Kinh Tam Thoa cao giọng quát: "Ngươi đi chết đi!"
"Ngại quá, mạng ta dài cả ngàn năm."
"Ngàn năm là con rùa."
"Lúc trước đã nói rồi, anh em như thể tay chân, không sinh cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng một ngày."
Nói xong, hai người cụng ly, lần lượt uống cạn, thật là một mối tình hữu nghị kỳ diệu.
Uống xong ba tuần rượu, trời cũng chợt tối.
Bọn họ đi nửa ngày đường, ở đây hóng chuyện thêm nửa canh giờ nữa, bấy giờ sắc trời đã tối, xem ra đêm nay sẽ ở lại đây nghỉ đêm.
Kinh Tam Thoa tùy tiện chỉ mấy cái sương phòng làm chỗ cho bọn họ nghỉ ngơi.
Đến khi gã chú ý tới Như Nhất và Hải Tịnh thì lắp bắp kinh hãi: "Ở đâu ra thêm hai con lừa trọc vậy."
Như Nhất: "..."
Hải Tịnh: "..."
Phong Như Cố giơ chén rượu lên, bị hơi men hun đến mông lung cười nói: "Đừng chấp nhặt với gã, trước giờ mắt gã không tốt, chỉ có thể nhìn thấy người gã quan tâm là ta thôi."
"Câm miệng đi đồ chột mắt. Cái kính lưu ly kia của ngươi là ta làm giúp đó nghe chưa." Kinh Tam Thoa quay sang Như Nhất, trông tư lịch hắn có vẻ cao hơn: "Ở đâu cũng được?"
Như Nhất gật đầu.
Kinh Tam Thoa thấy hắn không nói lời nào thì ngạc nhiên hỏi: "Ngươi câm hả?"
Hải Tịnh nghĩ chẳng trách người này cứ há mồm ra là bị sư phụ đánh, rồi lại nghĩ đến tính tình của cặp thầy trò này quả là giống nhau thật. Tưởng tượng đến ngày sẽ gặp hai người ở chung một chỗ thì cơn đau đầu bỗng bộc phát.
Như Nhất có tính cách lãnh đạm, không để ý lắm chỉ chỉ tay đến tấm gỗ nhỏ 'cấm nói' được treo bên hông.
Kinh Tam Thoa rời khỏi đạo môn, hành tẩu ở nhân gian đã lâu, kiến thức rộng rãi nên biết được đây là thứ gì. Thấy vậy gã chỉ gật đầu cho có rồi mặc kệ bọn họ, tiếp tục uống rượu với Phong Như Cố. Uống đến lúc trăng treo cành trúc mới đóng cửa đi ra.
Gã tuỳ tiện đẩy cửa một gian sương phòng ra, phát hiện ở trong là bốn đứa nhóc ma tu thì đóng cửa lại.
Gã lại mở cửa phòng khác, phát hiện là hai con lừa trọc Như Nhất và Hải Tịnh thì nói xin lỗi rồi đóng cửa lại.
Xông vô phòng người ta hai lần, đến lần thứ ba gã mới tìm được La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu ở sương phòng cách vách Hải Tịnh và Như Nhất.
La Phù Xuân vừa mới tắm gội xong, trần nửa người trên để lộ đường cơ thon chắc xinh đẹp; mà Tang Lạc Cửu đã tắm rửa từ lâu đang cúi đầu xem một quyển "Lỗ Ban Kinh", tóc vẫn còn nhỏ nước. Hai người thấy gã đi vào thì đồng loạt kinh ngạc.
Tuy Kinh Tam Thoa quen biết với Phong Như Cố nhưng gã chỉ biết sơ về hai vị đồ đệ này của y. Mỗi khi gã đến Tịnh Thuỷ Lưu Thâm thì đóng cửa mật đàm với sư phụ nên La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu cảm thấy có hơi ngượng nghịu.
La Phù Xuân phủ thêm áo ngoài, há mồm liền hỏi: "Sư phụ ta làm sao?"
Từ trước đến nay sư phụ luôn gây ra rất nhiều "chuyện tốt", trong lòng La Phù Xuân đang nghi ngờ sư phụ lại làm chuyện quái quỷ gì đó để người ta đến tận cửa bắt đền.
"Sư phụ của ngươi bị ta chuốc say rồi ném lên giường rồi." Kinh Tam Thoa nói: "Ta tới tìm các ngươi."
La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu liếc nhìn nhau, hơi khó hiểu.
Kinh Tam Thoa hỏi: "Sư phụ các ngươi còn hút thuốc không?"
Câu hỏi này quá mức đột ngột, cho dù bây giờ hai người Tang La không cần phải kính cẩn gã như khi gã còn là người trong đạo môn nhưng gã là bạn tốt của Phong Như Cố nên phải dùng cách nói khác.
Tang Lạc Cửu đáp: "Đúng vậy."
"Thuốc làm từ lá cây trúc à?"
".. Vâng."
"Thuốc đâu rồi?"
"Sư phụ luôn giữ thuốc ở bên ngươi."
"Mẹ nó." Kinh Tam Thoa dùng giọng nói mềm nhước thư sinh phun một câu trả lời thô tục: "Biết ngay trong miệng y toàn là lời giả dối mà."
Hỏi xong mấy vấn đề không hiểu nổi, gã toang rời khỏi nhưng lòng La Phù Xuân không chịu nổi, buột miệng gọi: "Ờm, Kinh tiền bối.."
Vẻ mặt của Kinh Tam Thoa như thấy quỷ đến nơi, nói: "Năm nay ta mới hai bảy, không có lớn hơn ngươi mấy đâu, ngươi gọi ai là tiền bối hả?"
La Phù Xuân bị nghẹn lại: "Ta.."
Kinh Tam Thoa cũng lười so đo với hắn: "Chuyện gì?"
Thời gian này lòng hiếu kỳ của Hải Tịnh lại tái phát liền lấy cớ đi uống nước, ghé vào cửa nghe lén.
Không bao lâu thì Như Nhất cũng ra ngoài, bắt quả tang.
Đương lúc hắn muốn xách tiểu hòa thượng tâm tính chưa này này về phạt thì nghe thấy tiếng nói thầm truyền đến bên cách vách.
"Xin hỏi tiền bối một câu, lúc mới gặp bốn đứa trẻ ma tu kia ngài nói muốn lấy ma đan của chúng đi bán.." La Phù Xuân cố lấy hết dũng khí hỏi: "Ngài tính bán cho ai vậy?"
Kinh Tam Thoa nhướng mày, hào phóng nói: "Tất nhiên là bán cho ma đạo. Lúc bọn họ tu luyện cần dùng ma đan thành thục, rất có lợi cho tu luyện của bọn họ đấy. Nhưng mà ngươi cứ an tâm đi, tu vi của bốn tên nhóc kia không đủ, ta sẽ không đụng đến chúng; do Như Cố nhờ nên ta cũng không đụng đến cha mẹ chúng đâu."
Đúng là La Phù Xuân từng nghĩ như vậy nhưng khi nghe chính miệng Kinh Tam Thoa nói hắn vẫn không khỏi ngẩn người kinh ngạc: "Ngài làm ăn.. với ma tu sao?"
"Ta đã rời khỏi Ứng Thiên Xuyên, cởi bỏ y phục đạo gia thì cứ làm ăn với người trong thiên hạ thôi. Bảo ta từ yêu ta cũng đi, kêu ta hộ ma ta cũng đi." Kinh Tam Thoa tự nói: "Tín vật của ta là ba cây trâm này, một trâm là cảnh cáo, hai trâm là bảo vệ, ba trâm là đoạt mạng. Chỉ cần đưa cho ta đù tiền thì ta sẽ thay người làm việc, khi hai bên thỏa thuận xong tuyệt đối không khất nợ."
*Chữ Thoa (钗) trong Kinh Tam Thoa nghĩa là cây trâm.
Tang Lạc Cửu thầm nghĩ chẳng trách sư phụ lại ngàn dặm xa xôi đưa bốn đứa nhóc ma tu này tới Giang Lăng tìm gã giúp đỡ.
Nhưng La Phù Xuân nghe xong lại lạnh cả người: "Nếu có một ngày có người tìm ngài trả tiền để ngài giết sư phụ thì sao?"
Mắt của Kinh Tam Thoa chẳng chớp lấy một cái, đáp: "Vậy phải coi thử số tiền kia có đủ không."
Tang Lạc Cửu duỗi tay kéo La Phù Xuân để hắn bớt tranh cãi nhưng La Phù Xuân đương lúc khí phách thiếu niên, căn bản không giữ được, há mồm mắng thẳng: "Ngươi xuất thân là đạo môn vậy mà không chút lưỡng lự làm việc cho ma đạo, đây chẳng phải là làm bại hoại thanh danh đạo môn sao? Sư phụ là bạn tốt của ngươi, năm đó sư phụ ra tay cứu mọi người trong đạo môn khỏi ma đạo, anh hùng nhường nào. Nếu ngươi làm chuyện xấu gì truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh của sư phụ.."
".. Anh hùng?" Kinh Tam Thoa không thể tưởng tượng được lặp lại lời của La Phù Xuân: "Anh hùng!"
Gã cười to một trận: "Chuyện đến nước này mà trong đạo môn vẫn có người thật tình coi y là anh hùng!"
La Phù Xuân vừa bàng hoàng vừa khó hiểu: "Ngươi có ý gì?"
Kinh Tam Thoa khoanh tay trước ngực, nói một câu kinh người: "Mười năm trước ta cũng ở trong 'di thế' đó."
Câu này của gã khiến La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu kinh ngạc không thôi.
Hắn biết đạo môn có câu chuyện rằng sau khi Phong Như Cố rơi vào trong 'di thế' cùng mọi người thì nguỵ trang thành ma tu để tránh thoát lần tập kích thứ nhất, tìm một nơi trong 'di thế' ẩn nấp.
Đồn rằng bọn họ trốn ở thanh lâu để tránh điều tra. Chỉ là mấy tu sĩ đó sợ mất mặt nên mới không chịu nói ra thôi, nếu không thì chẳng lẽ Phong Như Cố thật sự có bản lĩnh lấy sức một người đại chiến ba tháng với những ma tu kia sao, còn toàn thây thoát ra nữa chứ?
Vậy nên hai chữ "Anh hùng" mà người đời gắn cho Vân Trung Quân cũng chỉ là cái hư danh mà thôi.
* * * Chẳng lẽ lời đồn kia là thật?
Kinh Tam Thoa thấy hơi say, đặt mông ngồi xuống trong phòng: "Một tu sĩ mới mười tám tuổi, tu vi mới sơ sơ đến kỳ Nguyên Anh thôi sao có thể chống lại ma tu suốt tám mươi chín ngày chứ? Cho nên để sống sót thì chỉ có thể đầu cơ trục lợi thôi, đúng không nào?"
Tang Lạc Cửu và La Phù Xuân cùng chìm vào im lặng.
".. Mấy loại nghị luận này ta nghe đầy cả tai." Kinh Tam Thoa nói: "Ta không ngờ bây giờ đạo môn vẫn có người thiệt tình tôn thờ y."
La Phù Xuân hơi hồ đồ rồi: "Sư phụ cứu nhiều người như vậy, hàng năm tặng lễ, sao có thể nói không thiệt tình tôn thờ.."
Kinh Tam Thoa nói một câu vạch trần: "Đó chả phải tôn thờ cái mẹ gì cả. Chỉ là do bọn họ sợ y thôi."
* * * Sợ?
Như Nhất đã xách Hải Tịnh về từ lâu nhưng hắn vẫn chưa đóng cửa.
Sự kiện 'Di thế' mười năm trước, suy cho cùng cũng có liên hệ dây mơ rễ má với Như Nhất, thế nên hắn muốn biết ẩn tình bên trong đó.
Nghe câu này truyền đến, Như Nhất hơi nhíu mày.
Hắn nhớ rằng Phong Như Cố từng nói Văn Thầm sợ y.
Vì sao chứ?
"Ừ đấy, thật ra y không thể bảo vệ mọi người suốt ba tháng. Quy Khư kiếm pháp của y, nhiều nhất chỉ có thể trụ được ba mươi ngày thôi. Mọi người đều bị kẻ sau màn giam giữ."
Nói đến đây, trong giọng nói của Kinh Tam Thoa lộ ra sự bi thương thống khiết: "Còn năm mươi ngày kia, các ngươi có biết bọn ta sống như thế nào không?"
Không khí vừa lên, khi La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu nghe hết sức chăm chú thì trong phòng lại đột nhiên tối sầm lại, có người đứng ngoài chặn ánh trăng chiếu vào.
Phong Như Cố dựa vào cạnh cửa, thân thể phủ một luồng ánh sáng bạc, cười vô cùng xán lạn.
Sau khi y say thì nghiễm nhiên là giọng nói và dáng điệu của thiếu niên mười năm trước: "Nói là uống rượu vậy mà ngươi lại bỏ rơi ta, chạy đến đây là thế nào hả?"
Lời của editor: Huhu máy tính nhà mình bị hư rồi nên mình edit trên điện thoại, tốc độ không nhanh được mong mọi người thông cảm TvT