Reloader: Tiểu Bạch
Thư viện yên tĩnh, lạnh lẽo, khu vực tận cùng bên trong lại càng tĩnh mịch.
Kỷ Thiều đứng cách hai ba bước, Thôi Ngọc không ngẩng đầu.
Lúc này vừa vặn có một nữ sinh tới tìm sách, cô nhìn thấy hai soái ca đứng đối mặt với nhau, bầu không khí vô cùng bất thường, ai cũng không nói lời nào, ý nghĩ đầu tiên chắc là sắp đánh nhau.
Nữ sinh kia suy nghĩ một chút, quyết định không đi, đợi lát nữa nếu thực sự đánh nhau, cô sẽ đi gọi người tới giúp.
Nội tâm Kỷ Thiều sắp hỏng.
Hắn dứt khoát cũng cầm một quyển sách, giả bộ như đang đọc.
Nữ sinh đứng bên cạnh giá sách vẫn chưa có đi, cô nhìn Kỷ Thiều, lại nhìn Thôi Ngọc, dò xét qua lại, không ngừng.
Kỷ Thiều thật sự hỏng mất.
Hắn trả sách lại chỗ cũ, bước nhanh vượt qua giá sách, im lặng đứng bên cạnh nữ sinh kia tìm sách.
Nữ sinh bị hù đến mặt biến sắc, trong nháy mắt chuyển từ trắng sang hồng, cô vội vàng rời khỏi.
Nhìn thấy người đã đi khỏi cửa, Kỷ Thiều nhíu nhíu mày, trực tiếp đóng cánh cửa kia lại, cái cửa này lúc mở ra sẽ có âm thanh, nếu có người tiến vào, hắn có thể nghe rõ ràng.
Làm xong chuyện này, Kỷ Thiều quay đầu, trở lại chỗ Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc vẫn là tư thế đó, sắp thành tượng điêu khắc luôn rồi, cũng không nhúc nhích một chút.
Kỷ Thiều bày ra bộ dạng tùy ý, “Đang nhìn vì vậy?”
Thôi Ngọc so với hắn càng tùy ý hơn, “Sách.”
Đối thoại ngây thơ chấm dứt.
Lại cương rồi.
Hai nhà bọn họ cách nhau rất gần, khoảng cách chỉ một con đường, vô luận đến trường hay tan trường, đều là cùng một chỗ, sớm chiều ở chung được hơn mười năm, chuyện cổ quái như vậy bắt đầu từ hồi đầu tuần.
Muốn nói nguyên nhân cụ thể, lại không nói ra được.
Đầu lưỡi Kỷ Thiều khẽ đảo quanh miệng, hắn chợt đi về phía trước một bước, đem khoảng cách rút ngắn, cúi đầu quan sát cậu.
“Cậu còn nhớ nữ sinh khoa thể dục lần trước không? Tôi với cô ấy đi thuê phòng rồi.”
Thôi Ngọc gấp sách lại, nhàn nhạt hỏi, “Cậu thích?”
“Đương nhiên.” Kỷ Thiều nhếch môi, “Cô ấy xinh đẹp lại dịu dàng, dáng người cũng tốt, tôi vô cùng thích.”
Thôi Ngọc để sách lại trên kệ, nâng mắt nhìn Kỷ Thiều, ánh mắt của cậu tối tăm, phảng phất như có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn của hắn.
Kỷ Thiều nheo mắt lại, “Thôi Ngọc, cậu giận sao?”
Thôi Ngọc cười cười, “Tôi giận cái gì.”
Cậu như đang độc thoại, hoặc như đang tự hỏi mình.
Kỷ Thiều ngẩng đầu nhìn lướt qua từng dãy sách, lại ngưng mắt nhìn người thiếu niên trước mặt.
Những ngày này hắn tận lực né tránh Thôi Ngọc, nhưng không có tác dụng gì, chỉ cần ngửi được mùi hương trên người Thôi Ngọc, hắn đều có thể máu nóng sục sôi.
Hắn vẫn luôn thích nữ sinh, tại sao có thể là đồng tính luyến ái.
Hơn nữa, cho dù hắn thật sự cong, cũng không nên ăn cỏ gần hang mới đúng.
Nhưng mà…
Con mẹ nó, hắn hết lần này tới lần khác đều muốn ăn đống cỏ này.
Hắn cố ý xem nhẹ, trốn tránh, cũng tự an ủi mình tất cả chỉ là ảo giác, kết quả căn bản giống như chính là có chuyện như vậy.
Cái loại cảm giác này không biết là từ lúc nào bắt đầu, trong cơ thể hắn đã gieo xuống một vật, vật kia không ngừng kêu tên Thôi Ngọc.
Chuyện yêu đương hắn đã từng thử rồi, cũng từng có rung động, duy chỉ có bây giờ là kinh hãi nhất, lại không có cách nào quên nhất.
Kỷ Thiều mở miệng, “Gạt cậu thôi.”
Thôi Ngọc ngoài mặt không gợn sóng nhưng hai mắt lóe lên một cái, một tia biến hóa rất nhỏ kia cũng là chân thật xảy ra.
Con ngươi của Kỷ Thiều sâu thẳm kỳ lạ, hắn chợt xô Thôi Ngọc, hô hấp nặng nề, sau một khắc cắn xuống môi cậu.
Giá sách bởi vì trọng lực mà phát ra chấn động, phần lưng tê rần, lại không thể so với đau đớn trên cổ, Thôi Ngọc nhíu mày, cậu vươn tay sờ lên mái tóc của Kỷ Thiều, trong mắt mang theo dung túng.
Một lát sau, vị mặn trong miệng làm cho Kỷ Thiều bừng tỉnh, hắn mạnh mẽ lui về phía sau, nhìn trên miệng Thôi Ngọc còn rướm máu, “Tôi cắn sao?”
Mọe, hắn vừa rồi xúc động ở đâu ra? Sao lại cắn ác Thôi Ngọc như vậy.
Thôi Ngọc bình tĩnh mím môi, “Bị chó nhỏ cắn.”
Kỷ thiều, “…”
Hắn liếc mắt, “Tôi không có bệnh dại.”
Thôi Ngọc, “Vậy thì tốt.”
Khóe miệng Kỷ thiều co rút.
Bầu không khí chợt xấu hổ, phối hợp với khu vực này, càng xấu hổ hơn nữa.
Kỷ Thiều hạ giọng, “Sao cậu không hỏi tôi vì sao hôn cậu?”
Thôi Ngọc vẻ mặt thắc mắc, “Sao cậu hôn tôi?”
Kỷ Thiều, “…”
Thôi Ngọc nhíu mày, “Không phải cậu từng có vài người bạn gái sao? Chuyện đơn giản nhất là hôn môi mà cũng không thạo?”
Kỷ Thiều mặt không đỏ tim không gấp, “Ai nói tôi không thạo?”
Thôi Ngọc cười mà không nói.
Kỷ Thiều ra lệnh cho cậu, “Cậu nhắm mắt lại.”
Thôi Ngọc cười khẽ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên môi nóng lên.
Hắn rõ ràng rất vụng về, còn muốn làm ra bộ dạng thuần thục.
Lần hôn này có hơi lâu, vết thương trên môi Thôi Ngọc không ngừng chảy máu, vị mặn trong miệng Kỷ Thiều càng nồng đậm.
Sẽ không có ai vô duyên vô cớ đi hôn một người, mà đối phương còn là đồng giới với mình.
Có gì đó khó có thể mở miệng, lại không cần nói cũng biết.
Kỷ Thiều đặc biệt cứng rắn, sắp phát nổ, kích thước rất lớn, hắn cũng không che giấu, chủ yếu là không thể che nổi.
“Đi thôi.” Hắn vô cùng lo lắng thúc giục, nếu còn hôn tiếp, hắn thật sự sẽ đem Thôi Ngọc đè xuống đất ăn sạch.
Thôi Ngọc chậm rãi hỏi, “Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?”
Kỷ Thiều lập tức nhìn cậu, “Cậu giúp tôi thế nào?”
Thôi Ngọc mở nút, hô hấp Kỷ Thiều dồn dập, sau đó Thôi Ngọc kéo khóa quần của hắn xuống.
“Tự nhiên cậu kéo khóa quần của tôi làm gì?”
“Kéo chơi.”
“…”
Thì ra còn ghi hận chuyện vừa rồi gạt cậu, vậy là huề nhau.
Kỷ Thiều mím môi, hắn làm một quyết định quan trọng, thế giới quan thời khắc này đều bị phá vỡ, kể cả nhân sinh của hắn, “Thôi Ngọc, chúng ta cùng nhau đi.”
Nghe được câu nói này, Thôi Ngọc rất tỉnh táo, giống như đã sớm dự liệu trước, cậu gật đầu, “Được.”
Ai cũng không biết, nội tâm của cậu có bao nhiêu sóng gió, thế nên ngón tay của cậu đều đang run rẩy, tận lực khắc chế bản thân mất khống chế.
Kỷ Thiều phát hiện từ lúc đi theo cậu đến thư viện, Thôi Ngọc rất bình tĩnh, vô luận là bọn họ hôn môi, hay là nói ở cùng nhau, đối phương một chút cũng không có động tác phản kháng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, “Thôi Ngọc, người cậu thầm mến sẽ không phải là tôi đi?”
Thôi Ngọc nói, “Đúng vậy.”
Kỷ Thiều hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại, nghĩ tới Thôi Ngọc thầm mến hắn đã rất lâu, trong long liền vui vẻ.
Trên đường trở về, Kỷ Thiều vẫn là đi trước, cái này tựa như một loại bản năng bẩm sinh, hắn mất hồn mất vía, lửa tình đã lan tràn đến tận óc của hắn rồi, nên không có sức lực đi nhìn đường.
May là buổi tối, ký túc xá sắp tắt đèn rồi, không còn người nào hết, Kỷ Thiều có thể máy móc đi mà không đụng trúng ai.
Thôi Ngọc ở phía sau lên tiếng nhắc nhở, “Hướng bên trái.”
Kỷ Thiều quay đầu lại, tò mò hỏi, “Sao cậu lại đi đằng sau tôi rồi?”
Thôi Ngọc nhìn Kỷ Thiều, sau nửa ngày nói, “Cứng rất khó chịu sao?’
Kỷ Thiều nghiêng đầu liếc cậu, “Nói nhảm.”
Hắn cắn răng, hung dữ mà nói, “Tôi cảnh cáo cậu, nếu còn dám trêu chọc tôi lần nữa, tôi sẽ xử đẹp cậu.”
Thôi Ngọc đút tay vô túi, “Vậy thì thử xem.”
Kỷ thiều vừa định bước qua cho cậu biết thế nào là lễ độ, cậu cười trêu, “Ngày mai lại nhìn, sắp tắt đèn rồi.”
Kết quả lúc hai người chạy đến dưới lầu ký túc xá, đèn đã tắt sạch.
*Ngũ Ngũ: <cảnh báo> truyện này thanh thủy văn.