” Cuốn nhật kí mà cậu con luôn mang theo. Cứ thế điều tra sẽ tìm ra thôi. Nhưng có điều cha vẫn không biết, chuyện tình của cha cùng cậu mẹ con đã biết từ lâu.”
” Phải không?”
Cha dường như rất mỏi mệt.
” Mẹ con rất lương thiện, còn cậu con thì thoạt nhìn thực hiền lành, kỳ thật tính tình cũng rất kiên cường, nếu không, cậu ấy chỉ cần nhận tiền sau đó chờ cha trở lại thì tốt rồi.”
” Nhưng mà sau đó thì sao? Cha đã làm như thế nào?” Lam Vũ hiếu kì hỏi.
” Sau đó……. khi trở về, phát hiện mẹ cùng cậu con không thấy đâu thì liền đoán được là người phụ nữ kia đã giở trò. Cho nên cha yên lặng chậm rãi điều tra, rốt cục tìm ra chân tướng. Nhưng mà lúc ấy cha cũng không thể đối nghịch với toàn bộ ‘ Tập đoàn Hoàn vũ ‘, chỉ có thể nhẫn nại. Chậm rãi trăm phương ngàn kế trả thù người phụ nữ kia. Con thấy đó, cha đã có tất cả……” Cha cười khổ:” Nhưng lại mất đi người mình yêu thương nhất.”
” Cha…….” Lam Vũ nhẹ kêu một tiếng.
” Không có gì. Đi ngủ đi.”
” Vậy Lam Thiên thì sao?”
” Cha sẽ đưa nó đi Mĩ học, về sau cho nó một ít tiền để nó tiêu vặt là được rồi. Nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn thấy nó, thì sẽ nhớ tới Tiểu Hiên là vì nó nên mới chết, nên chưa tùng cho nó tình thương thật sự. Con khi đó không phải cũng vậy sao?”
” Đúng vậy. Nhưng mà… Sau đó con phát hiện anh ấy cũng không phải như vậy, anh ấy thực thiện lương, căn bản là không muốn tranh giành cái gì. Hơn nữa, anh ấy luôn ý thức được bản thân không được hoan nghênh nên luôn tự giác trốn trong góc. Con cảm thấy anh ấy rất đáng thương, có đôi khi nhịn không được muốn chạm vào anh ấy, muốn bảo vệ anh ấy. Chờ đến khi con phát hiện ra, con đã yêu thích anh ấy từ lâu, muốn ở bên anh ấy.”
” Cha, đừng để Lam Thiên đi có được không? Nếu anh ấy bị ức hiếp thì làm sao bây giờ?”
” Nó là vì con mới trở thành như vậy.”
” Con cũng không phải cố ý!”
” Cha đã sớm nhắc nhở con, không được nóng vội. Con thỏ lúc nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là cáo già Trần Cục Huy chứ?”
Trần Cục Huy, tên này nghe rất quen tai. Tôi loáng thoáng cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ được cái nào không đúng.
” Chuyện này là do con không đúng, Cha phải giúp con.”
” Không cần con nói, Lam Thiên cũng là con của cha, ông ta muốn làm gì thì làm sao?.” Cha cười lạnh một tiếng.
” Tên nhóc Nhất Chí này, con khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đưa Lam Thiên cho cậu ta, cậu ta thế nhưng không thể bảo vệ Lam Thiên, con nhất định sẽ không tha cho cậu ta. Chuyện này mặc kệ cậu ta có tham gia hay không, con cũng không bỏ qua!”
Sao lại có Nhất Chí trong chuyện này? Trần Cục Huy….. Nhất Chí ……..
Trần Cục Huy…. Tôi đột nhiên hiểu được, Trần Cục Huy chính là cha của Nhất Chí!!! Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi giống như đã đoán ra, nhưng là lại mong rằng bản thân đoán sai.
” Dùng chiêu bắt cóc để uy hiếp, Trần Cục Huy cũng quá xem thường Lam Phi này.”
Ly thủy tinh trong tay tôi rớt xuống, vang lên âm thanh thanh thúy.
” Là ai?” Cha cùng Lam Vũ cùng lên tiếng.
Tôi không có lên tiếng, bởi vì tôi căn bản không biết nên trả lời như thế nào.
” Lam Thiên, anh không sao chứ? Lam Thiên!” Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Lam Vũ, tôi chậm rãi tỉnh táo lại.
Trước mắt là cha cùng Lam Vũ.
” Hai người nói đều là thật sao?” Tôi chậm rãi hỏi, cơ hồ là dùng hết toàn lực.
” Đúng vậy.” Lam Vũ trả lời:” Anh nghe hết rồi?”
” Là do cha của Nhất Chí bày ra sao?”
Lam Vũ gật đầu.
” Nhất Chí biết không?”
” Chắc là không.”
Tôi gật gật đầu:” Nhất Chí nhất định là không biết, anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy, nhất định không!” Tôi thì thào như là nói cho Lam Vũ nghe, cũng là nói cho bản thân mình nghe, Nhất Chí sẽ không phản bội tôi!
” Anh đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này nói sau.”
Tôi nhắm mắt lại gật gật đầu.
Vài ngày sau.
” Lam Thiên, anh ăn một ít đi.” Lam Vũ ngồi ở bên giường, khuyên tôi.
Tôi lắc đầu:” Tôi không đói, lát nữa tôi sẽ ăn.”
” Nhưng mà đã mấy ngày anh không ăn gì rồi .”
Tôi không muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi.
” Đừng như vậy.”
Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó:” Lam Vũ, cha của Nhất Chí vì sao lại bắt cóc tôi?”
” Anh muốn biết?” Lam Vũ nhìn tôi.
” Ừ.”
” Anh còn nhớ lần trước cha của Nhất Chí đến nhà chúng ta vì chuyện tình cảm của anh và cậu ta không?”
” Ừ.”
” Ảnh chụp đúng là do em cung cấp, nhưng mà ông ta lại không biết lớn nhỏ. Huống chi em cũng rất ghét Nhất Chí, cho nên em liền quyết định nghĩ ra biện pháp thâu mua công ty nhà họ.” Lam Vũ cẩn thận nhìn tôi, lại nói tiếp:” Muốn thâu mua một công ty lớn như vậy không phải là chuyện dễ, huống chi là một công ty có lịch sử lâu đời như nhà họ. Cuối cùng em cũng tìm ra được cơ hội. Tiếp theo em liền tiến hành tấn công công việc làm ăn nhà họ, không để cho bọn họ có cơ hội xoay vòng vốn, đẩy bọn họ vào đường cùng. Bọn họ không còn cách nào chỉ còn kế hạ lưu này, muốn dùng anh để uy hiếp em. Nhưng mà……. Sau đó thì anh cũng biết rồi đó.”
Thì ra đây là lý do mà khi tôi ở nhà của Nhất Chí cả nhà của cậu ấy lại đối xử với tôi kì lạ như vậy, dường như rất chán ghét nhưng lại ngoan ngoãn chấp thuận…… Nhưng mà, Nhất Chí rốt cuộc có liên quan đến chuyện này hay không? Anh ấy vì cái gì lại đưa tôi đi ra ngoài chơi, lại đúng lúc mà đi mua nước như vậy? Không, Nhất Chí sẽ không làm như vậy, tôi phải tin tưởng anh ấy!
” Thiếu gia Lam Vũ, có người đến tìm thiếu gia Lam Thiên.”
” Lam Thiên anh ấy bị bệnh, nói người đó vài ngày sau hãy đến.”
” Cái này…..” Huệ Tử khó xử.
” Là ai tìm?” Tôi hỏi.
” là Trần thiếu gia, cậu ấy nói là bạn học của thiếu gia Lam Thiên.”
Lam Vũ tức giận:” Đem cậu ta đuổi đi! Lam Thiên không muốn nhìn thấy cậu ta!”
” Không” Tôi nhìn Lam Vũ:” Tôi nghĩ mình nên gặp Nhất Chí, làm rõ một vài chuyện.”
Lam Vũ trầm mặc một hồi lâu, mới nói ” Được rồi, anh muốn gặp cũng được. Nhưng phải để em ở cùng anh.”
” Lam Thiên…. em có khỏe không?” Nhất Chí với bộ dáng tiều tụy vừa bước vào cửa liền hỏi thăm tôi.
Vô số câu hỏi muốn hỏi anh ấy lại không biết bắt đầu từ đâu.
” Vẫn tốt.” Tôi không biết phải nói cái gì, chỉ có thể trả lời như vậy.
” Thực xin lỗi.”
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Nhất Chí:” Anh có gì muốn nói với em không?!”
” Lam Thiên, em đừng kích động, hãy nghe anh nói được không.”
” Lam Thiên!” Nhất Chí tiến lên từng bước, Lam Vũ lập tức đi ra ngăn lại:” Đủ rồi! Cậu có thể đi rồi!”
” Lam Thiên, anh tới là muốn nói cho em biết là anh muốn đính hôn.”
“………” Đầu óc tôi trống rỗng.
” Cùng với Nhiễm Oánh, là cháu gái của chủ tịch ‘Xây dựng Đại Hòa‘.”
“……..”
” Lam Thiên, hiện tại anh nói cái gì thì em cũng sẽ không tin anh. Nhưng mà anh muốn em biết, anh yêu em, Lam Thiên! Chuyện này anh chưa từng lừa gạt em! Nhưng mà….. anh cũng yêu người nhà anh! Công ty của gia đình anh bây giờ chỉ còn có phương pháp này mới có thể cứu được, nếu không, cha anh nhất định phải tuyên bố phá sản. Anh không nhìn cha mẹ anh chịu khổ, cho nên anh chỉ còn cách đồng ý kế hoạch này. Chuyện em bị bắt cóc, anh nghĩ rằng em sẽ không có nguy hiểm, chỉ cần có thể uy hiếp được Lam Vũ thì tốt rồi. Nhưng mà không ngờ……, em hận anh cũng đúng thôi….. Lam Thiên, anh thực xin lỗi, anh sau này cùng người con gái mình không yêu kết hôn sẽ không thể hạnh phúc, nhưng anh hy vọng em có thể hạnh phúc……” Nói xong những lời này, Nhất Chí bỗng dưng khóc, anh ấy cúi đầu khóc.
Tôi yên lặng nhìn anh ấy một câu cũng nói không nên lời.
… …. … ….
Nếu chưa từng có, thì mất đi cũng không sao cả;
Tôi vốn rất hận Nhất Chí, nhưng mà hiện tại cũng không còn hận nữa. Nếu tôi là anh ấy,tôi nghĩ tôi cũng sẽ làm như vậy. Cho nên tôi không hận.
Tôi yêu Nhất Chí, bởi vì anh ấy cũng từng yêu tôi, nhưng mà Lam Vũ lại nói với tôi: Em yêu anh, anh trai, em làm tất cả đều là bởi vì yêu anh, là bởi vì em quá yêu anh!
Tôi là con nít sao? Tôi là rối gỗ sao? Tôi không có tình cảm sao? Tôi không thể lựa chọn sao?
Một tuần sau, tôi đọc báo nhìn thấy tin Nhất Chí cùng Nhiễm Oánh đính hôn, thậm chí, trên báo còn đưa ra ảnh chụp hai người họ thật ngọt ngào. Theo như trên báo nói đó chính là ” ông trời tác hợp cho “, không có sai, thật là ông trời tác hợp cho.
Tôi bỏ lại tờ báo đi đến cửa sổ, một mình lẳng lặng đứng, thẳng đến khi bóng đêm kéo đến, thẳng đến khi gió đêm thổi làm cơ thể tôi lạnh rung.
Tôi từng yêu sao? Từng được yêu sao? Tôi từng yêu Nhất Chí sao? Từng được Nhất Chí yêu sao? Hay là, chúng tôi căn bản chẳng có ai yêu ai cả?
Tôi còn có thể hi vọng cái gì chứ.
Cha cùng Lam Vũ đối với việc đưa tôi đi Mĩ mà cứ tranh luận không ngớt. Cha kiên quyết không đồng ý tôi cùng Lam Vũ cùng một chỗ, nhưng mà Lam Vũ lại không chịu buông tôi ra, kiên trì cùng tôi cùng một chỗ. Vì chuyện này, hai cha con trước giờ luôn hòa thuận cả ngày tranh luận không ngớt.
Cứ như vậy bị giam cầm cả đời sao?
Vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo. Nơi đó có một lọ thuốc ngủ cùng một ngàn. Thuốc ngủ là do tôi thường mất ngủ nên dùng đến. Một ngàn kia là tiền tôi từ nhỏ đến lớn tích góp từng ít một. (khoảng 350 triệu vnd đó bà con:3:3)
Đêm hôm đó, tôi không có ngủ, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hai thứ đó ngẩn người.
Không thể quyết định, cho nên tôi quyết định tung tiền xu. Nếu là mặt phải, tôi sẽ lấy tiền, sau đó rời đi. Nếu là mặt trái, tôi sẽ đem tất cả thuốc ngủ nuốt vào. Rất nhanh là có thể ngủ giấc ngủ dài.
Nhất định là vận mệnh an bài, ngay khi tôi dùng tiền xu quyết định rồi cầm lấy bình thuốc ngủ định nuốt vào, cửa sổ đột nhiên bị một cơn gió thổi tung cửa. Tôi đi đến bên cửa sổ, ánh mặt trời chậm rãi từ chân trời dâng lên, nhiễm đỏ đám mây phía chân trời.
Tôi bỗng rùng mình một cái. Không, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết, tôi còn muốn sống. Bỏ bình thuốc ngủ xuống, tôi lập tức cầm lấy tiền, sau đó lấy vài bộ quần áo nhét vào túi sách, vội vàng trốn ra khỏi nhà.
Bởi vì còn rất sớm, không có người nào nhìn thấy tôi ra khỏi nhà, chỉ có người làm vườn nhìn thấy tôi, nhưng ông ta cũng không có hỏi. Tôi thuận lợi rời khỏi nhà.
Đứng ở cửa, tôi nhìn căn nhà mà mình đã ở 19 năm. Rốt cục cũng có thể rời khỏi, sau này cũng không trở về.
Tuy rằng quyết đoán chậm một ít, nhưng là nhất định so với vĩnh viễn không quyết đoán tốt hơn nhiều.
Tôi rời nhà, đi đến một bờ biển xa, tôi đổi tên thành Phong. Tôi nhuộm tóc thành màu nâu, thay kính sát tròng. Tôi muốn thay đổi, tôi là Phong, mà không phải là Lam Thiên.
Tôi tìm được một công việc ở cửa hàng bán hoa, giải quyết được vấn đề sinh tồn. Tiền lương cũng không cao, nhưng mà có thể ở lại trong tiệm hoa. Công việc cũng chỉ có sắp xếp hoa, giao hoa. Lúc vừa mới bắt không quen đường, nhưng mà chậm rãi cũng tốt hơn, chủ cửa hàng cũng thực yên tâm, thường đem cửa hàng giao cho tôi quản lý.
Ở đây nửa năm, dần dần quen thuộc địa phương. Thi trấn khá nhỏ, rất nhiều người đều là đời đời ở nơi này. Tôi quen được một người bạn tên Tử, chúng tôi trong lúc nói chuyện dần trở nên thân thiết. Tử dạy tôi rất nhiều thứ, tôi phát hiện Tử thật sự rất lợi hại, thiên văn địa lý không chỗ nào là không hiểu. Sau nghe người khác nói, Tử vốn tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn ở nước ngoài học đại học, tôi vẫn cảm thấy rất kỳ quái, người tài giỏi như vậy, vì cái gì lại tình nguyện ở lại đây làm công cho cửa hàng bán hoa chứ? Tuy rằng có nhiều nghi vấn nhưng tôi vẫn không có hỏi Tử cái gì, có lẽ trong lòng mỗi người đều có nỗi đau riêng, tôi không phải cũng chạy trốn tới nơi này sao?
” Phong?”
Tôi đang dọn dẹp lại đem hoa tulip đi tưới nước, Tử ở phía sau lưng tôi kêu lên. Tôi quay đầu, Tử nháy mắt với tôi mấy cái, sau đó nghiêng đầu.
” Hở?”
Nhìn phía sau Tử, là cô gái gần đây mỗi ngày đều đến mua hoa.
” Tôi muốn một đóa Phong tín tử.”
” Được.” Tôi buông việc trong tay, cầm một đóa phong tín tử đưa cho cô gái, nhìn theo cô gái kia đi khỏi.
” Nè nè, chẳng lẽ cậu nhìn không ra cô gái kia thích cậu sao?”
” Phải không, tôi không biết, nếu chỉ vì cô ấy mỗi ngày đều đến mua hoa, thì tôi nghĩ cô ấy thích cậu mới đúng, bởi vì cậu so với tôi đẹp trai hơn.”
Tôi cười.
” Cậu cảm thấy cô gái kia thế nào?”
” Cái gì thế nào? Tốt lắm.”
” Cô gái ấy nói với tôi là cô ấy thích cậu, muốn tôi tới hỏi cậu.”
” Hả?” Tôi làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục làm chuyện của chính mình.
” Tên cô ấy là Mặc Lăng,19 tuổi, nè, cậu có nghe tôi nói không?”
” Ừ.”
” Tôi nói nè, Mặc Lăng tốt lắm, cậu đừng có khép kín như vậy!”
Tôi ngạc nhiên quay đầu, khó hiểu nhìn Tử.
===================================================If you like me or love me just say yes yes yes, and then I’m your girlfriend and you’re my boyfriend ~~ ~~
– Tell me you love me – Bolbbalgan4