• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã về khuya.

Thị nữ im lặng đổi trà nóng cho Thượng tướng quân, lui về sau vài bước hỏi: “Tướng quân, giờ tý rồi, muốn đến chỗ Bạc phu nhân chỗ sao?”

Giang Tái Sơ ngẩng đầu lên, uống một ngụm trà, nói nhạt: “Hôm nay không đi, để cho nàng ngủ sớm đi.”

Hắn đi ra khỏi phòng, đến cửa sương phòng thì dừng một chút, có thể lờ mờ thấy bóng người ngồi cạnh bàn.

Hắn không gõ cửa, lập tức đi vào, Hàn Duy Tang ngồi dưới ánh đèn, cũng không ngoảnh đầu nhìn.

Hắn tựa vào cửa nhìn bóng lưng của nàng, không nói được một lời.

Hơi nước trong không khí dường như muốn ngưng tụ, nặng nề muốn rơi xuống, nàng hơi giật giật, nhẹ giọng nói: “Kiếm tuyết có bốn sứ tổng lĩnh vô danh, Giáp Ất Bính Đinh. Giáp sứ chính là… nữ tử chết dưới trường thương của ngươi ngày ấy. Ba sứ khác, khi cần triệu hồi mới có thể xuất hiện.”

Hắn thản nhiên “ừ” một tiếng.

“Chủ nhân của kiếm tuyết chỉ có thể họ Hàn. Từ khi ta tiếp nhận từ tay huynh trưởng bốn năm trước đến nay, trừ phi ta chết… Đông Lan sẽ tự nhiên trở thành chủ nhân của kiếm tuyết, ngoài ra, tử sĩ người Thục tuyệt đối sẽ không nghe theo lời điều khiển của người ngoài.”

“Ngươi đây là đang nói cho ta biết, không có cách nào giao ra sao?” Giang Tái Sơ đi tới bên cạnh Duy Tang, thấy ánh nến nhè nhẹ đang rọi lên khuôn mặt thất thần của nàng, lông mi dài che khuất ánh mắt.

“Đây là ám lệnh sử dụng kiếm tuyết, ta đã viết ra tất cả.” Duy Tang kính cẩn đứng lên, hai tay đưa tờ giấy đang hé mở, “Tướng quân nếu muốn sử dụng kiếm tuyết, chỉ cần dùng ám lệnh, cùng với… tín vật.”

Hắn chăm chú nhìn bộ ám hiệu rắc rối phức tạp kia, hỏi: “Tín vật gì?”

Duy Tang xòe bàn tay phải ra, trên lòng bàn tay là một miếng ngọc bội hình con cá dài khoảng một tấc, màu sắc ôn hòa.

Giang Tái Sơ tiếp nhận từ trong tay nàng, ngọc bội lạnh buốt, ngọc tuy tốt nhưng không có điểm gì khác thường.

Có lẽ là nhận ra nghi ngờ của hắn, Duy Tang rút một cây trâm bạc cài tóc ra, đâm vào đầu ngón trỏ tay phải, một giọt máu tươi trào ra tựa như đóa hoa hồng bỗng nhiên nở rộ.

Nàng dùng ngón tay xoa máu lên trên miếng ngọc bội, vốn dĩ ngọc đang sáng bóng, đột nhiên nhuộm màu máu, mà đây là máu sống nhưng lại từ từ thấm vào bên trong ngọc bội.

“Ám lệnh, huyết ngọc, hai cái thiếu một thứ cũng không được.” Duy Tang nói khẽ, “Thượng tướng quân, đây là kiếm tuyết ngài muốn.”

“Chỉ có máu người Hàn gia mới có thể khiến khối ngọc này biến thành huyết ngọc?” Giang Tái Sơ trầm ngâm hỏi.

“Đúng vậy.” Duy Tang đáp, “Từ lúc Tấn triều khai quốc, Thục địa nhiều vu nhân, sở trường là vu cổ, tổ tiên Hàn gia có thể ổn định được nạn vu cổ đất Thục là vì trong dòng máu có quan hệ đến vu thuật.”

Nàng thản nhiên nâng tầm mắt, đối diện với Giang Tái Sơ, bình tĩnh không gợn sóng: “Những thứ này, tướng quân hẳn là đã rõ.”

Đồng tử hắn dường như có chút co rút lại, bất quá chỉ một lát sau đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Môn hạ kiếm tuyết tuy là tử sĩ, nhưng mà cũng xin tướng quân… không được lạm dụng.” Duy Tang nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất, “Mong tướng quân đáp ứng.”

“Đứng lên đi.” Giang Tái Sơ nhìn sau lưng nàng, chớp mắt một cái, giơ tay cầm tờ giấy đặt trên ngọn lửa đèn cầy mà đốt.

Vụn giấy tung bay, tựa như bướm đen xơ xác nhẹ nhàng uốn lượn, Duy Tang vẫn quỳ, có phần kinh hãi ngẩng đầu. Giang Tái Sơ mím môi cười một tiếng, giọng nói ung dung: “Nay Hàn Đông Lan ở trên tay ta, có lẽ ngươi cũng không dám hai lòng. Về phần kiếm tuyết… khi nào cần dùng, ta tự nhiên sẽ cần máu của ngươi.”

Duy Tang do dự một lát, trong lòng mặc dù muốn hỏi đứa cháu đang ở nơi nào nhưng vẫn không mở miệng.

Dáng vẻ chần chờ đó bị Giang Tái Sơ thu hết vào trong đáy mắt, hắn cũng không hỏi tới, chỉ bước vào bên trong buồng, lại ngoảnh đầu nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Sương phòng này có lẽ là chỗ hắn thường xuyên nghỉ ngơi mỗi ngày, Duy Tang bị cưỡng chế tới đây viết ám lệnh, liền biết Giang Tái Sơ cũng không tính chỉ lấy kiếm tuyết mà buông tha cho mình. Ở trong này hơn một canh giờ, Duy Tang sớm đã chuẩn bị, mà khi hắn nói như vậy, nàng vẫn có chút run lên, hoảng hốt đứng dậy, đầu gối cũng đã mềm nhũn.

Giang Tái Sơ đưa lưng về phía nàng, dường như không hề hay biết hết thảy những gì ở phía sau, chỉ giang hai cánh tay ra, ý bảo nàng cởi áo.

Duy Tang dừng lại phía sau hắn, hai tay vòng qua, cẩn thận cởi bỏ nút thắt y phục trước ngực hắn. Giang Tái Sơ chỉ cúi đầu, đầu ngón tay của nàng thon dài mềm mại, vừa mới bị đâm vẫn chưa khép lại, trên lớp vải ngực màu trắng rộ lên vết máu đỏ. Hắn giật mình, đưa tay cầm cổ tay nàng. Có lẽ là vì hắn dùng sức quá mức, nàng vừa vặn nhào vào tấm lưng rộng rãi của hắn. Bởi vì đụng vào vết thương trên ngực, nàng khó chịu khẽ rên một tiếng.

Cũng chỉ là một tiếng rên nhẹ thôi.

Không còn tiếng động vang lên nữa.

Cái cảm giác ấm áp mềm mại ấy xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới da thịt, Giang Tái Sơ hơi nhắm mắt lại, trong phòng chỉ nghe tiếng động của ánh nến đang cháy, bóng đêm vô hạn chạy dài.

“Ngươi đang phát run?” Giọng nói Giang Tái Sơ xuyên qua sự tĩnh mịch truyền tới, hết sức bình tĩnh, “Là sợ ta sao?”

Duy Tang cũng không trả lời, nhưng cũng bởi vì không biết nên đáp lại như thế nào.

Cuối cùng hắn vẫn buông cổ tay nàng ra, nàng thuận thế lui về phía sau một bước, chỉ nhẫn nhục chịu đựng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Là sợ hầu hạ không vừa ý tướng quân.”

Cảm giác từ cái ôm ấm áp kia nhanh chóng tiêu tán, Giang Tái Sơ mím môi, khóe mắt lộ ra ý cười châm chọc: “Giống như lần đó, vẻ mặt cầu xin của ngươi quả thật không vừa ý ta.”

Thân thể Duy Tang cứng đờ. Nàng trơ mắt nhìn hắn nằm lên giường, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thấm ướt ra bên ngoài.

“Là muốn ta tự mình ôm ngươi đi lên sao?” Hắn nửa tựa vào bên giường, giọng nói có chút khàn khàn.

Duy Tang cắn răng, bước ngắn năm sáu bước về phía giường, với nàng cũng giống như thiên sơn vạn thủy, quả nhiên là đánh cược hết mọi thứ mới có thể làm ra… Bây giờ lại bò lên giường hắn, như vậy không hề liêm sỉ sao?

Hắn lại hứng thú tựa vào bên giường, giống như đang thưởng thức hết tất cả những chuyện này, cũng không lên tiếng làm phiền.

Đầu gối vừa mới gập lại chạm vào đệm gấm, thân mình trở nên nhẹ bẫng, Giang Tái Sơ đã kéo eo nàng, không thể chờ đợi mà ôm lấy nàng, đặt nàng nằm nghiêng trên giường. Một tay chống lên đầu gối nàng, dường như một giây kế tiếp thân hình thon dài của hắn sẽ đặt lên…

Duy Tang tự nói trong lòng không phải sợ, bắt mình nhìn khuôn mặt kia. Vẫn là như thế, mày kiếm mắt sáng, con ngươi lấp lánh nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn. Hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn, bất quá chỉ là một con mồi thôi.

“Lúc trước cưới hỏi đàng hoàng ngươi không cần, bây giờ lại tằng tịu với nhau trên ngựa…”

Nàng vẫn không dám nhớ lại câu nói kia, nhưng giờ phút này, những lời này lại rõ ràng như khắc dưới đáy lòng.

“Thật ra thì… Làm sao ngươi biết khi đó ta không cần cưới hỏi đàng hoàng chứ?” Nàng bỗng nhiên khó có thể kiềm chế, thấp giọng nói, ánh mắt cũng trở nên rã rời, tựa như không hề nói chuyện với nam nhân bên cạnh.

Giang Tái Sơ suýt nữa ngỡ mình nghe lầm, nhưng giọng nói nàng mềm mại ngẩn ngơ như vậy, thật lâu sau, ánh mắt hắn trở nên tàn nhẫn rét lạnh, tay phải bóp cổ nàng, từng chút từng chút, chậm rãi siết chặt.

“Hàn Duy Tang, ta từng hỏi ngươi bao nhiêu lần, cầu xin ngươi bao nhiêu lần?” Hắn không tức giận mà cười, “Khi đó ngươi đáp lại ta như thế nào?”

Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt suýt nữa rớt ra ngoài, nàng không khỏi đưa tay giữ lấy cánh tay của hắn, nhưng làm sao địch nổi khí lực nổi điên của hắn lúc này. Nàng chỉ phí công giãy giụa, khàn giọng phát ra sự tuyệt vọng.

Ánh trăng từ ngoài song cửa sổ lọt vào, xuyên qua lớp màn che trên giường, hắn ý thức được nàng thật sự sắp chết, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.

Duy Tang hai tay xoa cổ, ho dữ dội.

Hắn cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng, bộ dạng ho khan chật vật, cả người run rẩy. Hắn khẽ cười: “Còn dám nói vậy hay không?”

Nàng lui về góc giường, ra sức lắc đầu.

Hắn cười nhạt một tiếng, nặng nề nằm xuống, “Ngủ đi.”

Nàng ho khan một hồi lâu mới ngừng được. Cái cảm giác hít thở không thông này vẫn còn tồn tại, Duy Tang nhìn hắn hơi mở cánh tay ra, biết hắn đang đợi nàng.

Duy Tang rốt cuộc vẫn tựa vào, nhẹ nhàng kê đầu lên cánh tay hắn, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hơi thở của nam nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng mà bình thản, rõ ràng là tựa đầu vào mà nằm, cảnh tượng triền miên kiều diễm như vậy, nhưng trong lòng nàng trước sau vẫn vô cùng lạnh lẽo, lại… làm sao có thể yên giấc? Cho đến bây giờ, phần lớn thời gian hắn đều cay nghiệt lãnh đạm, lại không biết khi nào thì có thể khắc chế được tức giận. Nhưng nàng… cũng chỉ có thể chịu đựng như thế.

Giang Tái Sơ ước chừng là sau hai canh giờ mới tỉnh dậy. Ôm nhau ngủ cả đêm, ngoại trừ ôm nàng vào trong ngực, hắn vẫn không có tiến thêm động tác nào.

Duy Tang vẫn còn đang ngủ say, ngoan ngoãn nghiêng người, chiếc chăn cuộn lại cũng chưa hề đụng tới.

Giang Tái Sơ tự mình đứng dậy, mặc áo khoác vào, lúc đi ra cửa bước chân có dừng lại một chút, quay đầu liếc nhìn bóng người trên giường, thản nhiên cười một tiếng.

Giọng nói của hắn còn mang theo chút biếng nhác buổi sớm: “Hàn Duy Tang, sau này mỗi ngày đều làm ấm giường cho ta. Ngươi cả đêm không chợp mắt như vậy, e rằng thân thể không thể chống đỡ được.”

Người trên giường rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, màn che cửa sổ khẽ lay động.

Thân thể vốn đã cứng ngắc của Duy Tang động đậy. Nàng từ từ ngồi dậy, nghe thấy âm thanh cài cửa, mê man nhắm mắt lại.

Nàng quả thật là một đêm không ngủ, mãi cho đến khi hắn ra khỏi cửa, cả người mới buông lỏng được.

Nàng ra sức đè nén hô hấp, thế mà hắn cũng biết nàng vẫn chưa ngủ…

Mặc dù đồng sàng cộng chẩm, bọn họ vẫn đề phòng lẫn nhau?

Duy Tang cười khổ, chậm rãi nằm xuống giường, từ sau khi bị thương, khi hắn không có ở đây, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Giang: Ta cái gì cũng đều có thể cho ngươi.

Tiểu Hàn: Ta cái gì cũng không cần.

Tiểu Giang *tức giận*: Vậy ta liền cướp hết mọi thứ của ngươi!

==========================

Đại khái đây chính là tâm tình của hai người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK