• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Coco

“Chị ơi, anh ta là hàng xóm của chị thật à?”

Trên đường về, Dụ Vãn đã hỏi câu này lần thứ hai mươi.

Dụ Noãn dở khóc dở cười, nhưng vẫn khẽ đáp lại thay cho lời khẳng định.

Quý Sơ Đồng vừa lái xe, vừa cười nói: “Về đến nhà có cần anh cho em xem giấy chứng nhận bất động sản không?”

Anh chỉ nói đùa thôi, ai ngờ Dụ Vãn lại trả lời như thật: “Được đấy.”

“Tiểu Vãn.”

Dụ Noãn khẽ gọi tên cậu để nhắc nhở, sau đó nhìn sang Quý Sơ Đồng ngồi bên cạnh, nhỏ giọng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, em trai tôi không hiểu chuyện, anh đừng để ý nhé.”

“Không sao đâu.” Quý Sơ Đồng đáp lại một cách thong thả, giọng điệu anh không hề không vui mà ngược lại còn có vẻ rất sung sướng: “Anh và cậu ấy chỉ đang đùa thôi, phải không Dụ Vãn?”

Ai thèm đùa với anh chứ…

Dụ Vãn chửi thầm trong lòng, nhưng ngại có chị mình ở đây nên cậu không thể không hùa theo: “Đúng vậy, em chỉ đang đùa với Quý Sơ Đồng thôi.”

Không ngờ đúng lúc này Dụ Noãn lại lên tiếng nhắc nhở cậu: “Tiểu Vãn, Quý Sơ Đồng lớn hơn em, em nên gọi người ta bằng anh.”

“Em…”

“Dụ Noãn, em không cần khách sáo như thế đâu.”

Dụ Vãn còn chưa kịp phản kháng thì Quý Sơ Đồng đã lên tiếng chen ngang trước, anh liếc nhìn Dụ Vãn qua kính chiếu hậu, cười tủm tỉm nói: “Dụ Vãn muốn gọi như thế nào thì gọi, đừng khách sáo.”

Người một nhà thì cần gì phải khách sáo chứ? Tuyệt đối đừng khách sáo với anh.

Bây giờ em muốn gọi thế nào cũng được, miễn sau này gọi anh rể là được.

Quý Sơ Đồng âm thầm bổ sung thêm hai câu trong lòng, thỏa mãn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tài xế.

Nhưng Dụ Vãn lại không chấp nhận được sự rộng lượng của Quý Sơ Đồng, cậu lặng lẽ trừng mắt với anh, lòng đầy khinh bỉ.

Người đàn ông này, vừa nhìn đã biết anh ta có ý đồ xấu với chị gái mình rồi!

Nói cái gì mà em muốn gọi như nào thì gọi, chắc chắn trong lòng đang nghĩ sau này để cậu gọi anh ta là anh rể!

Còn cười vui vẻ như thế chứ, nghĩ hay lắm!

Không thể không nói, có những lúc mạch não đàn ông cực kì khớp nhau.

Mà với tư cách là một người phụ nữ, Dụ Noãn lại hiểu lời của Quý Sơ Đồng theo một nghĩa khác.

Cô quan sát phản ứng của em trai mình thì thấy không giống như cậu quen biết Quý Sơ Đồng, Quý Sơ Đồng cũng vừa tự giới thiệu với Dụ Vãn xong, điều này chứng tỏ hai người mới gặp nhau lần đầu tiên.

Nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được Quý Sơ Đồng cực kỳ thân thiện với Dụ Vãn, thân thiện đến mức… cưng chiều?

Dụ Noãn liếc nhìn Quý Sơ Đồng với vẻ phức tạp. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng giống… nữ phụ làm nền.

“Chị, em cảm thấy chị đã đỡ hơn nhiều rồi đấy!

Dụ Vãn bất thình lình chen vào giữa hai ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Noãn. Sau đó cậu lại thấy Dụ Noãn giật mình lùi sát về phía cửa xe vì hành động thò ra bất chợt của cậu, bèn vội vàng ngồi trở lại ghế sau, không ngừng xin lỗi: “Em xin lỗi chị, em xin lỗi, em cứ tưởng chị đã hồi phục ở mức có thể chấp nhận khoảng cách này rồi, em xin lỗi.”

Sau khi cậu rời đi, Dụ Noãn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thấy giọng điệu áy náy của Dụ Vãn, cô bèn nhẹ nhàng an ủi cậu: “Không sao đâu, vừa rồi bất ngờ quá nên chị hơi sợ mà thôi.”

So với trước đây thì đúng là cô đã khá hơn rất nhiều, ít nhất là cô có thể nói chuyện bình thường khi đối mặt với Dụ Vãn, chỉ là cô vẫn chưa thể thích ứng được ngay với việc cậu đột ngột ghé sát vào.

“Chị ơi, em rất xin lỗi…”

Dụ Vãn vẫn cảm thấy áy náy, nhưng nghĩ lại thì, không đúng!

Chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, tính tình thẳng đuột, nghĩ gì nói nấy, cậu chỉ vào Quý Sơ Đồng ngồi bên ghế lái rồi vươn tay ra đo khoảng cách giữa Dụ Noãn và Quý Sơ Đồng, hỏi: “Tại sao anh ta có thể ở gần chị như thế?”

Cái hội chứng sợ đàn ông này còn biết phân biệt đối xử à?

Dụ Noãn còn chưa kịp giải thích thì nghe thấy Quý Sơ Đồng cười sảng khoái, nói mà không biết ngượng: “Có thể là vì anh đẹp trai quá.”

Dụ Noãn: “…”

Dụ Vãn: “…”

Dụ Vãn như thể bắt được nhược điểm gì đấy, mạnh mẽ ho khan, khoanh tay trước ngực, thẳng lưng dậy, nói với giọng điệu khinh thường của một vị hoàng đế: “Ý anh là tôi không đẹp trai ư?”

Nếu anh dám nói thì đừng hòng làm anh rể tôi!

Ơ không đúng, cậu vốn không có ý định để anh ta làm mà.

Quý Sơ Đồng chung sóng não với cậu, nghe thấy sự uy hiếp trong giọng điệu đó bèn vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên là không rồi, em… Dụ Vãn cũng rất đẹp trai.”

“Thế thì tại sao chị của tôi lại có thể chấp nhận anh mà không chấp nhận tôi?”

“… Chắc hẳn là bởi vì chúng ta đẹp trai theo hai kiểu khác nhau? Có thể em đẹp quá chói lòa khiến người khác khó tiếp cận hơn.”

“Hừ, chẳng khác gì nhau cả.”

Quý Sơ Đồng thấy cuối cùng Dụ Vãn cũng không bấu chặt lấy chủ đề này nữa thì thầm thở phào.

Nguy hiểm thật.

Anh suýt thì bật ra xưng hô “em vợ” rồi.

Nếu mà phun ra thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao anh cũng không dám nghĩ đến.

Quý Sơ Đồng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa nhìn trộm Dụ Noãn, thấy cô hơi cau mày, cấu môi, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đấy, không để ý đến việc anh lỡ lời thì cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

Nhưng anh không hề biết rằng, bấy giờ Dụ Noãn đang cấu môi nghĩ về một vấn đề mà so với sự việc anh mà cảm thấy hậu quả không thể tưởng tượng nổi còn thảm thiết hơn.

Cô gái bên cạnh nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong là bão táp mưa sa.

Hiển nhiên Dụ Noãn đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa em trai mình và Quý Sơ Đồng, cũng nghe thấy đoạn Quý Sơ Đồng đột ngột sửa lời “Bé… gì gì đó”. Chính bởi vì nghe thấy nên cô mới trở nên rối rắm như vậy.

Nếu cô không nghe nhầm thì Quý Sơ Đồng vốn định xưng hô với em trai cô kiểu khác.

Bé gì cơ? Anh đang gọi “Tiểu Vãn” à? Hay chính là “Bé đáng yêu” mà sáng nay anh gọi cô ở cửa?

Dụ Noãn không nhịn được mà tưởng tượng ra vẻ mặt Quý Sơ Đồng cưng chiều gọi Dụ Vãn là “Tiểu Vãn” hoặc “Bé đáng yêu”, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dụ Noãn bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, có phải kiếp trước cô đã phạm phải tội lỗi khủng khiếp nào không mà ông trời lại hành hạ cô như vậy?

Ba người ôm tâm sự riêng trở về chung cư.

Đương nhiên đoạn đường này sao có thể yên bình như thế được?

Xét đến tình trạng của Dụ Noãn, trên cơ bản Dụ Vãn không thể ở lại nhà cô được. Dụ Vãn vốn định đặt phòng khách sạn trên đường về, nhưng Dụ Noãn đã ngăn cản cậu.

Dụ Noãn không hề muốn cậu ở lại thành phố B, ban đầu cô đã lên kế hoạch để Quý Sơ Đồng đưa cậu thẳng đến ga tàu cao tốc về quê, để cậu ấy có thể về nhà tự giải thích với bố mẹ Dụ.

Nhưng sao Dụ Vãn có thể nghe lời được chứ, nếu cậu ngoan ngoãn như thế thì đã không nghĩ đến chuyện tạm nghỉ học để tham gia cuộc thi âm nhạc gì đó, lại càng không làm trước báo sau, cứ thể về nước.

Cho nên khi Dụ Vãn nghe thấy Dụ Noãn nhờ Quý Sơ Đồng đưa cậu đến ga tàu thì suýt chút nữa đã nhảy khỏi xe.

Một người khăng khăng muốn đi ga tàu cao tốc, một người thì có chết cũng không chịu đến đó, hai bên chiến nhau, tài xế Quý ở giữa run rẩy.

Một người có khả năng trong tương lai sẽ trở thành vợ anh, một người có thể sẽ làm em rể anh sau này, anh giúp bên này thì sẽ đắc tội với bên kia, làm thế nào cũng không xong.

Người chồng chưa đi xem bát tự ấy cho rằng… xe này không thể lái được!

Nhưng anh không thể buông tay lái ra, bằng không sẽ đắc tội cả hai bên.

Cho nên Quý Sơ Đồng bèn nghĩ đến một biện pháp hòa giải, đề nghị để Dụ Vãn ở chỗ anh vài ngày trước.

Dù gì thì Dụ Vãn cũng đã xin nghỉ dài hạn với nhà trường ở bên kia, còn về nước rồi thì dứt khoát cứ để cậu tham dự cuộc thi xem sao, sau đó để Dụ Vãn bàn bạc với bố mẹ Dụ xem nên tiếp tục đi học hay tạm nghỉ để phát triển mảng âm nhạc.

Theo cách này thì vừa không sợ Dụ Vãn chạy, vừa không ảnh hưởng đến tình hình thi đấu của Dụ Vãn.

Chỉ là có vẻ hơi bất công với chính bản thân Quý Sơ Đồng, chẳng biết vì sao mà anh phải để một người lạ sống ở nhà mình.

Đó là điều mà Dụ Noãn nghĩ sau khi Quý Sơ Đồng đưa ra đề nghị. Mặc dù cách này đúng là thuận theo cả ý kiến của cô lẫn Dụ Vãn, nhưng cô lại không quá đồng ý, như thế thì làm phiền Quý Sơ Đồng quá.

Trước đó cô đã phải nhờ đến anh khi anh đồng ý giúp cô khắc phục hội chứng sợ đàn ông rồi, bây giờ lại phiền anh chứa chấp Dụ Vãn khiến cô càng cảm thấy không ổn.

Nhưng điều mà cô không biết chính là, người kia chẳng cảm thấy phiền tí nào, trái lại còn rất hưởng thụ vì “động cơ không thuần khiết” nào đó.

Quý Sơ Đồng thấy về đến cửa nhà rồi mà Dụ Noãn vẫn có vẻ áy náy day dứt, bèn cười an ủi: “Không sao đâu, em trai của em thì cũng chính là em trai của anh, em đừng khách sáo như thế, cứ yên tâm để cậu ấy ở chỗ anh một thời gian và tham dự cuộc thi đi.”

Anh mở mồm ra có vẻ chân thành vô tư, nhưng thực ra trong lòng không trong sáng rộng lượng như thế.

Em trai Dụ Noãn ở nhà anh = Dụ Noãn nợ anh một ân tình = Anh và Dụ Noãn sẽ có nhiều sự kết nối hơn.

Chẳng phải nếu lần tới anh muốn tìm gặp cô sẽ dễ dàng hơn ư?

Trực tiếp sử dụng câu nói quyền năng “coi như em bù lại cho anh” là được! Yoyoyo!

Quý Sơ Đồng cười xấu xa trong lòng, ngoài mặt vẫn trưng một nụ cười tỏa nắng. Anh tạm biệt Dụ Noãn, nhìn cô đi về sau đó lại chào đón Dụ Vãn vào nhà.

Dụ Vãn cực kỳ không thích Quý Sơ Đồng bởi vì anh ta có “ý đồ đen tối” với chị gái mình.

Mặc dù vậy nhưng anh ta có thể coi là một người tinh ý. Cậu biết dù sao thì cậu cũng nhận sự trợ giúp của Quý Sơ Đồng, giờ còn phải ở nhờ nhà người ta trong thời gian sắp tới nên tự thấy mình đuối lý, không còn kiêu ngạo như lúc ở trong xe.

Hơn nữa, sau khi Quý Sơ Đồng thu xếp ổn thỏa phòng cho cậu xong, bạn nhỏ Dụ Vãn còn cực kỳ không tình nguyện, khó khăn nói một câu: “Cảm ơn.”

Quý Sơ Đồng khẽ cười, ném cho cậu một chai nước khoáng trong tủ lạnh: “Ngày thường anh chỉ uống rượu và cà phê, nếu em muốn uống gì thì có thể nói với anh, lần sau anh sẽ đi siêu thị mua.”

Anh dừng một chút, lại nói thêm: “Trừ những đồ uống chứa chất k1ch thích ra.”

Bạn học nhỏ có tâm lý phản nghịch Dụ Vãn hỏi theo phản xạ: “Vì sao?”

Quý Sơ Đồng nhướng mày, đáp với vẻ hiển nhiên: “Chẳng phải em tham gia cuộc thi ca hát ư? Không cần bảo vệ cổ họng à?”

“Ồ…”

Dụ Vãn vặn chai nước trong tay, uống một ngụm rồi cúi đầu đóng nắp lại, thì thầm một câu gần như không thể nghe được: “Cảm ơn.”

Quý Sơ Đồng cười đáp: “Anh còn đang nghĩ tại sao tính cánh em với chị em lại khác nhau đến thế, nhưng thật ra hai người giống nhau ở chỗ này, đều thích nói cảm ơn.”

Dụ Vãn hừ khẽ: “Anh nói như thể anh hiểu chị tôi lắm vậy.”

Quý Sơ Đồng không để ý tới điều cậu cố ý lẩm bẩm cho anh nghe, anh ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, thong thả nói: “Phòng bên cạnh phòng ngủ của em là phòng piano, sau này muốn luyện giọng thì có thể qua đó, không cần giữ ý tứ với anh.”

Nói xong, anh ngừng lại một chút, quay đầu cười với Dụ Vãn, giọng có vẻ hơi ngượng ngùng: “Dù sao em cũng nhìn ra rồi, anh sẽ nói thẳng luôn. Từ đầu anh đã coi em là em rể, cho nên có chuyện gì cứ nói với anh, đừng khách sáo với người anh rể này.”

Dụ Vãn: “…”

Chị ơi, ở đây có một tên lưu manh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK