• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, sau khi ăn tiệc xong và chuẩn bị rời đi, nàng lại thấy mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại hơn và lời nói cũng không mấy dễ chịu.

Nàng loáng thoáng nghe được những lời như ‘không về lại mặt’, ‘đi thư phòng’, ‘chưa viên phòng’, có lẽ những lời này đều là Liễu Thị vừa truyền ra.

Xuân Đào tấm tức không chịu nổi, nhưng Thịnh Lộ Yên lại không có phản ứng gì. Bị người ta nói vài câu thì cứ để người ta nói, chỉ cần đừng đến tìm nàng nhờ vả là được rồi. Thể diện gì đó đều không có cũng được.

Khi về đến phủ, Tôn ma ma hớt hải đi đến.

“Cô nương ơi, xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì thế ạ?”

“Tiền Báo Tử làm mất dấu người nọ rồi.”

Thịnh Lộ Yên sốt sắc, hỏi: “Là sao ạ?”

Tôn ma ma nói: “Tháng trước sông Lịch ngập lụt, nhà bà đỡ bị cuốn trôi rồi, giờ không biết bọn họ đã đi đâu.”

Ròng rã bao nhiêu năm mới tìm được tung tích của bà đỡ, sao lại để mất được chứ!

Giờ này khắc này, tâm trạng của Thịnh Lộ Yên quả thực khó mà bình tĩnh nổi.

“Cô nương, chúng ta phải làm sao đây?”

“Người để con suy nghĩ trước đã.” Thịnh Lộ Yên từ từ nói: “Đầu tiên ma ma cho người truyền tin cho Tiền Báo Tử, bảo hắn rằng trong lúc tìm người phải chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho bản thân.”

Sau khi gặp thiên tai khắp nơi thường sẽ xảy ra loạn lạc hoặc bệnh dịch, cần phải  đề phòng trước.

“Vâng thưa cô nương.”

Lần này Thịnh Lộ Yên cảm thấy thật rối bời, trong đầu đều là chuyện này.

Tối đến, Tầm Lại lại bận đến giờ Tý(*). Hắn nhớ đã mấy ngày rồi mình chưa về phủ, vì thế lên ngựa rời khỏi Hộ Kinh tư.

(*) Giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)

Đến cổng phủ, vừa xuống ngựa đã thấy Đổng quản sự tiến tới đón.

“Mấy ngày gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?” Tầm Lại hỏi thăm như thường lệ.

Đổng quản sự đi theo Tầm Lại, vừa đi vừa nói: “Trong viện ngoài, mẫu thân của A Sinh bị ốm, nên hắn xin nghỉ phép vài ngày. Bên viện trong, ma ma bên cạnh phu nhân vẫn tiếp tục dò a chuyện trong phủ, đặc biệt là hai ma ma đang quét tước trong viện sau. Gần đây phu nhân đang bận gặp quản sự của các cửa tiệm, chỉ hôm qua là đến phủ Đông Nghi bá một chuyến.”

Tầm Lại thấy sắc mặt khác thường của Đổng quản sự thì liếc ông một cái: “Hửm?”

Đổng quản sự chần chờ một lát, vẫn kể hết: “Nhị phu nhân của phủ Đông Nghi bá là đường cô của phu nhân, nữ tế của bà ta chính là Hộ bộ lang trung. Hôm qua nhị phu nhân gọi phu nhân vào trong viện nói chuyện một lúc, khi ra phu nhân vừa đi vừa khóc. Sau đó, có vài lời đàm tiếu lan ra trong bữa tiệc….”

Tầm Lại liếc nhìn Đổng quan sự.

Đổng quản sợ đến mức người run lên, vội nói: “Họ nói ngài và phu nhân chưa viên phòng, nói ngài không về lại mặt cùng phu nhân, còn nói ngài lạnh nhạt với phu nhân.” Lúc nói lời này, Đổng quản sự vẫn luôn khúm núm khom người mắt nhìn đất, không dám nhìn sắc mặt của Tầm Lại.

Lát sau, Tầm Lại nói: “Ừ, biết rồi, ông lui xuống đi.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Tầm Lại đứng yên tại chỗ một lúc, mắt nhìn về phía thư phòng trước mặt. Sau đó, hắn chuyển hướng bước chân và đi về phía viện trong.

Hắn bận liên tiếp mấy ngày, hôm nay cuối cùng đã cạy mồm được một tên, xem như có thể đánh một giấc yên ổn rồi.

Tầm Lại vừa nằm xuống thì người bên vạnh đã nhích lại gần, nơi mềm mại nào đó cứ thế kề sát vào cánh tay của hắn.

Tầm Lại khẽ thở dài, không hề cử động, chỉ là hắn lại phải trải qua một đêm gần như không ngủ.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tôn ma ma tươi cười đi tới.

Thịnh Lộ Yên nhìn về phía bà.

“Phu nhân ơi có tin vui, hôm nay đại nhân muốn dùng bữa ở viện chính.”

Thịnh Lộ Yên nhướng mày, ngoảnh đầu nhìn về phía giường, hỏi một câu:” Đêm qua ngài ấy về đây ạ?”

“Đêm qua đại nhân về vào giờ tý, lúc đó phu nhân đã ngủ rồi.”

Đêm qua trong cơn mơ màng, nàng cảm giác bên cạnh dường như có người, nhưng sáng nay lại không thấy gì bất thường nên cho rằng đó là ảo giác của mình. Tuy nhiên, có vẻ như đêm qua không phải là ảo giác của  nàng.

“Dạ. Bữa sáng của con người bảo Tú nương làm, còn của ngài ấy thì kêu Tiền Thẩm làm. Ngài ấy đã ăn quen đồ ăn do Tiền thẩm làm rồi, chắc sẽ không hợp với tay nghề của Tú nương đâu.”

Tay nghề của Tiền thẩm khá là quái gở, nói không chừng rất hợp với khẩu vị của người lập dị như Tầm Lại.

“Ôi, vâng, lão nô đi báo cho nhà bếp ngay đây.” Tôn ma ma trả lời rồi lập tức đi đến nhà bếp.

Lúc nhà bếp vừa bưng đồ ăn lên thì Tầm Lại cũng đi tới.

Hôm nay Tầm Lại mặc một bộ thường phục mày xanh đậm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên thấy hắn mặc thường phục. Lần đầu gặp hắn, hôm đó hắn mặc một bộ đồ màu đen, toàn thân tỏa ra hơi thở chết chóc. Lần thứ hai gặp lại, hắn vẫn mặc như vậy. Lần thứ ba chính là ngày thành hôn hôm đó, hắn mặc trên người một bộ hỉ phục đỏ tươi. Mấy ngày sau đó, lần nào nàng cũng chỉ thấy bộ quan phục màu đỏ thắm trên người hắn, tuy màu sắc tươi sáng, nhưng thủy chung nồng đượm vẻ uy nghiêm.

(*) Chủ nhà bị mù màu nên không biết màu đỏ thắm có tươi sáng k nữa.

Nhưng thật ra, quần áo màu xanh lại khiến hắn thoạt trông mất đi vẻ sắc bén, tăng thêm vẻ tuấn lãng.

Mới sáng sớm đã được chiêm ngưỡng khuôn mặt anh tuấn này âu cũng thật vui tai vui mắt, chẳng qua, nếu biểu cảm trên khuôn mặt không lạnh nhạt như vậy, có lẽ sẽ khiến người khác càng dễ chịu hơn. Thịnh Lộ Yên nghĩ như thế.

Bữa sáng hôm nay chia làm hai phần, đơn giản mà nói thì là, nàng và Tầm Lại mỗi người một phần.

Tối qua nàng đã quyết định xong nên ăn cái gì, thế nên mới hửng sáng Tú nương đã dậy hầm canh, đợi nàng rời giường sẽ bắt đầu làm mì nấu mì. Trông bát mì nước có vẻ bình thường là thế, nhưng nó được hầm bằng nhiều loại xương to và hầm liên tục trong mấy canh giờ. Vô cùng tỉ mỉ và cực kì thơm.

Bên Tầm Lại vẫn là ba món như cũ, bánh bột mì, rau muối và cháo hoa.

Thấy Tầm Lại liếc nhìn đồ ăn trên bàn, Thịnh Lộ Yên giải thích: “Ta sợ đại nhân ăn không quen đồ do Tú nương làm, nghĩ Tiền thẩm đã làm trong phủ nhiều năm ắt sẽ biết rõ khẩu vị của ngài, nên để cho bà tiếp tục làm việc ở bếp.”

Tầm Lại thu lại tầm mắt, nói: “Không cần như thế, ta không có yêu cầu về đồ ăn.”

Thịnh Lộ Yên lúng liếng đôi mắt, lời này có nghĩa là không cho Tiền Thị tiếp tục làm cơm nữa sao?

“Vâng, ta biết rồi.”

“Dùng cơm thôi.”

Tầm Lại ăn hết hai cái bánh bột mì và một bát cháy thì dừng lại, thật ra hắn ăn không nhiều, dưa muối cũng chỉ ăn hai miếng.

Thịnh Lộ Yên liếc thoáng qua Tầm Lại, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra hắn cũng không thích đồ ăn Tiền thẩm làm như thế, đã không thích sao còn không biết đổi trù nương chứ.

Tôn ma ma vừa nhìn cô nương nhà mình, vừa nhìn về phía Tầm Lại: “Tú nương đã làm khá nhiều, đại nhân có muốn ăn một bát mì không ạ?”

Thức ăn của cô nương nhà bà rất cầu kì, còn của đại nhân thì đơn giản hơn nhiều, bà sợ trong lòng đại nhân sẽ khó chịu nên cất tiếng hỏi.

Tầm Lại từ chối: “Không cần đâu.”

“Không ăn thì sẽ lãng phí.” Thịnh Lộ Yên buột miệng nói. Bình thường Tôn ma ma và Xuân Đào cũng thỉnh thoảng từ chối ý tốt của nàng, nàng đều sẽ dùng câu này để khuyên họ.

Tầm Lại cau mày.

Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên cảm thấy mình vừa nói sai. Đang định bổ sung hai câu, thì nghe thấy người đối diện nói: “Bưng lên đây đi.”

Tôn ma ma thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xuống bếp bưng mì lên.

Ngay sau đó, Tầm Lại không chỉ ăn hết một bát mì, còn húp sạch cả nước canh, xem ra vừa rồi ăn còn chưa no.

Khi Tầm Lại ăn xong bát mì thì Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng uống hết nước canh mì.

Đám người hầu tiến lên, im lặng thu dọn  bàn.

Thịnh Lộ Yên cầm khăn ấm lau sạch tay, rồi lại bưng trà lên súc miệng, sau đó mới đứng dậy, rồi đi tới chiếc sạp nhỏ thường ngồi. Sau khi đi đến cạnh sạp, nhưng nàng vẫn thấy Tầm Lại đang ngồi đối diện với mình.

Tôn ma ma vội vàng dâng trà lên.

Thấy vẻ mặt của hắn, Thịnh Lộ Yên đoán hắn có chuyện muốn nói, nàng khoát tay để người hầu trong phòng lui xuống.

Thoắt cái, trong phòng chỉ còn lại phu thê hai bọn họ, Tầm Lại bưng chén trà trước mặt lên rồi uống vài ngụm, bấy giờ mới mở lời: “Nửa tháng nay trong triều bộn bề chính vụ, sau đó có thể vẫn phải bận một đợt nữa.”

Hử? Có ý gì? Tại sao bỗng nhiên nói những lời không đầu không đuôi vậy.

“Nếu phu nhân có việc gì thì có thể tìm Đổng quản sự.” Tầm Lại nói tiếp.

“Ồ, được.”

Nói xong, Tầm Lại uống hết chén trà rồi rời đi, không nói nhiều thêm một từ.

Thịnh Lộ Yên ngẫm nghĩ một lúc lâu mà vẫn không hiểu tại sao Tầm Lại bỗng dưng nói như thế. Lúc Tôn ma ma đi đến, nàng kể lại chuyện này với Tôn ma ma.

Tôn ma ma cười nói: “Có thể đại nhân đang giải thích về việc tại sao nửa tháng nay không tới nội viện chăng?”

“Thế ạ?” Thịnh Lộ Yên khó tin.

“Chắc chắn là vậy.” Tôn ma ma khẳng định chắc nịch.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, nếu như vậy thì thật hiếm có, không ngờ hắn sẽ nghĩ tới chuyện báo cáo với nàng. Thế nhưng,  đối với nàng mà nói thì đây cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, nói xong chuyện này, hai người lại nói về chuyện của bà đỡ. Tiếc rằng nơi đó cách kinh thành quá xa, ngoài tầm với của họ, thế nên hai người bàn tới bàn lui, cũng chỉ có thể ở kinh thành đợi tin tức của Tiền Báo Tử.

Hôm nay là ngày hưu mộc(*), vốn Tầm Lại định nghỉ ngơi một ngày và không đến Hộ Kinh tư nữa. Nhưng sau một khắc ngồi ngây trong thư phòng để suy nghĩ về lời Đổng quan sự nói hôm qua, cuối cùng hắn lại ra khỏi phủ và đi về phía Hộ Kinh tư.

(*) Hưu mộc: Nghỉ làm.
Tầm Lại kiểu: Lần đầu được ăn mì ngon như thía.

Tội anh ghê, có tiền mà khum biết tiêu, sống như nghèo thật sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK