Edit: Malbec
Thật ra, giống như Tần Lục Trác trước kia từng nói, cảnh sát đã sớm phái đi rất nhiều người hỏi thăm về mối quan hệ xã hội của nạn nhân, kiểm tra video giám sát đêm đó.
Những chuyện vụn vặt này nhìn qua không quan trọng nhưng đều cần có người làm.
Hai ngày này Tiếu Hàn thật sự là vội chân không chạm đất nhưng chẳng còn cách nào, đây là vụ án giết người, không giống với những vụ án hình sự khác. Ở Trung Quốc, án giết người là án lớn rất quan trọng.
Hơn nữa, lần này người nhà của nạn nhân trong vụ án này cũng không phải hiền lành, vậy mà lại tìm truyền thông rêu rao mọi chuyện trên internet.
Tiếu Hàn bận bịu đến hơn 3 giờ chiều, xách theo cơm hộp bước vào đã thấy Tần Lục Trác đang ở đây, vô cùng kích động nói: “Lão đại, anh tới rồi.”(1)
(1)Theo chương 20 đoạn cuối thì Tiếu Hàn đã ở sẵn trong phòng và thấy Tần Lục Trác đến, còn theo chương 21 thì lại là Tiếu Hàn đến sau mới thấy Tần Lục Trác. Chắc đây là sự nhầm lẫn của tác giả.
Lần này Tần Lục Trác cũng không khách khí với cậu mà chỉ nâng cổ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Công ty của tôi còn rất nhiều việc.”
Tiếu Hàn cũng rất ngượng ngùng, vì vụ án như vậy mà lại làm phiền anh.
Nhưng mà bây giờ người nhà Đỗ Như Lệ vẫn luôn một mực tìm cớ gây chuyện, từ ngày hôm qua đến giờ trên mạng đang bàn mãi về đủ mọi âm mưu trong vụ án này.
Tối hôm qua cục trưởng Phương lại gọi điện đến mắng cậu một trận.
Thời gian phá án còn chưa đến hai ngày, coi như cậu là thần thám cũng cần thời gian chứ.
Cho nên khi đưa được Trần Vũ về, cặu liền muốn mời Úy Lam đến hỗ trợ thẩm vấn. Ngày đó, sau khi thấy được năng lực của Úy Lam, cậu cảm thấy trong chuyện thẩm vấn này, một chuyên gia như Úy Lam lại càng am hiểu hơn so với mình.
Úy Lam đang xem hồ sơ vụ án, lần này là Tiếu Hàn chủ động mời cô đến cho nên mọi hồ sơ thuộc về vụ án, cô đều có thể xem.
Trần Vũ đã bị mang vào vài tiếng đồng hồ, lúc nãy, trong cục đã có cảnh sát ghi lại khẩu cung của hắn.
Ngày xảy ra vụ án đúng lúc hắn đang ở biệt thự Trần gia, quản gia cùng bà vú trong nhà có thể chứng minh hắn đã một đêm không ra ngoài. Nhưng đêm đó, hắn vẫn luôn ở một mình trong phòng, lại ngủ đặc biệt sớm, khác với lịch làm việc và nghỉ ngơi ngày thường, Tiếu Hàn hoài nghi hắn ta cũng không phải không có lý do.
Có thể nửa đêm hắn chạy ra khỏi nhà, chưa chắc không có khả năng.
“Chuyện thẻ căn cước anh ta biết không?” Úy Lam hỏi.
Tiếu Hàn lắc đầu, đây là đòn sát thủ, vẫn còn chưa dùng đến.
Cậu chỉ người ở bức tường đối diện, lắc đầu nói: “Tên nhóc này trầm ổn hơn so với em gái hắn, chúng tôi hỏi hắn có biết người chết hay không, hắn không phủ nhận, chỉ nói là một người phụ nữ của cha hắn, đã từng gặp qua.”
So sánh với Trần Cẩm Lộ, Trần Vũ lại chỉ xem Trần Hồng Nguyên là người đàn ông hoa tâm, đối với tình nhân của cha, chưa từng chú ý nhiều cũng chưa từng có sự chán ghét.
Úy Lam đã từng gặp qua Trần Vũ vài lần, hắn không phải là một thiếu gia bao cỏ điển hình, từ nước ngoài du học trở về liền nhậm chức ở công ty của cha. Về phần gia đình, mối quan hệ của cha mẹ hắn rất xấu, tuy rằng còn chưa ly hôn nhưng cha hắn đã công khai bao dưỡng tình nhân, ngay cả con riêng cũng có.
Úy Lam: "Bà vú nhà Đỗ Như Lệ đâu, người này là bà vú tại gia, Đỗ Như Lệ lui tới với ai, bà ta chắc hẳn biết rõ.”
Tiếu Hàn thật sự quá đói bụng, ăn ngấu nghiến hai đũa thức ăn rồi nhanh chóng nói: “Lúc Trần Hồng Nguyên không ở đó, Đỗ Như Lệ luôn đưa rất nhiều bạn bè đến nhà mở party, cho nên bà vú nói nhiều người như vậy, bà ta cũng không nhớ rõ.”
Tần Lục Trác đứng ở phía sau, yên tĩnh nhìn tấm gương chằm chằm.
Trần Vũ được hưởng một nền giáo dục tốt đẹp, hơn nữa là người vô cùng cảnh giác.
Hắn ta nhìn như hào hoa phong nhã, vô cùng phối hợp, nhưng mà cảnh sát không cạy ra được dù chỉ một câu từ miệng hắn ta.
Cho đến khi Tần Lục Trác nói: “Người như Trần Vũ, ở khách sạn nhất định có phòng thuê dài hạn, điều tra qua ghi chép của hắn ở khách sạn chưa?”
Tiếu Hàn gật đầu: “Đã sớm điều tra qua, ngay cả mấy căn hộ bất động sản dưới danh nghĩa hắn đều đã điều tra qua một lần.”
Những kẻ có tiền, cái khác cậu không biết nhưng nhà ở thì rất nhiều. Bất động sản dưới danh nghĩa Trần Vũ có ba cái, đây là còn chưa tính đống biệt thự kia của Trần gia, những cái trên danh nghĩa mẹ hắn.
Nơi hắn hay ở là một biệt thự hai tầng trong khu nhà cao cấp.
Hôm qua, lúc xem camera theo dõi căn hộ này, mấy người trong tổ đều không ngơi nghỉ, căng mắt ra xem muốn lòi con ngươi.
Điều tra hình sự là công việc chiếm phần lớn thời gian trong những vụ án, để điều tra mấy thứ này cũng phải dựa vào nhân viên phá án.
Uý Lam quay đầu nhìn Tần Lục Trác: “Trợ lý Tần, anh cảm thấy giữa Trần Vũ và nạn nhân là loại quan hệ gì?”
Căn cứ theo báo cáo của pháp y, trên người Đỗ Như Lệ có 7 vết thương do dao, trong đó hai dao ở ngực chính là vết thương trí mạng. Nói cách khác, hai dao của hung thủ đã đâm chết nạn nhân nhưng hắn lại tiếp tục đâm thêm năm dao nữa.
Cảnh sát đã bài trừ khả năng gây án vì trôm cướp, như vậy hung thủ này có quen biết với Đỗ Như Lệ, hơn nữa giữa bọn họ có thù oán.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Cẩm Lộ khắp nơi gây phiền toái cho Đỗ Như Lệ đã bị đưa vào diện tình nghi đầu tiên.
Lúc này, một câu Tần trợ lý của Uý Lam khiến tất cả những người ở đây kinh ngạc, mọi người đều nhìn về phía Tần Lục Trác, sau đó là mấy đôi mắt đánh giá qua lại giữa hai người bọn bọ.
Đặc biệt là Tiếu Hàn, tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài.
Sắc mặt Tần Lục Trác lãnh đạm: “Nếu thật sự giống như hắn nói là chỉ biết Đỗ Như Lệ sơ sơ, vậy thì tại sao hắn lại đến biệt thự nhân tình của cha mình, hơn nữa còn từng ngồi ở ghế sô pha.”
Nơi đánh rơi thẻ căn cước của Trần Cẩm Lộ là khe hở giữa ghế sô pha.
Ngày thường bà vú quét dọn vệ sinh không chú ý, nếu không phải lần này cảnh sát điều tra cặn kẽ, lật ngược mọi thứ lên thì thẻ căn cước này cũng không rơi ra.
“Trần Vũ và Đỗ Như Lệ có một chân với nhau?” Tề Hiểu có chút khó tin kêu lên một tiếng.
Cậu ta hét lên, thấy Uý Lam nhìn về phía mình thì lúc này mới nhớ đến, bản thân là cảnh sát nhân dân, cách ăn nói như vậy quá không lịch sự, Tề Hiểu cười gượng: “Ý của tôi là, giữa bọn họ có gian tình?”
Có gian tình với chính tình nhân của cha mình?
Chuyện này cũng quá là kích thích rồi.
Tần Lục Trác nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Cậu đã nhìn qua bản điều tra bối cảnh của Trần Vũ chưa?”
Tề Hiểu bị dọa đến mức không dám nói lời nào.
Vẫn là Uý Lam chỉ vào hồ sơ vụ án: “Căn cứ theo điều tra bối cảnh của các người, chắc là biết bản thân Trần Vũ sau khi học xong cấp 3 liền xuất ngoại du học, hơn nữa những cô gái từng yêu đương cũng đều là bối cảnh gia đình vô cùng hùng hậu, nói ngắn gọn là, anh ta với vấn đề tìm bạn gái vô cùng bắt bẻ, người từng qua lại đều là những cô gái môn đăng hộ đối. Chuyện này cũng có quan hệ với áp lực mà gia đình dành cho anh ta.”
“Làm sao biết được chuyện này có quan hệ với gia đình hắn vậy?” Tề Hiểu không nhịn được mà hỏi.
Uý Lam: “Quan hệ giữa Trần Hồng Nguyên và mẹ anh ta rất căng thẳng, hơn nữa bên ngoài còn có một đứa con trai và một đứa con gái riêng. Vả lại, mẹ của hai đứa con riêng có quan hệ rất tốt với Trần Hồng Nguyên, chuyện thổi gió bên gối thì Trần Vũ nhất định kém hơn. Anh ta muốn tìm bạn gái để được hỗ trợ, điều này không khó để nhìn ra."
Ngay cả Tiếu Hàn cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, thật ra, bọn họ trong thời gian ngắn như vậy đã điều tra phần lớn bối cảnh của Trần Vũ, ngay cả việc khi hắn học đại học kết giao với mấy người bạn gái cũng điều tra rõ ràng.
Dưới những bối cảnh được điều tra này, với cách đọc và cách giải thích của Uý Lam, một Trần Vũ sống sờ sờ xuất hiện trước mặt họ.
Vừa thông minh, là con nhà giàu, lại bởi vì quan hệ cha mẹ căng thẳng mà trở nên âm mưu tính toán, tìm bạn gái chỉ tìm bạch phú mỹ môn đăng hộ đối.
Tiếu Hàn gật đầu: “Cho nên ý của lão đại là Trần Vũ không có khả năng coi trọng Đỗ Như Lệ này.”
Gia cảnh Đỗ Như Lệ nghèo khó, cấp 3 đã bỏ học đi làm công, sau lại làm ở chốn ăn chơi nơi Bắc Kinh này.
Ưu thế duy nhất có lẽ là lớn lên đủ xinh đẹp.
Trần Hồng Nguyên khác với Trần Vũ, ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không quan trọng thân phận bối cảnh phụ nữ, nếu có một thân thể điềm đạm đáng yêu, một gương mặt xinh xắn, muốn lay động ông ta, chưa chắc là không có khả năng.
Lúc này, một cảnh sát khác không nhịn được hỏi: “Nếu Trần Vũ kia chướng mắt Đỗ Như Lệ, vì sao anh ta lại lui tới với tình nhân của cha mình? Còn đến biệt thự cô ta làm khách?”
Khi bọn họ thảo luận thì có người đến đưa một thứ giao cho Tiếu Hàn.
Tiếu Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua, người kia nói một câu rồi mới rời đi.
Tiêu Hàn lấy lại tinh thần, đặt báo cáo xuống: “Theo kết quả mới nhất, hai tháng trước Đỗ Như Lệ đã phá thai.”
Phá thai??
Manh mối này đã vén lên không ít sương mù trong vụ án vốn tối tăm không có manh mối.
Cảm giác chỉ cần lại gần một chút nữa, bọn họ có thể bắt lấy mạch vụ án, tìm được đáp án.
Uý Lam đột nhiên đứng dậy.
Cô nói: “Để tôi nói vài câu với Trần Vũ đi.”
Tiếu Hàn lập tức thấy khó hiểu, không phải trước đó cô ấy nói Trần Vũ biết cô ấy sao.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Trần Vũ thấy Uý Lam bước vào thì hơi mỉm cười, bộ dáng không bất ngờ chút nào. Thậm chí hắn còn chủ động chào hỏi: “Bác sĩ Uý, xin chào.”
“Trần tiên sinh, thấy tôi cũng không ngạc nhiên lắm nhỉ.” Uý lam cười ôn hoà.
Trần Vũ lắc đầu: “Thật ra còn chưa kịp nói câu cảm ơn với cô, chuyện của Tiểu Lộ đã làm phiền cô.”
Hắn nói về chuyện hôm qua.
Uý Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm gương trên vách tường, từ đây nhìn qua nơi đó đều chỉ là bức tường đơn giản, không có trang trí mà thôi.
Nhưng mà cô lại có thể cảm nhận được đôi mắt kia.
Tần Lục Trác đứng nơi đó, yên tĩnh nhìn cô.
Uý Lam ngồi xuống đối diện Trần Vũ, mỉm cười nói: “Thực ra ngày hôm qua anh nên đến đây xem sao.”
“Công việc công ty bận quá.” Trần Vũ áy náy nói.
Uý Lam: “Công ty còn quan trọng hơn em gái ruột sao?”
Trần Vũ ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu, bàn tay vốn dĩ để yên trên đôi chân đột nhiên đặt lên bàn, hai tay nắm lại, từ trạng thái nhàn hạ nhẹ nhàng ban đầu, liền biến thành trạng thái cảnh giác.
Uý Lam làm như không chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của đối phương mà vẫn dùng vẻ mặt nhu hòa nhìn hắn.
“Trần tiên sinh, có thể nói với tôi là anh và Đỗ Như Lệ quen biết thế nào không?”
Trần Vũ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Tôi đã từng nói qua với cảnh sát, tôi biết người này, cô ta vài cha tôi có chút quan hệ. Nhưng giữa tôi và cô ta nhiều nhất cũng chỉ là gặp qua vài lần mà thôi. Cho nên không có gì để nói.”
“Thật sự không có gì để nói sao?”
Uý Lam đột nhiên mở tài liệu ra, ném túi đựng vật chứng tới trước mặt hắn.
“Nên nói từ chỗ nào nhỉ? Từ khi anh tốt nghiệp đại học vào làm công ty cha mình bắt đầu bị sỉ nhục, hay là khi anh phát hiện cha mình muốn bồi dưỡng con trai riêng để bước vào công ty, nên anh rất không cam lòng?”
Khi cô nói những lời này, Trần Vũ chỉ nhíu mày.
Mà Uý Lam lại tiếp tục nói cho đến khi hắn không thể che giấu sự ngạc nhiên của chính mình được nữa.
“Vậy hãy nói từ lúc anh an bài phụ nữ bên cạnh cha mình, hơn nữa còn theo dõi mọi hoạt động của ông ta. Cha mẹ anh quan hệ căng thẳng, cha anh hàng năm không về nhà, so với việc là con trai, anh lại càng chỉ giống một người trong gia đình hơn. Mà cha anh rõ ràng thiên vị đứa em trai tư sinh thông minh kia, anh thấy cậu của đứa con trai riêng kia đã được sắp xếp đến làm ở công ty, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”
“Biện pháp gì đây?” Uý Lam hơi mỉm cười, “Có cách gì có thể lợi hại hơn việc thổi gió bên gối.”
“Anh an bài Đỗ Như Lệ bên cạnh cha mình rồi khắp nơi đề phòng cô ta, nên khi anh phát hiện cô ta mang thai liền cảm thấy người này không còn chịu sự khống chế của anh nữa, cho nên…”
Đồng tử Trần Vũ co lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cô nói Đỗ Như Lệ mang thai?”
Rất tốt, Uý Lam đóng tài liệu lại, phỏng đoán của cô vẫn chưa sai.
Đỗ Như Lệ quả thật là quân cờ mà Trần Vũ an bài bên cạnh Trần Hồng Nguyên, cho nên cô nói nhiều như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là hỏi chuyện mình quan tâm nhất, Đỗ Như Lệ mang thai.
Cuối cùng, Trần Vũ thản nhiên nở nụ cười.
Hắn đứng dậy, cảnh sát ngồi bên cạnh Uý Lam nhất thời cảnh giác, trách mắng: “Ngồi xuống, ai cho anh đứng dậy.”
Uý Lam lại xua tay, giờ phút này Trần Vũ đã rất gần cô.
Hai người chỉ cách nhau một cái bàn, thân hình Trần Vũ cao lớn, nhẹ nhàng nhìn Uý Lam: “Bác sĩ Uý, có một câu, tôi chỉ nói cho một mình cô nghe.”
Sau đó anh ta ghé sát vào tai Úy Lam, nói nhỏ một câu.
Mà trong phòng điều khiển bên kia, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, hiển nhiên ai cũng không nghe được.
Chỉ có Tần Lục Trác gắt gao nhíu mày nhìn chằm chằm theo dõi, môi Trần Vũ quá gần với Úy Lam.
Nói chuyện thì cứ nói, lại gần vậy làm gì?
……