Đi được nửa đường, vô tình gặp kẻ mà ta đang muốn tránh mặt nhất – Thanh Long Thánh Quân. Chỉ có điều không phải là Thanh Long Thánh Quân ngày thường oai vệ cưỡi mây đạp gió mà là một kẻ đang được biểu đệ của mình dìu về Thanh Long Thành…
Ta đi chậm lại, trong lòng lo âu nghi hoặc, hắn bị thương sao? Thảo nào Bạch Yên Thần Quân nói là có điềm xấu… Xem kìa, hắn suy yếu gần như sẽ ngã gục nếu không có biểu đệ khoác tay chống đỡ. Mái tóc của hắn rối tung tán loạn, thấp thoáng một gương mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền…
- Diễm Hồ Tiên Tử… – Bạch Yên Thần Quân lúc đến trước mặt ta chỉ vội chào hỏi một câu cho phải phép, có vẻ rất khẩn cấp.
- Hắn… hắn làm sao vậy? – Tay ta không tự giác đưa lên, định chạm vào hắn.
Nhưng, trước khi chạm đến gương mặt hắn, đóa mạn châu sa kích động nhắc cho ta biết mình đang có thể sa lầy…
- Biểu ca khi được tìm thấy ở Yêu giới thì đã như vậy rồi, cần phải cấp tốc đưa về Thanh Long Thành chữa trị…
- Ừm, ta cũng hi vọng Thanh Long Thánh Quân được bình an… – Ta nhìn qua hắn lần nữa, nói một lời rồi từ từ đi lướt qua.
Tuy nhiên mới bước qua được một bước, bỗng thấy những ngón tay của mình bị nắm lấy… Ta có thể cảm nhận rất rõ, những ngón tay của hắn nóng bỏng như thế nào… Hắn bị sốt rồi… Đường đường là thần băng giá mà thân nhiệt lại lên cao như vậy….
Hắn thực sự suy yếu… những ngón tay đang khó nhọc cố chấp níu lấy những ngón tay khác của ta đã nói cho ta biết hắn có bao nhiêu thương tổn … Khương Vũ hắn lúc này mỏng manh như làn khói, tưởng chừng sắp tan biến vậy…
Khoảnh khắc ấy thời gian ngưng đọng… Tuy ngực rất đau, đóa hoa ngứa rát khiến ta khó chịu nhưng từng ngón tay của ta lại bất động, không nỡ rút ra khỏi tay hắn. Ta lo rằng nếu bàn tay của hắn lỡ tuột xuống, hắn sẽ tan mất như tuyết sao?
Ta dùng ngón tay mình lần sờ, dần dần, chầm chậm đi tới cổ tay của hắn thử nắm lấy… Gần như không cảm nhận được mạch đập … Hắn thế nhưng vẫn sống chết cố chấp, đầu ngón tay gắng bám lấy tay ta…
- Diễm Hồ Tiên Tử ! – Bỗng từ phía xa có một tiểu tiên đồng chạy đến tìm ta – Người ở đây rồi, Thiên Đế truyền lệnh người mau đến chính điện…
- Diễm Hồ Tiên Tử, ta cũng phải mau đưa biểu ca về Thanh Long Thành! – Bạch Yên Thần Quân cũng lên tiếng nhắc nhở.
Ta thanh tỉnh, từ từ gỡ những ngón tay của Khương Vũ, điều đó thực sự khó khăn vì hắn tuy nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn ngoan cố, gỡ được một ngón thì lại một ngón nắm lấy…
Ta lấy ra trong người lọ chân đơn, không nghĩ ngợi nhiều đặt vào tay hắn. Tuy không tỉnh táo nhưng tay hắn vẫn bài xích được cái lọ, có lẽ vì chiếc lọ mát lạnh khác hẳn với thân nhiệt ấm áp của bàn tay người. Sau cùng ta đưa cái lọ cho Bạch Yên Thần Quân.
- Sáu vạn năm tu vi, trả lại cho hắn… Ta nghĩ hắn dùng vẫn có ích hơn ta…
- Đa tạ tiên tử. Vậy đành cáo từ!
- Bảo trọng… – Ta nói rồi đành phải dứt khoát gỡ ngón tay hắn mà rời đi.
Bước đến Chính điện, mọi người đông đúc tập hợp đầy đủ, từ các vị đại thần Thiên giới đã kéo đến sau khi tỷ tỷ làm loạn cho đến sứ giả của Ma giới vừa mới xuất hiện…
Đoàn sứ thần của Ma giới vẫn như cũ, chỉ có năm bảy người, trong đó có một lão già khọm đẩy xe gỗ, vài ba tên quỷ sứ theo hầu và một thằng bé mũm mĩm thản nhiên chơi đùa trong xe, vô tư không biết trời cao đất dày là gì…
So với lần trước thì lần này đứa bé càng trắng trẻo mập mạp chút chít hơn, đôi má như hai cục bột núng niếng sắp rớt xuống rồi. Cặp đồng tử màu hồng ngọc thỉnh thoảng lại chớp chớp, trông có vẻ vẫn thèm thèm ngủ… Trên đùi nó đặt trái tú cầu đã cháy xém, chỉ còn phần khung làm bằng một loại kim loại đặc biệt nên chưa cháy thành tro tàn…
Lúc ta bước vào cũng là lúc lão già đẩy xe gỗ tiếp tục ăn vạ than thở:
- A a, Thiên giới quý ngài tại sao lại đối xử với Ma giới như vậy! – Lão bù lu bù loa – Chẳng phải giờ đã là huynh đệ một nhà sao, tại sao có thể phóng phi hỏa lưu tinh đe dọa như vậy?
Một vị đại thần Thiên giới đứng ra can ngăn:
- Các người hiểu nhầm rồi, đây hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn… – Vừa thấy ta, ông ta hô lên – Ồ, Diễm Hồ Tiên Tử đến rồi!
Thiên đế trông thấy ta, ra hiệu vời ta lại gần. Hoa Thiên Phi quả nhiên rảnh rỗi, mụ ta vẫn kè kè bên Thiên Đế….
- Diễm Hồ Tiên Tử, khanh thử nói xem, có đúng là hôm nay khanh tổ chức ném tú cầu, vì sự cố nên mới xảy ra như vậy? – Thiên Đế trước mặt toàn thể chư thần công khai hỏi ta.
- Đúng vậy, chuyện này Lục giới đều biết…
- Nhưng sao Ma giới không biết nha… – Lão già đẩy xe gỗ ăn vạ tiếp – Thiên Đế người xem đi, suýt nữa làm kinh hoảng, làm biểu đệ của người bị thương nặng rồi…
Nói rồi lão bế Tiểu Ma Tôn lên, chỉ vào chỗ vùng da trên cánh tay bị sưng đỏ, giống như là bị hơi nóng làm phỏng, may mà không quá nặng.
Thiên Đế nhíu mày, nhất thời chưa biết cách giải quyết. Bạch Hổ Thánh Quân nổi tiếng nóng nảy bộc trực, ông ta đứng ra nói:
- Làm gì phải ầm ĩ như vậy, cùng lắm là Thiên giới nhận sai…
Huyền Vũ Thánh Quân râu tóc bạc phơ, thoạt trông có vẻ điềm đạm, ông ta nhíu mày suy tư. Bên cạnh là sư phụ Vô Cực Chân Nhân nãy giờ chỉ im lặng trầm tĩnh…
Hoa Thiên Phi quả nhiên là người thích gây thị phi, lại luôn muốn thanh trừng tận gốc tỷ muội ta, không hiểu sao nàng ta nghĩ ra được một cái ý tưởng độc địa:
- Chẳng phải là ném tú cầu để chọn lang quân sao? Chẳng phải Ma giới nhặt được sao? Hay là gả cho Ma giới kia đi? Coi như Thiên Giới bù đắp cho Ma tộc một đại mỹ nhân như Diễm Hồ Tiên Tử…
Không ít người kinh ngạc thất thố, chẳng ai ngờ mụ ta lại nghĩ ra chiêu độc này. Gả ta cho Ma giới? Muốn cô lập tỷ tỷ ta, gả ta đi xa, lại là gả cho một Ma giới không còn thực lực, quả thực là một chiêu hiểm.
Câu nói ỡm ờ tưởng như lời bông đùa của Hoa Thiên Phi lại khiến cả Chính điện xôn xao… Chẳng hiểu sao mỗi người lại có biểu đạt khác nhau như vậy. Sư phụ nhíu mày, biểu cảm khó phân định. Thiên Đế mải mê xem biểu tình của chúng tiên, những vị đại thần già cả có uy tín như Huyền Vũ Thánh Quân lại trầm tư, một số kẻ hồ hởi bàn tán gì đó…
“ Thiên Phi nói cũng đúng nha, gả cho Ma giới chẳng phải cũng là tiền lệ đã làm sao?!”
“Ma Tôn sớm muộn cũng sẽ được ban tiên nữ làm Ma Hậu thôi, chẳng phải là hợp thời cơ sao?
“Củng cố hòa bình lục giới lâu dài, đây là một cách hay!”
Tiếng bàn tán dù là thì thầm nhưng cũng đủ để ta nghe thấy… Muốn gả ta đi, nhưng là gả cho ai? Chẳng nhẽ là kẻ nhặt tú cầu, thằng bé còn hôi sữa kia? Chuyện này thật nực cười, một bà già mười vạn tuổi lại đi kết hôn với một thằng nhóc một ngàn tuổi.
Lão già Ma tộc đẩy xe gỗ gần lên phía này, có vẻ càng thêm rối loạn mở lời:
- Chuyện này, là gì đây?
Thiên Đế ngầm hội ý với Huyền Vũ Thánh Quân, lại được sự rót tai của Hoa Thiên Phi, một lát sau mắt ngài sáng lên, từ từ bước đến, bế Ma Tôn nhỏ tuổi trong tay, đem lại gần ta, tỏ ra hồ hởi dỗ dành nói:
- Tiểu đệ, ngươi nhìn xem, tiên nữ này có xinh đẹp không? Nếu trẫm ban cho đệ làm nương tử, đệ có thích không?
Thằng nhỏ này thì biết cái gì? Các người đang làm chuyện hàm hồ gì vậy? Nó chỉ là một đứa bé thuần khiết, cớ nào lại định đoạt cho nó như thế?
Nhóc con rõ ràng chỉ là nhóc con mà, nó chăm chăm nhìn ta, đôi mắt hồng ngọc chớp chớp, vươn tay ra sờ mặt ta, sờ sờ đủ kiểu, ta thực muốn tránh né lùi lại, nào ngờ nó lại nhoài người ra, hai tay vươn đến ta như đòi bế.
Quá bất ngờ, Thiên Đế tuột tay, đứa bé chút nữa là ngã xuống, may mà ta tự nhiên lương tâm vẫy gọi đỡ lấy nó, thế là nó bám chặt lấy ta không dứt… Thằng nhóc còn chưa biết nói, ngây ngô rúc vào ngực ta trước mặt bàn dân thiên hạ. Này, ta không phải bảo mẫu của ngươi, mau xê ra…
Ta định đưa nó trả lão già Ma giới, nào ngờ nó cứ túm chặt lấy ta, rúc rúc vào, cái chân mập mạp cũng quắp lấy eo ta không chịu buông ra…
- Xem ra tiểu chủ thượng rất thích tiên nữ, tiểu chủ thượng đã thích cái gì là phải có bằng được, nếu không sẽ bỏ ăn bỏ ngủ, ai cũng không dỗ được a…. – Lão già khổ tâm nói.
- Vậy không phải là một chuyện tốt sao? – Thiên Đế cao hứng nói, thêm mấy vị đại thần cũng gật gù.
Không lẽ họ nhất định gả ta cho Ma giới, biến thái đến mức ban hôn cho đứa nhỏ này? Ban làm bảo mẫu, làm vú nuôi, làm người giáo dưỡng thì còn có thể chấp nhận, làm sao lại có thể làm vợ?!
Ta đương nhiên không muốn chấp thuận, định đưa ánh mắt cầu cứu sư phụ Vô Cực Chân Nhân. Nào ngờ đã thấy sư phụ thở dài, đứng ra trước Thiên Đế nói:
- Bệ hạ, chuyện này dường như không hợp đạo lý. Ma Tôn đến tuổi trưởng thành còn cả mười vạn năm, lúc đó muốn liên hôn, tìm một Tiên nữ cũng không muộn…
Lão Huyền Vũ Thánh Quân lại có suy nghĩ trái ngược, phản bác lại sư phụ:
- Vô Cực Chân Nhân e là quá lo cho đệ tử, sợ nàng ta phải ủy khuất rồi. Đối với Diễm Hồ Tiên Tử, thả tú cầu không phải cũng là chỉ mong một danh phận sao? – Nói rồi ông ta có vẻ bí hiểm, nhìn thẳng vào mắt sư phụ truyền đạt ý tứ bí mật nào đó.
Chỉ biết sau đó, sắc mặt của sư phụ càng không tốt, Huyền Vũ Thánh Quân tỏ ra là một người bạn chí cốt, vỗ vai sư phụ:
- Xem ra Vô Cực Chân Nhân và hạ thần phải thảo luận riêng rồi, bệ hạ, xin cáo từ trước – Huyền Vũ Thánh Quân tâu lên với Thiên Đế – Cũng lâu không gặp, phải mời Vô Cực Chân Nhân cùng với mấy người chí cốt đây uống một chung trà thôi!
Thiên Đế còn ngẩn ngơ ra, Thiên Phi muốn chuyện được hoàn thành ngay, nàng ta tự cho mình cái quyền của một Thiên Hậu, lại phía đoàn sứ thần, tỏ ra trang trọng nói:
- Vậy chuyện trước mắt đã tác hợp như thế, Ma Tôn và sứ thần đã đi quãng đường xa, xin tạm về dịch quán nghỉ ngơi trước…Mọi chuyện vốn không có gì to tát, trái lại không ngờ lại biến thành đại hỉ rồi…
- Cái này… – Lão già đẩy xe gỗ cũng tư lự, lâm vào hoàn cảnh vạn bất đắc dĩ.
Ta mơ hồ hiểu được, Thiên giới nắm quyền thống trị từ lâu, Ma giới yếu thế phải thuận theo. Trước đây cũng cử Thiên nữ xuống làm Ma hậu rồi sinh ra Ma tôn, lần này muốn gả ta xuống Ma giới cũng là chuyện dễ hiểu…
Kháng nghị không nổi với đám người đó, cầu cứu Vô Cực Chân Nhân cũng không thành, y còn đang bị đám người Huyền Vũ Thánh Quân vây bủa, hẳn là đang bắt y thay đổi quan điểm… Ta đành phải bình tĩnh thôi, thử suy tính xem…
Thằng nhỏ Ma Tôn ngủ say trên tay ta, vì theo lời cầu khẩn của lão già đẩy xe, xin ta bế nó về dịch quán để không kinh động giấc ngủ mà ta đành nhận lời. Vẫn biết bọn trẻ con ngủ không đủ giấc sẽ quấy phá, cứ coi như là ta thương lão già gầy nhom kia vất vả trông thằng bé đi…
Nhìn cái mặt nó ngủ thật đáng ghét, thật muốn xẻo lấy hai cái má kia hoặc nhéo nhéo cái mũi của nó…Nhà ngươi không khác gì một con thú bơm hơi căng phồng, ta muốn dùng kim châm vào…
Sau khi trở về từ Dịch quán, còn chưa nghĩ ra đối sách cứu tỷ tỷ cũng như từ chối hôn ước thứ hai càng muôn phần nực cười này thì ta đã bị bí mật triệu đến Chính điện.
Không phải là được đưa đến đại sảnh mà ta được đưa đến mật thất bên trong đó. Thì ra Thiên Giới vẫn có những nơi cơ mật như này, có lẽ là dành cho các đại thần bàn chuyện trọng đại…
Gặp ta không có Thiên Đế mà chỉ có lão già Huyền Vũ Thánh Quân vẻ ngoài hiền lành điềm đạm nhưng có lẽ bên trong lại cơ trí thâm sâu khó đoán biết…
Ngồi trong căn phòng kín, Huyền Vũ thần sau khi mời ta chén trà cho phải phép thì vào ngay chuyện, ánh mắt thâm trầm, rõ ràng ý tứ muôn trùng… Ta chỉ được biết hiện nay trên Thiên giới, nếu như Thanh Long Thánh Quân đứng đầu hàng ngũ võ quan đồng thời thủ lĩnh thiên binh thiên tướng thì Huyền Vũ Thánh Quân một thời được xem như thừa tướng đứng đầu quan văn, chuyên lo chính sự cũng như là quân sư cho Thiên Đế. Vài năm gần đây ông ta vì tuổi tác cao nên đã cáo lui, nhưng có lẽ vẫn âm thầm dàn xếp, góp ý nhiều việc từ phía sau, vẫn là một nhân vật quan trọng của Thiên Giới.
- Diễm Hồ Tiên Tử hẳn cũng không lạ gì lão già này, ta chính là kẻ cùng thời với phụ thân của người, mặc dù tuổi ta hơi lớn một chút, nhưng vẫn thường cùng Thanh Long Thánh Quân tiền nhiệm, Chu Tước Thánh Quân tiền nhiệm uống rượu đàm đạo…
- Huyền Vũ Thánh Quân có gì chỉ bảo cho tiểu tiên? – Ta có chút thăm dò lẫn đề phòng hỏi.
- Chỉ bảo thì không phải, là muốn đưa lời khuyên, hoặc khiêm nhường hơn thì là cầu xin… – Ông ta vuốt râu nói tiếp – Nói thẳng không vòng vo, lão thần muốn tiên tử chấp nhận đến Ma giới cầu thân…
- Vì sao nhất định phải làm như vậy?
- Vì hai cái lợi… – Huyền Vũ Thánh Quân thâm ý, dùng ngón tay khẽ gõ nhẹ lên bàn – Trước mắt là lợi cho tiên tử, sau là lợi cho Thiên giới và toàn lục giới. Ta đã thỏa thuận với Thiên đế và các đại thần, chỉ cần Tiên tử chấp nhận cầu thân, coi như lập được một công lớn, tỷ tỷ của nàng đương nhiên được bình an, mọi chuyện đều được hóa giải… Còn cái lợi thứ hai, chính là liên quan đến cân bằng và ổn định cho Lục giới… Tiên tử biết rồi đấy, sau đại chiến Thiên – Ma, Thiên giới luôn gánh trọng trách gìn giữ hòa bình. Nói là chi phối, kiểm soát các giới còn lại cũng là không phải, nhưng Thiên giới luôn là người anh cả. Bên kia chiến tuyến trước đây là liên minh Yêu Giới- Atula giới – Ma giới, sau khi kết thúc chiến tranh, Thiên giới đều cử tiên nữ xuống liên hôn….
Nói đến đây ta cũng hiểu, bản tính ta không thích vòng vo, cho nên chọn cách thẳng thắn trước mặt một lão Huyền Vũ Thánh Quân thâm sâu:
- Nói một cách không hoa mỹ, tiên nữ đó cũng có nhiệm vụ giám sát và tình báo mọi động tĩnh bất thường, ngăn chặn bọn họ có ý nổi dậy sao?
Huyền Vũ Thánh Quân bật cười:
- Tiên tử quả nhiên là ái nữ của phụ quốc thượng thánh – Chu Tước thần lẫy lừng năm nào. Người thông minh như tiên tử có lẽ đã cân nhắc được cái giá được mất phải không? – Không đợi ta nói thêm, lão già thêm phần kích động và đe dọa – Với những gì tỷ tỷ của người đã làm, cộng với ân tình từ Thiên Đế đã hết, e rằng không còn cách cứu vãn khác. Luật lệ Thiên giới nghiêm khắc nhất với chuyện thần tiên lạm dụng pháp thuật gây họa hại hoặc đe dọa gây họa hại cho phàm nhân. Lần này tuy hạ giới bình an, nhưng cũng kinh động đến Ma giới…
- Nếu ta không chấp thuận, tỷ tỷ sẽ thế nào?
- Nếu không bị xử tuyệt diệt thì cũng muôn đời không thoát khỏi ngục thất… Nếu ngươi nhận lời, nàng ta tuy không còn là Thiên Hậu nhưng cũng được trở về Chu tước tộc sống tự do… Hơn nữa, sau này Hoa Thiên phi làm chủ lục cung, nếu một ngày Thiên phi hứng lên, người bị gả cho một kẻ vô lại thì còn tệ hơn kết quả này. Tuy không phải là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất danh tiếng lấy lừng nhưng chí ít tiểu Ma Tôn còn nhỏ có thể khuyên dạy, khiến y phụ thuộc vào nàng. Sau này y trưởng thành, chí ít cũng trân trọng người, dù không thể nảy sinh tình cảm thì cũng hiếu kính với người như với một cô mẫu… – Huyền Vũ Thánh Quân muốn thuyết phục, mụ mị ta bằng những lời lẽ nghe chừng không phải không có lý.
Ta cúi đầu suy tính, mi mắt trùng trùng…
Nghĩ lại thì, tuy là chạy trốn hôn nhân, tránh xa nam giới nhưng rõ ràng một đứa nhỏ thì sẽ không thể đe dọa đến Mạn Châu Sa. Đến khi nó trưởng thành còn đến mười vạn năm, đến lúc đó nếu ta còn ở đây thì cũng là một bà cô già, nó sẽ tuyển thêm một đội ngũ hậu cung trẻ đẹp và cho ta rời đi…
Hơn nữa, ta không thể không cứu Thiên hậu tỷ tỷ, chuyện này một phần lỗi là ở ta, nếu ta không hao tâm tổn sức tính kế tránh xa Thanh Long Thánh Quân rồi bày đặt phá hỏng chuyện ném tú cầu thì tỷ tỷ đã không phẫn uất đến vậy…
Cho nên, ta nhất định nên làm…
- Được, ta chấp thuận!