Phía bên này, Lăng Dực thấy đại mỹ nhân đã rời đi, nói vài câu với Tề Tuyên rồi cũng đuổi theo. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại ta và Tề Tuyên, bầu không khí đột nhiên trở nên có phần ngượng ngùng.
Ta mở lời trước, phá tan sự im lặng kéo dài: “Tề Tuyên ca ca, huynh không sao chứ?”
Bàn tay Tề Tuyên đang đặt trên vai ta khẽ động đậy. Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, lặp lại câu hỏi ban nãy.
“Ta không sao.” Tề Tuyên đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán ta, động tác cẩn trọng như đang chạm vào một món đồ quý giá dễ vỡ. Thiếu niên mang theo tiếng thở dài khẽ hôn lên mắt ta, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Kiều Kiều.”
Thật ra ta không hiểu vì sao hắn phải xin lỗi, nhưng ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta né tránh nụ hôn sắp chạm vào, nhưng khi nhìn khuôn mặt đượm vẻ tổn thương của hắn, lòng ta lại mềm đi. Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào, không muốn nhìn thấy vẻ mặt ấy.
“Kiều Kiều muốn biết sự thật, đúng không?” Tay Tề Tuyên nhẹ nhàng vuốt dọc theo xương sống của ta, tạo nên cảm giác tê dại, ta lại càng vùi mặt sâu hơn trong lòng hắn, khẽ gật đầu.
Ta đã ngất suốt ba ngày, trong suốt ba ngày ấy, Tề Tuyên không rời khỏi bên giường ta, tận tình chăm sóc. Còn Lăng Dực thì bị hắn bắt phải ở đây sám hối suốt ba ngày.
Hôm đó, Tề Tuyên đột nhiên bị triệu vào cung, nguyên nhân thực ra là vì Triệu Nhiên. Chuyện Công chúa Triệu Nhiên khóc lóc quay về cung đến tai Hoàng thượng. Và không hiểu sao, Hoàng thượng mặc nhiên cho rằng vì Triệu Nhiên yêu Tề Tuyên mà không có được nên mới buồn khổ. Vì vậy, ông đã đích thân ra lệnh, dụ Tề Tuyên vào cung và bỏ chút dược liệu vào trà của hắn.
Nếu chuyện đã rồi, Tề Tuyên nhất định phải cưới Triệu Nhiên, bằng không xúc phạm Công chúa hoàng gia chắc chắn sẽ là tội chết.
Triệu Nhiên một mặt mơ hồ bị cung nữ dẫn vào phòng, vừa bước vào đã thấy Tề Tuyên, đáng lẽ phải bị trói chặt, nay đã tự thoát khỏi dây, còn đập nát chén trà, cầm mảnh vỡ định cắt vào tay mình.
Triệu Nhiên vội quay đầu đóng cửa lại, đi thẳng đến cung của Thục phi, bà là cô cô của Lăng Dực, kéo hắn đến để đưa Tề Tuyên về. Trên xe ngựa của Lăng Dực, Tề Tuyên đã bị ép uống tám bát thuốc tĩnh tâm an thần, nhưng hiệu quả không như mong đợi, vẫn cần đến giải dược.
Thế là tiểu Hầu gia đành đặt Tề Tuyên trước cổng phủ Tướng quân, rồi hối hả cưỡi ngựa quay về cung lấy giải dược, phóng ngựa suốt dọc đường, cuối cùng cũng về kịp lúc.
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này, tiểu Hầu gia lại vỗ n.g.ự.c tự đắc: “Nếu không có ta, tiểu tẩu tẩu vẫn chưa tới tuổi cập kê, suýt nữa đã rơi vào tay của Tề Tuyên rồi!”(Câu này kiểu bông đùa, ý bảo nếu không nhờ thuốc giải mà Lăng Dực đem về thì Tề Tuyên đành phải nhờ nu9 giải dược giúp hắn rồi, nu9 vẫn chưa tới tuổi cập kê nên vẫn chưa động phòng với nam9 nha mn)
Nhưng nghe nói vì chuyện này mà hắn bị lão Hầu gia mắng té tát, bảo rằng hắn đúng là chuyên làm hỏng việc hơn thành sự, chỉ chuyên phá hoại.
Trong tất cả những chuyện này, có nhiều điều ta không hiểu, nhưng ta cảm thấy Hoàng thượng thật quá đáng. Cách làm ấy quá đê tiện, chẳng hề xứng đáng với cương vị một Hoàng đế.
Ta tựa trong lòng Tề Tuyên bày tỏ suy nghĩ của mình, hắn xoay nhẹ những lọn tóc của ta quanh ngón tay, gật đầu: “Kiều Kiều nói rất đúng.”
“Nhưng Triệu Nhiên Công chúa là một cô nương tốt!” Sự ngăn cách vừa nhen nhóm trong lòng ta đã tan biến nhờ lời giải thích của hắn. Ta âm thầm quyết định rằng, lần tới nhất định sẽ ngồi cùng Triệu Nhiên Công chúa nếu nàng mời.
“Kiều Kiều.” Tề Tuyên buông lọn tóc, tay lạnh lẽo nâng lấy mặt ta, nghiêm túc nhìn: “Sau này sẽ có thêm nhiều chuyện xảy ra quanh chúng ta. Nàng có sợ không?”
Ta lắc đầu: “Chỉ cần có Tề Tuyên ca ca ở bên, ta sẽ không sợ.”
Ta mơ hồ cảm thấy dường như hắn đã đưa ra một quyết định nào đó, nhưng cũng không muốn tìm hiểu kỹ. Vì Tề Tuyên từng nói, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn sẽ luôn nói thật với ta và đứng bên cạnh ta. Đến giờ, hắn luôn giữ lời.
Tề Tuyên ôm chặt lấy ta, đột nhiên chuyển chủ đề: “Vậy vài ngày nữa, Tề Tuyên ca ca đưa nàng đi thăm đại tiểu thư của nhà họ Hoa, được không?”
Thật ra Tề Tuyên thường xuyên quấn lấy ta như một con rắn, nhưng hôm nay dường như con rắn này thấm lấy hơi ấm của ta, lại cần thêm chút ấm áp nữa. Ta khẽ hôn lên môi hắn, gật đầu: “Được.”
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm trầm, gió nhanh chóng mang theo mưa tới. Mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, căn phòng tối đi đôi chút. Ta cuộn mình trong lòng Tề Tuyên, bất giác nghĩ đến một câu:
Sắp đổi trời rồi.