"Đúng." Bạch Mặc phụ họa, "Hai người mới tới chỗ ta từ năm ngoái đây cũng là vì thế mà tới."
Lam Giác lạnh nhạt gật gật đầu, nhưng hắn nói rằng: "Ngươi ngay cả trẻ con cũng không buông tha, có phải là hơi quá mức?"
Bạch Mặc lại lắc đầu, nói: "Quốc chủ, giết cũng đã giết rồi, để lại mấy đứa trẻ tận mắt chứng kiến thảm án, trái lại càng làm bọn chúng thống khổ hơn. Ta chỉ hận năm đó lúc khám nhà đã không chết luôn cho rồi... Đây không phải là kế hoạch của Chử tiên sinh, là ta tự chủ trương, Chử tiên sinh chỉ nói, giết nịnh thần, tạo thế cho ngài ngày sau, mà những thích khách thủ hạ của ta nhất thời bị thù oán làm choáng váng đầu óc... Chử tiên sinh sau đó cũng trách cứ chúng ta, ta cũng biết sai rồi, chúng ta nếu mang danh "Nghĩa đảng", quả thực không nên lãnh khốc như vậy."
Tạ Tri Vi lặng lẽ nhắc nhở: "Ừm... Hắn không tức giận đến vậy."
Cơ mà Lam Giác lại nói: "Vậy ngược lại không cần thiết, những người đó tự xưng là nghĩa đảng, khi thật sự ra tay so với các ngươi còn máu lạnh hơn, bọn họ chỉ là bị xự phẫn nộ điều khiển, căn bản không có cái đại nghĩa gì đáng nói."
Chử Tương: "Sau ngày hôm nay, bốn chữ "thiên hạ vô đạo"* đã truyền ra, sau này khi thời cơ chín muồi, lá cờ bình thiên hạ của quân thượng, cũng là có thể danh chính ngôn thuận giơ lên."
*Đã hiểu nghĩa cụm này:"thiên hạ vô đạo" tức là thiên hạ này không có đạo nghĩa, hay nói cách khác, xã hội đó không có công bằng.
Lúc này, Mạc Sơ Sùng bỗng nhiên thấp giọng nói: "Quốc chủ vẫn cần cẩn thận, việc tương lai có thể để tương lai tính, nhưng, quốc chủ có thể rời đi khỏi Thiên Diễn hay không, vẫn còn là một nghi vấn."
Lam Giác nói: "Lời ấy nghĩa là sao?"
Ngụy trang nữ nhân quá lâu, giọng nói Mạc Sơ Sùng có chút trầm bổng lảnh lót, hắn vẫn như cũ thấp giọng nói: "Có gián điệp liên lạc với ta, Chiêm Tinh các bên kia đã động sát tâm với ngài, hơn nữa gần đây đã nỗ lực mua đám sát thủ bọn ta ám sát người của ngài, gián điệp đó nói, hẳn là tinh quan Chiêm Tinh các."
Chiêm Tinh các, đối lập với hắn trên triều đình cũng là Chiêm Tinh các, Chử Tương đã nghe qua Lam Giác kể lại chuyện xảy ra trên triều, y nói với Mạc Sơ Sùng: "Có thể thử tiếp xúc, ta không rõ lắm vì sao Chiêm Tinh các bỗng nhiên lại cắn lén chúng ta."
Mạc Sơ Sùng nói: "Nghe đồn Các chủ khúc Lăng Tâm rất giỏi nhìn trời mà suy diễn."
Bạch Mặc: "Ta cho rằng, đó chỉ là lời giải thích mua vui cho hoàng đế của bà đồng thầy bói mà thôi!"
Mạc Sơ Sùng âm u lắc đầu: "Không, khúc Lăng Tâm xuất thân là môn hạ của một gia tộc lớn về thiên văn, tinh thông tinh tượng thuật số, quả thực có thủ đoạn thường người không biết. Chưa kể, Khúc Lăng Tâm nhìn qua bất quá cũng chỉ hai mấy tuổi, trên thực tế gã và hoàng đế đương triều tuổi tác xấp xỉ, sáu mươi có lẻ."
Hắn dừng một chút, ngữ điệu cứng rắn nói: "Quốc chủ, ta còn nhận được tin tức báo rằng, di cốt của lão quốc chủ Tây Đường gần đây bị Chiêm Tinh Các bí mật chuyển đến đế đô."
Lam Giác bỗng nhiên chấn động: "Ngươi nói cái gì? Di hài của phụ thân ta?"
"Vâng, Khúc Lăng Tâm phái người đến nơi lão quốc chủ chôn thây, năm đó lão quốc chủ mất ở đất Lưu Đài, nhưng vì Lam gia chịu tội nên vẫn không có được đặc xá, bởi vậy không thể trở về cố hương, chỉ có thể mai táng tại chỗ, những năm này ngài nỗ lực tìm di cốt phụ thân di cốt về, nhưng vì năm đó điều kiện hà khắc, nơi chôn xương cũng không có phần mộ, nên vẫn chưa tìm được."
"Ừ, năm đó ta tuổi nhỏ, không cách nào làm được nhiều. Cho nên ngươi là nói, Khúc Lăng Tâm tìm được di cốt phụ thân ta, sau đó... Nhưng gã bí mật đưa vào kinh thành để làm gì?"
Chử Tương nói: "Gã đang nhằm vào ngài, gã sẽ còn nhằm vào ngài nhiều... Ân oán của bậc cha chú, ta đoán vậy, gã chẳng hề tin ngụy trang của ngài, muốn kiểm tra ngài có thật sự chỉ là một mãng phu không có văn hóa giáo dưỡng hay không."
Mỗi khi nói về bậc cha chú, hàn ý trên người Lam Giác cơ hồ đều muốn hoá thành thực thể luôn, sát khí băng lãnh tràn ngập căn phòng.
Đương lúc Chử Tương lo lắng hắn có thể trực tiếp trở mặt hay không, Lam Giác vẫn cứ vững vàng mà nói: "Tạm thời cứ vậy, yên lặng xem thời biến."
...
Trời tối người yên, dựa theo kế hoạch, tối nay đám thích khách cũng sẽ không hành động, cho nên Chử Tương lên giường rất sớm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cổ đại thực sự chẳng có chuyện gì để làm, nhịp điệu sinh hoạt chậm đến làm nguời giận sôi, hơn nữa bọn họ bây giờ còn đang trong giai đoạn ngủ đông, từ từ tích lũy thực lực, càng là mỗi ngày đều phải giả vờ, ngụy trang khiêm tốn đến khó chịu.
Bất quá bây giờ có Tạ Tri Vi, Chử Tương lại có thêm 1 thứ tiêu khiển.
"Tri Vi, ở chỗ ông có tiểu thuyết phim ảnh gì không, chia sẻ một chút đê."
"Có, nhưng mà tôi không có chương trình chiếu chiếu phim toàn tức, cho nên phim thì có, nhưng ông không thể hưởng thụ thịnh yến nghe nhìn đâu nha." Tần số truyền tin bên trong Tạ Tri Vi trả lời, "Mà tiểu thuyết... Đều là mấy bộ tình cảm sến rện trên Tấn Giang trước đây ông đã từng phi thường khinh bỉ mà vẫn xem..."
Chử Tương: "..."
Không lâu sau, AI miệng tiện chủ động liên lạc: "Này, quân thượng nhà ông đang tắm."
"... Tri Vi, ông nhàm chán đến nỗi phải đi nhìn trộm người khác tắm à?"
"Nhưng vóc người hắn rất tốt, cơ bụng tám múi cộng thêm tuyến nhân ngư!"
(Ảnh đầu chương)
Chử Tương: "Xin hỏi ông có công năng chụp ảnh không nà..."
Tạ Tri Vi khá là đắc ý trả lời: "Không có, cho nên hiện tại chỉ có tui thưởng thức được, hạm trưởng, tui biết ông lại muốn ngắm mỹ nhân, tui nói thật, tướng mạo ông ở thế giới này cũng rất dễ nhìn, ông có thể soi gương."
Quả thật, vẻ ngoài Chử Tương ở thế giới này và hạm trưởng kia không cùng đẳng cấp, độ tương đồng đạt đến sáu phần mười rồi mà khác biệt vẫn lớn vô cùng, nếu soi gương, xác thực có thể tự coi mình thành mỹ nhân xa lạ mà thưởng thức một chốc.
Chử Tương ngôn từ nghĩa chính mà từ chối: "Tôi có rất nhiều tật xấu, nhưng xưa nay không tự luyến bao giờ."
Một hồi lâu sau, Tạ Tri Vi nói trong kênh: "Hạm trưởng, liếc mắt nhìn gương đi, ông phải nhớ kỹ, ông bây giờ không phải ở tinh không, ông đang ở một cái... thời phong kiến lạc hậu."
"Vậy thì sao?"
"Trong kho tư liệu của tôi, bất kể triều đại nào, gần vua như gần cọp vẫn luôn là chân lý, hơn nữa, công thần theo vua từ ngày đầu không phải ai cũng có kết cục tốt, khoảng chừng mấy năm sau khi bình định giang sơn, lão thần khai quốc đều bị xử sạch... Tôi... Tôi rất lo lắng, lại như ngày hôm nay, vị quốc chủ kia của ông vô duyên vô cớ tức giận, nếu không có tôi ông cũng không biết, hơn nữa mặc dù có tôi rồi, ông cũng không đoán được sao hắn lại nổi bão. Tôi chỉ có thể dò quét lượng hormone trong cơ thể hắn mà phán đoán tâm tình, tôi không có phép thuật, không thể đọc tâm được, vậy không khoa học! Căn cứ theo thống kê tôi vừa tính toán, xác suất ông được chết tử tế chỉ có 0. 82%."
Chử Tương yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: "Ông cảm thấy, tự bạo ở tinh hà được coi là 1 cái chết tử tế sao?"
"... Tôi không cách nào trả lời vấn đề này."
"Tôi cảm thấy, bởi vì tôi làm được chuyện tôi muốn làm, tôi cầu người thì người đến." Chử Tương nói, "Cho nên, bất luận đời này con người của tôi có kết quả ra sao, tôi đều muốn làm hết chuyện tôi cần làm."
"Được thôi hạm trưởng." Tạ Tri Vi nói, "Như ngài mong muốn, vâng theo mệnh lệnh của ngài."
"Ngoan đấy, nghĩ một biện pháp chụp lấy hai tấm ảnh Lam Giác cởi trần đi, cho tôi xem một chút thôi?"
"... Hạm trưởng."
Chử Tương: "Hả?"
Tạ Tri Vi: "Lăn đi, sắc lang chán sống."
Chử Tương không được nhìn cơ bụng Lam Giác, tuy có tiếc nuối, nhưng, y vẫn được tận mắt chứng kiến cảnh Lam Giác tắm. Bởi vì Tạ Tri Vi cuối cùng vẫn tranh thủ cho y chút phúc lợi, chuẩn xác báo thời gian cho.
Chử Tương gõ gõ cửa phòng Lam Giác, hắn chỉ khoác một cái trung y, tóc dài còn đang nhỏ nước.
"Quân thượng, thần đường đột rồi."
Chử Tương vừa nói vừa hành lễ, hoàn toàn không có ý quay người đi, vì vậy Lam Giác nhướng mày, nghiêng người để y đi vào trong nhà.
"Quân thượng, thần vừa cùng Mặc Nương bàn bạc, nhưng vẫn chưa thảo luận xong mục tiêu kế tiếp." Chử Tương nói, "Thiết vệ hành động nhanh hơn ta dự tính nhiều, xem ra hoàng đế tuy không quan tâm triều chính, lại rất sợ giang sơn đổi chủ, chúng ta có lẽ không cần trực tiếp đối đầu với Đại Hồng Lư làm gì, chỉ cần tiếp tục dựng lên cờ hiệu "Thiên hạ vô đạo", để dân chúng khởi nghĩa vũ trang, sát thủ đế đô hoành hành là được. Hoàng đế dĩ nhiên sẽ càng để tâm tới cứu nạn thiên tai, ổn định dân tâm, cứ như vậy, công quỹ sẽ ít bị tham ô 1 chút."
Trong lòng Lam Giác khẽ động, cái tên Đại Hồng Lư* Tần Ức Ngũ kia từ chối giúp Tây Đường vượt qua thiên tai hoạn lạc, bản thân lại ăn đến béo như lợn quay, hắn không muốn buông tha, nhưng mà.....
*ĐHL chắc là chỉ 1 chức vụ nào đấy, tên ông này là Tần Ức Ngũ
Hắn nói: "Có thể."
"Quân thượng, không biết tình trạng trong nước gần đây thế nào?"
Lam Giác: "Ám vệ báo cáo với ta, Đông Đường muốn hợp tác với Vương thúc, định diệt trừ ta, tạm thời cung cấp một ít lương thảo cứu tế, cũng coi như trong họa có phúc. Tiểu Niệm cũng đang bị giam lỏng, có một đội kỵ binh dũng mãnh hạ trại canh giữ ở ngoài cung, vừa không dám chống đối Vương thúc, cũng không dám động thủ thật, tạm thời giằng co."
Nhưng hắn không nhịn được nói rằng: "Những việc này hoàn toàn có thể để sáng mai nói, ngươi muộn như vậy còn chưa ngủ, cơ thể chịu được à? Thương thế lành chưa?"
Chử Tương sững sờ, cười đáp: "Vâng, thần đi ngủ ngay đây."
Y lui khỏi phòng, không nhịn được ngắm trộm Lam Giác 1 cái, theo thói quen cong môi: "Ngủ ngon!"
Cửa phòng đóng lại, bóng đêm như nước, thế nhưng Lam Giác thao thức mãi mà không ngủ được.
...
Đã vào hạ, khi "Hoa Triêu Xuân Yến" kết thúc, sự kiện ám sát không những không khiến đám quý tộc yến hội thu liễm, trái lại càng thêm xa hoa lãng phí, phố lớn Dạ Bộc tuy mới khai trương, nhưng thiết vệ giờ giờ khắc khắc canh giữ bên ngoài, không ít quý tộc thấy mất hứng, liền dứt khoát đem ca cơ vũ cơ mang về nhà trợ hứng.
Tối nay chủ tiệc chính là quan đại hồng lư Tần Ức Ngũ, chỉ có địa vị cao như chức hồng lư này mới có thể khiến tất cả hoa khôi thanh lâu hạ giá cam tâm đến phủ trợ hứng. Nữ quyến trong cung vua vừa nói chuyện phiếm, vừa không nhịn được chua xót —— Thiên Diễn thành dạo này, giá trị hoa khôi còn cao hơn tiểu thư quý tộc, sao có thể khiến lòng người thoải mái đây.
Các nàng ảm đạm mà tán gẫu, nói đến con gái Trương đình uý ——
"Lúc trước còn nhìn Tây Đường quốc chủ không vừa mắt, bây giờ thì sao, Trương đình úy chết rồi, con bé kia hẳn là phải lưu lạc đầu đường đi..."
"Trong nhà không còn người để tâm, nghe nói đã đi làm kỹ nữ rồi!"
Trong đại sảnh, ca vũ hoan lạc, thỉnh thoảng có văn nhân nhã sĩ ngâm thơ đối ẩm, một vũ nương Sơn Đình đang múa ở giữa sân, đây là một vũ nương đến từ dị vực, da nâu, mái tóc dài màu bạch kim, khắp người treo chuông vàng nhỏ, theo bước nhảy xinh đẹp uyển chuyển của nàng mà phát ra tiếng chuông lanh lảnh.
Tần Ức Ngũ say khướt mà bưng chén rượu lên, cười ha ha.
"Đây là vũ nương dị tộc phía nam, người mới của Sơn Đình!"
Có khách kiến thức rộng rãi, không khỏi than thở: "Nghe nói bình nguyên phía nam dung mạo khác hẳn chúng ta, chúng ta da trắng tóc đen, bọn họ da đen tóc trắng, ban ngày ở nhà đêm ra ngoài, gọi là Dạ Tộc, hôm nay gặp mặt thực sự là mở mang tầm mắt!"
"Phía nam sao, lại nói.... Tây Đường quốc chủ đâu rồi?"
"Ta nghe được một tin, cũng không biết thực hư, nghe nói nguyên nhân thật sự mà Tây Đường quốc chủ bị Trương đại nhân từ chối là... Trương đại nhân khó khăn phát hiện ra, Tây Đường quốc chủ là long dương* đó."
*gei
Trong lúc nhất thời, cả yến hội châu đầu ghé tai.
"Không trách không thích tham gia tiệc rượu... Ai, chơi một chút thì được, nhưng làm thật thì không ổn lắm."
Tiếng chuông lanh lảnh du dương, vũ nương tư thái thướt tha, nàng vung hai tay, lụa mỏng phấp phới, mái tóc dài màu trắng xoay tròn tung bay.
Trong phút chốc, vệt trắng từ trong tóc nàng bay ra, bắn thẳng về phía đại hồng lư!
Nhưng mà, khách mời còn chưa kịp cả kinh, chỉ thấy thị nữ đại hồng lư bên cạnh bỗng nhiên xông ra, trong tay nắm trường đao, đập phải ám khí của vũ nương, trên chuôi đao của ả có một đồ án hình ngôi sao ——
"Chiêm tinh các?" Vũ nương thấp giọng kinh ngạc thốt lên, thanh âm hắn khàn khàn, tuy so với giọng đàn ông thì kém chút, nhưng tuyệt đối không giống giọng nữ nhân.
Nữ thị vệ rống to: "Có thích khách!"
Thân thể vũ nương dị vực phát ra âm thanh cạc cạc quái dị, Rút cốt công sẽ ảnh hưởng tới tính linh hoạt của thân thể, trong chớp mắt, thân thể vũ nương kia kéo dài, biến thành một nam nhân mạnh mẽ.
Chẳng biết vì sao, thích khách Ly Vị Đình cũng không tuân lệnh.
Chuỗi lục lạc trong tay Mạc Sơ Sùng bị hắn coi như roi mà vung ra, đùng một tiếng rầm trời, một tên văn sĩ né không kịp, sợi tơ nháy mắt cắt đứt yết hầu, máu tươi văng xa ba thước.
"Bảo vệ đại hồng lư!"
Mạc Sơ Sùng quát lên: "Cẩu quan, đi chết!"