Bầu trời đang rất quang đãng, chỉ thấy hơi oi nồng một chút, hoàn toàn không nghĩ đến là sẽ có mưa to.
Ở nhà buồn chán xem lại mớ giấy tờ. 1000 trang tài liệu, do tên họ Thần xấu xa kia tống cho tôi, thật ra chẳng có gì ngoài so sánh sắp xếp các giấy tờ liên quan vụn vặt, hắn coi tôi là trẻ con ba tuổi chắc? Đống giấy tờ ấy một chốc đã sắp xếp xong, rồi lại bày ra, rồi lại xếp vào, đến khi tôi xếp đến lần thứ ba thì mới quyết định không chơi nữa.
Lẫm Lẫm vẫn chưa về.
Tôi thấy hơi lo. Lái xe trong lúc mưa gió thế này chẳng an toàn chút nào, mặc dù trời chỉ mới chạng vạng.
Tất cả đều tại tên họ Thần kia. Vừa mới tan ca, đặt được chân vào nhà, đã nhận được điện thoại của hắn, nói cái gì CASE xảy ra vấn đề. Lẫm Lẫm đương nhiên tức tốc lái xe trở lại công ty, bỏ lại tôi ở nhà.
Lẫm Lẫm vừa đi, khí trời cũng đột nhiên thay đổi.
Bây giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe, tôi vội vàng chạy ra mở cửa.
Một chiếc xe thể thao màu trắng dừng ngay trước cửa.
Rồi sau đó một dáng người màu trắng bước ra, lao đến chỗ tôi, một mái tóc dài ướt sũng, nước rơi lã chã bên hông.
Tôi đột nhiên nhớ đến… chuyện kinh dị lúc đêm khuya.
Lý trí gào thét bảo tôi phải lập tức quay đầu đóng cửa, nhưng thực tế, hồn phách tôi đã bay tán loạn tận nơi nào.
Dáng người kia mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần.
Tôi tuyệt vọng gào lên: “Quỷ!!!”
Dáng người kia đột ngột đứng thẳng dậy, hai tay hất mái tóc dài ướt nước ra phía sau, để lộ gương mặt. Gương mặt ấy nhìn tôi hung hăng nói: “Em nói ai quỷ hả?”
A a! Thì ra là học trưởng.
Tay chân trong nháy mắt đã lấy lại cảm giác, tôi nhăn răng cười xấu hổ hai tiếng rồi mời học trưởng vào trong.
Tôi thắc mắc: “Học trưởng, sao anh lại đến vào lúc này? Lại còn mặc bộ đồ trắng toát nữa.”
Học trưởng tức giận nói: “Hôm nay mặc đồ trắng ra ngoài, không may bị kẻ khác truy sát, mới bỏ chạy đến đây. Ai ngờ lại có kẻ ngu ngốc tưởng anh là quỷ.”
Tôi cười ha ha vài tiếng.
Tôi đúng là ngốc thật, là thằng ngốc nhất trong mấy thằng ngốc. Sao lại xem học trưởng là quỷ được kia chứ? Tôi chưa từng thấy qua con quỷ nào lại đẹp như vậy?
Tôi vào hẳn trong nhà, nhìn sang, thấy học trưởng vẫn đứng lưỡng lự ở cửa.
Tôi thắc mắc: “Học trưởng, sao anh không vào?”
Học trưởng đứng nguyên ở đấy, bất đắc dĩ nói: “Quần áo đều ướt hết cả, đi vào sẽ dơ nhà.”
Quả nhiên là tác phong muôn đời của học trưởng, tôi cuống quýt mời học trưởng bước vào, vừa thầm mắng mình thật ngu ngốc, ngay cả việc học trưởng toàn thân ướt sũng cũng không để ý.
Vội vàng lấy một chiếc khăn mặt mới đưa cho học trưởng.
Tôi hỏi: “Học trưởng bị ai truy sát?”
Học trưởng liếc tôi một cái muốn cháy mặt, rồi chán nản thở dài nói: “Nói em ngốc đúng là không sai mà. Không phải là truy sát, có chút chuyện, nên anh muốn ở lại đây hai ngày, có được không?”
Tôi gật đầu liên tục: “Không thành vấn đề. Nhà em có rất nhiều phòng, ở thế nào cũng không hết mà.”
Biểu cảm trên gương mặt của học trưởng lúc ấy rất miễn cưỡng.
Tôi vò đầu nói: “Học trưởng, hôm nay trông anh khác quá! Bình thường anh lúc nào cũng điềm tĩnh, tao nhã đến mức không tìm thấy được chút tì vết. Hơn nữa… chẳng bao giờ mắng em là đồ ngốc cả.”
Học trưởng nghe xong, đột nhiên rơi vào im lặng.
Tôi đi tìm một bộ y phục đưa cho học trưởng, nói: “Học trưởng, đây là đồ mới. Mau thay đồ ướt đi, không sẽ bị cảm đấy.”
Không cần ai nhắc tôi cũng biết, học trưởng không quen dùng đồ của người khác, tuy học trưởng không lần nào trực tiếp nói ra, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận thấy điều ấy. Đúng là phải cảm ơn Lẫm Lẫm chu đáo, luôn chuẩn bị quần áo mới trong nhà.
Học trưởng nhận lấy quần áo, nói một tiếng cám ơn rồi đi vào phòng tắm.
Tôi ngồi ở bên ngoài tiếp tục vật vờ lần thứ tư với đại nghiệp bày bày xếp xếp tài liệu của mình.
Ngoài cửa một lần nữa vang lên tiếng phanh xe, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lẫm Lẫm đã mở cửa đi vào.
Tôi tò mò nhìn nó, hỏi: “Sao con không có ướt?”
Lẫm Lẫm nheo mắt, nói: “Vì tôi có dù.”
À~ Thì ra là thế.
Lẫm Lẫm nhìn thấy đôi giày lạ trong nhà, hỏi: “Ai đến vậy?”
Tôi thăm dò nét mặt nó mà lên tiếng: “Học trưởng.”
Lẫm Lẫm “Ừm” một tiếng.
Thấy biểu cảm của nó không có gì khó chịu, tôi liền vui vẻ nói tiếp: “Học trưởng muốn ở lại nhà ta hai ngày.”
Lẫm Lẫm trừng mắt.
Tôi nuốt nước bọt, lí nhí: “Ba đã đồng ý rồi.”
Lẫm Lẫm chán nản nhắm mắt lại, nói một câu “Tùy anh” rồi bước vào phòng.
Lúc Lẫm Lẫm trở ra cũng là khi học trưởng tắm vừa xong, hai người họ chỉ mở miệng chào nhau một câu cụt lủn, sau đó tuyệt nhiên không nói thêm lời nào.
Tôi ở bên cạnh, trong lòng nghĩ nên làm gì đấy cho bầu không khí bớt ngột ngạt một chút,
Nhưng không đợi tôi lên tiếng, học trưởng đã chỉ tay về phía sinh vật duy nhất trong bể cá, hỏi: “Nó tên gì vậy?”
Tôi biết học trưởng muốn mọi người thoải mái hơn, cảm kích cười cười, vui miệng trả lời ngay: “Nó tên là Lâm…”
Không đúng, nếu nói nó tên Lâm tiểu thư, chẳng phải vạch áo cho người xem lưng sao? Thế nên tôi cuống quýt đổi giọng: “Nó tên là bà Lâm.”
Mẹ, con xin lỗi. Nó là bà Lâm thứ hai, tuyệt đối không chèn ép quyền lực của mẹ đâu.
Phụt!
Tôi quay đầu nhìn. Lẫm Lẫm đang cầm trên tay một cốc nước, tất nhiên là đang uống nước rồi, trên sàn nhà còn ướt nhẹp kia kìa, chắc là vừa nãy bất cẩn phun ra. Đúng là chẳng ý tứ gì cả.
Học trưởng mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Tên của nó thật đặc biệt!”
Tôi pha trò: “Đúng. Đúng.”
Lẫm Lẫm lắc đầu quay trở vào phòng, rõ ràng là thái độ chẳng xem ai ra gì.
Tức.
Đang định mở miệng thì loạt tiếng động “Ọt~ Ọt~” vang lên. Chết tiệt, lúc nào không kêu, lựa ngay lúc này mà rống lên! Mặt tôi nhất định chả thua gì cà chua chín.
Học trưởng nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Anh chưa ăn, cảm thấy hơi đói rồi.”
Tôi nhìn học trưởng bằng ánh mắt tràn ngập sự biết ơn, rồi lại nhìn Lẫm Lẫm, vừa về nhà, thằng bé cũng chưa ăn uống gì.
Lẫm Lẫm liếc nhìn tôi một cái, trầm giọng nói: “Tôi mới về, anh bắt tôi xuống bếp sao?”
Đúng! Lẫm Lẫm vừa đi giải quyết chuyện công ty xong, chắc chắn là rất mệt. Để xóa đi không khí im lặng của cả nhà, tôi đứng dậy như anh hùng thời loạn, xoa xoa cổ tay mình, bất kể hậu quả ra sao: “Để ba làm cho.”
Vừa nói xong, Lẫm Lẫm lập tức mở miệng nói: “Đừng!”
Tôi giận! Làm gì mà phản ứng nhanh vậy? Cứ y như mấy thứ tôi nấu có bỏ độc không bằng!
Học trưởng cười nói: “Để anh làm cho.”
Lẫm Lẫm nói tiếp: “Quên đi. Anh là khách, tôi sẽ làm.”
Kết quả… đâu lại vào đấy, vẫn là nó nấu. Thật chẳng hiểu nó nghĩ cái gì nữa.
Ngồi quanh bàn ăn không ai nói gì, chỉ có mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp gian phòng.
Tôi đột nhiên mỉm cười.
Học trưởng tò mò nhìn tôi.
Lẫm Lẫm hỏi: “Sao vậy?”
Tôi cười nói: “Không có gì.”
Chỉ là trong mưa bão thế này, thêm một người, cảm giác ấm cúng hơn rất nhiều.