• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mắt của Liễu Y Y chất chứa sự giận dữ, tủi hờn, luôn cảm thấy Tôn Hàn đang sỉ nhục mình.

Có vẻ Tôn Hàn cũng ý thức được hành vi của mình quá kích động, quan hệ của anh và Liễu Y Y còn chưa thân mật đến mức ấy.

Vốn dĩ định lên tiếng nói câu xin lỗi, nhưng lời nói ra đến miệng lại biến thành một dạng khác.

“Tôi có ý gì không quan trọng, nhưng tôi là ân nhân cứu mạng của cô, dù cô không khách sáo với tôi, cũng không cần thiết đến mức ấy chứ?”
Liễu Y Y đáp trả đầy trào phúng: “Thế anh có cần thuê phòng khách sạn rồi bảo tôi qua đấy không?”
Chu Lão Lục nhìn thấy cảnh này mà lập tức ngộ ra ngay, trong lòng cậu chủ, cô gái này quan trọng lắm đấy nhé!
Sau này phải biết điều mà cư xử.

“Biệt thự của tôi cũng đâu thiếu phòng rộng, không kém gì biệt thự năm sao, chúng ta không cần mất tiền oan như vậy!”
“Anh… đồ đê tiện!”
Liễu Y Y nhanh chóng tức xì khói.

Tôn Hàn cố gắng nhịn cười trong lòng, cãi qua cãi lại vài câu đã khiến tâm trạng sợ hãi khiếp đảm của Liễu Y Y sau khi trải qua sự kiện bắt cóc giảm đi khá nhiều.

“Ba ơi, dì Liễu ơi, hai người đừng cãi nhau nữa được không?”
Đúng lúc này, Đồng Đồng chen ngang.

Nghe thấy Đồng Đồng lên tiếng, cơn giận trên mặt Liễu Y Y lập tức không còn dấu tích nữa: “Đồng Đồng, hôm nay vì bận chuyện khác nên dì không tới mừng sinh nhật con được, con đừng giận dì nhé!”
“Sinh nhật của Đồng Đồng còn chưa qua mà, tối nay mời dì Liễu đi công viên giải trí cùng hai bố con được không?”, không đợi Đồng Đồng nói gì, Tôn Hàn đã mở lời luôn.


Liễu Y Y lập tức trợn mắt lườm anh.

“Được ạ!”
Đồng Đồng giơ tay tán thành.

Đồng Đồng đã lên tiếng thì Liễu Y Y còn làm gì được nữa, chỉ có thể đồng ý thôi.

Rời khỏi quán bar Hoàng Triều, ba người tới công viên giải trí.

Liễu Y Y dẫn Đồng Đồng đi chơi đủ thứ, từ vòng quay ngựa gỗ tới xe đụng, cả hai rất vui vẻ.

Tôn Hàn thì gọi một cốc trà sữa, ngắm nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp, đột nhiên cảm thấy nếu họ chính là một gia đình ba người thì chắc rất tuyệt đấy.

Nhưng ánh mắt cũng này nhanh chóng biến mất.

Suy cho cùng thì không phải.

Phải tìm thấy một cô con gái khác của anh mới được.

Chưa được bao lâu, Từ Khang Niên đã tới.

“Cậu chủ!”
“Ngồi xuống rồi nói”, Tôn Hàn rất điềm tĩnh.

“Vâng!”
Sau khi ngồi xuống, Từ Khang Niên bắt đầu báo cáo sự việc.

“Cậu chủ, đám bắt cóc kia đã tự thú rồi, đồng thời lời khai có liên quan tới Đường Minh Phong, Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hạo”.

“Nhưng Lâm Mỹ Quyên rất giảo hoạt, ngoài khẩu cung của chúng ta thì căn bản không có chứng cứ gì chứng minh Lâm Mỹ Quyên sai sử đám bắt cóc!”
Tôn Hàn mỉm cười thản nhiên: “Nếu không giảo hoạt thì không phải Lâm Mỹ Quyên rồi, ông tiếp tục đi”.

Đi tới bước này, nếu Tôn Hàn còn không biết năm đó Lâm Mỹ Quyên kết hôn cùng anh với ý đồ gì thì anh đúng là một tên đần độn không hơn không kém.

Trong lòng không tránh được cảm giác khó chịu, người đầu gối tay ấp năm xưa bây giờ lại đến mức độ này.

“Nếu chúng ta dùng chút thủ đoạn, có thể tống chúng vào tù”.

“Được”, Tôn Hàn gật đầu.

Đã được cho phép, Từ Khang Niên biết nên làm thế nào, tiếp tục nói về chuyện khác.

“Về chuyện con gái của cô Liễu Y Y, tôi cũng điều tra ra rồi.


Sau khi cô Liễu Y Y và cậu chủ… xảy ra chuyện đó, cô ấy đã mang thai đứa trẻ kia”.

“Cũng chính vì cô Liễu Y Y không chịu phá bỏ cốt nhục thân sinh của mình nên nhà họ Liễu mới có lý do phù hợp để đuổi cô Liễu Y Y ra khỏi nhà, như thế là bớt được một người cần chia tài sản”.

“Đứa bé kia đúng là con gái của cậu chủ, không sai được”.

Tôn Hàn lặng lẽ liếc mắt nhìn Liễu Y Y ở phía xa, tâm trạng khá phức tạp: “Trọng điểm thì sao?”
“Sau khi hạ sinh con gái, cô Liễu Y Y tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe vào ngày đầy tháng của con gái, đứa trẻ bị trộm mất”.

“Cậu chủ, thời gian lùi xa quá rồi, tôi điều tra cũng cần chút thời gian.

Vả lại… vả lại chưa chắc đã tra ra được!”
Thế lực của Thiên Cửu Môn có lớn đến mức nào thì khi điều tra một sự việc đã trôi qua năm năm cũng như mò kim đáy bể.

Tôn Hàn hít một hơi thật sâu, nhìn Từ Khang Niên với vẻ nghiêm túc, giọng nói không thể kiềm chế được vẻ run rẩy.

“Từ Khang Niên, dù có phải trả giá tới chừng nào, cũng phải tìm được con gái tôi quay về, ông biết chưa?”
Từ Khang Niên gật đầu chắc nịch: “Cậu chủ yên tâm, cho dù phải dốc hết sức, tôi sẽ tìm con gái về cho cậu chủ!”
“Ừm”.

Tôn Hàn nhắm mắt ngẫm ngợi, nếu tính thời gian thì cô con gái còn lại của anh chắc cũng đã năm tuổi rưỡi.

Không nhỏ hơn Đồng Đồng quá nhiều.

Trời tối dần.

Sinh nhật sáu tuổi của Đồng Đồng cũng nên kết thúc, Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y về nhà trước, sau đó mới đưa Đồng Đồng về khu biệt thự nghỉ ngơi.

Lúc này.

Ở biệt thự.

Gia đình Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong trông rất ủ rũ, lo lắng chồng chất.

Cho dù Lâm Mỹ Quyên làm việc rất kín kẽ và thận trọng, Vương Bình không thể tóm được sơ hở của chúng, nhưng nhóm người Từ Khang Niên lại giúp Tôn Hàn, thực sự có khả năng tống chúng vào tù.

“Rốt cuộc Tôn Hàn làm cách nào mà bao nhiêu người chịu giúp anh ta vậy!”, Lâm Hạo nghiến răng nói.

Đúng là không thể hiểu nổi!
Tôn Hàn cũng chỉ mới ra tù, làm sao lại được bao nhiêu nhân vật có tầm ảnh hưởng ở thành phố Giang Châu này giúp đỡ chứ.

“Chắc là do ông hai Thẩm ra tay đấy!”
Đường Minh Phong lên tiếng suy đoán, đây là khả năng lớn nhất.

Tôn Hàn không thể nào đủ tầm nhờ vả được Từ Khang Niên hay Chu Lão Lục.


Nhưng cùng là nhân vật có máu mặt ở đất Giang Châu, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, ông hai Thẩm có đủ tư cách này.

“Điều chúng ta nên quan tâm hiện giờ không phải vấn đề này mà là làm cách nào để Tôn Hàn buông tha cho chúng ta! Nếu nó cố tình đối phó với chúng ta, e là chúng ta khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này!”, Lâm Hữu than thở.

Đối diện với Tôn Hàn, cả gia đình này đành khoanh tay chịu trói.

Rừ rừ rừ!
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Mỹ Quyên đổ chuông, cô ta bắt máy, sắc mặt càng lúc càng nhợt đi, sau cùng ngắt cuộc gọi mà toàn thân như bị rút kiệt sinh lực.

“Từ Khang Niên ra tay rồi, lần này Tôn Hàn quyết tâm nhất định phải đẩy chúng ta vào tù! Anh ta nhẫn tâm lắm!”
Tất cả mọi người trong biệt thự lập tức biến sắc!
Đợi khi Lâm Hạo và Đường Minh Phong bỏ đi như người mất hồn, Lâm Hữu ghé tới gần Lâm Mỹ Quyên: “Con gái, hay là con đi cầu xin nó đi”.

Lâm Mỹ Quyên rối như tơ vò: “Cầu xin thế nào? Tôn Hàn đã quyết tâm tống chúng ta vào tù rồi,
Hai mắt Lâm Hữu sáng ngời: “Đồng Đồng đấy, Đồng Đồng không biết con không phải mẹ nó, Tôn Hàn cũng không biết Đồng Đồng không phải con gái của con.

Đây là chỗ dựa lớn nhất cho chúng ta hiện giờ!”
“Nếu không được nữa, cứ nói với Tôn Hàn là chúng ta biết được tung tích của con gái Liễu Y Y, chỉ cần Tôn Hàn tha cho chúng ta, chúng ta sẽ trả con gái của Liễu Y Y cho nó!”
Lâm Mỹ Quyên dần dần trấn tĩnh lại, ký ức năm xưa
Năm xưa, để dụ được Tôn Hàn, cô ta nói dối rằng mình đã mang thai.

Tôn Hàn nặng tình nặng nghĩa, lập tức quyết định lấy cô ta.

Cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích, kết hôn cùng ông chủ trẻ tuổi đầy triển vọng như Tôn Hàn.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần trong thời gian hôn nhân tìm cách nào đó mang thai con của Tôn Hàn là được, cô ta có thể kê cao gối đầu mà ngủ.

Nhưng vì đứa trẻ chẳng hề tồn tại trong bụng cô ta mà Tôn Hàn chẳng đụng tới cô ta.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Hạo gây ra chuyện, cô ta tiện đà dùng đứa trẻ để uy hiếp Tôn Hàn chịu tội thay Lâm Hạo.

Nếu không, cô ta thực sự không thể lừa dối anh được nữa.

Thật không ngờ rằng Liễu Y Y thực sự có thai cùng Tôn Hàn.

Khi ấy, vì để Tôn Hàn ra tù rồi tin rằng cô ta thực sự sinh con gái cho anh, cô ta đành cắn răng mạo hiểm….


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK