Chỉ nghe tiếng súng nổ ‘bùm’ một tiếng.
Lễ đường trở lên hỗn loạn.
“Ha ha..”
Tần Nhược ngẩng đầu cười lớn, cảnh sát lập tức đoạt lại khẩu súng trên tay cô ta, giữ chặt cô ta lại.
“Tiện nhân chết đi! Tiện nhân cuối cùng cũng chết rồi! Thiên Vũ là của tôi! Nhà họ Mặc cũng là của tôi! Tất cả đều là của tôi! Mọi thứ đều là của tôi! Ả tiện nhân đó cuối cùng cũng không thể tranh giành với tôi được! Ha ha ha…”
Tần Phi từ từ mở mắt ra, thấy Mặc Thiên Vũ đang ôm cô vào lòng.
Vòng tay của anh ấm áp và lớn lao, vòng tay cô từng vô số lần mơ tưởng, lúc này cô đang nằm trong vòng tay ấy.
Sau đó cô nhìn thấy Mặc Thiên Vũ mỉm cười.
Nụ cười trong trẻo, rạng rỡ, ấm áp giống như núi băng tan chảy, lại giống như ngọn gió xuân giữa ngày đông.
“Em không sao chứ, Phi Phi?”
Phi Phi, anh gọi cô là Phi Phi?
Tần Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc cô định lên tiếng thì Mặc Thiên Vũ gục đầu vào lòng cô.
Anh đã chắn phát súng của Tần Nhược!
Bệnh viện.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, y tá hộ lý ra vào liên tục, mọi thứ đều vô cũng hỗn loạn.
Tần Phi dựa vào tường, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Mặc Thiên Vũ ôm cô vào lòng, thi thoảng cô cũng thấy cảnh tượng đó không chân thực, giống như do cô tự tưởng tượng ra.
Vu Tử Lan đứng ngoài cửa khóc lóc thảm thiết, Mặc Thần cũng đi tới đi lui.
Đột nhiên, Vu Tử Lan nhìn Tần Phi.
“Đều là tại cô! Cô là sao quả tạ! Chỉ cần có cô, nhà tôi chắc chắn không được yên ổn!” Vu Tử Lan vừa nói vừa lao về phía Tần Phi.
Một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt Tần Phi.
“Bác gái, là Tần Nhược bắn trúng Thiên Vũ, sao bác không đi trách tội Tần Nhược mà ngược lại lại đi trách mắng Tần Phi?” Lâm Mặc Sinh cứ thế đứng chắn trước mặt Tần Phi.
“Mặc Sinh.”
Vu Tử Lan trừng mắt lườm Tần Phi.
“Hôn lễ bị cô ta làm loạn, tôi không trách cô ta thì trách ai?” Vu Tử Lan nổi giận đùng đùng.
“Tần Nhược là một ả đàn bà lòng dạ rắn độc, làm loạn không phải càng tốt sao? Bác gái, con thực sự không hiểu Tần Phi đã làm sai điều gì, cô ấy mãi không có thai, bác cũng biết nguyên nhân tại sao, là nào vẫn còn trách cô ấy sao?”
Lời Lâm Mặc Sinh nói đã nhắc nhở Vu Tử Lan, Vu Tử Lan hổ thẹn quay mặt đi chỗ khác.
Đúng lúc này, bác sỹ bước ra.
“Mặc tiên sinh đã không sao rồi, đạn không trúng chỗ hiểm, hiện đã lấy ra rồi.”
Vu Tử Lan và Mặc Thần đều thở phào.
Mặc Thiên Vũ được đưa về phòng bệnh, Vu Tử Lan và Mặc Thần cũng rời đi.
“Chúng ta đi thôi!” Tần Phi nói.
Lâm Mặc Sinh ngạc nhiên nhìn Tần Phi, “Em không đi thăm sao?”
Tần Phi lắc đầu.
“Em vẫn còn trách cậu ta sao?”
“Tần Nhược và Lâm Huệ Chi đáng căm hận, nhưng nếu Mặc Thiên Vũ không góp phần xô đẩy, con của em có lẽ cùng không bị sảy, đi thôi.”
Tần Phi hít một hơi thật sâu, quay người bước đi.
Lâm Mặc Sinh vội vàng chạy theo.
Một tuần sau.
Biệt thự ngoại thành.
Đây là tài sản của nhà họ Lâm, Lâm Mặc Sinh sau khi cứu Tần Phi từ dưới sông lên liền bố trí cho cô ở đây.
Một chiếc ô tô dừng ở trước cửa, Lâm Mặc Sinh bước xuống khỏi xe, tay xách một số đồ dùng hằng ngày mua cho Tần Phi, anh xách thẳng lên lầu thì thấy Tần Phi đang thu dọn đồ đạc.
“Em muốn đi sao?”
Tần Phi ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Sinh, sau đó gật đầu.
“Tại sao vậy?” Lâm Mặc Sinh vội bỏ đồ sang một bên, bước vào phòng.
Tần Phi đóng va ly lại, đứng dậy.
“Em không đi ở đây làm gì?”
Lâm Mặc Sinh kéo chặt tay Tần Phi.
“Phi Phi, em biết tình cảm của anh dành cho em, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc! Em đến với sanh có được không? Anh không quan tâm em đã từng kết hôn, cũng không quan tâm em từng sảy thai, chúng ta kết hôn có được không?”
Lâm Mặc Sinh không tiếc biểu lộ tình cảm của mình.
Anh giúp Tần Phi hoàn thành mọi chuyện đều là vì muốn đợi Tần Phi có một ngày sẽ buông xuôi mọi thứ, ở bên cạnh anh.
Tần Phi nhìn ánh mắt chân thành của Lâm Mặc Sinh, cô không hề nghi ngờ việc anh yêu cô.
Cô khẽ rút tay ra.
“Mặc Sinh, em xin lỗi.”
“Anh không cần lời xin lỗi của em, anh muốn em ở bên anh!”
Tần Phi lắc đầu.
“Anh đã cứu mạng em, nếu không có anh em đã chết rồi, vốn dĩ em nên gả cho anh, bất luận anh đưa ra yêu cầu gì em cũng nên đồng ý, nhưng…”
Lâm Mặc Sinh lặng lẽ nhìn Tần Phi.
“Nếu em thực sự đồng ý ở bên anh, như vậy là hại anh, Mặc Sinh, trải qua nhiều chuyện như vậy khiến em càng tỉnh táo, xin lỗi anh, em không yêu anh…”
Lâm Mặc Sinh đau khổ cúi đầu.
“Em yêu Mặc Thiên Vũ, em yêu anh ấy suốt tám năm ròng, em từng cho rằng chỉ cần chúng em ở bên nhau, chỉ cần em yêu anh ấy mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, chỉ có điều kết hôn hai năm khiến em nhận ra rằng tình yêu phải xuất phát từ hai phía, nếu như hai người trong hôn nhân, chỉ có một người yêu đơn phương sẽ không thể hạnh phúc được.”
“…”
“Em và Mặc Thiên Vũ chính là ví dụ tốt nhất, hai năm rồi, không phải em chưa từng cố gắng lấy lòng anh ấy, cũng không phải chưa thử gần gũi anh ấy, vậy mà suốt hai năm chúng em chả nói chuyện được mấy câu, cuối cùng chỉ làm tổn thương nhau, cứ như vậy không bằng chia tay.”
Lâm Mặc Sinh lặng lẽ thở dài, “Vậy em có dự định gì?”
“Em muốn thay đổi môi trường sống, quên đi mọi thứ ở đây, quên Mặc Thiên Vũ, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Nhưng em không thể cho anh một cơ hội sao?”
Tần Phi khẽ mỉm cười.
“Anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn em. Mặc Sinh, em hi vọng anh đừng yêu đơn phương giống em, em luôn yêu Mặc Thiên Vũ nhưng anh ấy lại yêu người khác, em hi vọng tương lai anh có thể tìm được một người mà anh yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu anh.”
Lâm Mặc Sinh nghe cô nói vậy liền cúi đầu.
“Phi Phi, thực ra anh…”
“Sao vậy?”
Mặc Sinh đang đấu tranh nội tâm, anh đấm mạnh một nhát lên tường.
“Anh đã gạt em!”
“Gạt em?”
Tần Phi không hiểu.
“Thiên Vũ cậu ấy yêu em!”
Nụ cười của Tần Phi sững lại, sau đó cô mỉm cười lúng túng.
“Sao có thể vậy được?”
“Là cậu ta nói với anh! Bác Mặc giáo dục cậu ta rất khắt khe, bác ấy luôn cho rằng phụ nữ là công cụ dùng để sinh con nối dõi tông đường, không thể có tình cảm, vì thế Thiên Vũ biết rằng nếu như cậu ta ở bên em, đợi tới khi kết hôn bác Mặc chắc chắn sẽ chia rẽ hai người!”
Tần Phi nghe Lâm Mặc Sinh nói vậy lập tức sững người.
“Vì thế, cậu ấy cố tình giả vờ yêu Tần Nhược, hai nhà Tần, Mặc vốn có hôn ước, bác Mặc nhất định sẽ chia rẽ cậu ta và Tần Nhược, cuối cùng sẽ lấy em!”
“Không… điều này là không thể!”
“Là thật, Phi Phi, anh không gạt em, là chính cậu ta nói với anh như vậy, người cậu ta yêu thực sự là em, việc này chỉ có mình anh biết, anh không nói với em là muốn…”
Lâm Mặc Sinh thở dài.
“Không ngờ em vẫn yêu cậu ta, anh xin lỗi, anh không nên giấu em.”
Bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.
--- Hết ---