Triệu Hựu Cẩm vẫn còn hơi hoang mang, rõ ràng là đàn em đi theo chạy vặt cho Phó tổng, sao lại đột nhiên biến thành đại ca.
Cô không nhịn được mà quan sát người bên cạnh.
Anh ta có đôi mắt sáng, mắt hai mí nông biến mất ở đuôi mắt.
Nếu như trong mắt anh ta không phải lúc nào cũng trống rỗng, vô cảm, thì đây chắc chắn là đôi mắt rất thu hút.
Tóm lại, nhìn nghiêng cũng rất đẹp trai.
Triệu Hựu Cẩm thở dài, nhớ đến câu nói mà cô đã nói với Chu Vỹ, nói rằng Trần Dịch Hành đứng bên cạnh Vu Vãn Chiếu, khiến cho Phó tổng giống như người chạy vặt.
Nghĩ như vậy, thật ra thị lực của cô rất tốt, có lẽ có vấn đề chính là đầu óc.
“Cô nhìn đủ chưa?” Người đang lái xe đột nhiên hỏi.
Triệu Hựu Cẩm lập tức thu hồi ánh mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trần Dịch Hành liếc nhìn cô: “Cô có ý kiến gì về ngoại hình của tôi?”
Bị người ta lén lút quan sát cả quãng đường, cô còn vừa nhìn, vừa thở dài, người không biết còn tưởng anh ta xấu xí đến mức nào.
Triệu Hựu Cẩm vội vàng nói: “Không dám, không dám ạ.”
“Vậy thì cô thở dài cái gì?”
“Chỉ là cảm thán một chút, ông trời mở cho anh một cánh cửa, quả nhiên sẽ tiện tay đóng một cánh cửa sổ.”
“?”
Trần Dịch Hành nhìn cô với ánh mắt muốn nghe chi tiết: “Đóng cánh cửa sổ nào của tôi?”
“Có những người rất xấu, nhưng mà rất dịu dàng. Có những người rất đẹp trai, nhưng mà tính cách tồi tệ…” Nói được một nửa, xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Triệu Hựu Cẩm chú ý đến việc người có tính cách tồi tệ kia đang chậm rãi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô, nên cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà trên đời này còn có loại người thứ ba, cửa sổ, cửa ra vào đều mở toang.”
“Người đẹp, tâm địa tốt.”
“Ví dụ như anh.”
Đôi mắt tròn xoe đen láy, sáng ngời, trong sự lấy lòng lại ẩn chứa một chút không cam lòng.
Ngoài miệng thì khen ngợi, nhưng mà ánh mắt lại như đang nói: Tin tôi, anh là đồ ngốc.
Trần Dịch Hành nhìn cô một lúc, thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Khả năng sinh tồn không tệ, chỉ là kỹ năng diễn xuất quá kém.”
“…”
Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cũng biến mất ở đường chân trời, màn đêm màu xanh đen bao phủ lấy ban ngày.
Đêm đông lại đến.
Xe xuống khỏi cầu vượt, cuối cùng cũng thông suốt.
Ngoài cửa sổ là tiếng còi xe thỉnh thoảng vang lên, hòa cùng tiếng gió. Trong xe, Trần Dịch Hành hỏi: “Tối nay ăn gì?”
“…?”
Triệu Hựu Cẩm chưa hoàn hồn, sao chủ đề lại từ kỹ năng diễn xuất kém chuyển sang trò chuyện thường ngày?
“Không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“À, đúng rồi.” Cô bỗng nhiên hiểu ra, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, lập tức nói về kế hoạch của mình, “Lát nữa đến tiểu khu. Anh cứ đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm là được rồi, chúng ta đi bộ đến siêu thị ở cửa ra vào.”
“Siêu thị?” Trần Dịch Hành tưởng mình nghe nhầm.
“Mua nguyên liệu nấu ăn chứ. Em không có dự trữ gì cả, đều phải mua mới.” Triệu Hựu Cẩm nhìn anh ta với ánh mắt hoang mang.
Im lặng một lúc.
Trần Dịch Hành: “Cô định tự tay nấu ăn ở nhà?”
Triệu Hựu Cẩm cũng ngẩn người: “Chứ sao nữa?”
“Tôi tưởng người bình thường mời ăn cơm, đều sẽ chọn một chỗ nào đó có không khí tốt.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như nhà hàng Michelin, khách sạn năm sao.”
“…”
Anh có hiểu lầm gì về người bình thường không?
Trong xe yên tĩnh khoảng mười giây.
Triệu Hựu Cẩm chậm rãi nói: “Vậy thì có lẽ em không phải người bình thường mà anh hiểu.”
“?” Trần Dịch Hành hỏi: “Vậy cô là loại người nào?”
“Hộ nghèo.” Triệu Hựu Cẩm mặt không cảm xúc nói.
Nửa tiếng trước, Trần Dịch Hành đỗ xe vào bãi đỗ xe ngầm, lạnh nhạt tuyên bố: “Không cần mời tôi ăn cơm nữa, tôi không đến những nơi đông đúc như siêu thị.”
“Trải nghiệm một chút cuộc sống khác biệt cũng tốt mà, tay nghề nấu ăn của em rất ngon!”
“Đừng có mơ.” Người nào đó lạnh lùng nói.
Nửa tiếng sau——
Trong siêu thị đông nghịt người, có người đang hào hứng xem hàng trên kệ, vừa xem vừa kêu lên kinh ngạc.
“Ê ê, chân bạch tuộc giảm giá 50% kìa!”
“Đùi gà giảm giá 20%?”
“A, măng cụt yêu thích của tôi! Hôm nay mới được vận chuyển đến! Hôm qua còn chưa có!”
Triệu Hựu Cẩm vừa điên cuồng nhét hàng giảm giá vào xe đẩy, vừa quay đầu lại, hào hứng nói: “Anh yên tâm, nhất định anh sẽ thích nơi này!”
Trong xe đẩy nhanh chóng mọc lên một ngọn núi nhỏ.
Còn người nào đó, mặt không cảm xúc đẩy ngọn núi nhỏ kia, bị những bác gái đang tranh giành ở khu vực giảm giá chen lấn đến mức sống dở chết dở.
Giống như đàn cá đói nhìn thấy rong biển tươi ngon, mọi người chen chúc nhau lao đến.
Mặt đất ở khu vực hải sản ướt sũng, cho dù nhân viên có lau dọn thường xuyên, thì cũng không thể nào cứu vãn được những viên gạch lát nền bị giẫm đạp bẩn thỉu chỉ trong vài giây.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của cá.
Anh ta sẽ thích nơi này sao?
Trần Dịch Hành: Hoài nghi.
Đến lúc thanh toán, Triệu Hựu Cẩm mới hoàn hồn sau niềm vui sướng khi mua được hàng giảm giá. Quay đầu lại, cô mới phát hiện người phía sau không chỉ mặt nặng mày nhẹ, mà bộ vest phẳng phiu lúc trước khi vào siêu thị, giờ phút này đã nhăn nhúm, héo úa như dưa muối.
Trên mặt anh ta viết một câu: Ông trời ơi, tại sao tôi lại đến đây?
Triệu Hựu Cẩm cố nén một chút, lạc quan nói: “Anh nghĩ thoáng ra đi, thiên mệnh rồi.”
Bị anh ta liếc nhìn một cái, cô rất biết điều im miệng.
Có lẽ là do không thường xuyên đến siêu thị, càng không mua sắm điên cuồng, nên lúc bước ra khỏi siêu thị, Trần Dịch Hành cũng không hề có ý thức chủ động xách túi đồ.
Cho đến khi đi được mấy bước, anh ta phát hiện phía sau không có ai đi theo, mới khó chịu quay đầu lại.
Trước cửa siêu thị, cô nàng lùn kia tay trái xách một túi đồ, tay phải cầm một đống đồ dùng hàng ngày, loạng choạng đi về phía anh ta như một con chim cánh cụt.
“…”
Căn bản không xách nổi, sao lại mua nhiều như vậy?
Nhân viên của siêu thị rõ ràng là dùng loa thông báo giảm giá, kết quả là một đám người lại hăng máu như gà chọi.
Giữa việc để cô ta nếm thử hậu quả của việc tự làm tự chịu và việc miễn cưỡng giúp cô ta một tay, Trần Dịch Hành cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy chiến lợi phẩm của cô ta.
“Đừng hiểu lầm, tôi không phải là muốn giúp cô, mà chỉ là muốn nhanh chóng rời khỏi đây.”
Chậc, lại là câu này.
Triệu Hựu Cẩm cảm thấy tay nhẹ bẫng, không nhịn được cong môi cười.
Thôi vậy, cô cũng dần dần hiểu rõ lối mòn của anh ta, tuy rằng ngoài miệng nói lời khó nghe, nhưng mà thật ra luôn luôn giúp đỡ cô.
Cô “bí ẩn” nói: “Nhất định anh rất thích ăn đậu phụ.”
“?”
“Miệng dao, bụng đậu phụ.”
Trần Dịch Hành dừng bước, giơ hai túi đồ nặng trịch trong tay lên, nói với giọng điệu đe dọa: “Cô muốn tự mình xách về?”
Không, cô không muốn!
Triệu Hựu Cẩm giả vờ như không nghe thấy, lẽo đẽo đi theo sau anh ta, chuyển chủ đề: “Nhưng mà thỉnh thoảng đi dạo siêu thị, mua đồ ăn, trải nghiệm cuộc sống bình dị, có phải cũng có cảm nhận mới không?”
“Ừ.” Trần Dịch Hành không quay đầu lại, lạnh lùng nói, “Cảm nhận chính là, cả đời này không muốn đến lần thứ hai.”
“…”
Hai người cùng đi thang máy lên lầu, nhanh chóng đến tầng mười hai.
Triệu Hựu Cẩm vừa dùng vân tay để mở khóa, vừa nói đùa: “Em nhớ “Hành Phong” các anh cũng có khóa điện tử, tiếc là chủ nhà lại ủng hộ đối thủ cạnh tranh của các anh.”
Không biết là do kiểm soát chất lượng không tốt, hay là do sử dụng quá lâu, bảng điều khiển cảm ứng của khóa cửa hình như không nhạy lắm, cô ấn mấy lần, hệ thống mới nhận dạng được vân tay của cô.
Phía sau vang lên giọng nói vô cảm của người nào đó: “Cô gọi đó là đối thủ cạnh tranh?”
“Bảo vệ ở chỗ chúng tôi cũng có thể thiết kế ra hệ thống tốt hơn cái này gấp trăm lần.”
—— Sự khinh thường của rank vương giả dành cho “rank đồng”*.
* (vương giả) và (thanh đồng) là hai bậc xếp hạng trong game, “vương giả” là bậc cao nhất, “rank đồng” là bậc thấp nhất
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Cô chỉ có thể “phối hợp” gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Lần sau có cơ hội, em nhất định sẽ khuyên chủ nhà đổi khóa.”
Nhà của Triệu Hựu Cẩm rất đơn giản, theo phong cách Nhật Bản, đồ đạc đều là màu sắc nhạt.
Vì mới chuyển đến không lâu, nên đồ đạc rất ít, mọi nơi đều sạch sẽ, gọn gàng. Nhưng mà có thể nhìn thấy những vật dụng nhỏ như máy pha cà phê, nến thơm… chứng tỏ chủ nhân rất yêu thích cuộc sống.
Trần Dịch Hành không chú ý đến những thứ này.
Vừa vào cửa, anh ta đã chú ý đến tấm bảng gỗ treo trên tường đối diện, trên đó có ghim một tờ giấy, chữ đen trên nền trắng:
Không sợ cường quyền, đánh bại thế lực đen tối!
Phấn đấu vươn lên, trở thành phóng viên tốt của nhân dân!
“…”
Cái gì đây, khẩu hiệu của xã hội cũ sao?
Anh ta im lặng, cách nhau một khoảng không xa cũng không gần, có thể loáng thoáng nhìn thấy bên dưới dòng chữ thế lực đen tối có gạch chân, bên cạnh có chú thích bằng chữ nhỏ.
Nhìn kỹ, hình như cô ta còn đánh số cho thế lực đen tối.
Thứ nhất là một người tên là Hồ gì đó Tĩnh, hình như là tên người.
Thứ hai là nhóm Công nghệ vạn ác phân biệt giới tính.
Thứ ba không có chữ, hình như là hình vẽ người que đeo kính…
Chưa kịp nhìn kỹ, cô nàng lùn bên cạnh đột nhiên lao đến, nhảy lên gỡ tấm bảng gỗ xuống, hốt hoảng chạy vào phòng ngủ.
Chờ đến khi cô ta chạy ra, tấm bảng gỗ trong tay đã không cánh mà bay.
Triệu Hựu Cẩm rất bình tĩnh nói: “… Anh cứ tự nhiên tham quan, em sẽ nấu cơm xong ngay.”
“Không cần đâu.” Trần Dịch Hành đặt hai túi đồ lớn ở cửa ra vào, liếc nhìn cô một cái, “Tôi về nhà trước, cơm nấu xong thì gọi tôi.”
“Nhưng mà em còn mua măng cụt, dưa hấu và chân gà ngâm ớt, anh có thể ngồi xuống ăn tạm?”
“Không cần đâu. Nếu như tôi ở đây, sẽ làm phiền cô nấu cơm.”
Triệu Hựu Cẩm ngẩn người: “Sao lại thế được?”
Sao lại thế được?
Trần Dịch Hành mặt không cảm xúc nói: “Sợ cô bận đấu tranh với thế lực đen tối, không có tâm trạng nấu cơm.”
Triệu Hựu Cẩm: “………………”
Anh ta quả nhiên là đã nhìn thấy…
Lặng lẽ tiễn vị thần ôn dịch đi, Triệu Hựu Cẩm đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ chỉ liếc nhìn một cái, vậy mà đã bị anh ta nhận ra.
Đúng vậy, người que đó chính là anh ta.
Cô vẽ nó vào lúc nào? Thời gian có thể truy ngược lại một buổi sáng nào đó ở cửa hàng tiện lợi, lúc cô đang nhón chân lấy bánh mì sau giá hàng, nghe thấy Trần Dịch Hành nói với đầu dây bên kia, cô là cái bánh ú ngày Tết Đoan Ngọ, nhảy bungee trên tầng mười hai.
Cho nên, cô tức giận là có lý do!
Triệu Hựu Cẩm nhanh chóng bắt đầu nấu cơm, rõ ràng là động não cũng không ảnh hưởng đến tốc độ tay của cô.
Lúc cô còn rất nhỏ, mẹ cô đã qua đời vì bệnh. Bố cô là bác sĩ khoa xương khớp nổi tiếng trong nước, được mời đến Seattle để tiếp tục công việc.
Lúc đó, Triệu Hựu Cẩm mới năm tuổi, nhưng mà bố cô rất tôn trọng ý kiến của cô, liền hỏi cô có muốn cùng ông đến một đất nước xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới hay không.
Nhưng mà Triệu Hựu Cẩm không muốn, vừa nhắc đến là cô lại khóc.
Vì vậy, bố cô quyết định từ chối lời mời, con gái còn quá nhỏ, đã mất mẹ, thì càng không thể thiếu đi sự đồng hành của bố.
Chính cậu và mợ cô đã suy nghĩ mấy ngày, đích thân đến nhà để thuyết phục hai bố con.
“Điều kiện nghiên cứu bên đó tốt hơn, anh nhất tâm muốn đạt được thành tựu trong lĩnh vực này, không thể bỏ cuộc vào lúc này.”
“Hựu Cẩm có vợ chồng tôi chăm sóc, anh cứ yên tâm đi.”
Nhưng mà cậu mợ dù sao cũng khác với bố mẹ ruột, hơn nữa trong nhà còn có Lý Dục mới một tuổi, người làm bố khó tránh khỏi việc lo lắng con gái phải sống nhờ nhà người khác.
Không phải là không tin tưởng vào nhân phẩm của cậu mợ, mà là cho dù có tốt đến đâu, cũng khó mà chu toàn mọi việc.
Triệu Hựu Cẩm lại ôm cánh tay mợ, cười khanh khách, ngây thơ hỏi: “Đến nhà cậu mợ, con có thể chơi với em mỗi ngày sao ạ?”
Cô rất thích cậu bé bụ bẫm, trắng trẻo, vừa mới học nói, chỉ biết “bập bẹ” gọi cô là “chị, chị” kia.
Mợ cô gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Con cũng có thể ăn thịt kho tàu và thịt luộc của mợ mỗi ngày sao ạ?”
Mợ cô cười ha hả: “Ăn mỗi ngày thì không được, nhưng mà có thể làm cho con ăn thường xuyên!”
“Vậy cuối tuần con có thể đi công viên giải trí không ạ?” Cô bé bĩu môi, không vui nói, “Bố lúc nào cũng phải phẫu thuật, chẳng có thời gian dẫn con đi chơi…”
Cậu bế cô lên, vừa xoay vòng vòng, vừa nhìn cô bé vui sướng, hò hét.
“Cậu dẫn con đi. Mỗi tuần chúng ta đều đi!”
Sau đó, Triệu Hựu Cẩm đến nhà cậu mợ.
Cô có một mái ấm không mấy phổ biến, tuy rằng không có mẹ, bố thì ở xa, nhưng mà may mắn thay, vẫn có người yêu thương cô.
Có bến đỗ, thì trái tim sẽ không lạc lối.
Mợ cô nấu ăn rất ngon, chính vì vậy, Triệu Hựu Cẩm từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau mợ, học nấu ăn.
Một tiếng sau, cô tháo tạp dề xuống, đến nhà bên cạnh bấm chuông cửa, mời Trần Dịch Hành cùng ăn tối.
Nhìn mâm cơm thịnh soạn, Trần Dịch Hành trước tiên là sững sờ, sau đó nhìn xung quanh.
Triệu Hựu Cẩm bày bát đũa, tò mò hỏi: “Anh đang tìm gì vậy?”
“Hộp đồ ăn.”
“…”
Vậy mà lại nghi ngờ cô lấy đồ ăn mang về để qua mặt?
“Rắc” một tiếng, Triệu Hựu Cẩm bẻ gãy một chiếc đũa.
Ánh mắt Trần Dịch Hành rơi vào chiếc đũa bị gãy làm đôi, “… Lúc nãy xách túi đồ, hình như cô không có sức mạnh như vậy.”
Triệu Hựu Cẩm ném chiếc đũa đi, lấy một đôi đũa mới, “bốp” một tiếng đặt trước mặt anh ta, “Lúc trước nói muốn mời anh ăn cơm, hình như miệng lưỡi anh cũng không độc ác như vậy.”
Rất tốt, bữa tối này chắc chắn sẽ náo nhiệt.
Trần Dịch Hành không thích nói chuyện khi ăn cơm, anh ta vẫn giữ nguyên phong cách kiệm lời, trông có vẻ thong thả, nhàn nhã, nhưng mà tốc độ ăn cơm không hề chậm.
Vì vậy, anh ta nhanh chóng đặt đũa xuống.
Triệu Hựu Cẩm nhìn mấy món anh ta chưa động đến, khó hiểu nói: “Anh ăn xong rồi sao?”
“Ừ, ăn xong rồi.”
“Cái này anh còn chưa thử.”
Trần Dịch Hành nhìn vào đĩa: “Tôi không ăn bạch tuộc.”
“Vậy cái này?”
“Cũng không ăn chân gà.”
“… Gan xào lòng cũng không ăn?”
“Không ăn. Nội tạng đều không ăn.”
Triệu Hựu Cẩm: “…”
“Vậy lúc tôi mua sao anh không nói?”
Trần Dịch Hành bình tĩnh nhìn cô: “Bởi vì lúc cô mua đồ, cô cũng không hỏi tôi?”
Hơn nữa, suốt cả quá trình anh bị những bác gái kia chen lấn, xô đẩy, nào có thời gian để ý xem cô đã nhét gì vào xe đẩy.
Nói về khoảng cách giữa con người với con người.
Bọn họ thật sự là cùng một loài sao?
Tại sao luôn có cảm giác ông nói gà, bà nói vịt?
Triệu Hựu Cẩm cảm thấy nghẹt thở.
Cô gắp một chiếc chân gà, “rắc” một tiếng cắn đứt một ngón chân, miệng nhai “rôm rốp”.
“May mà tôi chỉ ăn với anh một bữa cơm này thôi.” Triệu Hựu Cẩm may mắn nói, “Nghĩ đến việc sau này sẽ có người sống chung với anh, ăn ba bữa một ngày, giờ phút này tôi đã bắt đầu đồng cảm với cô ấy rồi.”
Trần Dịch Hành: “Thu hồi lòng đồng cảm của cô lại đi.”
Anh ta đẩy bát sang một bên, lạnh nhạt nói: “Dù sao thì người đó cũng không phải là cô.”
Triệu Hựu Cẩm: “?”
Cái gì gọi là “dù sao thì người đó cũng không phải là cô”?
Nói như thể cô rất muốn trở thành người đó!
Cô rất muốn hỏi xem Trần Dịch Hành là con lợn ở làng nào*, sao lại có thể kiêu ngạo như vậy. Thật sự cho rằng bản thân đẹp trai là giỏi lắm sao?
* “Con lợn ở làng nào”: ý chỉ người “ngốc nghếch”, “ngu dốt”
Nhưng mà rất nhanh, điện thoại anh ta vang lên, lời phản bác của cô còn chưa kịp nói ra đã chết yểu.
Trần Dịch Hành liếc nhìn người gọi đến: “Tôi ra ban công nghe điện thoại.”
Triệu Hựu Cẩm gật đầu, vừa ăn cơm, vừa cầm điện thoại lên, tranh thủ thời gian để than thở với chị em tốt về người hàng xóm này, lúc thì dễ thương, lúc thì đáng ghét.
Lúc giúp đỡ người khác thì dễ thương.
Lúc châm chọc người khác thì chết người.
Viên Viên: Trời đất ơi, sao lại có người đáng ghét như vậy chứ? Quả thực là… mông treo chìa khóa.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Mông treo chìa khóa?
Viên Viên: Mở mang tầm mắt!
“…”
Học ở đâu ra câu thành ngữ này, sức sát thương mạnh như vậy.
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Làm người đi, tôi đang ăn cơm! Lúc ăn cơm sao lại nhắc đến mông?
Viên Viên: Ăn cơm với loại người này, cậu cũng nuốt trôi sao?
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Thậm chí còn ăn nhiều hơn một bát so với bình thường. Trên đời này, ngoài đũa ra, thì cái gì cũng có thể buông xuống.
Ý chỉ Triệu Hựu Cẩm kiên cường, có thể chịu đựng tất cả, ngoại trừ việc không có đồ ăn
Phùng Viên Viên gửi một biểu tượng “giơ ngón tay cái” đến, kèm theo một câu: Hai người đang ăn cơm, mà cậu cứ chăm chú nhắn tin với tôi như vậy, anh ta không có ý kiến gì sao?
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Anh ta đang nghe điện thoại trên ban công.
Viên Viên: Hừ hừ, có ảnh không? Gửi ảnh cho tôi xem, để tôi xem thử rốt cuộc anh ta đáng ghét đến mức nào.
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Đúng là như vậy, tuy rằng anh ta đáng ghét, nhưng mà không thể phủ nhận anh ta rất đẹp trai.
Nghĩ một chút, cô giơ điện thoại lên, vẫn lén lút chụp một bức ảnh trên ban công.
Bức ảnh chụp ngược sáng, không được rõ nét lắm. Người trong ảnh mặc áo len màu xám tro, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm điện thoại áp vào tai.
Chỉ là một bóng lưng.
Ánh sáng mờ ảo càng khiến anh ta thêm phần bí ẩn, phía sau là bầu trời đầy sao, người đàn ông giống như một cái cây im lặng, đứng sừng sững giữa vùng đất hoang vu.
Sau khi gửi ảnh cho Phùng Viên Viên, cô ấy im lặng ít nhất một phút, sau đó bùng nổ như núi lửa.
Viên Viên:
?????????????
Sau một loạt dấu hỏi chấm, là câu hỏi.
Viên Viên: Hàng xóm của cậu?
Viên Viên: Đây chính là người hàng xóm đáng ghét của cậu sao??
Tiểu Triệu hôm nay cũng rất cố gắng: Ừ ==._
Viên Viên: Cỏ, sao cậu không nói với tôi là anh ta có khuôn mặt kết hợp giữa Kimura Takuya, Yokohama Ryusei và Ngô Ngạn Tổ!!!
Viên Viên: Tôi rút lại những lời lúc trước! Tôi tuyên bố, loại hàng xóm này, cho dù anh ta có độc mồm, độc miệng gấp một vạn lần, thì tôi cũng cam tâm tình nguyện ăn ba bữa một ngày với anh ta đến chân trời, góc bể!!!
Triệu Hựu Cẩm: “……………………”
Cô đang định khuyên đối phương bình tĩnh lại, thì cửa ban công mở ra, người đàn ông kết hợp giữa Kimura Takuya, Yokohama Ryusei và Ngô Ngạn Tổ bước vào.
Anh ta cau mày, khiến cho vẻ ngoài vốn dĩ đã khó gần càng thêm khó gần.
Triệu Hựu Cẩm nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trần Dịch Hành vốn dĩ không muốn nói, nhưng mà anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó lên tiếng: “Cô thấy hệ thống của “Hành Phong” như thế nào?”
Triệu Hựu Cẩm vừa nhai thức ăn, vừa trả lời: “Rất mạnh mẽ.”
“Vậy sao?” Nhìn vào mắt cô, anh ta thản nhiên nói, “Vừa rồi, sân bay Hồng Kiều Thượng Hải báo cáo một chuyện kỳ lạ.”
“Chuyện kỳ lạ gì vậy?”
“Nửa tháng trước, thiết bị giám sát hồng ngoại của bọn họ phát hiện một bóng dáng bí ẩn, trước khi bắt đầu kiểm tra vé, người đó đã tự mình đi qua cửa kiểm soát vé, sau đó biến mất.”
“…”
“Cửa kiểm soát vé dẫn đến một chuyến bay từ Thượng Hải đến Bình Thành, thế nhưng bóng dáng đó chỉ xuất hiện trong camera hồng ngoại, hệ thống giám sát của “Hành Phong”…” Giọng điệu Trần Dịch Hành bình tĩnh như đang kể một chuyện không liên quan gì đến anh ta, “… lại không quay được bất kỳ ai.”
“Bốp” một tiếng, chiếc chân gà trong tay Triệu Hựu Cẩm rơi vào bát.
Tim như ngừng đập.
Toàn bộ máu trong người đều dồn lên não.
“…”
“…”
Nhìn nhau một lúc lâu, vẻ mặt ngây dại của cô không thể che giấu.
Cuối cùng, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại thế được?!”
Trần Dịch Hành lại nhìn cô một lúc, sau đó mới nói: “Không biết.”
Anh ta liếc nhìn chiếc chân gà bị bỏ rơi, thản nhiên nói: “Có lẽ chỉ có bóng dáng kia mới biết rõ.”
“Cô thấy sao?”
Triệu Hựu Cẩm: “…”
Cô có thể nói gì đây?
Is there anybody who can help me???
Đây là câu nói duy nhất mà bộ não đang đứng hình của cô có thể phản ứng.