Theo lịch sử, ngôi nhà đã được xây dựng để chứa toàn bộ một tòa án của giới quí tộc. Nơi này có đầy đủ 1 gian nhà dành co người hầu, các nhà bếp và phòng chứa bát đĩa. Khi bá tước còn sống, những cặp vợ chồng hoàng gia đã tổ chức những bữa tiệc hoang phí kéo dài hàng tháng trời cho khách khứa và những người tùy tùng của họ. Lâu đài này là sự duy trì của những gì đã trở thành một lối sống ngày càng lỗi thời, không đề cập đến vấn đề phong cách sống vô cùng tốn kém. Không có gì ngạc nhiên khi các nhà phát triển lên kế hoạch chia nhỏ nơi này thành các căn hộ, việc sống cùng 1 người hầu 60 tuổi đã trở nên không giữ vững được thậm chí thậm chí là với 1 nữ bá tước, người sắp chuyển đến căn biệt thự của bà ở Saint-Tropez với những người hầu trong nhà có số lượng vượt quá mức độ phải chăng.
Nhưng trong khi mớ tài sản này che giấu hàng tá những căn phòng bí mật và những hàng lang chằng chịt, thì cuối cùng vẫn chỉ có 1 con đường để ra khỏi khách sạn Lambert. Tất cả mọi người, từ các nhà quý tộc xếp hạng cao quý nhất cho đến người quản lý nhà bếp xoàng xĩnh nhất, cũng phải đi qua khoảng sân chính và ra ngoài bằng cửa chính. Jack và Schuyler thấy họ không có lựa chọn nào : họ sẽ phải băng qua sào huyệt hung hiểm này để được tự do.
Cầu thang nối khu nhà ở của người hầu dẫn thẳng vào đại sảnh, nơi Jack và Schuyler có thể nghe thấy âm thanh của tiếng cười cuồng loạn và vẻ hoan hỉ không thể kiểm soát được, mà nghe có vẻ cuống quít và điên cuồng như loại âm nhạc gây chóng mặt tăng tốc độ và âm lượng.
- Bọn chúng đang làm gì vậy? - Schuyler thì thào khi họ tụm lại với nhau phía sau 1 trong những cây cột có rãnh.
- Tại sao em cảm thấy...như thể...như thể em muốn...làm hại ai đó?
- Đó có phải là điều mà bọn Máu Bạc gây ra không? Chúng sử dụng glom như chúng ta sử dụng, ngoại trừ việc chúng thúc đẩy theo hướng ngược lại, chúng khơi gợi điều tồi tệ nhất trong con người.
- Chúng ta có nên cảnh báo mọi người không? - cô hỏi.
- Nơi này không phải Rio. Có quá nhiều người của chúng ta để có thể chế ngự; bọn Máu Bạc sẽ không mạo hiểm thứ gì nguy hiểm hơn là 1 ép buộc đâu. Chúng ở đây chỉ vì em. - Jack nói, cố gắng để đẩy lùi tình huống khó khăn của họ với một nụ cười trấn an.
Schuyler không muốn bị nuốt chửng bởi sự sợ hãi của mình và cố bình tĩnh bằng cách tập trung vào việc chiến đấu chống lại cảm giác buồn nôn đang tràn ngập từ câu thần chú của bọn Máu Bạc.
Họ phải tìm Oliver, và sau đó họ phải ra khỏi đây càng yên lặng càng tốt. Cô đã phải tốn sức lực quá nhiều trong việc chạy trốn khỏi Jack nhưng trò hề của những nốt nhạc Bollywood đã che phủ hầu hết lên điều đó. Khách khứa chắc hẳn đã nghĩ cô là một phần của buổi biểu diễn, đặc biệt là cách cô ăn mặc. Trong bộ vấy sari, cô đã hòa hợp 1 cách đúng đắn.
- Đây, - Jack nói, đưa cho cô một cây thánh giá nhỏ bằng bạc gắn trên dây chuyền.
- Nó có thể có ích. - Anh lấy ra 1 cái tương tự bên dưới chiếc áo sơ mi. Một phần của bộ trang phục Venator.
Họ len lỏi ra khu vườn và thấy Oliver đứng một mình dưới một cây sồi hùng vĩ, đang cầm ly nước. Nếu anh thấy ngạc nhiên khi thấy Schuyler đi với Jack, anh đã không thể hiện ra ngoại trừ 1 cái nhướng nhẹ của lông mày, mặc dù điều đó gây đau đớn cho Schuyler khi nhận thấy chút ánh sáng trong đôi mắt anh biến mất khi anh nhìn thấy 2 người ở bên nhau.
- Không như cậu nghĩ đâu. - cô muốn nói với anh rằng. Cô yêu anh.
Không chú ý tới, khi Oliver quay sang Jack, anh tỏ ra ôn hòa và trao cho Jack 1 cái bắt tay nồng nhiệt.
- Thật tốt khi gặp cậu. Đã lâu rồi ha.
Về phần mình, Jack bắt tay Oliver bằng 1 cái nắm chặt. Hầu như 2 người họ hành động như thể họ va vào nhau tại Senior Fling.
- Vậy điều gì mang anh đến đây, Force? Tôi hy vọng không phải là Ủy ban chứ, - Oliver nói, tông giọng nhẹ nhàng của cậu che đậy sực cảnh giác ngầm.
- Không phải tất cả, - Jack nói, khi Schuyler dùng tốc độ nhanh nhẹn xách Oliver lên trên.
Khi có ý thức, Oliver ngay lập tức hiểu được mối nguy hiểm của họ.
- Vậy các cậu có ý tưởng gì không? - anh hỏi 2 người.
- Mình có cảm giác là chúng ta sẽ không thể nào chuồn khỏi đây 1 cách lặng lẽ được đâu.
Cho tới h họ đã không nhận thấy Schuyler đã không còn trong phòng chờ đợi Nữ bá tước nữa.
Jack nhìn quanh rồi nói. - Tôi nghĩ chúng ta có thể
Nhưng trước khi Jack nói hết câu, anh dừng lại, ngước lên với một biểu hiện giật mình trên khuôn mặt của mình.
Schuyler liếc nhìn qua vai anh. Nam tước de Coubertin đã tái xuất hiện ở phía bên kia của sân. Nhưng có một cái gì đó khác về ông ta. Đã thay đổi. Ngay cả từ xa, Schuyler cũng có thể nhìn thấy đôi mắt ông bị viền quanh trong ánh lửa đỏ thẫm. Con ngươi màu bạc.
Leviathan.
Hắn ta đứng bất động, quét khắp phòng với đôi mắt bạc đáng sợ.
Schuyler quay sang Oliver và thấy rằng anh cũng đã chú ý đến hắn ta. Mặt Oliver tái mét.
- Mình đã để cậu đi với hắn ta. Mình thật ngu ngốc, mình biết có gì đó khác thường...Khi mình nói chuyện với hắn trên thuyền, hắn ta đã khác thường, thậm chí vui vẻ. Đáng lẽ mình phải biết điều đó không đúng.
- Mình cũng không nhận thấy điều đó, Ollie. Không cách nào cậu biết được, - cô nói.
Máu Bạc rất lanh lợi trong việc thay đổi hình dáng, Schuyler nhớ ông cô đã nói với cô. Leviathan đã nhốt cô trong căn phòng đó, có lẽ có ý định xử lý của cô sau. Cô rùng mình khi nghĩ về nhựng gì bọn chúng đang lên kế hoạch để làm với cô.
- Nghe này, mình sẽ chỉ gây trì hoãn cho cậu, nhưng có lẽ mình có thể làm trì hoãn bọn chúng, - Oliver nói, cởi chiếc khăn xếp và ném nó xuống đất.
- Không! - Schuyler nói. - Hoặc rời khỏi đây cùng nhau hoặc không đi đâu hết! Oliver!
- Nghe mình này! - cô van vỉ, điều khủng khiếp hé mở khi cô nhận ra anh đang định làm gì.
- Quá muộn rồi, - Oliver nói khi anh nhặt lên một ngọn đuốc gần đó và chạy về phía cổng được bảo vệ bởi những con voi.
- Đến đây bắt tao này! - anh hét lên, vẫy ngọn đuốc về phía trước và sau một cách điên cuồng. Những con voi nuôi lùi lại bằng chân sau của chúng, ném Vua và Hoàng hậu Siam và chạy điên cuồng băng qua những bụi cây, đuổi theo Oliver. Người quản tượng hét lên, và các khách khứa ngớ ngẩn chạy về mọi hướng, cố gắng thoát khỏi những con thú điên cuồng.
- Nhanh lên! - Jack nói. - Trước khi chúng đóng cổng lại. - Anh giơ tay ra.
- Nhưng...Oliver! - Schuyler lắc lư xung quanh. - Oliver, không! Oliver!
- Cậu ta là con người; chúng không muốn cậu ta đâu, Schuyler, chúng ta phải giúp em ra khỏi chỗ này! Làm ơn! - Jack nói, vẫn còn giơ tay ra.
- Không! Em không thể! Em không thể bỏ mặc cậu ấy! - Cô theo dõi khi Oliver chạy xa hơn và xa hơn, những con voi đang đuổi theo ngay phía sau anh.
Nhưng cô không thể giúp Oliver. Không phải bây h. Và cô chỉ đặt họ vào tình thế nguy hiểm hơn khi cô do dự thôi. Cô muốn chạy theo sau Oliver, nhưng cô để Jack dẫn mình chạy ra xa. Họ chạy, né tránh những người cầm đuốc đang bối rối và nhân viên phục vụ, né tránh cơn thịnh nộ của những con voi, tiếng la hét của khách khứa tại bữa tiệc, và những người hầu bàn đang choáng váng. Cô có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của con quỷ Leviathan, có thể cảm thấy đôi mắt hắn khoan vào phía sau não cô, 1 mối ác cảm sâu đậm.
Trong 1 khắc hắn ta có thể ở phía trước họ.
Nhưng không giống như chiến đấu, chạy trốn là thứ mà Schuyler có thể làm giỏi, và cùng nhau cô và Jack bay qua khoảnh sân rải sỏi và băng qua cửa chính. Cô nhìn qua vai mình lần cuối và thoáng thấy cánh tay giơ lên của Oliver khi anh biến mất vào đám đông bạo loạn. Anh đang vẫy tay chào tạm biệt.