Vốn dĩ chỉ định ra ngoài đi vài vòng vừa tập thể dục, sẵn tiện đợi con gái về, nhưng lại vô tình thấy được cảnh này.
- Ách, ba!- Hải Lam giật mình, nhìn thấy ánh mắt của ba nhìn chằm chằm vào mình, cô vội vàng vùng ra khỏi cánh tay anh.
Trái ngược với vẻ hốt hoảng của Hải Lam, Hạo Thiên rất bình tĩnh, bàn tay vẫn không buông cô gái ra, mà còn tự tin ôm vai cô, dắt cô đi về trước mấy bước, rồi mới thả cô ra để cuối đầu chào.
- Dạ chào bác, cháu là Lâm Hạo Thiên, là bạn trai của tiểu Lam. Chúng cháu chưa kịp xin phép bác, quả thật là có lỗi. Mong bác bỏ qua cho.
Anh chàng này nói năng lễ phép và biểu hiện rất nghiêm túc. Cô nhìn anh có chút ngạc nhiên, rồi sau đó quay sang dò xét thái độ của ba mình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ông thì cô bỗng rụt lại, đầu hơi cúi xuống.
- Tiểu Lam, con vào nhà trước, ba có chuyện muốn nói với cậu ấy một chút.- Giọng ông Dương cứng rắn, nghiêm nghị vô cùng.
Hải Lam lo lắng, muốn nói gì đó lại không dám, cô quay sang nhìn Hạo Thiên nhưng anh vẫn không tỏ vẻ gì là sợ hãi, chỉ nhìn cô mỉm cười rồi gật đầu, ánh mắt biểu hiện rằng anh sẽ không sao, rằng anh có thể làm thật tốt. Dù có chút không yên tâm nhưng cô vẫn không thể làm gì ngoài việc chầm chậm đi vào nhà.
۵ ۵ ۵
.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua đối với cô dài lê thê. Cô ở trong phòng chờ mà cứ như ngồi trên đống lửa, hết đứng lại ngồi, rồi đi tới đi lui, nhìn ra ngoài cửa sổ mong ngóng. Thật không biết hai người đó đã nói những gì sao đã lâu thế này mà cũng không tin tức gì. Hải Lục cũng bị chị mình làm cho lo lắng theo, cô định nói gì đó để giải khuây giúp chị, nhưng không nghĩ ra câu từ nào hay ho cả.
.
Hải Lam đành tự trấn an mình là không sao, ba tuy nghiêm khắc, nhưng là người từng trải, rất biết nhìn người, chỉ cần anh ấy thật lòng và chân thành thì ba sẽ không làm khó anh ấy đâu. Vả lại, Hạo Thiên là người thông minh, tài giỏi, chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng. Nghĩ vậy, nhưng tâm trạng của Hải Lam vẫn cứ hồi hộp, hai bàn tay cô cứ nắm chặt vào nhau.
.
Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Hải Lục không còn kiên nhẫn nữa nên đã chạy ra ngoài bảo là sẽ đi nghe ngóng tình hình. Hải Lam rất muốn đi theo nhưng như vậy thật không ổn, nếu bị phát hiện thì sẽ không còn mặt mũi nào. Với lại, đã có một cô em lanh chanh, trẻ con như vậy rồi, cô làm sao giống như con bé được. Bản thân là chị, mà lại không trông chừng, dạy dỗ tốt cho em mà còn hùa theo nó nữa, như thế là không được. Nghĩ vậy, cô lại tiếp tục đi tới đi lui trong phòng chờ đợi.
۵ ۵ ۵
.
Vài phút sau, Hải Lục hớt hải chạy vào phòng báo cáo:
- Chị… chị…- Vừa nói, cô vừa thở hổn hển.
- Tiểu Lục, có chuyện gì rồi sao?- Hải Lam lo lắng nhìn em gái.
Dần lấy lại nhịp tim, nhịp thở bình thường sao khi chạy quá nhanh, Hải Lục mới nói tiếp:
- Lúc em ra, chỉ thấy hai người bắt tay nhau, rồi anh rể đứng lên chào ba rồi ra về.
- Sắc mặt hai người thế nào?- Hải Lam càng lo lắng hơn.
- Em không để ý kĩ lắm, thấy ba quay vào, em lật đật chạy về ngay. Thôi thôi, em về phòng đây, ba vào liền bây giờ đó, tình hình thế nào chị sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi Hải Lục vội vã quay về phòng của mình, đóng sầm cửa lại. Vài phút sau, ông Dương đã về đến nhà, sau đó gõ cửa phòng cô con gái lớn. Hải Lam cũng đoán được người bên ngoài là ai, cô cố gắng hít thở đều, nhanh làm cho bản thân mình bỉnh tĩnh lại, rồi mới nhẹ nhàng mở cửa. Ông Dương chăm chú nhìn nét mặt con gái một lúc rồi mới đi vào, ngồi xuống nói chuyện.
- Con nghĩ thế nào giữa hai cậu họ Lâm và họ Trần?
- Ba àh, con với Nguyên Kỳ chỉ là bạn bè, cùng lắm là anh em thôi.
- Vậy con thực sự thích cậu họ Lâm?- Ba cô vừa nói vừa không ngừng quan sát biểu hiện của con gái.
Hải Lam ấp úng, gương mặt có hơi ửng hồng.
- Cậu ta vẻ ngoài rất được, ăn nói thông minh, khéo léo, chững chạc, chắc là người từng trải. Còn trẻ mà đã có chức vụ, địa vị như vậy, chứng tỏ năng lực không tồi. Cậu ta có vẻ thích con, nhưng những gia đình như nhà cậu ta thì thường rất phức tạp.
- Ba, anh ấy mặc dù có hơi tự tin, đôi khi trẻ con một chút, nhưng anh ấy rất tốt, rất quan tâm, chăm sóc con. Anh ấy còn rất có năng lực nữa.
Thấy con mình chịu khó giải thích, biện hộ giùm chàng trai kia như vậy thì ông chắc chắn rằng tình cảm của đứa con này dành cho cậu ta cũng không ít.
- Yên tâm, ba không cấm cản hai đứa đâu.
Ông tuy cảm nhận rằng chàng trai này có vẻ quá khôn ngoan, nhưng ông cũng nhìn ra được đây không phải là chàng trai xấu, quan sát ánh mắt sáng lên và nét mặt yêu chiều của cậu ta khi nói về con gái mình có thể làm ông tạm thời chấp nhận. Chỉ lo con gái mình lần đầu vướng vào chuyện tình cảm, chưa có kinh nghiệm yêu đương, còn sợ bị người ta bắt nạt. Huống hồ chi cậu ta còn là người tương đối có địa vị trong xã hội. Tập đoàn Lâm thị đâu phải là nhỏ.
- Nhưng ba vẫn phải quan sát cậu ta thêm nữa. Àh, lần sau mời cậu ấy về nhà ta ăn cơm, giới thiệu với mẹ con luôn.
- Dạ.
Hải Lam thở phào nhẹ nhõm sau khi ba đi khỏi phòng mình. Cô cầm điện thoại nhấn số của Hạo Thiên.
- Em vừa nói chuyện với ba xong sao?- Đầu dây bên kia khẽ cười.
- Sao anh biết?- Cô vô cùng tò mò.- Em muốn biết anh đã nói những gì?
- Xem em nôn nóng chưa kìa.- Anh cười.- Ba em làm sao có thể gây khó khăn cho người thật lòng với con gái mình như thế.
- Thật không biết xấu hổ.
- Em đang mắng yêu đấy phải không? Thôi, đừng lo lắng nữa, bây giờ em lên giường, đắp chăn lại và ngủ một giấc thật ngon đi nào.
Cô mỉm cười rồi ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cũng không biết hai người kia rốt cuộc họ đã nói với nhau những gì, thái độ và suy nghĩ ra sao, nhưng sau khi trò chuyện với anh xong, cô cảm thấy yên tâm hẳn. Đêm đó, đúng thật là cô ngủ rất say.
۵ ۵ ۵
.
Chắc chắn đêm qua ba đã kể chuyện này với mẹ, nên sáng nay chưa kịp ra khỏi nhà mẹ đã giữ cô lại rồi hỏi thăm đủ mọi thứ, nào là hai người tình cảm tới đâu rồi, còn Nguyên Kỳ thì tính sao, giữa Nguyên Kỳ và Hạo Thiên ai tốt hơn, rồi chừng nào dẫn Hạo Thiên về cho mẹ xem mặt,… Một đống câu hỏi cứ dồn dập liên tục làm cô không biết phải trả lời câu nào và trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy khó xử, nhất là, mẹ còn bảo để mẹ gặp mặt Hạo Thiên xong rồi mới quyết định chọn Hạo Thiên hay Nguyên Kỳ cho cô nữa chứ. Haiz, sao mới sáng ra mà mẹ đã như vậy? Trước đây mẹ đâu có thế này. Hay là do mẹ thấy con cái của bạn bè mình đã kết hôn gần hết, nhiều người lại có cháu ẵm bồng nên cũng nôn nóng theo. Aish, cái này thì không được nha, ai bảo mẹ không chịu kết hôn sớm như người ta để cô có thể sớm được ra đời, thỏa ý nguyện có con rể, có cháu ẵm bồng của người. Cô còn trẻ thế này cơ mà. Dù cho có sợ ba mẹ đến đâu, nhất quyết sẽ không để họ quyết định việc hôn nhân thay mình.
.
Hải Lam vội xách giỏ đi nhanh ra cửa, nhưng mẹ cô đã kịp với theo, dặn cô hẹn anh tối mai đến nhà ăn cơm. Cô im lặng, coi như không biết, không nghe thấy. Và dĩ nhiên, kẻ không biết thì không có tội.
۵ ۵ ۵
.
- Mẹ àh!- Hải Lam hơi khó chịu. Hôm nay, mẹ đã gọi cô đến bốn lần chỉ để nhắc một chuyện duy nhất.
- Ai bảo con không cho mẹ một câu trả lời dứt khoát.- Bà Dương cứng rắn.
- Nhưng công việc của anh ấy rất bận, phải có thời gian sắp xếp chứ mẹ.
- Mẹ em sao? Đưa điện thoại đây anh nghe cho.- Hạo Thiên đề nghị.
Hải Lam bất đắc dĩ đành đưa điện thoại cho anh.
- Dạ chào bác, cháu là Hạo Thiên.
- Oh, hai đứa đang đi chung sao?
- Dạ vâng, cháu đến đón tiểu Lam đi học về.
- Uh, vậy là rất tốt. Ngày mai nếu không bận, cháu có thể đến dùng bữa cơm cùng gia đình bác được không?
- Dạ vâng, lúc nào hai bác mời, cháu cũng rất sẵn lòng. Cháu cảm ơn bác.
- Tốt, tốt lắm.- Bà Dương thích thú.
- Anh đưa điện thoại cho em.- Hải Lam lấy lại điện thoại.- Mẹ àh, sao lại…
- Sao sao cái gì, vậy thôi nha.
Nói rồi mẹ cô cúp máy. Cô quay sang nhìn anh thì chỉ thấy anh cười dịu dàng, vẻ mặt còn có phần thích thú. Cô liền cảm thấy khó xử, nếu hôm đó anh có chuyện bận thật thì sao, chỉ vì ăn có bữa cơm cùng gia đình cô mà bỏ công việc quan trọng thì cô cảm thấy rất ái ngại.
Anh nhìn ra được nét khó xử của cô, nên đã vỗ về, trấn an, anh bảo là dù có bận việc gì đi nữa, thì cuộc gặp mặt với ba mẹ cô đối với anh còn quan trọng hơn, cho nên cô không cần lo lắng hay suy nghĩ gì hết, tự anh sẽ biết sắp xếp. Cô gái ngốc này, nếu quan tâm tới anh thì phải giúp anh nói tốt một chút với ba mẹ vợ chứ. Đâu dễ gì nhận được lời mời của nhạc phụ, nhạc mẫu như vậy. Xem ra anh phải để lại cho họ ấn tượng thật tốt mới được, để sau này có thể nhanh chóng rước con gái của họ về nhà nữa. Công việc thì sao chứ, bỏ vài ngày cũng được, ôm được một cô vợ vừa ý với mình về nhà vẫn tốt hơn. Nghĩ vậy nên suốt đường đi ai đó cứ mỉm cười mãi không thôi.