìm mọi cách để lấp ɭϊếʍ đi chăng nữa thì tôi cũng biết ku cậu khổ sở lắm. Chắc do bùa ngải của em Kim Thanh kia phải thế nào thì nó mới phải muối mặt như vậy thôi.

Bởi thế cho nên, sau khi “trao đổi quan điểm”, khi lần đầu tiên Thư đồng ý với quan điểm của mình, thằng Đ.A được dịp lên mặt vênh váo: Đấy thấy chưa, đã bảo là em Linh này có vấn đề mà, tôi trao đổi quan điểm với bà để chắc chắn hơn thôi.

Thư tủm tỉm cười: Ờ, mang tiếng cảnh sát điều tra thì chí ít cũng phải phải suy luận được như vậy chứ. Cứ ù ù cạc cạc thì đảng biết trông cậy vào ai. Mà vụ này chắc có doping của em Kim Thanh nên đầu óc ông mới sáng suốt đến vậy nhỉ.

Đ.A: Là trước giờ tôi không thể hiện thôi, chứ điều tra phá án là tài năng thiên bẩm của tôi rồi.

Với cả tôi làm việc là vì nước vì dân chứ cần đếch gì doping của thằng nào con nào.

Đệch mợ, nghe thằng con rời này ba hoa phét lác quả thực là ức chế ko chịu được. Tôi chen vào: Thế “tài năng thiên bẩm” cho tao hỏi là tiếp theo phải làm gì cái.

Đ.A: Mẹ cái thằng ngu này, tao đã nói rõ “tài năng thiên bẩm” của tao là điều tra phá án, tao đã điều tra suy luận ra là em Linh có vấn đề rồi đấy thôi. Còn việc làm thế nào để nó nhận tội thì không phải “thiên bẩm” của tao… Mà cả cái loại mày ấy, thân làm trợ lý, sếp đã điều tra cho đến thế rồi, còn mỗi cái việc bắt nó nhận tội mà cũng éo làm được. Còn quay ra văn vẹo, ông lại đuổi mẹ mày việc bây giờ.

—–

Tôi há hốc mồm: Ôi cái đệch mợ thằng con giời này, bố mày càng nhịn, mày lại càng lấn tới. Giờ tao lại còn là trợ lý cho mày nữa hả.

Đoạn quay ra quát: Thư, đóng cổng thả chó.

Thư: Thôi, 2 ông không phải diễn tấu hài mua chuộc tôi nữa. Vụ này tôi nghĩ tạm thời cũng hết cách.

Đ.A: Bà cũng hết cách á. Thế chẳng nhẽ giờ cứ để kệ thế sao.

Thư bình thản: Ông không việc gì phải sốt ruột. Người sốt ruột ở đây phải là em Kim Thanh của ông đấy. Chắc chắn sau khi quăng thính ra như vậy, em ấy sẽ theo dõi ông sát nút. Thấy ông không có động tĩnh gì, trách nhiệm của em ấy là phải cấp thêm tư liệu cho ông điều tra tiếp rồi.

Tôi: Vậy cũng đúng, nhưng trong thời gian này mình có thể tranh thủ điều tra thêm chỗ thằng Dũng với gia đình nó xem sao. Biết đâu lại ra manh mối gì.

Thư cắt lời: Nhất định không được làm gì trong thời gian này. Em Kim Thanh mà biết các ông vẫn tiếp tục điều tra, em ấy sẽ không xuất hiện đâu. Với lại, mình cứ mò mẫm không có định hướng, biết đâu lại thành bứt dây động rừng, thủ phạm nó xoá chứng cứ hoặc bỏ trốn mất thì sao.

Tôi: Nhưng bọn tớ đã đến gặp em Linh rồi, dây cũng đã bứt rồi còn gì nữa.

Thư cười bí ẩn: Chưa chắc em Linh đã là dây đâu.

—–

Rốt cục thì Đ.A cũng nghe lời, ngoan ngoãn về Nam Định.

Chiều hôm sau, đang ngồi làm việc thì tôi nhận được tin nhắn của Thư: Qua đón tớ nhé, có việc gấp.

Biết mỗi lần Thư nhắn như vậy là có chuyện quan trọng thực sự nên tôi vội trốn việc chạy qua đón Thư.

Vừa thấy tôi, Thư nói luôn: Mình qua nhà thằng Dũng đi.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: Sao sáng nay câu bảo thằng Đ.A tuyệt đối không được đến nhà Dũng.

Thư: Tớ bảo thằng Đ.A ko được đến chứ có nói 2 đứa mình đâu.

Tôi: Thế ko sợ bứt dây động rừng à.

Thư cười: Yên tâm, tớ chuẩn bị hết rồi.

Sau đó Thư bắt tôi gửi xe rồi gọi taxi.

—–

Theo chỉ dẫn của Thư, chúng tôi đến một toà nhà văn phòng trêи đường Khuất Duy Tiến. Sau khi thông báo cho lễ tân và đợi khoảng 5p thì 1 người đàn ông bước ra, khuôn mặt khá đẹp trai và lịch lãm… kiểu người có tiền.

Thấy bọn tôi, đồng chí có vẻ khá bất ngờ hỏi: Anh chị tìm tôi?

Thư: Anh là Dũng?

Đồng chí kia: Vâng tôi là Dũng? anh chị là ai.

Thư giơ ra một cái thẻ (lúc đó mới biết Thư mượn thẻ kiểm sát viên của chị): Chúng tôi là kiểm sát viên VKS thành phố. Chúng tôi có một số chuyện cần trao đổi với anh.

Dũng nhìn bọn tôi vẻ mặt vẫn nghi ngờ: Anh chị cần trao đổi chuyện gì?

Thư: Về vụ án trộm cắp tài sản xảy ra hồi tháng 8 năm ngoái.

Dũng thoáng bất ngờ: Anh chị đã tìm ra thủ phạm?

Thư: Có thể nói là như vậy.

Dũng vội vã: Vâng, vậy mời anh chị xuống quán cafe dưới tầng 1.

Vừa ngồi xuống ghế, Thư đã nói luôn: Anh Dũng ạ, cách đây mấy hôm tôi có nhận được một bức thư.

Vừa nói Thư vừa rút trong túi xách ra một tờ giấy giơ ra trước mặt Dũng, đoạn nói tiếp: Chắc anh nhận ra được nét chữ của ai.

Dũng đọc mấy dòng đầu, hơi tái mặt đáp: Tôi… không hiểu?

Thư gập tờ giấy lại, đút vào túi sách, nói: Tôi nghĩ anh hiểu anh Dũng ạ.

Dũng ngập ngừng: Chị nói vậy là sao.

Thư: Thế này anh Dũng nhé, tôi nói ngắn gọn để anh đỡ mất công đóng kịch. Trước khi có lá đơn này, chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra độc lập sau khi nhận được hồ sơ của cơ quan điều tra rồi. Vụ án của anh có quá nhiều tình tiết mâu thuẫn mà cơ quan điều tra đã cố tình bỏ qua.

Thấy Dũng im lặng, Thư tiếp: Tất nhiên, với hồ sơ mà cơ quan điều tra chuyển sang, chúng tôi không đủ căn cứ để xác định ai là thủ phạm thực sự. Nhưng hiện giờ chúng tôi đã có lá đơn này và hơn nữa, chúng tôi biết Kim Thanh đang ở đâu. Chỉ cần Kim Thanh ra đầu thú, chắc chắn thủ phạm thực sự sẽ phải lộ diện.

Vẻ mặt bắt đầu khó coi dần, Dũng đáp: Tôi không hiểu chị đang nói gì.

Thư cười: Tôi đến đây không phải dồn anh vào bước đường cùng, nhưng nếu anh vẫn không hợp tác như vậy …. thì thôi vậy. Nhưng tôi chắc chắn với anh rằng, ngay sau khi chúng tôi bước ra khỏi đây, hồ sơ vụ án, lá đơn tố cáo này, và toàn bộ thông tin về Kim Thanh sẽ được chuyển đến giám đốc công an thành phố Hà Nội.

Nói xong, Thư kéo tay tôi đứng dậy bước ra phía cửa. Đi được vài bước thì Dũng nói: Khoan đã. Tóm lại chị muốn gì.

Thư mỉm cười quay lại: Tốt hơn rồi. Tôi biết không phải tự nhiên cơ quan điều tra lại ngớ ngẩn như vậy.

Nói đến đây Thư liếc Dũng tinh quái: Chúng tôi chỉ cẩn một nửa cái ngớ ngẩn của cơ quan điều tra thôi.

Dũng: Nhưng hiện giờ tôi không có tiền mặt ở đây. Anh chị cho tôi vài ngày.

Thư cười: Chúng tôi chỉ có thể làm việc với anh trong chiều nay. Sau hôm nay chúng tôi không muốn gặp anh nữa, và chắc anh cũng vậy. Tôi biết 2 tỷ kia hiện giờ đang nằm ở ngân hàng nào. Việc rút ra chắc không mất đến 5p đâu.

Dũng thoáng ngạc nhiên hỏi lại: Anh chị đòi tất cả à.

Thư: Tôi nghĩ 10% là đủ. Anh không có quyền mặc cả. Chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.

Dũng đắn đo giây lát rồi quả quyết: Thôi được rồi. Anh chị ở đây chờ tôi.

Thư: Không, anh gọi taxi đi, chúng tôi sẽ đi cùng anh.

—–

30p sau, ngồi ở một quán cafe khác với 200 triệu trong cặp mà tôi vẫn chưa hoàn hồn. Bất ngờ, hồi hộp, lo lắng, sợ hãi… tôi trải qua tất cả cảm giác đó trong khoảng thời gian chưa đến 1h đồng hồ. 200 triệu không phải là quá nhiều, nhưng cái cách mà Thư có được nó quả thực khiến tôi… hãi hùng.

Ngồi đối diện, Thư uống nước cam và nhìn tôi thích thú. Đây không phải là lần đầu tiên và cũng không phải lần cuối cùng Thư làm tôi sốc như này. Dù yêu nhau đến thời điểm đó cũng được 4-5 năm rồi nhưng tôi chưa bao giờ nắm bắt được người con gái ngồi trước mặt.

Thấy mặt tôi cứ đần ra, Thư cười: Đây coi như là số tiền tớ giúp cậu khởi nghiệp. Sau này thành luật sư số một Việt Nam rồi nhớ đừng quên tớ.

Tôi: Cậu… tớ không hiểu… cậu không sợ à.

Thư: Sợ chứ. Nhưng mà mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát mà.

Tôi: Sao cậu biết là nằm trong tầm kiểm soát. Nhỡ lúc đấy thằng Dũng nó báo công an thì tèo con mèo.

Thư: Chơi với tớ bao nhiêu lâu rồi, có bao giờ cậu thấy tớ làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng không?

Tôi: Nhưng… vụ này cậu làm tớ bất ngờ quá. Tớ chả hiểu gì cả. Còn tưởng cậu không quan tâm gì đến vụ này chứ.

Thư: Ngay hôm đầu tiên mang hồ sơ về tớ đã biết vụ này có vấn đề rồi.

Tôi: Vấn đề gì.

Thư: Đầu tiên, ở cái thời buổi này, không có ai tự nhiên đi rút 2 tỷ đồng về bỏ vào két cả. Thằng Dũng có khai đây là tiền bố mẹ nó nhờ mua đất. Như vậy nghe cũng có lý. Có điều nếu là nhờ mua đất thì chứng tỏ đây không phải là công việc kinh doanh thường xuyên của Dũng. Có thể nói đây chỉ là sự việc ngẫu nhiên, cả năm thậm chí vài năm mới xảy ra một lần. Vậy mà đúng cái ngày ngẫu nhiên đấy lại “ngẫu nhiên” xảy ra việc mất tiền. Ngẫu nhiên đúng vào hôm Dũng dẫn em Kim Thanh về nhà.

Tiếp theo , đặt mình vào hoàn cảnh của Dũng, khi mang số tiền lớn như vậy về nhà. Hiếm người dám dẫn người lạ về. Có dẫn người lạ về thì cũng chả dại gì để tơ hơ tiền ra để cho người lạ thấy. Vậy làm sao em Kim Thanh lại biết được trong nhà Dũng có bằng đấy tiền để lấy.

Lật lại vấn đề, đặt giả thiết rất hiếm xảy ra là Dũng mang số tiền lớn về, vô tình đưa người lạ về, vô tình tiết lộ cho Kim Thanh biết về số tiền. Tạm dừng ở đây.

Quay lại với em Kim Thanh. Người vô tình được Dũng đưa về đúng vào ngày trong nhà Dũng có 2 tỷ. Đặt vào hoàn cảnh của Kim Thanh, nếu lòng tham nổi lên, phần lớn công việc mọi người làm là… rút lõi tiền. Nghĩa là trong trường hợp thiên thời điạ lợi, nếu là người khác thì sẽ rút lõi vài chục hoặc vài trăm triệu rồi tếch. Đây là tâm lý chung của kiểu tội phạm tiện tay dắt trâu (kiểu tội phạm hoàn cảnh). Vậy mà em Kim Thanh lại khác, em dám phũ tay lấy toàn bộ 2 tỷ rồi bỏ trốn. Quả là khác người.

Dừng ở đây.

Khi tớ đọc hồ sơ đến đây thì cũng chỉ thấy hơi mâu thuẫn thôi. Đoán là đằng sau có thể có vấn đề gì đấy thôi. Nhưng cũng không loại trừ khả năng cùng lúc rất nhiều cái ngẫu nhiên xảy ra và em Kim Thanh đã ôm trọn 2 tỷ bỏ trốn. Vậy nên lúc giao hồ sơ cho cậu tớ cũng ko đề cấp gì đến chuyện này.

Vậy nhưng việc em Kim Thanh gửi tờ giấy ghi chữ “Catch me if you can” cho Đ.A thì mọi chuyện đã sáng tỏ.

Chả có con dở hơi nào ôm 2 tỷ bỏ trốn lại quay lại chơi trò cút bắt với công an cả. Vậy nên ngay lúc nghe tin đó tớ đã biết vụ án này có vấn đề.

Hơn nữa các cậu cầm tờ giấy ghi chứ “Catch me if you can” mà không thấy có gì lạ à?

Tôi đáp: Thì nó là tờ hoá đơn của Big C đấy thôi.

Thư: Haizzz Giấy in hoá đơn không phải loại giấy đó.

Tôi: Đấy là tờ hoá đơn giả?

Thư: Đúng vậy. Cậu và Đ.A bị đi theo lỗi mòn tâm lý khi nghĩ Kim Thanh nó đã gửi hoá đơn cho mình thì việc gì nó phải làm giả.

Tôi: Nhưng nó làm giả tờ giấy đấy làm gì chứ. Rõ ràng là theo thời gian ghi trêи hoá đơn thì đúng là Linh đi mua đồ vào lúc đấy mà.

Thư: Kim Thanh nó mà biết 2 đứa cậu suy nghĩ vậy chắc nó thất vọng lắm.

Tôi hỏi lại: Thất vọng??

Thư: Đúng vậy, Kim Thanh muốn các cậu biết đấy là tờ hoá đơn giả.

Tôi: Tại sao nó lại bọn tớ biết đấy là tờ hoá đơn giả.

Thư: Nếu là tờ hoá đơn thật, cậu và Đ.A có check camera cũng chỉ thấy có 1 đứa con gái đi mua hàng tại thời điểm đó. Chứ không thể biết đấy là Linh được.

Tôi: Nhưng sao hoá đơn giả thì lại biết đấy là Linh được.

Thư: Cậu có nhớ số điện thoại tớ đọc cho Đ.A kiểm tra không.

Tôi: Nhớ. Mà cậu lấy số đó ở đâu ra vậy.

Thư: Tớ ghép số lượng của các loại hàng hoá trong hoá đơn vào thì ra số đó.

Tôi há mồm: Làm sao mà bọn tớ biết được, vẫn nghĩ đấy là hoá đơn thật thì hàng hoá ghi trêи đó cũng là ngẫu nhiên thôi.

Thư: Mấu chốt ở đấy. Nếu các cậu nghĩ đấy là tờ hoá đơn thật các cậu sẽ không quan tâm đến nội dung bên trong. Nhưng nếu biết đấy là hoá đơn giả thì chắc chắn phải sắm soi từng mặt hàng một rồi.

Tôi: Nhưng sao Kim Thanh nó phải kỳ công như vậy. Chả phải nó chỉ đơn giản viết một cái thư tố cáo em Linh gửi cho bọn mình là xong sao.

Thư cười: Vì vốn dĩ em Linh không phải thủ phạm.Nên nếu Kim Thanh làm đơn giản như vậy thì mình sẽ chỉ coi đấy là một cái đơn tố cáo vu vơ, hơn nữa lại là đơn tố cáo của thủ phạm. Ai cũng sẽ nghĩ ngay đến việc em Kim thanh làm thế để đổ tội. Sau khi em Linh xuất trình chứng cứ ngoại phạm sẽ bỏ qua ngay.

Nhưng vì Kim Thanh làm mọi chuyện thần bí và công phu như này nên cậu với Đ.A mới rơi vào bẫy tâm lý của em ấy. Rõ ràng phải có oan ức gì thì em Kim Thanh mới phải kỳ công nhưu thế chứ. Rốt cục Cả 2 đều khẳng định em Linh là thủ phạm. Khi trong đầu người điều tra nghĩ thế, chỉ cần thêm một vài chứng cứ nhỏ nữa thôi là sẽ thành con rối của Kim Thanh mà đi buộc tội em Linh ngay.

Tôi hỏi lại : Chứng cứ nhỏ??

Thư: Ừ, nếu tớ đoán không nhầm thì tiếp theo, Kim Thanh sẽ tung ra một vài chứng cứ khác để cậu và Đ.A buộc tội Linh.

Tôi: Vậy là Kim Thanh định lợi dụng tớ với Đ.A để thoát tội? Nhưng sao cậu không nghĩ là nó bị oan thật và đang muốn mình giúp đỡ.

Thư: Rất đơn giản. Nếu Kim Thanh không phải thủ phạm. tại sao nó phải bỏ trốn để mang mình trêи mình cái án truy nã 2 tỷ như vậy.

Tôi: Vì nó sợ cơ quan điều tra bị mua chuộc.

Thư: Đúng, và trong vụ án này, chỉ có duy nhất 1 người có thể mua chuộc cơ quan điều tra.

Tôi: Là Dũng.

Thư: Đúng, vì trong vụ án này, Dũng đóng vai là người bị hại. Nếu không được sự thông nhất với Dũng, thách bố cơ quan điều tra không dám làm sai lệch hồ sơ để truy tố oan cho Kim Thanh…. Dũng nó chả kiện lên trung ương.

Bởi vậy, sau khi kết nối lại thì rõ ràng chỉ còn 1 khả năng là cơ quan điều tra ra kết luận bố láo vì đã được Dũng bật đèn xanh.

Nhấp 1 ngụm nước, Thư tiếp: Giờ quay lại với em Kim Thanh. Nếu vô tội trong vụ án này, tại sao em ấy lại kịp trốn thoát. Theo lẽ thường, nếu vô can, em ấy chả việc gì phải bỏ trốn… trừ khi… em ấy có thông đồng trước với Dũng.

Tôi gật gù: Chắc Dũng đã hứa hẹn trước như nào đó để em ấy đưa lưng ra gánh tội.

Thư: Có thể suy đoán vụ án này như sau: Dũng muốn lấy 2 tỷ của bố mẹ, nên bàn bạc với Kim Thanh. Dũng sẽ cho Kim Thanh 1 khoản tiền tương đối và nhờ Kim Thanh đứng ra chịu tôi với lời cam kết: Một là công an sẽ không truy tìm Kim Thanh (Vậy nên Kim Thanh mới nhởn nhơ đi khách ở Hà Nội). Hai là đợi 1 khoảng thời gian sẽ tìm cách đổ tội cho người khác. Tuy nhiên, sau một thời gian dài mà Dũng vẫn không thực hiện lời hứa gỡ tội cho mình nên Kim Thanh nhân lúc vớ được ông cảnh sát Đ.A cù lần mới nghĩ đến việc lợi dụng Đ.A để gỡ tội cho mình.

Tôi: Nhưng nếu đã biết vậy rồi, sao cậu không nói Đ.A để bắt thằng Dũng lại.

Thư: Bắt làm sao được thằng Dũng. Chứng cứ cơ quan điều tra họ đã xoá hết rồi. Cái đơn tố cáo hôm nay tớ đưa cho nó là do tớ tự viết ra thôi..

Tôi cười: Vậy nên cậu mới dí nó liên tục, bắt nó phải đưa tiền ngay, chứ để nó về liên hệ với Kim Thanh là xong phim hả. Nhưng nhỡ lúc đó nó không có tiền mặt thật thì sao.

Thư: Sau khi kết nối lại hết sự việc tớ đã nhờ người kiểm tra các tài khoản ngân hàng đứng tên thằng Dũng rồi. Biết chắc nó có tiền tớ mới làm thế chứ.

Tôi: Mà thằng này cũng liều nhỉ, đã trộm tiền còn vứt vào tài khoản.

Thư: Nó đã lót tay cho cơ quan điều tra rồi thì cón sợ gì nữa.

Tôi thờ dài: Haizzzz, tóm lại thì trong vụ này có mỗi bố mẹ thằng Dũng là thiệt. Làm thế này cũng áy náy với ông bà ấy.

Thư: Cậu hâm à. Tớ lấy 200 triệu nhưng cứu con ông bà ấy không phải vào tù. Ông bà ấy phải biết ơn tớ ấy chứ.

Tôi cười: Ừ, không biết nếu sự việc lộ ra, ông bà ấy sẽ chọn mất 2 tỷ hay để con trai vào tù nhỉ.

À, mà sau đây thì mình nói với thằng Đ.A như thế nào nhỉ.

Thư: Cậu yên tâm. Lúc này chắc thằng Dũng đã gọi cho Kim Thanh rồi. Em Kim Thanh biết bọn mình đã nắm thóp được nó thì bố bảo nó không dám dây dưa với thằng Đ.A nữa. Cứ kệ cho ku cậu ngóng em ấy thôi.

Tôi: Nhưng mà mình cầm bằng này tiền mà không nói gì với thằng Đ.A kể cũng không phải.

Thư: 200 triệu với cậu thì to chứ với thằng Đ.A thì như muỗi đốt. Nếu cậu thấy áy náy thì cứ gọi nó lên, thiết nó một chầu tuý luý là được.

Thư nói xong, tôi còn chưa kịp gọi thì đã thấy thằng giời đánh gọi cho tôi.

Đầu dây bên kia, giọng Đ.A lạc đi: Mày về đi, bố tao bị bắt rồi.

—–

Muốn viết thêm một vài vụ nữa bọn tớ làm cùng nhau. Nhưng đợt này không còn nhiều thời gian nữa. Nên tớ sẽ viết luôn đoạn gay cấn nhất của câu truyện này.

Phần này tớ sẽ viết nhanh nhất có thể. Viết liên tục, nên rất cần mọi người ủng hộ để tớ không chểnh mảng.
Chương 23
Năm 2010, với sự giúp đỡ của đồng chí Camry, Mr X và Đức Anh, chú Thắng đạt đến đỉnh cao quyền lực ở Nam Định. Nhưng khi bắt đầu manh nha ý định mở rộng phạm vi quyền lực đến các tỉnh khác thì biến cố xảy ra.

Đầu tiên, một trong 3 trụ cột nâng đỡ vương triều của chú Thắng, đồng chí Camry ra đi ở tuổi 53. Mặc dù điều này đã được dự báo từ trước nhưng chú Thắng vẫn không thể tìm ra phương án thay thế. Mối quan hệ giữa chú Thắng và đồng chí Camry không chỉ đơn giản là về mặt tài chính, nó còn là tình nghĩa giang hồ. Giờ đồng chí Camry nằm xuống, những người thay thế đồng chí ấy mặc dù vẫn có quan hệ tốt với chú Thắng nhưng họ không đủ tin cậy để chú Thắng có thể chia sẻ công việc kinh doanh như trước. Và chính họ cũng không muốn dây dưa với chú Thắng nữa. Tài sản của họ lên tới hàng nghìn tỷ, chả tội gì dính dáng đến xã hội đen làm gì cho nguy hiểm.

Đây quả thực là cú đấm cực mạnh vào tham vọng hùng bá phương bắc của chú Thắng. Không còn Mr X đồng nghĩa với dòng chảy tài chính của chú Thắng bị đóng băng. Tiền kiếm được từ hàng trắng mà không được hợp pháp hoá là tiền chết. Mà dòng chảy tài chính chỉ cần ngừng chảy thì toàn bộ tổ chức sẽ loạn ngay. Bọn đàn em lâu la sẽ không chịu phục tùng, các đồng chí xã hội đỏ sẽ trở mặt quay sang ủng hộ phe cánh khác. Thật tai hại.

Không chỉ thế, cái chết của đồng chí Camry còn dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng khác nữa. Chú Thắng không còn nhận được sự ủng hộ của Mr X – người đã lên bộ trước đó. Càng lên cao Mr X càng tìm mọi cách xoá sạch quá khứ. Chỉ duy nhất đồng chí Camry là còn nằm trong vùng quan hệ của Mr X. Vì dù sao đi nữa, đồng chí Camry cũng là một doanh nhân thành đạt, tiền của đồng chí Camry là tiền sạch. Hơn nữa, quan hệ của đồng chí Camry thậm chí còn rộng hơn Mr X rất nhiều. Mr X vẫn còn cần đồng chí Camry. Đó là quan hệ cộng sinh, 2 bên cùng có lợi. Tất nhiên, lúc đó, chú Thắng vẫn có thể thông qua đồng chí Camry để lợi dụng quan hệ của Mr X. Nhưng giờ đồng chí Camry đã nằm xuống, sợi dây cuối cùng liên kết chú Thắng với Mr X đã bị chặt đứt. Vì sự nghiệp chính trị của mình, tất lẽ dĩ ngẫu là Mr X sẽ quay lưng lại với chú Thắng. Tất nhiên, điều này không tác động ngay lập tức lên vương triều của chú Thắng. Nhưng nó như một dòng nước ngầm, bào mòn từng chút một tầm ảnh hưởng của chú Thắng đến đội ngũ xã hội đỏ. Chú Thắng biết, nhưng không thể nào cưỡng lại được.

Tình cảnh bấy giờ của chú Thắng thật nguy hiểm. Chú ấy như một anh thợ săn, vốn được trang bị hai tay hai súng lao vào rừng rậm săn bắt thú dữ. Súng rất mạnh, đi đến đâu quét sạch thú dữ đến đó. Tay thợ săn say máu, càng lúc càng vào sâu trong rừng hơn. Và khi đã ở giữa rừng với muôn vàn thú dữ bao vây xung quanh thì… cả 2 súng đều hết đạn.

Tay thợ săn chỉ còn duy nhất 1 con dao để thoát ra khỏi khu rừng. Con dao đó chính là… thằng Đức Anh.

Nhưng thật đắng lòng. Con dao đó sau một thời gian không sử dụng đã bị hoen rỉ. Như trước đây tôi đã nói, thằng Đ.A, sau thời gian đầu xưng hùng xưng bá trong ngành công an… đã bị cô lập. Đức Anh không đủ khôn khéo và tinh quái như chú Thắng để xây dựng lực lượng, mở rộng mối quan hệ. Nó bây giờ thậm chí còn là gánh nặng cho chú Thắng khi trở thành mục tiêu cần phải tiêu diệt của những đồng chí cớm ghen ăn tức ở khác.

Khi mà 3 trụ cột không còn, việc vương triều sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tài trí của chú Thắng chỉ có thể giúp duy trì vương triều thêm hơn một năm kể từ thời điểm đồng chí Camry nằm xuống. Và cuối cùng cái gì đến cũng phải đến.

Nhưng trong suốt quãng thời gian chú Thắng vật lộn lèo lái con thuyền đắm đó, Đ.A không hề hay biết. Có thể chú Thắng đã biết trước kết quả, và không muốn Đ.A bước lên con thuyền đắm đó nên đã dấu nhẹm mọi tin tức với chính con trai của mình.

Bởi vậy, Đ.A gần như sụp đổ khi biết tin chú Thắng bị bắt. Việc đầu tiên nó làm là gọi điện cho tôi. Và khi tôi còn chưa về đến NĐ, Đ.A đã điên cuồng làm một việc nữa: Tìm thằng nội gián đã bán đứng chú Thắng và trả thù.
Chương 24
Nam Định và Hà Nội chỉ cách nhau 90p đi ô tô. Vậy nên chẳng phải vì xa xôi mà tôi không về kịp sau khi nghe Đ.A thông báo tin tức.

Tôi không về kịp là vì Thư. Ngay sau khi Đ.A báo tin, tôi trao đổi lại với Thư. Chưa bao giờ tôi thấy Thư kịch liệt phản đối đến như vậy.

Chuyện gia đình nhà Đ.A tôi cũng đã kể cho Thư nghe nhiều lần. Thư nghe xong rồi để đấy, không khuyên tôi phải tránh xa Đ.A cũng không bảo tôi lợi dụng mối quan hệ với chú Thắng. Bởi vậy phản ứng của Thư làm tôi hết sức bất ngờ và hơi bực mình.

Thư nhanh chóng chỉ ra điểm mấu chốt: Với tầm cỡ của chú Thắng, việc bị bắt không đơn giản chỉ là một vụ bắt bớ tội phạm thông thường. Trong đó còn có khả năng liên quan đến âm mưu thủ đoạn chính trị hay giang hồ thanh trừng. Vì thế, pháp luật không có đất dụng võ ở đây. Ở đây chỉ có máu và luật rừng.

Thư nói đúng, nhưng tôi không đồng tình. Đây không phải là vụ săn nã hay một công việc luật sư để học hỏi tích luỹ kinh nghiệm. Đây là gia đình, là cuộc đời của Đức Anh – bạn thân tôi. Tôi còn chưa biết mình có thể làm gì, nhưng chắc chắn tôi phải cùng thằng Đ.A vượt qua giai đoạn này. Mặt khác, ngoài lý do đó, trong sâu thẳm tôi vẫn còn nhớ lời hẹn ước consigliere (cố vấn) của chú Thắng. Tất nhiên, hiện tại tôi đã đủ trưởng thành để hiểu sự nguy hiểm cũng như tội ác của tổ chức. Chắc chắn tôi sẽ không tham gia tổ chức như kỳ vọng sai lầm thời trẻ trâu. Nhưng tôi tự thấy tôi mắc nợ chú Thắng – người đã định hướng sự nghiệp, gây dựng niềm tin cho tôi đi theo con đường luật sư. Giờ chú ấy gặp nạn tôi chẳng thể bàng quan đứng nhìn.

Nhưng tôi tự lượng sức không thế một mình giải quyết được vụ án này. Tôi cần Thư. Vậy nên Tôi phải mất một ngày trời dùng đủ mọi… thủ đoạn *cười ɖâʍ đãng* rốt cục mới thuyết phục được Thư về cùng với lời cam kết thấy động là phải chạy ngay.

Một ngày chậm trễ đó khiến chúng tôi về đến NĐ mà không gặp được Đ.A. Suốt thời gian ngồi ô tô về NĐ tôi gọi cho Đ.A liên tục mà số của nó toàn thuê bao.

Xuống bến xe, tôi và Thư bắt taxi chạy luôn đến nhà Đ.A. Nhà nó bấy giờ đã chuyển đến ở một biệt thự bên kia cầu Đò Quan. Nhưng đúng như Thư đã dự đoán: toàn bộ căn nhà đã bị công an niêm phong.

Tôi với Thư đứng trước cổng nhà nó một hồi lâu mà chưa biết phải làm gì tiếp theo. Tôi vẫn tiếp tục gọi cho Đ.A nhưng không được. Thư nói với tính cách của thằng Đ.A thì một là nó biết sự việc quá nghiêm trọng nên không muốn tôi tham gia vào. Hai là: chính nó cũng đã bị công an bắt, hoặc đang phải bỏ trốn nên không thể nghe điện thoại của tôi.

Tôi thiên về giả thiết đầu tiên hơn. Vì tôi biết chú Thắng quả thực đã bao bọc thằng Đ.A quá tốt nên không có lý gì mà nó bị công an sờ gáy cả. Chắc nó không muốn tôi dính vào việc nhà nó. Thằng điên. Đm, nó có coi tôi là bạn nữa không đây. Càng nghĩ càng bực mình.

Chăc không nỡ thấy khuôn mặt nhăn nhó như bị táo bón của tôi, Thư rút máy gọi điện về cho mẹ. Mối quan hệ của mẹ Thư, giúp bọn tôi có số điện thoại của viện trưởng viện kiểm sát thành phố Nam Định.

—–

Ở NĐ, chức viện trường viện kiểm sát thành phố cũng không phải quá ghê gớm nên ngay sau khi được mẹ Thư bảo lãnh chúng tôi đã có lịch hẹn đến làm việc với đồng chí này.

(Bổ túc kiến thức pháp luật chút: Trong hệ thống pháp luật Việt Nam, viện kiểm sát là một bộ máy hữu danh vô thực, về danh nghĩa là giữ quyền công tố, nghe thì oai nhưng thực ra quyền hạn rất ít. Bắt bớ điều tra thì đã có công an, xét xử thì đã có toà án. Viện Kiểm Sát chỉ là cái ông bù nhìn. Dạo gần đây thì mới có tí quyền lực chứ trước cơ quan điều tra bảo gì nghe nấy.)

Nhưng dù sao đi nữa thì mọi vụ án hình sự muốn bắt bớ hay khởi tố cũng đều phải báo qua VKS. Tôi và Thư đến tìm ông Viện trưởng VKS cũng vì lý do này.

Không phải mẹ Thư không có mỗi quan hệ với công an mà vì cả tôi và Thư đều hiểu, tốt nhất là không nên động đến cơ quan công an. Đã quăng lưới bắt con cá to như chú Thắng thì chắc chắn đây là án có chỉ đạo. Họ sẽ không vì mẹ Thư mà cung cấp thông tin cho bọn tôi đâu. Không khéo lại đánh động, họ quay lại theo dõi giám sát bọn tôi thì khổ. Cứ tạm mò mẫm thông tin bên VKS đã. dù sao thì đồng chí này cũng là chỗ thân tình với mẹ Thư.

—–

Được mẹ Thư bảo kê nên ông viện trưởng đón tiếp chúng tôi rất nồng nhiệt. Cơ mà đến lúc Thư hỏi đến vụ của đồng chí Thắng thì đồng chí viện trưởng tiu ngỉu. Vụ việc thuộc thẩm quyền điều tra của công an tỉnh nên cũng chỉ viện kiểm sát tỉnh mới có quyền tham gia.

Tôi và Thư thất vọng đành ra về. Nhưng đi đến cửa, có lẽ áy náy với mẹ Thư nên đồng chí VT cố vớt vát: Dù sao đây cũng là vụ án lớn, chú cũng biết được một ít thông tin. Thấy bảo Hiện tại mới chỉ bắt được duy nhất đồng chí Thắng. Những thằng khác trong băng đều trốn tiệt. Khởi tố tội buôn bán trái phép ma tuý.

Tôi cười: Nói thế cũng bằng không, dù sao bọn cháu cũng cảm ơn ạ.

Ra khỏi cổng viện, tôi quay ra bảo Thư: hay cậu nhờ mẹ cậu chắp mối với viện kiểm sát tỉnh xem.

Thư lắc đầu: viện KS tỉnh Nam Định mẹ tớ không có bạn bà thân thiết. Sẽ khó để họ giúp mình nhiệt tình. Mà viện kiểm sát với cơ quan điều tra cũng là một. Họ chỉ cần tiết lộ thông tin sang cho bên cơ quan điều tra thì công việc của mình sẽ khó khăn lên nhiều lần.

Tôi: Vậy giờ mình phải làm gì bây giờ nhỉ.

Thư thở dài: Mấu chốt là hiện giờ tớ cũng không biết cậu muốn gì? Cứu chú Thắng, giúp Đ.A? Tớ thấy cậu chả làm được gì. Thân cô thế cô. Trong khi cả tớ và cậu đều biết chú Thắng có buôn ma tuý. Họ bắt chắc không sai. Còn thằng bạn dở hơi của cậu nữa. Nó có cần cậu giúp đâu.

Tôi: Tớ cũng ʍôиɠ lung quá. Nghe tin chú Thắng bị bắt thì nghĩ ngay đến việc về để giúp chú ấy. Nhưng về mới thấy mình chẳng thể làm gì. Giả sử có thằng Đ.A ở đây, mình biết nó cần gì thì đỡ.

Thư trầm ngâm: Thằng Đ.A nhà cậu chắc đang đi săn mấy thằng nội gián bán chú Thắng.

Tôi: Sao cậu biết.

Thư: Chú T (ông viện trưởng) vừa nói đấy thôi.

Tôi: Chú ấy có nói gì đến việc đấy đâu.

Thư: Chú ấy nói hiện giờ mới khởi tố và bắt giam mỗi chú Thắng. Cậu không thấy kỳ lạ à.

Thấy mặt tôi vẫn ngơ ngơ, Thư tiếp: Với những vụ án tội về ma tuy như này. Công an sẽ lần theo đường dây, thường là từ thằng mua thuốc lần lên, hoặc thằng bán thuốc lần xuống. Đã bắt là bắt cả ổ. Vậy mà ở đây tự nhiên bắt mỗi ông Thắng, để động cho những thằng khác trốn sạch. Trong khi ông Thắng ko bao giờ tham gia mua bán nhỏ lẻ, cũng chả bao giờ chường mặt đi giao dịch. Vậy chỉ có thể là do có 1 thằng tay chân thân tín cung cấp thông tin cho công an đến tóm. Theo như cậu nói về tính tổ chức trong băng của ông Thắng thì hiện tại chỉ có 3 người khả nghi: 1 là Nam bớp, 2 là tuấn tróc, 3 là thằng chủ nguồn cung hàng cho ông Thắng.

Đ.A là người trong ngành nên chắc đã sớm biết việc này. Giờ ku cậu không xuất hiện thì hẳn là đang tìm cách báo thù rồi.
Chương 25
Phổ biến kiến thức pháp luật 1 chút.

Có một số anh em pm hỏi tại sao khi bố Đ.A bị bắt, tôi không lấy tư cách là luật sư để vào gặp bố Đ.A.

Xin trả lời là pháp luật ở ta có 1 quy định rất “lạ” về việc tham gia bào chữa cho tội phạm. Nếu như ở nước ngoài, ngay khi bị bắt, các đồng chí công an bắt buộc phải thông báo cho người bị bắt là: Anh có quyền giữ im lặng và mời luật sư, mọi lời nói của anh đều là bằng chứng buộc tôi trước toà. đồng thời công an không được pháp làm gì cho đến khi có luật sư tham gia.

Nhưng ở Việt Nam thì khác, đồng chí nào bị bắt là xác định cách ly khỏi xã hội luôn (thậm chí là cách ly khỏi ánh sáng mặt trời luôn). Gia đình, người thân coi như nghìn trùng xã cách luôn. Ngay cả khi mời luật sư thì cơ quan điều tra họ cũng đếch chấp thuận hoặc kéo dài thời gian (đợi đến khi các bác ấy gò cho nghi phạm vào khung đã).

Chưa hết, ngay cả khi đã được các bác điều tra đồng ý cho tham gia vụ án rồi thì luật sư cũng đếch được gặp riêng thân chủ. Chỉ được tham gia vào các buổi hỏi cung có điều tra viên thôi. Mà các bác điều tra viên thì có ty tỷ trò bẩn. Kiểu như 1h đêm bất ngờ gọi điện thông báo 1h30 tiến hành hỏi cung, yêu cầu luật sư có mặt. Hay 10 lần báo luật sư xuống trại hỏi cung thì cả 10 lần luật sư xuống trại đều được thông báo là hoãn. Đến lần thứ 11 luật sư nản quá ở nhà thì các đồng chí ấy mới hỏi cung.

Là luật sư làm nghề mà nhiều lúc uất bỏ mẹ, đừng nói là dân đen không hiểu luật. Vào đấy các bác ấy cho mấy quả nghiệp vụ thì đái mợ nó ra máu. Không có tội cũng thành có tôi. Tội nhẹ thì phải nhận thành nặng. Tội nặng thì phải nhận thêm tôi của những thằng của nợ khác…

Vậy nên lúc đó làm việc với công an không phải là ưu tiên của bọn tôi. Không những không có kết quả mà còn chường mặt ra ánh sáng cho bọn nó thịt. Vậy nên, sau khi ở NĐ cả 1 ngày trời mà không tìm ra phương án nào khả thi. Tôi và Thư đành quay lại Hà Nội và thống nhất đợi thằng Đ.A liên lạc lại rồi tính tiếp.

Nhưng thật không may cho tôi, và không may cho cả Đ.A, thời gian này giữa tôi và Thư xảy ra chuyện.

Anh em nào đọc “Yêu người IQ cao” chắc còn nhớ chuyện Thư bắt gặp tôi với Hoa rồi bỏ đi Bắc Kinh 3 tháng.

Đây là khoảng thởi gian có quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra với tôi. Quan trọng nhất là vụ “” và vụ của Đ.A. Vụ cát tắc thì sắp tới có lẽ sau khi kết thúc chuyện này tôi sẽ viết lại cho anh em biết kết cục (vì giờ viết chắc không sao rồi).

Còn ở đây tôi nói về vụ Đ.A

—–

Như trong truyện “” tôi có nói. Thư bỏ đi làm tôi thực sự mất phương hướng, không thiết tha bất cứ điều gì trêи đời nữa. Nhưng việc thư bỏ đi tác động đến tôi 1 thì tác động đến cuộc đời của thằng Đ.A 10. (Ít nhất là theo nhận định của tôi tại thời điểm ngồi viết những dòng này).

—–

Khoảng 1 tuần sau khi Thư bỏ đi.

Tối hôm đó, sau khi lang thang hồ tây, tôi trở về nhà với tâm trạng chán nản, buồn bã. Lúc đó khoảng 1-2h đêm, về đến đầu ngõ thì bất ngờ có người nhảy ra chặn xe tôi. Tâm trang tôi khi đó chán nản đến độ chả thiết tha gì. Giả sử có là cướp chắc tôi cũng đưa em vespa cổ cho nó luôn, mà có gặp loại “hái hoa đại đạo” muốn chiếm đoạt trinh ass chắc tôi cũng chổng ʍôиɠ mà không nghĩ ngợi gì. Haizzzz.

Cơ mà người nhảy ra không phải cướp cũng chả phải “hái hoa đại đạo”, nó là thằng Đ.A. Tôi biết nó là thằng Đ.A chỉ bởi cái khí thế lúc nó bước ra chặn xe. Cái khí thế nó đã từng thể hiện khi chặn “anh y tá” đã trấn xe của tôi ngày xưa.

Đã lâu rồi nó không bộc lộ cái khí thế đó ra. Tôi đã quen với một thằng Đ.A nhí nhố ngây ngô hiền lành với bạn bè rồi. Giờ nó như thế này tôi cảm thấy hơi sợ.

Đ.A đứng đó với khuôn mặt hốc hác râu ria lởm chởm, trêи đó là đôi mắt sáng quắc hung hãn. Hung hãn ngay cả với tôi. Không nói gì.

Tôi nhanh chóng mở cửa và dắt xe vào nhà, Đ.A lặng lẽ bước vào theo.

Đợi nó bước vào tôi đóng cửa và chạy ra cửa sổ định kéo rèm. Thấy thế, Đ.A cất giọng thào thào: Đừng kéo, nếu có người theo dõi thì mày kéo rèm khác gì tự nhận là tao đang ở đây. Mày cứ làm mọi việc theo thói quen hàng ngày thôi.

Tôi quay lại nhìn nó ngạc nhiên: Vậy đúng là mày đang bị cớm săn à.

Đ.A: Không. Không phải cơm. Là người trong băng.

Tôi: Vậy là băng mày có nội gián thật à?

Đ.A: Rõ ràng rồi, nếu không có thằng phản bội thì làm sao bọn nó bắt được bố tao.

Tôi: Ai?

Đ.A: Tuấn trọc?

Tôi: Sao mày biết?

Đ.A không trả lời mà hỏi lại: Thư đâu.

Tôi im lặng.

Đ.A hỏi vặn: Nó không ở cùng mày à.

Tôi:….

Đ.A: Đm có gì nói mẹ nó ra, như thằng đàn bà.

Tôi: Nó đi Bắc Kinh rồi.

Đ.A: Đm sao tự nhiên lại đi Bắc Kinh.

Tôi: Đi công tác, chả biết bao giờ về.

Đ.A: Mày với nó có chuyện gì à.

Tôi:….

Đ.A: Đm, đúng lúc cần nói chuyện với nó.

Tôi: Giờ chắc không có cách nào đâu. Có gì mày cứ nói với tao xem nào.

Đ.A: Chuyện lão Tuấn trọc ấy. Mày nhớ cái đợt ở bệnh viện bảo vệ thằng Minh không. Cái Thư nó nói lão Tuấn có vấn đề. Lúc đấy tao còn bảo vệ lão ấy. Bố con tao coi lão ấy như người thân trong nhà, Bố tao còn tin tưởng giao cho lão ấy dậy tao. Vậy mà lão ấy quay lại cắn bố tao.

Tôi: Sao mày biết.

Đ.A: Hôm bố tao bị cớm tóm theo đúng lịch là đội của lão tuấn trọc chốt cửa nhà tao. Vậy mà lúc cớm ập vào chẳng có thằng nào đứng chặn cả. Tao cũng đã điều tra rồi, hôm đấy lão Tuấn cũng không có ở NĐ. Không thể có chuyện trùng hợp như vậy.

Tôi: Nhưng từ hôm đấy đến giờ mày đã gặp lão ấy chưa.

Đ.A: Gặp thế chó nào được, lão ấy lặn không sủi tăm. Cả tháng nay tao săn lão ấy mà không được.

Tôi: Vậy mày tìm cái Thư làm gì.

Đ.A: Để tìm lão ấy chứ làm gì. Cái Thư nó nhìn thấy những thứ mà tao với mày không thấy được.

Tôi: Với những gì mày biết được thì đến bố cái Thư cũng đếch tìm được lão Tuấn.

Đ.A: Đấy là mày nghĩ. Mày đâu phải cái Thư. Mày yêu nó 4-5 năm nhưng chắc chắn mày đéo hiểu hết được nó.

Câu nói của Đ.A làm tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Đúng là 4-5 năm yêu nhau, chỉ Thư biết tôi nghĩ gì nhưng đã bao giờ tôi hiểu được Thư.

Thấy vẻ mặt của tôi như vậy, thằng Đ.A nói: Đm, mày đúng là thằng đàn bà. Thư nó đéo thích thằng nào tính cách đàn bà đâu. Mạnh mẽ lên con giời.

Tôi quay qua nhìn nó bật cười. Lúc này tôi còn để thằng Đ.A an ủi động viên chứ. Chuyện của tôi ăn thua làm sao với những gì thằng Đ.A đang phải đối mặt.

Cố gắng lên dây cót tinh thần tôi quay ra hỏi thằng Đ.A: Thế thời gian vừa rồi mày ở đâu. Mà sao mày phải trốn chui trốn nhủi vậy. Mày có dính dáng gì đến chuyện làm ăn của bố mày đâu.

Đ.A: Mày nghĩ lão tuấn trọc lão ấy lại để yên cho tao đường đường chính chính săn lùng lão ấy à. Ngày nào tao còn ở ngoài là ngày đó lão ấy chưa yên thân. Lão ấy là thầy dạy tao. Lão ấy biết tính tao quá mà.

Tôi: Thế tìm được lão mày định làm gì.

Đ.A: Giết. Chả nhẽ lại ngồi uống trà.

Đ.A trả lời giọng bình thản như bọn tôi đang nói về việc chăn dân trong 1 trận đế chế. Có điều khi nói ra câu đó, ở nó toát ra một sự lạnh lẽo, không còn tính người. Tôi biết nó sẽ làm thế. Chắc chắn sẽ làm thế. Và nó sẽ không dừng lại cho đến khi giết được Tuấn trọc.
Chương 26
Tôi: Thế tìm được lão mày định làm gì.

Đ.A: Giết. Chả nhẽ lại ngồi uống trà.

Đ.A trả lời giọng bình thản như bọn tôi đang nói về việc chăn dân trong 1 trận đế chế. Có điều khi nói ra câu đó, ở nó toát ra một sự lạnh lẽo, không còn tính người. Tôi biết nó sẽ làm thế. Chắc chắn sẽ làm thế. Và nó sẽ không dừng lại cho đến khi giết được Tuấn trọc.

Tôi vớt vát bằng cách hỏi một câu nhạt toẹt mà chính tôi cũng cảm thầy thừa thãi: Mày đã nghĩ kỹ chưa, có nhất thiết đánh đổi cuộc đời mình vì chuyện này không.

Đ.A cười lạnh lẽo: Mày không hiểu rồi. Tao không có quyền lựa chọn. Tao còn sống ngày nào thì ngày đấy Tuấn trọc còn săn tao. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, chính nó đã dậy tao vậy mà. Không chỉ là trả thù, nếu tao muốn sống thì phải giết được nó. Giang hồ vốn dĩ như thế. Và mày nghĩ tao có thể bỏ qua cho thằng phản bội bố tao sao.

Tôi im lặng nghe thằng Đ.A nói mà không thể phản bác được vì biết nó nói đúng. Thế giới nó sống không giống với thế giới của tôi. Trong thế giới của nó “Giết hoặc bị giết, đâm hoặc bị đâm”. Đây không chỉ là câu nói trong phim ảnh. Nó là hiện thực mà Đ.A đang phải đối mặt.

Tôi quay qua nhìn Đ.A, nó cũng đang nhìn tôi. Khuôn mặt nó tiều tuỵ hốc hác nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự bất cần và thù hận. Có điều, không hiểu sao tôi thấy anh mắt nó có gì đó đáng thương, Như kiểu muốn vùng thoát ra khỏi thực tại nhưng bất lực.

Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, tôi muốn giúp nó lắm chứ, nhưng tôi biết mình không thể. Cảm giác như định mệnh đã an bài buộc thằng Đ.A phải bước theo…

Giá như Thư có ở đây. Haizzz

“Nhưng giờ mày làm sao tìm được lão Tuấn trọc” Tôi lên tiếng phá tan sự im lặng.

Đ.A: Sớm thôi, tao đang cho bọn đàn em săn lão ấy rồi. Chỉ sợ bọn cớm nó tìm ra lão ấy trước thôi.

Tôi: Thế còn bố mày, mày không nghĩ cách cứu ông ấy sao.

Đ.A: Cứu thế đéo nào được, ông già buôn cả tấn hàng rồi. Có thánh mới cứu được.

Tôi: Mày là người trong cuộc nên nghĩ thế, chắc gì công an đã có đủ chứng cứ. Với Cả bố mày chắc cũng tính toán hết rồi. Không dễ gì để lộ chứng cứ cho bọn cớm đâu. Còn nước còn tát.

Đ.A cười: Tát thế đéo nào được khi không có tiền. Ngay khi bố tao bị bắt, tất cả tài khoản ngân hàng và tài sản nhà tao đã bị phong toả hết rồi. Mày vẫn nghĩ là uốn 3 tấc lưỡi là có thể cứu ông ấy sao.

Tôi: Dù sao đi nữa thì cũng vẫn phải làm. Mày viết cho tao cái giấy mời luật sư để tao vào gặp ông ấy xem sao.

Nói đoạn tôi đưa giấy bút cho Đ.A. Nó ngập ngừng 1 chút rồi cũng viết, xong đưa lại cho tôi. Tôi cầm tờ giấy, chợt nghĩ ra tôi nói: Nhân tiện mày viết luôn giấy mời để tao làm luật sư cho mày luôn đi. Sau này có chuyện gì xảy ra… tao còn vào gặp.

Đ.A cười: Giết người mà luật sư cũng bảo vệ được sao.

Nói thế nhưng nó cũng viết tiếp một tờ giấy mời luật sư khác.

Tôi nói trong lúc nó viết: Đã xác định trước như vậy thì mày tính cách làm cho khéo, để sau này tao còn tìm ra cách bảo vệ cho mày.

Đ.A cười nhạt: Có cách giết người để sau này thoát tội nữa à.

Viết xong tờ giấy thứ hai nó vứt bút xuống bàn, nói: Sau hôm nay tao với mày coi như chưa từng quen biết. Mày đừng tìm cách liên lạc với tao nữa kẻo liên luỵ.

Nói đoạn nó quay lưng bước ra cửa. Tôi ngăn lại: Mày đợi tao chút đã.

Tôi chạy lại mở tủ lấy 200 triệu hôm trước lấy được của thằng Dũng đưa cho Đ.A. Nó nhìn cọc tiền nói: Đưa cho tao coi như mất luôn đấy. Mày biết mà.

Tôi cười: Mày giờ làm đếch gì có tiền. Cầm lấy, Làm gì cũng phải có tiền. Mà… nếu mày suy nghĩ lại, thì cầm số tiền này vào nam lập nghiệp. Quên ân oán giang hồ đi. Ở ngoài này tao sẽ tìm cách cứu bố mày. Chí ít cũng giúp ông ấy không phải dựa cột.

Đ.A nhìn tôi đăm đăm nhưng không nói gì nữa. Nó bỏ tiền vào túi, mở cửa, chạy nhanh vào bóng đêm.

Tôi đứng đó, bất lực nhìn theo thằng bạn thân nhất của mình lao vào chỗ chết…

Giá như lúc đó tôi mạnh mẽ hơn, kiên quyết hơn để thuyết phục được nó…

Giá như…

—–

Rít một hơi thuốc dài, nó búng điều thuốc vào bóng tối trước mặt, ngắm tàn lửa tạo thành một vệt cầu vồng giữa bóng đêm. Đó là điếu thuốc cuối cùng, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tuấn trọc đâu. Bên cạnh nó, thằng đệ thân tín vẫn chăm chú chơi game trêи điện thoại. Nó sốt ruột hỏi lại: Mày có chắc chắn Tuấn trọc ở đây không. Sao giờ vẫn chưa thấy nó.

Thằng đệ: Anh yên tâm, tin chuẩn đấy. Lão ấy một ngày không có hơi gái không chịu được. Hôm trước thằng Thanh nó bắt gặp lão chơi gái trêи Đồ Sơn rồi theo về tận đây mà.

Hỏi thế chứ nó biết thằng đệ này vốn dĩ cẩn thận, nếu không chắc chắn sẽ không bao giờ khẳng định như vậy.

Nó lại nép vào tường, kiên nhẫn chờ đợi.

12h đêm, từ đầu ngõ có ánh đèn xe ô tô. Một chiếc taxi dừng lại, mở cửa, thả khách rồi quay xe đi. Để lại bóng tối và một thằng đàn ông cao lớn… trọc đầu. Lão lững thững bước vào ngõ. Đi được một đoạn, lão vạch quần úp mặt vào tường đứng đái.

Giữa bóng đêm, nó dán người vào tường căng mắt theo dõi con mồi. Tay nó nắm chặt con dao, mồ hôi vã ra như tắm.

Đái xong, Tuấn trọc lại lững thững bước vào ngõ. Kiên nhẫn đợi lão bước qua chỗ nấp, nó nhẹ nhàng bước tới từ phía sau vung dao, nghiến răng đâm mạnh…

Mấy chục năm lăn lộn giang hồ, Tuấn trọc thừa đủ kinh nghiệm để nhảy chồm lên phía trước né đòn đánh lén khi nhác thấy ánh dao loé lên. Theo bản năng, Tuấn trọc lăn tròn sang bên cạnh để tránh những nhát dao tiếp theo. Không để cho lão đứng dấy, nó nhẩy xổ theo đâm liên tiếp.

Rốt cục con dao cũng đâm được vào bắp đùi của Tuấn trọc nhưng cũng làm nó mất thế bị Tuấn trọc vung tay xô ra bên cạnh. Và không như những thằng khác sẽ nhân cơ hội bỏ chạy, Tuấn trọc chồm người nằm đè lên nó. Khát vọng báo thù và bản năng sinh tồn khiến 2 bóng đen lao vào nhau quần thảo. Cuối cùng kinh nghiệm của Tuấn trọc vẫn hơn sức trẻ của nó. Lão đè được nó xuống khoá chặt 2 tay. Miệng thở hồng hộc, lão nói đứt quãng: Nghe này, tao buộc phải làm thế. Mày hiểu không. Bố mày thất thế rồi. Mà con tao thì….

Lão nói chưa dứt câu thì hự một tiếng, thằng đệ đã đâm nhát dao giữa cổ. Tuấn trọc chỉ ằng ặc được vài tiếng rồi gục xuống, máu bắn tung toé khắp mặt nó. Nó vùng dậy, đẩy lão sang một bên rồi cắm đầu chạy theo thằng đệ ra đầu ngõ. Ở đó một chiếc ô tô con đã đợi sẵn…
Chương 27
Ngồi trước mặt tôi là một người phụ nữ đẹp và gợi cảm. Không chỉ vậy, khuôn mặt của em ấy còn toát lên sự khôn ngoan, sắc xảo. Em ấy làm tôi nhớ đến Thư. Nhưng khuôn mặt Thư hài hoà hơn mà thân hình cũng không bốc lửa như em ấy. Đại loại em ấy đẹp và khôn ngoan kiểu lọc lõi từng trải. Còn Thư kiểu tri thức sách vở. (Văn dốt nên cũng chỉ có thể miêu tả được đến mức này thôi. Anh em hình dung được thì tốt mà không hình dung được thì cũng kệ cm anh em)

So sánh vậy là bởi em ấy khiến tôi có cảm giác mình bị em ấy bắt bài, đọc vị y như khi đối diện với Thư.

Đ.A đánh giá cao em ấy quả không sai.

Có điều tôi chả bao giờ nghĩ tới Đ.A lại ở cùng em ấy trong suốt thời gian lẩn chốn và săn tìm Tuấn Trọc…

Chỉ đến khi Đ.A bị bắt, em ấy mới đến gặp tôi.

—–

“Đ.A muốn tôi đến tìm cậu”. Kim Thanh bắt đầu cuộc nói chuyện với tôi như vậy.

Thái độ của K.T khiến tôi không thể đoán được mối quan hệ giữa Đ.A và em ấy ở mức nào. K.T không bộc lộ cảm xúc nhiều. Đây đơn thuần như 1 cuộc trao đổi về công việc và em ấy là người được Đ.A uỷ quyền đến làm việc với tôi.

Nhớ lại những gì Thư cảnh báo tôi về K.T, tôi tự thấy cần phải thận trọng hơn: Cậu làm việc này vì Đ.A???

K.T: Cứ cho là như vậy đi.

Tôi: Cậu nói thế là sao. Đây đâu phải chuyện đùa mà nói chuyện kiểu vậy.

K.T: Tôi đâu rảnh mà đến đây nói chuyện đùa với cậu. Tôi chỉ truyền đạt lại những gì Đ.A muốn cậu biết. Cậu nghe hay không thì tuỳ.

Đã có kinh nghiệm với kiểu nói chuyện ngang như cua thế này của Thư nên tôi đành chấp nhận xuống nước: Thôi được rồi, cậu nói đi.

Bằng giọng đều đều, Thư kể lại cho tôi nghe chuyện Đ.A ốp Tuấn Trọc…

Ngay sau khi thằng Lâm “hề” kết liễu Tuấn Trọc. Đ.A vùng bỏ chạy theo Lâm hề đến nơi có chiếc ô tô đang chờ sẵn. Vậy nhưng khi Lâm hề lên xe thì chiếc xe rồ ga phóng ngay mà không đợi Đ.A lên. Lúc đó Đ.A đã nhận ra có vấn đề, nhưng vẫn kịp bắt xe chạy về nhà K.T. Về đến nơi Đ.A cũng chỉ kịp kể lại toàn bộ câu chuyện cho KT và dặn KT đến gặp tôi để nói về những nghi vấn của Đ.A. Ngay sau đó, công an ập vào bắt Đ.A.

….

Tôi: Cậu chưa nói tại sao Đ.A lại ở cùng với cậu. Và Đ.A dặn tôi những gì.

K.T: Chuyện tôi và Đ.A tôi thấy không liên quan gì ở đây. Tại sao tôi lại phải nói với cậu. Còn tôi kể cho cậu nghe như vậy mà cậu vẫn không đoán được Đ.A dặn gì sao.

Tôi: Dặn gì??

K.T thở dài: Không có em Thư, bằng sức của cậu, làm sao cứu được Đ.A đây.

Bỏ qua thái độ coi thường ra mặt của K.T, tôi ngạc nhiên hỏi lại: Cậu biết Thư?

KT: Sao lại không biết. Nó chính là đứa phá hỏng kế hoạch của tôi vụ thằng Dũng còn gì.

Tôi hơi bất ngờ, cảm giác dường như cuộc chơi này chỉ có Thư và K.T hiểu. Hai đứa dường như biết rất rõ về nhau. Còn tôi thì mù tịt.

Không muốn thể hiện cái sự mù tịt đấy ra nên tôi vội vã quay lại vấn đề chính: Ừm… Thế tóm lại Đ.A muốn dặn tôi điều gì.

KT cười nhạt (giống Thư vờ lờ):

Thứ nhất: Tuấn trọc không phải chủ mưu trong vụ bán đứng ông Thắng.

Thứ hai: Đ.A bị gài bẫy để giết Tuấn Trọc.

Thứ ba: Lâm hề mới là thằng đâm Tuấn trọc. Nhưng hiện giờ Đ.A đang bị bắt về tội giết người.

Tôi gật gù: Vậy Đ.A có dặn tôi phải làm gì không.

K.T: Không. Tự ông phải tính toán thôi.

Chợt nghĩ ra việc K.T cũng đang bị truy nã, Tôi quay ra hỏi: Khoan đã, lúc Đ.A bị bắt, cậu có ở cùng nó không.

K.T cười: Cậu nghi ngờ tôi?? Khuyên cậu nên thực tế chút đi. Đ.A bắt tôi trốn đi trước khi cảnh sát kịp ập vào rồi.

Thấy tôi vẫn nhìn với ánh mắt nghi ngờ, K.T đứng lên nói: Tôi không mạo hiểm sự tự do của mình đến gặp cậu chỉ để nhận được sự nghi ngờ này. Cậu nên tập trung tìm cách cứu thằng bạn cậu. Thay vì chĩa mũi nhọn vào tôi, cậu hãy tìm hiểu xem, cuối cùng ai là người có lợi nhất nếu ông Thắng bị ốp… Kẻ đó chính là thủ phạm.

Nói xong, KT quay lưng đi luôn.

—–

Sau khi K.T bỏ đi, tôi ngồi lại cố gắng xâu chuỗi các sự kiện lại mong tìm ra đáp án.

Thư đã từng nói: Suy luận phá án chỉ sử dụng 1% trí tuệ, 99% còn lại là sự hiểu biết và trải nghiệm. Nếu không có sự hiểu biết thì dù có thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể đưa ra kết luận gì. “Đơn giản như khi đánh giá chứng cứ là một cái túi, nếu anh chưa từng tìm hiểu về các loại da và đặc tính của nó thì dù anh có thông minh đến đâu anh cũng không biết được cái túi làm bằng da con gì, khả năng chịu nước, độ bền ra sao… Từ những việc nhỏ nhặt như vậy mới có thể suy luận được những thứ quan trọng hơn như chiếc túi đó sản xuất năm bao nhiêu, đã sử dụng được bao nhiêu năm, người sử dụng thuận tay phải hay tay trái, tính cách của người sử dụng túi…”

Vậy nên trong suốt thời gian yêu nhau, Thư luôn bắt tôi đọc, và tìm hiểu thêm kiến thức về xã hội, về khoa học tự nhiên… Thư bảo: “Anh cứ đọc đi, ngay lúc này không thấy có tác dụng, nhưng đến khi gặp phải sự việc liên quan, anh có thể ngay lập tức đưa ra kết luận. Anh cần nhớ rằng: Người suy luận giỏi hoàn toàn là do hiểu biết và trải nghiệm chứ không phải do thông minh. Em chỉ hơn anh về trí nhớ, nhưng anh hơn em về trí tưởng tượng. Hoà nhau thôi. Anh không suy luận giỏi thì là do anh lười.”

Lúc đó nghe nó nói thế tôi đã lầm bầm: Bảo suy luận giỏi chủ yếu do kiến thức và trải nghiệm. Vậy trí nhớ dai là một lợi thế quá lớn rồi. Tưởng tượng thì làm cái mợ gì đây không biết.

—–

Giờ ngồi 1 mình với một mớ hỗn độn phải giải quyết để cứu thằng bạn trí cốt tôi mới thấy nhớ Thư khôn nguôi. Cái mớ hỗn độn này dưới con mắt của Thư sẽ hết sức rõ ràng minh bạch. Vậy mà tôi mãi không tìm ra manh mối. Ngu vờ lờ.

Tôi lắc mạnh đầu để xua hình ảnh Thư ra khỏi đầu cũng để xua luôn cái ý nghĩ dựa dẫm vào em ấy. Thằng bạn thân đang đối diện với án giết người, tôi mà còn cứ uỷ mị, đến lúc Đ.A dựa cột thì tôi ân hận cả đời.

Tôi lấy giấy cẩn thận ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc cũng như hiểu biết của tôi về chú Thắng, về Đ.A, về băng của chú Thắng, về các mối quan hệ của chú Thắng.

Rõ ràng, nếu chú Thắng bị bắt thì người hưởng lợi nhất là Tuấn Trọc hoặc Nam bớp – 2 thằng có thể cạnh tranh vị trí ông trùm. Mà theo cách tổ chức của chú Thắng thì cũng chỉ có 2 người này có thể bán đứng chú ấy.

Giờ Đ.A nói Tuấn Trọc không phải chủ mưu. Xong chính Đ.A lại bị gài giết Tuấn Trọc. Vậy người hưởng lợi cuối cùng ở đây là… Nam Bớp.

Quá rõ ràng rồi, tôi đập tay xuống bàn kết luận. Và thằng Lâm hề kia chắc chắn là người của Nam bớp. Nam bớp cài Lâm hề đi theo Đ.A để giải quyết Tuấn trọc đồng thời đổ tội cho Đ.A. Một công đôi việc.

Giờ chỉ cần tìm được thằng Lâm hề là sẽ phăng được đầu mối. Có điều làm sao để tìm được thằng Lâm Hề đây. Quan hệ giang hồ trong băng của chú Thắng tôi không biết gì. Mà dù có đi căng nữa thì giờ chắc hẳn thằng Lâm hề đã lặn một hơi dài. Có khi nó cũng chả còn ở Việt Nam nữa. Muốn tìm nó thật không hề đơn giản.

Chợt nhớ đến tờ giấy mời luật sư của Đ.A, tôi đang tính phải tìm mọi cách đề vào gặp được nó. (Phần trước có nói là trong giai đoạn điều tra này, luật sư muốn gặp Đ.A thật sự là vô cùng khó khăn).

Vậy nên mấy ngày sau tôi loay hoay tìm cách chắp nối quan hệ để vào gặp Đ.A. Chưa đâu vào đâu thì… Nam Bớp gọi điện.
Chương 28
Lúc nhận được cuộc gọi tôi không biết là Nam bớp. Chỉ thấy đầu dây bên kia nói ngắn gọn: Muốn cứu Đ.A thì chiều nay 2h đến địa chỉ… Với tôi mà nói, thời điểm đó, bất cứ ai nói có thể cứu được Đ.A tôi cũng lao ngay đến, bất chấp đó có phải là bẫy hay không.

Nghĩ thế, nhưng khi đến nơi, biết người hẹn mình là Nam Bớp. Tim tôi đập cái rầm. Đù má, cái thằng mình đang nghĩ là chủ mưu đứng sau mọi chuyện lại đột nhiên gọi mình ra gặp riêng. Thật éo hi vọng gì sau buổi hẹn này có thể lê xác đi về.

Trái với tâm trạng thấp thỏm lo âu của tôi, Nam bớp hết sức thoải mái và nhẹ nhàng. Hắn bắt đầu câu chuyện rất thân tình: Chắc mày vẫn còn nhớ chú, chú cháu mình có gặp nhau 1 lần hôm mày với thằng Đ.A bị bọn Hải Phòng ốp.

Tôi: Vâng, cũng 6-7 năm rồi còn gì. Nhìn chú chả khác trước mấy.

Nam bớp cười thân tình: Ờ, chú vẫn thế. Mày thì trưởng thành hơn trước nhiều rồi.

Tôi: Mà chú vẫn nhận ra cháu ạ.

Nam bớp nheo mắt giễu cợt: Nhận ra? Suốt bằng đấy năm, mày làm gì chú chả biết. Chú biết mày còn nhiều hơn thằng Đ.A.

Thật sư bất ngờ, tôi hỏi lại: Cháu không hiểu.

Nam bớp: Mày là một trong những người ông Thắng yêu cầu theo dõi giám sát. Mọi việc của mày trong suốt những năm đại học và sau khi ra trường bọn chú đều nắm được.

Tôi: Nhưng tại sao Chú Thắng lại theo dõi cháu.

Nam Bớp: Chắc mày không nhớ.Ngày trước ông Thắng từng nói muốn mày về làm việc cùng bọn chú.

Tôi: Cái đó cháu nhớ. Nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, cháu nghĩ chú Thắng nói chơi.

Nam Bớp: Ông Thắng không bao giờ nói chơi. Ông ấy đã nói như vậy, nghĩa là ông ấy sẽ làm như vậy. Mà ông Thắng cũng thực sự hi vọng ở mày nên mới mất công cắt cử người theo dõi giám sát mày trong suốt bằng đấy năm.

Tôi: Vậy sao lúc cháu mới ra trường, chú Thắng không báo cháu về làm cho chú ấy luôn.

Nam bớp cười: Mày nghĩ một thằng nhóc vừa ra trường đếch biết gì mà có thể về làm cùng bọn chú sao. Ông Thắng muốn mày tự bươn trải tích luỹ kinh nghiệm thêm vài năm nữa rồi mới kéo mày về.

Tôi: Nhưng nhỡ cháu đi theo con đường khác, không có kinh nghiệm làm những việc liên quan đến tổ chức thì sao.

Nam bớp: Ông Thắng đâu để mày tự bơi đâu. Mày nghĩ tự nhiên thằng Đ.A nó nghĩ đến việc săn lùng tội phạm truy nã rồi kéo mày vào sao.

Tôi gật gù: Cháu cũng thấy lạ. Hoá ra chú Thắng đứng sau đạo diễn vụ này. Vừa là giúp thằng Đ.A vừa là cho cháu thêm kinh nghiệm.

Nam Bớp: Ông Thắng định cho mày thêm 1,2 năm nữa. Mà giờ thì kẹt rồi.

Thấy câu chuyện bắt đầu đi vào trọng tâm, tôi hỏi thẳng luôn: Việc chú Thắng bị bắt, chú có nắm được nội tình không.

Nam Bớp: Biết sơ sơ. Hôm nay chú hẹn mày ra đây cũng vì việc đấy. Thằng Đ.A giết Tuấn Trọc chắc mày cũng biết rồi.

Tôi: Dạ.

Nam Bớp: Thằng Đ.A lỗ mãng nó mới hành động bồng bột như vậy, nhưng sao mày cũng hùa theo nó, không ngăn nó.

Tôi im lặng. Quả thực từ sau tối hôm gặp Đ.A, tôi vẫn luôn áy náy, bất an. Giá như tôi kiên quyết hơn, mạnh mẽ hơn. Sự việc đã không tồi tệ đến thế này.

Nam bớp tiếp: Nhưng thôi, việc đã lỡ rồi. Thằng Đ.A thì vẫn có thể cứu được. Nhưng trước hết phải lo chuyện của ông Thắng trước đã.

Tôi: Liệu có khả năng cứu chú Thắng không ạ.

Nam bớp cười: Mày là luật sư, sao lại hỏi chú câu đấy.

Tôi: Nhưng cháu có biết nội tình nó như thế nào đâu, còn chả biết chú Thắng bị bắt vì tội gì nữa.

Nam bớp hạ giọng: Trước hôm bị bắt, ông Thắng có nói chuyện với chú. Ông ấy có vẻ lường trước được việc này và dặn chú, nếu có việc gì xảy ra chuyện gì thì đến tìm mày.

Nói đến đây Nam bớp ngập ngừng: Mày và… Thư.

Tôi ngạc nhiên: Sao lại cả Thư.

Nam bớp: Đã nói là chuyện gì của của mày mà ông Thắng chả biết. Đặc biệt là mối quan hệ của mày với Thư.

Nghe đến đây tôi cũng đoán ra: Có lẽ chú Thắng đã theo dõi bọn tôi trong suốt thời gian “săn nã”. Như vậy chú Thắng cũng đã biết khả năng của Thư. Nói là đến tìm tôi nhưng thực chất là muốn nhờ Thư thôi.

Nghĩ đến đây tôi hơi chạnh lòng. Mang tiếng được chú Thắng gửi gắm niềm tin suốt bao nhiêu năm. Rốt cục khi có chuyện chú ấy lại chả tin tưởng tôi. Haizzzzz.

Nam bớp tiếp: Nhưng chú cũng biết, cái Thư hiện giờ không có ở Việt Nam. Nên mọi chuyện giờ chỉ còn trộng cậy vào mỗi mày.

Nhấp ngụm cafe, Nam bớp tiếp tục, giọng nghiêm trọng : Việc của ông Thắng chú cũng có thông tin từ người trong nội bộ báo ra. Vụ này không phải công an tỉnh Nam Định làm mà là do người trêи bộ trực tiếp điều tra. Quan hệ của ông Thắng mới trong phạm vi tỉnh Nam Định thôi. Vậy nên ông ấy mới bị úp, không kịp trở tay. Hơn nữa, người tố cáo là Tuấn trọc nên toàn bộ hoạt động làm ăn của ông Thắng đều bị phanh phui. Việc cứu ông Thắng hiện giờ quả thực là bất khả thi.

Nói đoạn, Nam bớp quay ra nhìn tôi, ánh mắt đăm chiêu. Tôi thì lúc đó cũng bị động. Chả hiểu dây mơ dễ má gì, cũng chỉ biết trơ mắt nhìn lại.

Nam bớp tiếp: Việc của ông Thắng đã như vậy, giờ còn thêm chuyện của thằng Đ.A nữa. Tội nó giờ nhẹ nhất cũng lãnh án chung thân còn không thì tử hình.

Thấy Nam bớp có vẻ ngập ngừng, tôi đánh bài ngửa: Cháu biết chú đến gặp cháu là có kế hoạch rồi. Chú cứ nói thẳng ra xem, cháu có thể giúp được gì không.

Nam bớp: Chú biết có người có thể cứu được thằng Đ.A…. Nhưng phải có điều kiện.

Tôi: Điều kiện gì ạ?

Nam Bớp không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại: Mày có biết vì sao đột nhiên ông Thắng bị bắt không.

Tôi: Cháu làm sao biết được.

Nam bớp hạ giọng: Chắc mày cũng biết ông Thắng có quan hệ với ông X.

Tôi: Vâng. Chả nhẽ…

Nam bớp ngắt lời: Không phải. Ông Thắng bị bắt vì có quan hệ với ông X, nhưng không phải do Mr X làm.

Tôi: Cháu không hiểu.

Nam Bớp hạ giọng: Hiện tại đang có đấu đá trêи bộ. Có người đang muốn hạ uy tín ông X thông qua việc phanh phui mối quan hệ giữa ông Thắng và ông X… Nói thế thì mày cũng biết thế thôi. Chứ cái này biết nhiều chết sớm thôi con ạ.

Tôi: Vậy ý chú bây giờ phải làm sao.

Nam bớp: Mr X có nói, ông ấy có thể tác động để cứu thằng Đ.A với điều kiện…. Ông Thắng không bị kết án.

Tôi: Chú nói khó hiểu vậy. Vừa cứu được thằng Đ.A mà ông Thắng lại không bị kết án thì tốt quá còn gì.

Nam bớp: Không phải không bị kết án. Mà là… không thể kết án.

Tôi:…

Nam bớp nhẹ nhàng: Nếu ông Thắng đột nhiên chết thì… lấy ai ra để kết án đây.
Chương 29
Nam bớp nhẹ nhàng: Nếu ông Thắng đột nhiên chết thì… lấy ai ra để kết án đây.

—–

Lúc đó, có đánh chết tôi cũng không bao giờ tin những gì Nam bớp nói. Và tất nhiên tôi cũng sẽ không làm con rối cho Nam Bớp giật dây điều khiển.

Rõ ràng Nam Bớp quá cáo già, Lão mượn tay Tuấn Trọc để ốp chú Thắng, mượn tay Đ.A để diệt Tuấn Trọc, xong lại mượn tay Lâm Hề để đưa Đ.A vào tù. Giờ lão lại định mượn tay tôi để kết liễu chú Thắng. Đùa à… Tôi đâu có ngu.

Không ngu, nhưng nghĩ đến âm mưu thủ đoạn của Nam Bớp tôi cũng rợn tóc gáy. Đến chú Thắng cũng bị lão ấy qua mặt thì cái thứ tôi tuổi gì mà đấu lại lão ấy. Giờ chỉ có cách kéo dài thời gian đặng mà tìm cứu viện thôi.

Nghĩ vậy, tôi giả ngây giả ngô trả lời Nam Bớp: Nhưng làm sao mà chú Thắng tự nhiên chết được.

Nam Bớp nhìn tôi cười khẩy: Thôi mày không phải diễn, chú biết mày hiểu ý chú nói. Chú cũng biết mày đang nghi ngờ chú. Cũng phải thôi, trong vụ này mày có quyền nghi chú.

Lão liếc mắt nhìn tôi đoạn nói tiếp: Chú cũng không bắt mày phải quyết định ngay. Mày cứ về suy nghĩ kỹ rồi trả lời chú sau. Nhưng chú nhắc lại: Ông Thắng kiểu gì cũng chết. Hãy để ông ấy chết có ích một chút.

—–

Nam bớp cho tôi 1 tuần để “suy nghĩ kỹ”.

Vậy là tôi có 1 tuần để thoát khỏi cái bẫy Nam bớp đang giăng sẵn. Việc đó không hề đơn giản. Chú Thắng, Tuấn Trọc, Đ.A đều lần lượt bị Nam Bớp tiêu diệt, tôi biết tôi chưa đủ sức để đấu lại hắn.

Cần có thêm một cái đầu nữa tham gia vào cuộc đấu trí này. Giá mà có Thư ở đấy…

Thứ không có ở đây, nhưng chả phải Thư từng đánh giá rất cao Kim Thanh đấy thôi. Mà Kim Thanh thì “dường như đang ở phe mình”. Để đối đầu với Nam Bớp, tôi cần phải gặp Kim Thanh.

—–

Kim Thanh tiếp tôi với thái độ thờ ờ, lãnh cảm. Mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng thái độ của em ấy khiến tôi có cảm giác đang đâm đầu vào đá. Tôi đã từng nghĩ lấy việc đang bị truy nã ra để ép em ấy hợp tác. Nhưng đó không phải phương án khả thi. Ta có thể ép một người dùng sức chứ không thể ép 1 người dùng trí tuệ.

Muốn Kim Thanh dốc sức giúp thì chỉ có 2 cách: 1 là tình cảm, 2 là lợi ích.

Tình cảm thì tôi không chắc quan hệ giữa em ấy với Đ.A có đến mức bất chấp tất cả và hi sinh vì nhau hay không. Chắc là không. Vì thời gian 2 đứa tiếp xúc với nhau chưa đủ dài. Mà thái độ của em ấy trong lần gặp tôi trước đây cũng có vẻ chả mặn mà gì với Đ.A.

Vậy chỉ còn mỗi lợi ích để lôi kéo sự giúp đỡ của em ấy thôi. Tôi có lợi ích gì mà Kim Thanh cần???

—–

“Tôi cần sự giúp đỡ của cậu” với K.T cần phải đi thẳng vào vấn đề.

K.T thờ ơ: Tôi sẽ được gì?

Tôi: Minh oan trong vụ “cướp tài sản” của thằng Dũng.

K.T chớp mắt, có vẻ động lòng: Với sức cậu mà đòi làm được sao?

Tôi nói úp mở: Chắc Cậu cũng đã biết việc bọn tôi làm với Dũng. Vấn đề chỉ là bọn tôi muốn hay không thôi.

K.T: Việc đó là do cái Thư đứng đằng sau giật dây. Giờ cái Thư đâu còn ở Việt Nam nữa. Nếu nó còn đây thì chắc cậu cũng chả cần tìm đến tôi làm gì.

Tôi: Ừm. Đúng là thời gian này Thư đang phải đi công tác. Nhưng độ chừng 1-2 tháng nữa sẽ về. Thư không giúp được tôi trong thời gian này nhưng tôi chắc chắn khi Thư về, bọn tôi sẽ có cách minh oan cho cậu.

K.T trầm ngâm. Như vậy là nó không biết Thư bỏ đi do mâu thuẫn với tôi. Chắc nó nghĩ Thư đi công tác thật.

Tôi bồi thêm: Vấn đề là thời gian này tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Còn vụ việc của cậu bọn tôi đã nắm rõ toàn bộ sự thực. Chị gái của Thư làm trêи VKS tối cao. Tôi cam kết sẽ minh oan được cho cậu.

Thấy K.T vẫn im lặng. Tôi tiếp: Hơn nữa, tôi biết, ít nhiều cậu cũng có tình cảm với Đ.A. Nếu giúp được Đ.A mà không ảnh hưởng gì đến cậu. Tại sao không thử? Đ.A mà nó thoát ra được vụ này thì chắc chắn nó cũng sẽ tìm mọi cách để trả ơn cậu. Chắc cậu cũng biết tính Đ.A.

K.T gật đầu xác nhận. Tôi biết vậy là mình đã thành công.

—–

“Cậu nghĩ Nam bớp là chủ mưu đứng sau toàn bộ vụ này”.K.T bắt đầu bước chân vào vụ án bằng một câu hỏi đúng trọng tâm.

Tôi: Cậu cũng đã thống nhất. Ai là người có lợi ích cuối cùng, kẻ đó là thủ phạm. Rõ ràng nếu chú Thắng, Tuấn trọc, Đ.A đều nằm hết thì Nam bớp sẽ tiếp quản toàn bộ quyền lực trong tổ chức. Động cơ của hắn quá rõ ràng.

K.T nói ngắn gọn: Không phải. Giả sử ông Thắng bị thủ tiêu theo cách giang hồ bình thường thì Nam bớp mới được lợi. Đây là ông Thắng bị công an bắt. Nam Bớp thừa hiểu việc ông Thắng bị cớm tóm thì chính Nam bớp – cánh tay mặt của ông Thắng cũng không thể thoát tội được. Làm gì có chuyện cớm nó chỉ xịt ông Thắng xong để thả cho Nam Bớp tiếp quản băng nhóm.

Tôi phản biện: Có thể Nam bớp đã tính đến nước ép chú Thắng tự sát trong tù trước khi khai ra những mối quan hệ khác trong tổ chức.

K.T cười: Ngay cả một người lạc quan nhất cũng không thể tin tưởng vào việc Đ.A sẽ giết được Tuấn trọc và bị bắt trước khi ông Thắng khai ra tên Nam bớp cho cơ quan điều tra. Dù có tin tưởng đi nữa thì đó vẫn là một phương án quá phiêu lưu. Nam bớp chả tội gì phải làm thế. Hơn nữa, cậu nên nhớ, đây là vụ án do công an cấp bộ làm. Nam bớp mà có mối quan hệ cao thế thì đã chả phải núp bóng ông Thắng trong bằng đấy năm.

Nghe K.T phân tích, mặc dù không chỉ được ra, nhưng tôi thấy có gì đó không hợp lý. Cách lập luận của K.T không rõ ràng và bao quát như Thư. Nó cứ khiến tôi lấn cấn. Tôi hỏi lại: Nếu Nam bớp vô can thì ai mới là thủ phạm.

K.T: Tôi không nói Nam bớp vô can. Chắc chắn lão ấy cũng có tham gia vào vụ án này. Có điều lão ấy chưa đủ tầm để đứng ra đạo diễn toàn bộ thôi. Còn có người đứng đằng sau giật dây Nam Bớp.

Tôi: Ý cậu nói là Mr X.

K.T: Có thể Mr X, cũng có thể là người khác. Hiện giờ mình chưa biết được. Tôi chỉ kết luận như vậy để mình đừng quá tập trung vào một mình Nam bớp thôi.

Tôi: Cái đó tôi nghĩ cũng không nên vội kết luận. Quan trọng bây giờ mình phải làm gì thôi.

K.T: Đ.A có nói, trước khi chết, Tuấn trọc có nói câu: “Nghe này, tao buộc phải làm thế. Mày hiểu không. Bố mày thất thế rồi. Mà con tao thì….”. Như vậy là con của Tuấn trọc có thể là nguyên nhân khiến Tuấn trọc phản. Vậy giờ gặp con lão ấy, mình có thể có manh mối tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này.
Chương 30
Mặc dù còn nhiều lấn cấn trong cách lập luận của KT, nhưng thời điểm đó tôi cũng không tìm được phương án nào khả dĩ hơn. Và thời hạn 1 tuần của Nam Bớp không cho phép tôi được tính toán thêm nữa. Bởi vậy tôi thống nhất với KT đi tìm gia đình của Tuấn Trọc để lần ra những manh mối khác.

Cờ bí thì phải dí tốt. Chỉ có cách tiến sâu thêm 1 bước vào những chỗ nhạy cảm thì mới có cơ may tìm ra thêm được dữ liệu để suy luận. Thư chả dặn đấy thôi: Suy luận 99% dựa trêи trải nghiệm. Khả năng tư duy logic của tôi và KT có thể không bằng Thư nhưng cứ cố gắng tìm được thật nhiều dữ kiện thì cuối cùng cũng sẽ có kết luận thôi.

Ngay chiều hôm đó, tôi với KT bắt xe về NĐ đến nhà Tuấn trọc.

Trêи đường đi tôi cố gắng bắt chuyện với KT, xem trước lúc bị bắt, Đ.A có trao đổi gì thêm với em ấy về vụ việc này không. Đáp lại sự nhiệt tình của tôi, KT chỉ lắc đầu lạnh nhạt. Đi với con nhỏ này vừa thích vừa bực mình. Thích là vì em ấy xinh đẹp, lại ăn mặc gợi cảm. Đi cùng chả những thỉnh thoảng được rửa mắt với những khe ngực thấp thoáng hay đôi chân dài miên man mà còn được vênh váo trước ánh mắt ghen tị của mấy thằng ku choai choai cùng xe.

Bực mình là vì em ấy cứ lạnh như băng, hỏi chỉ lắc với gật, chả nói chả rằng gì cả. Lắm lúc khó chịu quá tôi phải lầm bầm chửi: Đờ mờ, gõ mà còn cành cao. (Haizzz, thình thoảng thấy mình cũng tầm thường vờ lờ).

Cớ mà nhớ lại lời cảnh bảo của Thư về em này, dù khó chịu đến mấy tôi cũng phải dặn lòng phải dụng tâm đề phòng. Nói là hợp tác thế thôi, chứ biết thế đếch nào được lúc nào em ấy quay lại cắn mình. Cơ mà đề phòng thì đề phòng… khe ngực với cặp chân dài thì không thể bỏ qua được. *cười ɖâʍ đãng*.

—–

Nhà Tuấn trọc cũng không quá khó để nhớ đường. Ngày trước thỉnh thoảng tôi có đi cùng Đ.A đến nhà lão. Tôi nhớ mang máng Tuấn trọc có độc 1 thằng con trai thì phải. Hồi đó cũng chỉ biết thằng ku đó kém bọn tôi 3-4 tuổi gì đó. Nếu Tuấn trọc nhắc đến con lão thì chắc chỉ là có thằng ku này thôi. Tiếc cái là đợt đó tôi không chơi bời gì với thằng ku này cả.

Không nhớ trước đây như thế nào, nhưng khi cùng K.T đứng trước cửa nhà lão ấy, tôi thấy lạnh xương sống bởi không khí lạnh lẽo và điêu tàn cứ lẩn khuất xung quanh ngôi nhà, hoặc cũng có thể vì tôi tưởng tượng ra bọn tôi đang bị rất nhiều cặp mắt theo dõi từ trong bóng tối. Gì chứ việc bị theo dõi thì gần như chắc chắn. Không xã hội đen thì xã hội đỏ. Tránh sao được. Bọn tôi đang đứng trước cửa nhà của Tuấn trọc – người liên quan đến 2 vụ trọng án cơ mà.

Bấm chuông rồi gọi lạc cả giọng mất một lúc thì cửa mới mở. Qua cánh cửa mở he hé, một người đàn bà tóc hoa râm nhìn bọn tôi bằng ánh mắt đề phòng. Tôi còn đang lúng túng chưa biết xử trí sao, thì KT đã bước tới nói ngắn gọn: Bà mở cửa giúp, chúng tôi là cảnh sát điều tra cần lấy thêm lời khai về cái chết của ông Tuấn.

Tôi quay qua nhìn KT hơi ngạc nhiên. Suốt cả quãng đường đi em ấy câm như hến, giờ đột nhiên đóng vai cớm nhuần nhuyễn thế. Haizzzz, thật không coi thường em ấy được mà.

Người đàn bà ngẫm nghĩ vài giây rồi cũng kéo rộng cánh cửa, đứng sang một bên cho bọn tôi bước vào.

K.T không nhìn tôi lấy một lần, nhanh nhẹn bước vào. Đúng tác phong của một cán bộ điều tra lâu năm. Tôi cũng vội vã bước vào theo.

Lúc đó khoảng 7-8h tối, nhưng trong nhà không bật đèn tuýp, chỉ có ánh đèn ngủ vàng ệch làm căn phòng nhà thêm âm u. Khi tôi bước vào trong thì thấy chình ình giữa nhà là cái bàn thờ lớn. Hiển nhiên là bàn thờ Tuấn trọc rồi. Vẫn chưa đủ 49 ngày mà.

Hai ngọn nến leo lắt trêи ban thờ hắt bóng xuống dưới nền nhà làm mọi thứ càng trở nên méo mó và kì dị. Haizz , tôi cũng không phải đứa yếu bóng vía, nhưng không khí trong phòng này khiến tôi sởn gai ốc, chỉ muốn thoát ra thật nhanh.

Đã thế, KT với người đàn bà kia lại có vẻ rất hợp với cái không gian ma quái này. Nếu không phải tôi đi cùng với KT đến đây, cứ bước vào phòng mà nhìn thấy 2 người đàn bà ngồi đối diện nhau trong ánh sáng mờ ảo này chắc đái cmn ra quần mất.

Người đàn bà thờ ơ còn chẳng thèm rót nước mời bọn tôi. Cứ ngồi nghiêng nghiêng một bên, ánh mắt nhìn vào khoảng không bất cần.

KT cũng ngồi im lặng thi gan với bà ta. Ôi cái đệch mợ, chúng mày đóng phim ma doạ tao phỏng.

Đợi bọn họ thoát vai diễn chắc đến khuya, mà tôi thì không đủ can đảm ngồi đây lâu hơn nữa. Tôi chép miệng đánh tiếng, người đàn bà từ từ quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô cảm, bà hỏi: Cái gì cần khai tôi cũng đã khai hết rồi, cô cậu còn muốn hỏi gì thêm nữa thì nhanh cho.

Tôi đang cân nhắc xem làm thế nào để khai thác thông tin thì KT đã cất tiếng: Chúng tôi đến đây không phải vì điều tra cái chết của chồng bà.

Người đàn bà thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng nhìn KT chờ đợi. KT liếc mắt dò thái độ của bà ta rồi tiếp: Chúng tôi muốn biết mối quan hệ của chồng bà và ông Thắng.

Tôi tập trung quan sát thái độ vợ Tuấn trọc khi nghe câu hỏi của KT, nhưng mặt bà ta vẫn trơ ra lạnh lùng. Haizzz, là vợ của giang hồ số má như Tuấn trọc mấy chục năm trời. Bản lĩnh quả có khác người thường.

Bà ta lạnh nhạt đáp: Tôi chỉ biết chồng tôi có quan hệ bạn bè với ông Thắng, còn ngoài ra tôi không biết gì hơn.

KT tiếp: Bà có biết chồng bà đứng ra tố cáo ông Thắng buôn bán heroin.

– Tôi không biết.

KT hỏi dồn: Bà đứng nói không biết, vì có thể chinh việc tố cáo ông Thắng dẫn đến cái chết của chồng bà đấy.

– Tôi không biết.

Kiểu hỏi của KT làm tôi hơi thất vọng, đúng là nó chỉ khôn ngoan kiểu giang hồ chợ búa, chứ chả có tí kinh nghiệm gì về điều tra cả. Cứ để KT hỏi kiểu này thì chẳng đi đến đâu mà không khéo lại hỏng hết việc, tôi vội ngắt lời: Thế này cô ạ, bọn cháu thực lòng chỉ muốn giúp cô. Giúp… con cô.

Nghe tôi nói đến con, mặt bà ta biến sắc. Bà tay quay qua tôi chuẩn bị nói gì đó thì tiếng chuông cửa vang lên. Sắc mặt bà ta lại đột ngột thay đổi 1 lần nữa, khó coi hơn. Xong bà vội vã đứng dậy bước ra cửa số hé cửa nhìn, rồi lại lật đật mở cửa bước ra ngoài. Không ai bảo ai, tôi và KT cùng nhào đến cửa sổ.

Đứng trước cổng là 1 thằng cốt đột đang thì thầm gì đó với vợ Tuấn trọc. Thằng cốt đột này rất quen, dường như tôi đã gặp nó ở đâu rồi. Tôi còn đang bận nặn óc ra nhớ xem gặp nó ở đâu thì nó đã rồ ga phóng đi. Bà vợ Tuấn trọc cũng nhanh chóng quay vào nhà.

Thái độ của bà ta hoảng sợ hơn thấy rõ, nhưng giọng bà ta lại rất kiên quyết: Mời cô cậu về cho, tôi không có gì để khai thêm nữa. Nếu muốn lấy lời khai đề nghị cô cậu có giấy mời, tôi sẽ lên cơ quan cô cậu làm việc cụ thể. Bây giờ mời cô cậu về cho.

Tôi với KT nhìn nhau rồi cũng đành đứng lên ra về. Nhưng bước đến cửa KT chợt quay lại nói: Tất cả những gì chúng tôi muốn làm là cứu con bà. Bà chỉ cần cho chúng tôi biết con bà ở đâu.

Nghe thế bà ta hơi khựng lại nhưng vẫn quả quyết lắc đầu: Tôi không biết cô cậu nói gì, mời cô cậu về cho.

Tôi bồi thêm: Bà không muốn con bà đi theo chồng bà chứ. Bà định hợp tác với những kẻ đã đẩy chồng bà vào chỗ chết sao.

Bà ta không đáp lời, vẫn mở cửa và đứng sang 1 bên dáng điệu tiễn khách. KT lắc đầu bước ra ngoài trước. Tôi dợm bước đi ra sau, nhưng linh cảm khiến tôi đi chậm lại khi đến gần bà ta.

“Phong hủi” Bà ta nói nhẹ như gió thổi qua tai. Và cánh cửa đóng sập lại sau lưng tôi.

—–

Bước ra khỏi nhà Tuấn trọc, tôi thờ phào. Quả thực không khí trong đó không có lợi cho sức khoẻ của những thằng như tôi.

Tôi im lặng ngẫm nghĩ, cơ mà rốt cục cái tên “Phong hủi” cũng chả có gợn gì trong ký ức của tôi cả. Chắc chắn tôi chưa nghe thấy tên này bao giờ. Tôi quay qua KT, nó cũng đang nhìn tôi. Không biết nó có nghe thấy vợ Tuấn trọc nói không. Tôi nhắc lại: Bà ấy có nói 2 từ: “Phong hủi”

KT ngẫm nghĩ 1 lúc rồi nhún vai: Chưa nghe bao giờ.

Tôi: Theo thái độ của vợ Tuấn trọc thì chắc chắn là bà ta đang bị đe doạ. Và có lẽ con bà ta đang bị kẻ nào đó khống chế. Vấn đề là làm thế nào để biết được kẻ đó là ai.

KT: Tôi nghĩ không khó để điều tra về Phong hủi đâu. Tối về tôi sẽ dò hỏi mấy đứa bạn xã hội. Chắc sẽ ra thôi. Nhưng tìm ra rồi thì sao? Cậu và tôi sẽ làm gì tiếp theo. Tả xung hữu đột cứu con Tuấn trọc hử.

Haizzzz, KT hỏi đúng vấn đề tôi đang lo lắng. Quả thực cứ nhắm mắt nhắm mũi lao theo vậy thôi chứ tôi cũng biết mình thân cô thế cô, xã hội đen không quen mà xã hội đỏ cũng không có. Biết được thêm tí nào nào là nguy hiểm thêm tí đó. Cái thằng cốt đột xuất hiện lúc nãy làm tôi chột dạ. Nhìn thằng đó vừa quen lại vừa khiến cho tôi có cảm giác nguy hiểm. Có điều tôi không nhớ đã gặp nó ở đâu cơ.

Thấy tôi đần mặt suy nghĩ, KT vỗ vai: Không nghĩ được thì đừng cố. Chưa đủ dữ kiện thì có cố chắp nối cũng chả đi đến đâu. Không khéo đưa ra kết luận sai còn nguy hiểm hơn.

Haizzz, câu nói của KT làm tôi nhớ Thư vãi chưởng, tôi quay qua nhìn nó. Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, nó quả thực rất đẹp. Cơ mà càng nhìn nó tôi càng… nhớ Thư.

Một lần nữa nó lại kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng: Thế tối nay thế nào đây?

Tôi choàng tỉnh hỏi lại: Thế nào là thế nào?

KT: Thì ngủ ở đâu. Chả nhẽ cậu muốn lang thang cả đêm.

Tôi: Thế cậu muốn như nào?

KT: Thuê khách sạn ngủ chứ muốn như nào. Mà nếu cậu muốn ngủ với tôi thì phải trả tiền. Việc gì ra việc đó.

Vừa nói nó vừa nhìn tôi đá lông nheo. Đờ mờ, đang từ băng sương lạnh lẽo, muốn gợi tình là gợi tình được ngay. Tôi phục nó quá.

—–

Tôi đang nằm trong chăn ấm đệm êm nhìn chòng chọc lên trần nhà.

Có chút tiếc nuối vì không nhận lời KT, nhưng quả thực tôi không muốn có thêm bất cứ lỗi lầm gì với Thư nữa. Bởi vậy sau khi thuê khách sạn cho KT, tôi về nhà bố mẹ ngủ. Thấy bị bỏ lại 1 mình, KT nhìn tôi ngạc nhiên. Kiểu như tại sao tôi lại cưỡng được sức cuốn hút của nó ấy. Cơ mà cảm giác bỏ lại ngừoi đẹp sau lưng hùng dũng bước đi quả thực rất đáng vênh váo mà.

Đang âm thầm hồi tưởng lại thì điện thoại reo. Là số điện thoại của Nam bớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK