Beta ♥ Đặng Trà My, Mỹ Linh
Đầu tháng 8, Thiệu Tịch Ngôn đã thấy Thẩm tiểu thư ở Hoa An Tự, sau đó hắn thẳng thắn thành khẩn giãi bày hết tất cả. Lúc trở về nhà, má trái hắn đã hơi sưng phồng lên, hắn vốn lo lắng về muộn như vậy sẽ bị Như Ngọc nhìn thấy, cũng may là lực tay của Thẩm tiểu thư không nặng lắm, đến tối sẽ xẹp xuống, nếu không nhìn kỹ thì nhìn không ra khuôn mặt bị in hình bàn tay.
Hắn vừa ôn bài, vừa ngồi đợi Như Ngọc, nhưng nàng vẫn không xuất hiện. Hắn mới hơi ngoài ý muốn, lẽ ra nàng biết hôm nay hắn đi tìm Thẩm tiểu thư thì phải đến sớm hơn trước kia chứ nhỉ.
Đã qua nửa đêm, Như Ngọc vẫn chưa tới, Thiệu Tịch Ngôn không yên lòng, hắn nghi ngờ có phải Như Ngọc đã xảy ra chuyện gì hay không, hoặc là bị những quỷ hồn khác ức hiếp rồi. Hắn đặt sách xuống, mặc thêm xiêm y đi ra ngoài đón nàng, đi ra khỏi ngõ nhỏ, lúc này trên đường đã sớm không có người đi lại, chỉ có một đám tiểu quỷ đang chơi đùa trên đường, xuyên thẳng qua các bức tường, hắn vờ như không thấy sự xuất hiện của bọn chúng, đi về phía nam thành tìm kiếm.
Trước kia lúc trò chuyện với Như Ngọc, hắn đã nghe nàng nhắc đến nơi này, nàng nói ở vùng phụ cận phía thành nam có một cây hòe lớn, chỉ là cụ thể ở nơi nào thì nàng chưa nói, nhưng nhìn dáng vẻ lóng ngóng của nàng, hắn cũng hiểu được không phải là chỗ tốt lành gì. Qủa thật càng gần thành nam thì nhà cửa hai bên đường càng cũ kỹ, tiểu quỷ trên đường cũng ngày càng nhiều, hắn nghĩ chắc hẳn nơi đây chính là đến chỗ tụ họp của Qủy Hồn.
Đã là nửa đêm, một người sống lẻ loi đi trên đường giống Thiệu Tich thật đáng chú ý, thỉnh thoảng có vài tiểu quỷ lắc lư trước mặt hắn, vây quanh hắn mà dò xét, lại xì xào bàn tán bình phẩm hắn từ đầu đến chân. Thiệu Tịch Ngôn rất muốn tìm một tiểu quỷ để hỏi chuyện, có biết Như Ngọc là ai không, có biết nàng ở đâu không. Nhưng lại sợ gây phiền phức cho Như Ngọc, có lẽ trong thế giới của tiểu quỷ, kết giao bạn bè với người sống cũng không phải là việc tốt gì, ít nhất là Phượng Nghi và Nhị Ngưu mà Như Ngọc thường nhắc tới cũng không mấy thiện cảm với người sống.
Thiệu Tịch Ngôn đi đến mấy cái ngõ cổ trong thành nam, mặc dù là hắn đã gắng giả vờ như đang tản bộ, cũng biết mình bây giờ rất kỳ lạ, chẳng có rãnh rỗi đi dạo nơi có ít người ai lúc nửa đêm thế này cả, huống hồ ở đây còn có hai tòa thành mà mọi người đều biết là có Qủy.
Qủy Hồn lớn nhỏ đi lại trên đường mỗi lúc một nhiều, họ cũng bắt đầu hoài nghi hắn, Thiệu Tịch không dám ở lại lâu, chỉ làm ra vẻ không có việc gì.
Hắn không công mà về, trong lòng rất phiền muộn, nhưng hắn vừa bước đến tiểu viện thì nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc thút thít, đúng là tiếng của Như Ngọc rồi. Thiệu Tịch Ngôn lo lắng đẩy cửa đi vào, không phải là Như Ngọc đó sao, chỉ là nàng một mình ngồi xổm ở góc tường khóc đến đáng thương.
“Như Ngọc!” Thiệu Tịch Ngôn bước về phía trước hai bước, ngồi xổm bên người nàng, hỏi dồn, “Cô làm sao vậy? Vừa mới đi đâu thế? Tại sao lại khóc? Ai ức hiếp cô vậy rồi!”
Như Ngọc không đáp, nhưng lại lau nước mắt, vừa khóc vừa mắng: “Đồ khốn nhà anh này! Anhchạy đi đâu! Anh cũng không quan tâm đến tôi phải không! Đồ khốn! Hu hu… Các người đều không quan tâm đến tôi nữa rồi! Oa huhuhu….”
Thiệu Tịch Ngôn bị dọa sợ, bó tay hoàn toàn, nhìn thấy Như Ngọc khóc đến như vậy, hắn cực kỳ đau lòng và lo lắng, bèn nói: “Tôi chờ cô mãi nhưng cô không tới, sợ cô gặp chuyện không may nên đi tìm, cô đừng khóc, tóm lại là sao, nói với tôi, là ai không quan tâm cô nữa rồi? Có con quỷ nào dám ức hiếp cô ư? Có phải là Nhị Ngưu lại trêu chọc cô khônh?”
Như Ngọc muốn nói nhưng lại không nói được nên lời, vừa mở miệng là khóc hu hu, không tài nào nín khóc được.
Nàng càng như vậy, Thiệu Tịch Ngôn càng nóng lòng, chỉ hận không thể ôm nàng vào trong ngực rồi từ từ an ủi nàng, nhưng mãi mà hắn không làm được, đành phải ngồi xổm bên người nàng lo lắng suông.
Như Ngọc vừa lau nước mắt, vừa khó khăn mở miệng, khóc ròng nói: “Phượng Nhi…Phượng Nhi.. không quan tâm tôi nữa rồi… Phượng Nhi tỷ ấy không quan tâm đến tôi nữa rồi… Hu hu…”
Thiệu Tịch Ngôn nghe xong lại hơi an tâm, cũng may là không bị ức hiếp, nghĩ đến hai tỷ muội nàng cãi nhau, hắn liền nói to lên: “Sao thế được, không phải là Phương Nhi rất thương cô sao? Sao hai cô lại cãi nhau? Cô ấy làm cô tức giận ư? Không phải trước kia cô đã dạy tôi đó sao, chỉ cần thành tâm thành ý xin lỗi, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô. Yên tâm đi, qua vài ngày nữa các cô sẽ tốt lại thôi.”
Như Ngọc ra sức lắc đầu, khóc ròng nói: “Không được rồi! Không thể được nữa rồi! Phượng Nhi đầu thai rồi!”
Thiệu Tịch Ngôn khẽ giật mình, tình huống này hắn chưa gặp bao giờ. Kế hoạch được đề ra, hai mươi mấy năm vừa qua của hắn không có trường hợp bạn bè nào như Phượng Nhi và Như Ngọc, cho dù có, cũng sẽ không gặp được bạn bè nào đi đầu thai. Lúc này hắn không biết nên nói cái gì, chỉ đành yên lặng chốc lát rồi an ủi: “Điều này… Xem như là chuyện tốt đi… Vốn là tôi nghe cô nói cô ấy có thể đầu thai cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Phượng Nhi có thể có cơ duyên này, cô nên vui thay cô ấy chứ.”
Như Ngọc nức nở nói: “Là chuyện tốt, tôi vui thay tỷ ấy… Nhưng, nhưng tôi lại, lại…Sẽ không còn được gặp lại tỷ ấy nữa…Tôi, tôi lại không có bạn bè nữa rồi… Hu hu…”
“Cô còn có tôi mà. Tôi không phải là bạn cô ư?” Ý của Thiệu Tịch Ngôn là, “Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không bỏ cô đi đầu thai như Phượng Nhi đâu.”
Như Ngọc ôm đầu gối, vùi mặt xuống, rầu rĩ khóc, nói: “Không phải, anh và Phượng Nhi không giống nhau, Phượng Nhi và tôi là tỷ muội tốt, tỷ muội cực kỳ cực kỳ tốt… Tôi sẽ không còn được gặp lại tỷ ấy nữa rồi…”
Lúc này Thiệu Tịch Ngôn quả nhiên không còn biết an ủi cái gì nữa, mặc dù hắn chưa bao giờ gặp Phượng Nhi nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì Như Ngọc luôn nói không ngừng về nàng ấy, Phượng Nhi thế này Phượng Nhi thế kia, lâu dần lại khiến cho hắn có cảm giác như mình quen biết với Phượng Nhi, do lần trước hắn nghe được Phượng Nhi và Như Ngọc nói chuyện với nhau qua vách tường. Phượng Nhi cực kỳ chăm sóc cho Như Ngọc. Hôm nay Phượng Nhi đi rồi, Như Ngọc chắc chắn là khó chịu hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Hắn không nói tiếp nữa, chỉ dựa vào tường ngồi bên người Như Ngọc im lặng cùng nàng.
Trong phòng không đốt đèn, tối như mực, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giữa mặt đất bên trong phòng, hai người ngồi trong góc tối. Một lúc sau, Như Ngọc mới chậm rãi ngừng khóc, nhỏ giọng khóc thút thít.
Thiều Tịch Ngôn cũng ngồi như nàng, hai tay ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn Như Ngọc, dịu dàng nói: “Tốt hơn nhiều rồi chứ?”
Như Ngọc lắc đầu: “Không tốt được nữa.”
Thiều Tịch Ngôn thở hắt ra, quay đầu, cằm chống lên đầu ngối, lẩm bẩm nói: “Tôi đây phải làm sao bây giờ?”
“Hả?” Như Ngọc quay đầu qua nhìn hắn.
Thiệu Tịch Ngôn không nhìn nàng, chỉ làm ra vẻ đáng thương, nói: “Tôi là bạn của cô, cô lại không để ý đến tôi, tôi có thể làm sao bây giờ…”
Như Ngọc sụt sịt, nói: “Ai nói tôi không để ý đến anh nữa rồi.”
Thiệu Tịch Ngôn quay đầu, chua chát nói: “Cô nói đó, cô nói là không tốt được nữa, có thể thấy được trong lòng cô chỉ có có Phượng Nhi, tôi đây phải làm sao bây giờ?”
Như Ngọc cúi đầu nhìn ngực mình, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Không phải, nơi này của tôi cũng có anh.”
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Tôi có bao nhiêu?”
“Hử?”
“Trong lòng cô, tôi chiếm bao nhiêu phần?”
Như Ngọc trợn to mắt nhìn hắn, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Một phần rất to.”
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Vậy… ngoại trừ ‘một phần rất to’ kia, còn lại đúng là Phượng Nhi hả?”
Như Ngọc gật đầu.
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Hôm nay Phượng Nhi đi đầu thai rồi, phần còn lại không phải để trống ư?”
Như Ngọc bĩu môi, lại muốn khóc, không đợi nàng khóc tiếp, Thiệu Tịch Ngôn đã liền thốt lên: “Cho tôi đi.”
“Cho anh cái gì?”
“Phần còn lại đó.”
“Hả?” Như Ngọc kinh ngạc nhìn Thiều Tịch Ngôn, không hiểu hết ý nghĩ lời nói của hắn.
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Trong lòng trống không sẽ rất khó chịu đúng không?”
“Ừ.” Như Ngọc gật đầu.
“Lấp đầy nó sẽ không khó chịu nữa.” Thiệu Tich Ngôn cười nói, “Phượng Nhi đã đi rồi, vậy một nửa kia của Phượng Nhi, cô cho tôi đi, tôi giúp cô lấp đầy chỗ trống, cô cũng sẽ không khó chịu nữa.”
Như Ngọc gối đầu lên đầu gối, nghiêm túc cân nhắc, hình như… cũng có lý nhỉ.