• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Tuyên Đế cho rằng, trong hậu cung của hắn chưa nói cung phi cần thi từ ca phú lợi hại cỡ nào, ít nhất người người có thể viết một tay chữ đẹp, đàn một tay khúc hay, cho dù thật sự không biết viết chữ, cũng kiên quyết không để lộ khuyết điểm của mình trong mắt hắn.

Nhưng hiện giờ hắn phát hiện mình sai rồi, cực kỳ sai rồi.

Hắn nghĩ Yến Quý Nhân quá thông minh, thật ra nàng chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường thôi.

Nữ nhân có giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu này, nữ nhân có thân thể mềm mại kinh người này, đã thoải mái để lộ khuyết điểm trước mắt hắn. Chữ nhỏ trâm hoa hình thái thế này, quả thật hắn mới thấy lần đầu… Có điều, sợ rằng sau này không quên được.

Yến An Quân cắn môi, cúi đầu: “Thật ra tỳ thiếp… viết không kém như thế, cũng may nhìn coi như có quy phạm, cả nét chữ phi bạch cuối cùng nữa, tỳ thiếp luyện rất lâu mới được thế đó.”

Cổ họng Thiệu Tuyên Đế rung rung, muốn cười ra tiếng lại sợ đả kích lòng tự tin của Yến Quý Nhân, đành dùng một tay xoa khóe miệng, cố gắng khiến giọng nói bình thường nhất: “Chữ của ái phi coi như có thể đọc được, có điều cần luyện tập thêm.”

Yến An Quân thấy vẻ mặt hắn như vậy đã biết mình bị cười nhạo, có điều để một cô gái hiện đại chưa từng tiếp xúc với bút lông chạy tới cổ đại viết bằng bút lông, khởi điểm đừng có yêu cầu cao quá chứ!

Nàng bĩu môi, có chút ấm ức.

Thiệu Tuyên Đế ôm eo nhỏ mảnh mai, kéo người vào lòng: “Được rồi, ấm ức cái gì, trẫm dạy nàng là được.” Phi tử hậu cung viết chữ có đẹp hay không, đối với hắn hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, có điều Yến Quý Nhân toàn tâm toàn ý tin cậy khiến tâm trạng hắn tốt hơn vài phần.

Bây giờ so ra, Nhàn Phi đúng là nhàm chán không chịu nổi.

Có lẽ chỉ có Khang Vương mới thích loại nữ nhân thích làm mặt lạnh đấy.

Nét mặt Thiệu Tuyên Đế càng dịu dàng hơn. Khi An công công cầm hai đĩa bánh ngọt vào, thấy biểu cảm của Hoàng Thượng, khóe mắt giật giật, suýt chút nữa vấp chân ở cửa, hắn vội vàng cúi đầu, cung kính đặt đĩa bánh xuống bàn.

Giá trị kinh nghiệm thư pháp rõ ràng không dễ tăng như đã nghĩ.

Yến An Quân đại để tính qua, ước chừng mỗi một nghìn chữ giá trị kinh nghiệm mới tăng một điểm, nàng ngáp dài vẽ theo “Thể Thiệu Tuyên” dưới ngòi bút của Thiệu Tuyên Đế, thầm nghĩ Hoàng Đế cũng là nhân vật có số có má trong giới văn học, nếu không làm gì có bản lĩnh nghĩ ra một thể chữ riêng.

Có điều, thể chữ tự nghĩ này bị Yến An Quân vẽ thế nào chăng nữa, cuối cùng đều biến thành chữ nhỏ trâm hoa hình thức ban đầu. Yến An Quân viết đi viết lại, không nhịn nổi nữa nằm sấp trên bàn ngủ.

“Hoàng Thượng, đã muộn rồi, ngài xem…” Ánh mắt An Đức Lễ bay qua vị Yến Quý Nhân to gan lớn mật, ngủ ngon quá đi.

Thiệu Tuyên Đế dừng động tác cầm đũa dùng bữa, quay đầu nhìn lại, thấy nơi ngọn đèn rã rời, giai nhân đang nằm nghiêng trên bàn ngủ.

Thiệu Tuyên Đế nhìn nữ nhân vừa còn ý chí chiến đấu sục sôi muốn luyện chữ đẹp, giờ đã ngủ say như heo, đêm nay sợ rằng hắn không thể tận hứng. Đế vương bất đắc dĩ ôm người về giường trong nội thất, an an phận phận nằm một đêm. Về phần Yến Quý Nhân khi ngủ có bị sàm sỡ hay không, có lẽ chỉ Thiệu Tuyên Đế mới biết.



Sáng sớm ngày hôm sau, một đạo thánh chỉ từ Dưỡng Tâm Điện truyền tới Chương Lan Cung, An công công mặc một thân trang phục nội thị màu xanh tươi mát, thắt lưng treo hai cái vòng ngọc, leng keng theo bước chân tới gần Chương Lan Cung.

Lúc này trong Chương Lan Cung hoàn toàn không còn khói huân hương, một số góc cạnh sắc nhọn cũng bị bao lại, rất sợ bị chủ tử có thai của cung này không cẩn thận chạm vào. Tĩnh Phi hơi điểm phấn son từ nội thất đi ra, có điều vành mắt đen ngay cả phấn cũng không che được. Nàng ôm bụng đang định quỳ xuống tiếp chỉ.

An Đức Lễ vội nói: “Nương nương không cần đa lễ, nay nương nương đang mang hoàng tự, Hoàng Thượng miễn lễ quỳ tiếp chỉ của nương nương.”

Thân thể cong đến phân nửa của Tĩnh Phi nhẹ nhàng đứng thẳng dậy, trên thực tế nàng cũng đang chờ những lời này. Lúc này nàng là người có thai, theo quy củ, Hoàng Thượng nhất định sẽ miễn lễ quỳ lạy cho nàng.

“Mời công công tuyên chỉ.” Tố Tân đưa qua một túi châu báu, An Đức Lễ tươi cười nhận lấy, sau đó mở thánh chỉ đọc: “Lý thị Tĩnh Phi hiền lương thục đức, rất được lòng trẫm, nay nhớ ngươi đang mang hoàng tự, đặc biệt dặn dò Hoàng Hậu tự mình chưởng quản công việc ăn uống đi lại thường ngày của Tĩnh Phi, khâm thử.”

An Đức Lễ hai tay khép thánh chỉ lại, cười nói: “Hoàng Thượng suy nghĩ vì sự an toàn của nương nương cùng tiểu Hoàng Tử đã lâu, mới quyết định giao cho Hoàng Hậu nương nương quản lý, chắc hẳn Hoàng Hậu nương nương sẽ dốc lòng chăm sóc ngài.”

Để Hoàng Hậu chưởng quản phòng bếp nhỏ của nàng? Hoàng Thượng có ý gì?!

Sắc mặt Tĩnh Phi trắng bệch, thân thể lắc lư suýt chút nữa té xỉu. Lẽ nào… Hoàng Thượng không biết phi tử trong hậu cung chỉ có nắm giữ phòng bếp trong tay mình mới là an toàn nhất sao? Hoàng Hậu quản lý phòng bếp của tần phi, bao nhiêu đời nay chưa từng xuất hiện ví dụ này nha!

Huống hồ, sợ rằng Hoàng Hậu không hề muốn nàng sinh hạ đứa trẻ này.

“Tĩnh Phi nương nương tiếp chỉ đi.” An Đức Lễ cười tủm tỉm nói.

“Làm phiền An công công.” Đại cung nữ Tố Tân ở bên lanh lợi nhận thánh chỉ, miễn cưỡng cười nói: “Công công ở lại uống chén trà đi?”

“Không cần, tuyên chỉ xong cũng giải quyết tâm sự về hoàng tự của Hoàng Thượng, nô tài còn phải về phục mệnh với Hoàng Thượng.” An Đức Lễ dừng một chút, liếc nhìn Tĩnh Phi: “Hoàng Thượng hy vọng Tĩnh Phi nương nương có thể bảo trọng thân thể.”

“Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng lo lắng…” Vẻ mặt Tĩnh Phi có chút rã rời, mệt mỏi không chịu nổi.

An công công phất phất trần sang tay kia, dẫn tiểu thái giám phía sau lẳng lặng đi xa.

Tĩnh Phi hít sâu vài hơi, cổ như bị người ta bóp chặt không thở nổi, nàng đỡ tay Tố Tân trở về ghế mềm. “Hoàng Thượng… thế là thế nào?”

Vừa nghĩ tới Hoàng Hậu, toàn thân nàng không có chỗ nào thoải mái, nàng hận không thể khiến nữ nhân kia vĩnh viễn biến mất trước mặt nàng. Đầu tiên là vị trí đè trên đầu nàng tạm thời không nhắc đến, sau đó nàng mới mang thai một tháng đã vì nàng ta mà bại lộ, không phải oan gia không tụ đầu, Hoàng Thượng chọc một bút vào, tự nhiên trói hai kẻ thù vào với nhau.

Tĩnh Phi nhắm hai mắt: “Không được, bản cung phải đến Chiêu Dương Cung xem sao.”

“Tố Tân.”

“Có nô tỳ.”

“Chuẩn bị kiệu cho bản cung.”

“Vâng.” Tố Tân ra khỏi cửa Chương Lan Cung, sắc trời dù trong lại có chút hơi mờ quanh quẩn, vô duyên vô cớ tạo thêm áp lực.

Cỗ kiệu chuẩn bị xong, Tĩnh Phi ngồi trên ghế lông mềm mại, ôm bụng, phía trên che lọng nên không tính là quá nóng, nàng phe phẩy quạt tròn, tâm tư sâu kín.

Có điều cỗ kiệu đi không bao lâu thì dừng lại.

Tĩnh Phi lấy lại thần trí, nheo mắt nhìn về phía trước, quả nhiên thấy hai cô gái một xanh một phấn hồng đi tới. Người bên trái vóc dáng cao cân xứng, có điều gương mặt kia Tĩnh Phi có muốn quên cũng không quên được, là vị Mộc Dung Cơ mới phong.

Theo lý mà nói, một Dung Cơ nho nhỏ tấy nhiên không vào được mắt Tĩnh Phi. Có điều dung mạo của Mộc Dung Cơ ở trong hậu cung quá bắt mắt, bất kể là ngũ quan hay dáng người đều cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn đẹp hơn Dung Phi khi mới mười mấy tuổi. Gương mặt này có thể trải đường cho nàng đến tận mây xanh.

Tĩnh Phi nói không đố kị là nói dối, có điều mặt mũi do trời sinh, do cha mẹ ban tặng, muốn trách cũng chỉ có thể trách ông trời.

“Tỳ thiếp bái kiến Tĩnh Phi nương nương.” Mộc Dung Cơ thi lễ, cô gái mặc váy hồng phấn phía sau cũng hành lễ theo, có điều xiêu xiêu vẹo vẹo, như còn chưa thích ứng quy củ trong cung.

“Mộc muội muội tìm bản cung có chuyện gì quan trọng sao?” Đường lớn thế này, Mộc Dung Cơ không cần trùng hợp chạy tới trước cỗ kiệu của nàng, còn đứng đắn hành lễ…

Tĩnh Phi không ngốc, đương nhiên nhìn ra Mộc Dung Cơ này có việc muốn tìm mình.

“Tỳ thiếp nghe nói Tĩnh Phi nương nương mang hoàng tự, nên muốn tự mình đưa tới một vài món đồ thêu làm khi rảnh rỗi, dùng tài nghệ tổ truyền, chờ tiểu điện hạ chào đời có lẽ Tĩnh Phi nương nương sẽ dùng tới.” Lúc này Mộc Dung Cơ thông minh hơn, liên tiếp nói lời khen tặng, Tĩnh Phi nghe không khỏi vui vẻ.

Vui vì mấy từ “tiểu điện hạ” Mộc Dung Cơ nói, nữ nhân trong hậu cung ai không muốn sinh hoàng tử? Nhất là vị trí càng cao, loại khát vọng này càng lớn.

Hai tay Tĩnh Phi ở trong tay áo bất giác xoa bụng, chỉ chín tháng nữa thôi, tiểu điện hạ của nàng sẽ chào đời.

“Nhận đi.” Tĩnh Phi nâng cằm với Tố Tân, sau đó cười nói với Mộc Dung Cơ: “Muội muội thật khách khí, đồ thêu tinh xảo thế này bản cung cũng không nỡ dùng.”

“Tỷ tỷ thích là tốt rồi.” Mộc Dung Cơ đáp lời nương theo xưng hô của Tĩnh Phi, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng. Cô gái bên cạnh Mộc Dung Cơ vùi đầu càng thấp, hai tay còn nhẹ nhàng vo khăn tay lụa, như có chút căng thẳng, cũng như có chút không cam lòng.

“Tống muội muội, chúng ta trở về đi.” Mộc Dung Cơ giơ cằm lên, không thèm nhìn cô gái kia lấy một cái.

“A, được.” Cô gái mặc váy hồng nhát gan đi theo phía sau Mộc Dung Cơ, gương mặt xinh xắn kia chính là Tống Ngọc Nhi từ Đại Cật tới.

Cuối cùng nàng quay đầu nhìn Tĩnh Phi và đám người ngày càng đi xa.

Mà thôi, hôm nay nàng mới chỉ là một Tiểu Chủ, không thể mong chờ quá nhiều. Huống hồ… dựa vào Mộc Dung Cơ nhất định là phương pháp sáng suốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK