- Se..chi!
Sechi cả người cứng đờ, vì quay lưng về phía Carol nên Nàng ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Hắn rất nhanh liền cùng các binh lính khác bảo hộ Carol.
Bọn áo đen là sát thủ được huấn luyện rõ ràng, ra tay nhanh gọn, tàn độc. Tỏa ra sát khí nồng đậm.
Nhược Thiên khuôn mặt đỏ hồng, ngân nga bài hát kỳ lạ. Rượi ở Hitaito nhẹ nhàng, ngọt ngọt nhưng ngấm lâu. Nàng cứ nghĩ chỉ giống như nước hoa qủa. Đôi mắt nàng nhiễm một tầng hơi nước, cảm thấy lâng lâng, xung quanh mờ ảo.
Menfuisu nhìn thấy nàng say riệu thì một tay ôm nàng vào lòng, một tay giữ kiếm. Binh lính một tầng, một tầng bảo hộ hai người.
Izumin cứ nhẹ nhàng vung kiếm, vết máu bắn vào ống tay y phục hắn. Lông mày hắn nhíu lại, chán ghét.
+++++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu ôm Nhược Thiên trong lòng, càng lúc càng nóng nảy. Bọn sát thủ này có thể một giết mười, binh lính Ai cập đâu phải đối thủ. Minuê và Usanu một lúc đấu với mấy người, bị chúng dùng chiến thuật cầm chân tại chỗ đó.
Nhưng Menfuisu cũng nhận ra điều kỳ lạ, bọn chúng dường như không nhằm vào hắn mà là nữ nhân hắn đang ôm trong lòng.
Binh lính Ai cập và Hitaito giao đấu với đám sát thủ, có vẻ dần yếu thế hơn. Nhưng Izumin lại thủy chung rất bình tĩnh, hắn còn như đang chơi một trò chơi.
Sechi gắt gao đứng trước mặt Carol, trên tay hắn đã khá nhiều vết thương nhưng hắn lại không cảm nhận gì. Chỉ ý nghĩ bảo hộ Carol, binh lính ở bên cạnh nàng ta dần ngã xuống nhưng nàng ta vẫn yên lặng cảm nhận hắn bảo hộ. Nàng ta vẫn bình tĩnh tựa như biết rõ nàng ta tay không tất sắt, chẳng có thể làm gì ngoài tin tưởng nam nhân đang bảo hộ nàng ta.
Rốt cuộc sau một hồi giao đấu, binh lính tựa như sắp bại trận thì đám sát thủ liều lĩnh lao lên. Bọn chúng cũng sắp kiệt sức, nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Chúng hướng về phía trước đánh tới, nhưng chưa kịp chạm tới thì nghe vô vàn tiếng hô. Binh lính tinh nhuệ Hitaito từ xa lao đến, tràn tới bao vây, Izumin vẻ mặt thản nhiên đút kiếm vào vỏ bao, khóe miệng cười nhạt. Cuộc đấu này hắn đã thắng rồi.
Đám sát thủ như hiểu ra bản thân mắc bẫy, liều mạng xông lên. Bọn chúng không hoàn thành nhiệm vụ thì cho dù thoát được cũng phải chết là chắc chắn. Chúng hướng tới Nhược Thiên và Carol đánh tới, bọn chúng đã cùng đường nên mạnh mẽ đánh trả.
Minuê và Usanu thấy thế chạy đến bảo vệ Menfuisu và Nữ Hoàng. Binh lính bên cạnh Carol đã chẳng còn mấy người.
Sechi vừa buông lỏng thần kinh một chút thì bị bọn sát thủ liều mạng đánh tới, Carol giật mình thét lên.
Sechi nghe tiếng Carol thì lo lắng nàng ta bị thương, liền ra gắng sức bảo vệ. Trên người dính càng ngày càng nhiều vết thương, máu thịt mơ hồ lộ ra.
Nhưng hắn một mình không đối chọi được với mấy sát thủ huống hồ đã bị thương nặng. Carol trái tim lo lắng nhìn hắn, Sechi bỗng thất thủ liền bị một kiếm xuyên qua lồng ngực. Máu hắn bắn vào khuôn mặt Carol, nàng ta sợ hãi nhìn một màn này.
Binh lính Hitaito phía ngoài bắn tên vào như mưa, đám sát thủ dính vô số mũi tên trợn mắt gục xuống đất. Menfuisu lúc này mới thở phào, ôm chặt Nhược Thiên đang ngủ trong lòng.
Binh lính bên cạnh Carol đã không còn ai. Sechi là người cuối cùng ngã xuống, Carol không bị thương. Khuôn mặt và mái tóc vàng dính máu của Sechi, nàng ta có thể cảm nhận được máu vẫn còn ấm nóng.
Nàng ta chân chân nhìn Sechi đang nằm dưới chân nàng ta kia, ánh mắt không thể tin. Lồng ngực nàng ta bị bóp nghẹn, khó thở, khó thở vô cùng.
Trong lòng nàng ta đang thét gào, muốn lay tỉnh nam nhân kia nhưng chân tay nàng ta không thể động đậy, miệng không thể mở ra. Đứng chết lặng nhìn Sechi, nam nhân nàng ta yêu. Phải rồi, nàng ta yêu.
Nàng ta luôn yêu hắn nhưng lại không dám thừa nhận, để rồi một khắc kia hắn chắn kiếm cho nàng. Nàng mới hiểu, địa vị, quyền lực, những thứ mà nàng ta cướp đoạt của Asisu kia lại chẳng nhìn nàng một cái. Menfuisu, hắn đang ôm nữ nhân hắn yêu trong lòng. Còn nam nhân nàng yêu lại không còn sinh mệnh nằm đó.
Carol tựa như vẫn nghe tiếng nói và nụ cười của Sechi bên tai vậy:
- Carol, mái tóc hoàng kim của nàng thật đẹp...
- Carol, đôi mắt màu xanh thật đặc biệt...
- Carol, ta đưa nàng trốn khỏi đây!
- Carol.. Carol...
Một nam nhân cho nàng ta mảnh ấm áp duy nhất, nàng ta không còn rồi. Carol cứ ngỡ một khắc trước vừa nhìn bóng lưng hắn mạnh mẽ, chớp mắt một cái đã biến mất. Nàng ta tràn ngập hối hận, thật sự hối hận rồi. Trả hắn cho nàng đi, nàng hối hận rồi mà...
Những kẻ khác nhìn Carol đứng đó, tưởng như nàng ta sợ hãi quá độ. Nhưng không ai để ý ánh mắt không một tia sáng kia nhìn về đâu.
Chân không thể di chuyển, trái tim chết lặng, không thể thở, đầu nàng ta quay cuồng. Carol ngã xuống chìm vào bóng tối. Vài người lao tới bế nàng ta rời đi.