Lần trước Tân Tử Trạc đuổi theo Lư Hoằng rời khỏi nhà, sau đó Hạo Dật nhận được tin nhắn của Tân Tử Trạc, nói có lẽ hôm nay không thể tiếp đãi hắn và Lăng Tư Thu rồi, về sau cũng trực tiếp tỏ vẻ không muốn hắn lại dùng mình làm bình phong để hẹn với Lăng Tư Thu. Hạo Dật ý thức được việc làm của mình là không đúng, hơn nữa có lẽ còn đã gây phiền toái, lập tức xin lỗi, sau đó cũng chưa từng nhắc lại chuyện về Lăng Tư Thu.
Sau đó hắn xấu hổ vì đã làm phiền Tân Tử Trạc, mặc dù ở trên mạng tám chuyện với nhau rất nhiều, nhưng cho đến trước khi khai giảng cũng chưa từng gặp lại.
Ngày đó tựu trường, Hạo Dật nhìn thấy Tân Tử Trạc, hàn huyên đôi câu, nhìn thái độ của Tân Tử Trạc cũng hiểu là lúc chuyện lúc trước đã triệt để trôi qua, quan hệ lại lập tức khôi phục như ban đầu.
“Nhưng mà tớ cảm giác hình như cậu có chuyện gì đó.” Hạo Dật nhìn trái nhìn phải, thật sự cảm thấy cả người Tân Tử Trạc tràn đầy một loại cảm giác hạnh phúc.
Tân Tử Trạc cũng không phản bác: “Đúng vậy, cậu nhìn ra được sao?”
Lúc nói lời này cậu nhớ tới gương mặt của Lư Hoằng, nhịn không được khóe miệng câu lên, cười vô cùng rõ ràng. Hạo Dật nghĩ đến lúc trước Tân Tử Trạc để ý chuyện Lăng Tư Thu tới nhà mình như vậy, nghĩ sơ qua, một phát đoán trúng tim đen: “Có bạn gái rồi đúng không?”
Tuy rằng giới tính không đúng, nhưng Tân Tử Trạc vẫn thừa nhận: “Ừ, không sai lắm.”
“Cậu được đấy!” Hạo Dật kinh ngạc nói, lập tức ý thức được âm thanh của mình hơi lớn, hình như đã bị người xung quanh chú ý, nhanh chóng hạ giọng, “Vóc dáng đẹp không? Trường chúng ta hả?”
“Tớ cảm thấy rất dễ nhìn… Không phải trường chúng ta.”
“Cậu quen em gái trường ngoài từ bao giờ vậy nha?” Hạo Dật há to miệng, thở dài nói, “Ai, nhưng mà cái mặt này của cậu, tùy tiện mang đến trường nào mà chả có nữ sinh muốn giành giật. Không như tớ đây, người khác ngay cả tên cũng không nhớ, chỉ biết tớ là Tiểu Mập, ôi ôi…”
“Vậy thì giảm béo đi.” Tân Tử Trạc không chút lưu tình nói.
“Cậu đừng nói nữa, tớ thật sự đã giảm mà.” Hạo Dật run rẩy đứng dậy, “Thế nào, thoạt nhìn không phải có chút gầy sao?”
Vừa vặn đúng lúc đó có hai ba nữ sinh cùng lớp đi ngang qua hành lang, nghe thấy câu này của Hạo Dật nhịn không được cười rộ lên.
“Cười cái gì hả, thật đó!”
Tân Tử Trạc gật đầu nói: “Hình như có gầy đi một ít.”
Bấy giờ Hạo Dật mới hài lòng ngồi xuống, liếc trong phòng học một cái, không thấy bóng dáng Lăng Tư Thu đâu, lúc này mới nhỏ giọng nói với Tân Tử Trạc: “Lần trước tớ chính thức quyết định rồi! Tớ phải giảm béo, còn phải ôn thi thật tốt nữa, đến lúc đậu Đại học thì người cũng cũng gầy đi một vòng, đến lúc đó lại tiếp tục… Ai cậu hiểu mà!”
“Vừa ôn thi vừa giảm béo, cậu đừng để mệt mỏi quá lại sinh bệnh.”
Thật ra Tân Tử Trạc cảm thấy có bạn nữ làm động lực, nếu Hạo Dật thật sự có thể thay đổi, cho dù cuối cùng không có đuổi tới tay hay không thì cũng không lỗ, thế là không dội nước lạnh vào hắn nữa.
Lăng Tư Thu sau chuyện lần trước nghe từ miệng Hạo Dật biết Tân Tử Trạc gửi tin nhắn nói không cách nào tiếp đãi bọn họ, một thời gian rất lâu về sau cũng không gặp lại Tân Tử Trạc, càng không nhận được bất kì tin nhắn giải thích nào từ cậu, có lẽ cũng hiểu đối phương căn bản là không để ý đến mình. Cô im lặng một kì nghỉ hè, cũng ý thức được bản thân một lòng mong ngóng là vô nghĩa, sau khi suy nghĩ thông suốt cũng không còn cảm thấy gì. Đến khai giảng lại nhìn thấy Tân Tử Trạc, cô dần dần phát hiện phần tâm tư nhỏ có chút mơ ước kia của mình cứ như vậy lặng yên không tiếng động biến mất.
Vì vậy cô và Tân Tử Trạc lại trở về quan hệ bạn học bình thường mấy ngày cũng chẳng nói được với nhau một lời.
Về chuyện kết giao “Bạn gái”, Tân Tử Trạc chỉ nói cho một mình Hạo Dật, hơn nữa kêu đối phương giữ bí mật. Tuy rằng thành tích cậu rất tốt, thế nhưng chủ nhiệm lớp nếu biết học sinh yêu đương tại thời điểm lớp mười hai này, cũng sẽ khó tránh khỏi sẽ khỏi chuyện “Nói một chút”, cậu mới không muốn lãng phí thời gian như vậy. Bởi vì quan hệ giữa Lư Hoằng và cậu có tính đặc thù, trước mắt Tân Tử Trạc vẫn không muốn để cho người khác tới bát quái chuyện tình cảm của mình. Cậu biết một ngày nào đó cậu có thể không chút do dự thừa nhận, hơn nữa còn công khai, nhưng không phải bây giờ, mà là ít nhất đợi đến khi bản thân có đầy đủ khả năng cùng năng lực để bảo vệ đoạn tình cảm này.
Sau khai giảng, chương trình học bị nâng lên lịch trình lớp mười hai, Tân Tử Trạc chợt nhớ tới tài liệu nghiên cứu các nguyện vọng bị bản thân bỏ quên một thời gian, những ngày này mỗi khi có thời gian rảnh rỗi sau khi học bài, Tân Tử Trạc lại nhịn không được cùng Lư Hoằng thân mật một chút, ôm ôm hôn hôn vài cái đã hết thì giờ, càng đừng nói tới làm chuyện khác.
Nói tới làm chuyện khác, tay Tân Tử Trạc đang viết chữ nhịn không được ngừng lại, khẽ co lại quay hai vòng, cho tới giờ Lư Hoằng và cậu vẫn chưa làm đến bước cuối. Bình thường chính là dùng tay giúp nhau, thỉnh thoảng Lư Hoằng sẽ dùng miệng giúp cậu, nhưng khi đến lượt Lư Hoằng anh lại rất kháng cự, cho tới giờ Tân Tử Trạc đã từng nói qua mấy lần nhưng đều bị cự tuyệt.
Tân Tử Trạc nhìn ra được, ít nhất đến thời điểm này, trong mối quan hệ này Lư Hoằng vẫn cảm thấy chính mình ở vào vị trí khá thấp, sợ này sợ kia, Tân Tử Trạc biết có nói cũng vô dụng, chờ sau này bản thân học xong đại học rồi tìm được công việc, yên bình trải qua cùng Lư Hoằng, đối phương tự nhiên dần dần sẽ có cảm giác an toàn.
Xét thấy Lư Hoằng đối với mình hầu như nói gì nghe nấy, Tân Tử Trạc không hề nghi ngờ nếu bản thân nói muốn làm đến bước cuối cùng, Lư Hoằng chỉ có thể một lời đáp ứng.
Chẳng qua là không biết nên mở miệng như thế nào đây…
“Còn đứng đó làm gì vậy?” Lúc này Lư Hoằng đột nhiên đẩy cửa phòng ra đi vào, hiếm khi thấy Tân Tử Trạc quay bút, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước.
Nghĩ cái gì thì đến cái đó, Tân Tử Trạc giật mình hoảng hồn, bút trên đầu ngón tay “Lạch cạch” một tiếng rơi trên bàn, vô thức mãnh liệt quay đầu lại nhìn về phía Lư Hoằng đang từ cửa đi tới.
“Làm sao vậy?” Lư Hoằng cũng bị bộ dáng của cậu làm cho hoảng sợ, “Anh, có phải anh chưa gõ cửa đã tiến vào…”
Tân Tử Trạc vội vàng gạt bỏ ý niệm Lư Hoằng đang nghĩ lung tung trong đầu: “Em không có ý đó, là… Em đang nghĩ mấy chuyện thôi.”
Lư Hoằng “A” một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh Tân Tử Trạc—— cuối tuần trước bọn họ đã cùng nhau chuyển bàn học với giá sách sang phòng ngủ này, hoàn toàn đem nơi đây đổi thành thư phòng.
Tân Tử Trạc thấy Lư Hoằng không có ý định tiếp tục truy vấn, ngược lại cố ý hỏi: “Không hỏi em đang suy nghĩ gì sao?”
Lư Hoằng hàm hồ nói: “Em lúc nào cũng có việc của mình mà, cái gì cũng hỏi anh sẽ giống mẹ già mất.”
“Tiếc quá,” Tân Tử Trạc cười nói, “Em đang nghĩ tới anh.”
Sửng sốt một chút, sắc mặt Lư Hoằng lập tức đỏ bừng. Mới ngắn ngủi hơn nửa tháng mà thôi, Tân Tử Trạc đã từ một người lúc trước không biết nên mở miệng như thế nào để biểu đạt tâm ý biến thành hôm nay đem những lời này nói đến cực kỳ thuận miệng, mà ngược lại bản thân Lư Hoằng một chút xíu cũng chưa quen.
“Anh thì có chuyện gì chứ.”
Tân Tử Trạc quay đầu: “Anh ngồi gần lại đây.”
Lư Hoằng bị bộ dạng thật sự có chuyện nghiêm túc muốn nói của cậu hù dọa, kéo ghế lại để sát vào một chút, kết quả đương nhiên là bị Tân Tử Trạc cười kéo gáy qua, tới một nụ hôn thật dài thật ẩm ướt.
Bờ môi bị một trận liếm cắn trong chốc lát đã ướt nhẹp, lúc tách ra Lư Hoằng có chút ngượng ngùng nhấp nhấp môi, lúc này mới thấy động tác của mình ngược lại có chút cảm giác giấu đầu hở đuôi. Khí tức Tân Tử Trạc hơi nặng nề, cũng không còn tâm tình tiếp tục học bài, mắt liếc đồng hồ, thấy đã mười một giờ, liền dứt khoát đem đèn bàn tắt, trực tiếp lôi kéo Lư Hoằng quay trở về phòng ngủ.
Lư Hoằng tự biết bản thân triệt để bị một người so với mình nhỏ hơn năm tuổi mang đi, nhưng anh đối với việc này cam tâm tình nguyện. Bản thân anh chính là người tương đối bị động, huống chi chỉ khi Tân Tử Trạc chủ động mới có thể cho anh một chút cảm giác an toàn… Nhất là tại loại thời điểm như thế này, Tân Tử Trạc trần trụi biểu hiện ra phương diện dục vọng trên giường mới có thể làm cho Lư Hoằng thật sự cảm giác được đối phương coi mình là một người đàn ông, mà không phải chỉ là đối đãi đơn thuần giữa hai người yêu nhau.