- ngươi đi chết đi - anh lao lại đấm cho hắn một phát.
- Hàn tiên sinh tôi thực sự không biết cô ấy là của ngài- ông ta ôm vết bầm nhờ hưởng trọn cú đấm
- Còn dám nói, người của tao mày dám đụng đến. Người đâu?- anh hắng giọng. Một đám người mặc áo quần màu đen chỉnh tề bước vào
- Đem ông ta ra xử lý gọn gàng- Cung Hàn trừng mắt phẫn nộ. Xung quanh toả ra khí chất lạnh đến bức người.
- Rõ- ông ta bị đám người đó kéo đi trong khi trong mặc quần áo
- Nam cung tiên sinh xin tha mạng, nam cung tiên sinh
- Hàn,em....ư...- cơ thể khó chịu, người nóng như ngồi trên chảo lửa
- Hàn...- cổ họng khô khan kêu tên anh
Anh bất giác quay lại nhìn cô
Nhận ra có điều khác thường anh chạy đến chỗ cô.
- Tiểu Tuyết,em sao... ưm- chưa kịp nói hết câu,cô đã ôm lấy cổ anh đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh còn chưa biết chuyện gì đã bị cô tách hai hàm răng ra , luồn chiếc lưỡi mềm mại vào trong khoang miệng. Đôi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa từng chút một.
Nam Cung Hàn cũng chẳng thèm quan tâm mà đáp trả một cách kịch liệt
Buông bờ môi bạc
- Nam Cung Hàn,tôi... tôi... tôi muốn. - cô nói lớn, không dám nhìn anh
Anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười ủy mị.
- Tôi là bị trúng dược..á...- anh đè cô xuống