Anh..a..buô..buông...um...e..em..ư..ra...đi...có...a...điện...ư...thoại...a...a...ư
Làm sao đây...nó không liên quan đến anh...anh vốn đã buông em rồi mà....là em không thoát khỏi anh thôi
Anh buông hồi nào hả- khi dã chiến xong...người phụ nữ lấy lại được chút sức liền trách anh ta
Rõ là đã buông mà- anh ta vẫn mặt dày không ngại trưng mặt yêu mị
Đâu có- chồm lấy điện thoại và nói chuyện với người đàn ông
Anh không dùng tay ôm em...tay anh chỉ để ở đôi gò bồng này thôi- nhìn vẻ mặ tự nhiên của anh ta mà cô ấy hận không thể đánh cho một phát nhưng thấy có điện thoại của học sinh mình-vâng là cô giáo chủ nhiệm đáng yêu của lớp mấy anh chị chúng ta đó- liền ra hiệu cho chồng mình-người đàn ông lưu manh đang nằm trên- im lặng...cũng không đợi chồng nhận lời mà nhấn trả lời điện thoại
À sao vậy em - cô ân cần hỏi thăm
Dạ bạn Hằng nhập viện rồi nhưng giờ bạn ấy không sao...em muốn nhờ cô gọi điện cho ba mẹ của ấy cho họ bớt lo -Lâm là người gọi cho cô còn một đám khác đang nháo nhào bao quanh cô
Cô biết rồi...cô..a..anh-cô hực lửa nhìn chồng đang như con hổ đói mà vùi vào ngực của cô
Sao vậy cô-Lâm thắc mắc hỏi và như cũng nhận ra âm khí ám muội bên kia
Không..có..gì..ư..em...- cô bắt đầu thở gấp
Cô...em đã đủ lớn và đủ hiểu...xem ra em phá giây phút hạnh phúc của vợ chồng cô rồi cho em xin lỗi...gửi lời tới chồng cô dùm em...em xin lỗi vì đã phá giờ làm thịt của chồng cô nbhuwng cũng không chơi trò troll em như vậy...tình cảm nồng mặn quá rồi đó...còn nữa cô nhớ giữu sức mai đi dạy em thấy giọng cô khàn lắm rồi đó